Phong Khải Trạch ra khỏi khách sạn, lái xe đến thẳng bến tàu để cứu người, căn bản không biết được sau khi mình đi đã xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm sẽ xảy ra chuyện gì.
Mặc kệ Hồng Thi Na xảy ra chuyện gì, đều do cô ta gieo gió gặt bảo, tự làm tự chịu, không thể trách bất kỳ ai, hơn nữa cũng do cô ta chọc giận anh nên phải trả giá cao.
Buổi tối cuối thu, không khí rất lạnh, nhất là bến tàu lại nhiều nước, càng lạnh hơn.
Tạ Thiên Ngưng không biết mình bị nhốt ở đâu, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ biết là nơi này tối đen, rất lạnh, rất đáng sợ, hơn nữa không ai cho cô ăn và uống nước, nhịn đói cả ngày, dạ dày cô rất đau.
Nhưng đây không phải là cảm giác khiến cô khó chịu nhất, khó chịu nhất vẫn là cô không muốn nghĩ đến cảnh Phong Khải Trạch và Hồng Thi Na ở cùng nhau trong khách sạn, chỉ cần vừa nghĩ tới họ ở chung với nhau, trong lòng cô liền đau đớn, còn đau hơn đau dạ dày.
Đợi ở trong không gian nhỏ hẹp này, ngẩn người một phút, cô có cảm giác như tất cả các u hồn giả quỷ đều tập trung ở xung quanh cô.
"Con khỉ nhỏ, có phải anh đang ở cùng Hồng Thi Na không?"
"Em không muốn anh ở cùng cô ta, em không muốn."
Nước mắt chua sót không ngừng tuôn ra từ khoé mắt, chảy qua gương mặt, cuối cùng từng giọt từng giọt rơi xuống quần áo cô, ướt đẫm một tảng lớn.
Ban đầu bị Ôn Thiếu Hoa vứt bỏ cô cũng không thống khổ như vậy, hiện tại con khỉ nhỏ chẳng qua chỉ ở chung với người phụ nữ khác, cô lại có cảm giác như có người đang cầm dao đâm từng nhát vào tim cô, không chỉ có đau, mà còn đang rỉ máu.
Nếu như con khỉ nhỏ quan hệ với Hồng Thi Na, sau đó Hồng Thi Na có thai, có đứa bé làm cầu nối cho bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ hạnh phúc sao?
"Con khỉ nhỏ —— em không muốn anh ở chung với Hồng Thi Na, em không muốn."
"Khụ khụ ——" Tạ Thiên Ngưng khóc quá thương tâm, đến nỗi không thở được, ho khan kịch liệt. Sau khi ho xong, đột nhiên cảm giác được mình muốn ngất đi, cả người lạnh như băng, khiến cô phát run.
Rõ ràng cơ thể không khỏe, nhưng sao cô chẳng có cảm giác nào, chỉ thấy khổ sở và đau lòng, cuối cùng không chịu nổi, mê man dựa vào tường ngất đi, nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm , "Khỉ con, khỉ con ——"
Phong Khải Trạch chạy tới bến tàu, liền tìm đại một người lái tàu để hỏi thăm vị trí của kho hàng, sau đó tìm kiếm.
Bến tàu có rất nhiều kho hàng, còn phân hai nơi cũ và mới, bây giờ người lái tàu đa số điều dùng kho hàng mới, kho hàng cũ thì bị bỏ phế, nên anh cũng không cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp chạy đến chỗ kho hàng cũ. Mới vừa tới cửa liền thấy có mấy người đàn ông đang canh giữ trước một kho hàng nhỏ, không việc gì làm nên họ chụm lại một chỗ đánh bài, tán ngẫu.
"Hiện tại đã mười một giờ, tiểu thư còn chưa gọi điện tới, xem ra đang cùng Phong thiếu gia mây mưa rồi."
"Tôi đoán là đúng tám mươi phần trăm rồi, đợi đến mười hai giờ mà tiểu thư còn không gọi điện đến thì chúng ta liền vứt người phụ nữ trong kia xuống biển để làm mồi cho cá."
"Làm như vậy là giết người, nếu như chuyện bại lộ thì tất cả trách nhiệm đều do chúng ta gánh hết đó?"
"Sợ cái gì, dù có xảy ra chuyện gì thì đã có tập đoàn Hồng thị chống lưng, bỏ ra chút tiền xem như chưa hề xảy ra chuyện gì, chúng ta chỉ cần làm theo những gì tiểu thư nói là được rồi, chuyện còn lại không cần suy nghĩ nhiều."
"Nói nghe thì dễ, nhưng tôi vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, các người đừng quên, lần này chúng ta đang đối đầu với Phong Khải Trạch, sau lưng hắn có Phong thị đế quốc đó?"
"Cho nên mới nói, chúng ta phải làm sao cho chuyện này thần không biết quỷ không hay, tuyệt đối không thể để cho người bắt được chuôi."
". . . . . ."
Mấy người đàn ông còn đang trò chuyện, đột nhiên bị người khác tấn công, chưa kịp đánh trả, đã bị đánh cho nằm la liệt trên mặt đất không ngóc dậy nổi.
Phong Khải Trạch nghe được toàn bộ nội dung trò chuyện của những người này, giận đến nỗi muốn giết người, vì vậy xông ra, dồn hết toàn lực đánh họ, một đá rồi lại một đấm, thấy ai muốn bò dậy, anh liền đánh người đó, vừa đánh vừa chửi, "Người của tao mà chúng mày cũng dám động, muốn chết à. Vậy hãy xem ai độc ác hơn nào, tao sẽ cho chúng mày biết cái gì gọi là độc ác."
"A ——"
Trong lúc này, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, chân tay mọi người đều bị đánh gãy, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, liền cầu xin tha thứ, "Chúng tôi chỉ làm theo lời của Hồng tiểu thư, mọi chuyện không liên quan tới chúng tôi, Phong thiếu gia, cầu xin anh hãy tha cho chúng tôi?"
"Là Hồng tiểu thư sai chúng tôi làm ."
"Phong thiếu gia, đây, đây chìa khóa, người phụ nữ của anh đang ở bên trong."
Có người chủ động dâng chìa khóa lên.
"Hừ." Phong Khải Trạch thấy đánh cũng đủ rồi, nên không đánh nữa, dùng sức đoạt lấy chìa khóa, lập tức mở cửa đi vào.
Vừa mở cửa ra,thấy Tạ Thiên Ngưng bị trói cả người lùi vào trong góc, khốn khổ cực kỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn co rúm lại, trông rất thống khổ, làm hắn đau lòng không thôi, vội vàng đi tới cởi trói cho cô, sau đó cởi áo khoác ra, khoác lên người cô, "Thiên Ngưng, Thiên Ngưng ——"
Mặc dù Tạ Thiên Ngưng đã ngất, nhưng lý trí vẫn thanh tỉnh, trong miệng vẫn lầm bầm, "Khỉ con, khỉ con ——"
"Anh đây, anh ở đây, không sao rồi, mọi chuyện đã qua hết rồi." Anh ôm chặt thân thể lạnh như băng của cô vào trong ngực. Nhìn người bị trói trong kho hàng đến bất tỉnh, nếu là đàn ông cũng không chịu nổi, chứ đừng nói chi là một cô gái.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Tạ Thiên Ngưng cảm giác như có người đang ở trong bóng tối gọi cô, vì vậy từ từ mở mắt ra, thật kích động khi thấy người trước mắt, vì vậy ôm thật chặt anh khóc nức nở, "Khỉ con, là anh sao, không phải là em đang nằm mơ chứ?"
"Là anh, em không có nằm mơ, anh tới cứu em đây." Anh càng ôm càng chặt hơn, chỉ hi vọng cô có thể yên tâm, đừng sợ nữa.
"Em còn tưởng rằng anh cùng Hồng Thi Na——"
"Chuyện đó tuyệt đối không thể nào xảy ra, anh cùng cô ta kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ gì. Em đó, luôn không tin anh, nhìn đi, đây chính là kết quả của việc em không tin anh, tự làm mình đau lòng như vậy." Anh cưng chìu dạy bảo cô, một chút tức giận cũng không có, chỉ có đau lòng.
"Không phải em không tin anh, chẳng qua là em quá sợ hãi thôi, dù sao Hồng Thi Na dùng em để uy hiếp anh. Con khỉ nhỏ, là ai nói cho anh biết em ở đây?" Cô đã không còn sợ nữa, lúc này trong đầu chỉ còn nghi ngờ.
Cô khẳng định, Hồng Thi Na tuyệt đối sẽ không nói.
"Tạm thời đừng nói những chuyện này, trước tiên anh đưa em về, rồi gọi bác sĩ đến kiểm tra xem sao, sắc mặt em bây giờ rất khó coi, dạ dày lại đau nữa đúng không?"
"Dạ ——" cô không hề cậy mạnh nữa, gật đầu một cái, bây giờ tinh thần cô đã ổn định, lại cảm thấy dạ dày đau hơn, đầu cũng rất choáng váng, cả người khó chịu.
"Đi, anh lập tức đưa em trở về." Anh bế cô lên, nhanh chóng đi ra ngoài.
"Con khỉ nhỏ, đợi chút, thím Chu và những người khác đâu, bọn họ cũng bị nhốt ở đây, nhưng không biết chính xác là ở đâu."
"Không phải chỉ cần hỏi bọn họ là sẽ biết sao?" Phong Khải Trạch khẽ để người trong ngực xuống, sau đó quay trở lại chỗ mấy người đàn ông đang kêu rên bên cạnh, nghiêm túc hỏi: "Những người khác đâu?"
"Bọn họ đều đang ở trong kho hàng lớn đằng kia." Bọn họ chỉ sợ bị đánh nữa nên không hề giấu giếm, chỉ vào một kho hàng lớn cách đó không xa.
"Cút ——" Phong Khải Trạch không để ý tới những người này, cầm chìa khóa đi tới kho hàng đó, mở cửa ra, sau đó đi vào cởi trói cho toàn bộ người bên trong.
Tạ Thiên Ngưng cũng đi vào giúp đỡ, còn không ngừng nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, là tôi liên luỵ mọi người, thật xin lỗi."
Thím Chu là người được cởi trói đầu tiên, vốn trong lòng đang thấp thỏm, cuối cùng cũng có thể yên tâm, xúc động nói: "Không ngờ Hồng Thi Na lại độc ác như vậy, thật là quá đáng sợ."
"Thím Chu, thật xin lỗi, khụ khụ ——" Tạ Thiên Ngưng không ngừng nói xin lỗi, mới nói được một nửa, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, không ngừng ho khan vài tiếng.
Phong Khải Trạch nghe được tiếng ho khan, lập tức dừng lại động tác đi tới đỡ cô, lo lắng hỏi: "Thiên Ngưng, em làm sao vậy?"
"Không có gì, đầu hơi choáng váng." Cô cứ luôn tự phụ, nhưng vừa mới nói xong, liền té xỉu vào trong ngực anh.
"Thiên Ngưng ——"
Thím Chu thấy không ổn, vì vậy vươn tay, sờ trán cô, "Ông chủ, bà chủ đang sốt, người nên đưa bà chủ đi vào bệnh viện, những người ở đây cứ để tôi cởi trói cho."
"Rất xin lỗi vì đã mang đến rắc rối ọi người, các người yên tâm, tôi sẽ bồi thường cho tất cả các người. Thím Chu, nơi này làm phiền thím vậy, người không bị thương thì đi về nghỉ, những người bị thương lập tức đến bệnh viện chữa trị, tiền thuốc tôi sẽ trả." Sau khi giao phó xong mọi chuyện, Phong Khải Trạch lập tức ôm Tạ Thiên Ngưng đi đến bệnh viện trước, vừa lái xe vừa nghiến răng nghiến lợi mắng, "Hồng Thi Na, tốt nhất cô nên cầu nguyện cho người phụ nữ của tôi không xảy ra việc gì, bằng không cô sẽ phải trả một cái giá thật đắt."
"Khụ khụ ——" Tạ Thiên Ngưng hôn mê ngồi trên ghế lái phụ, thỉnh thoảng ho khan vài cái, chân mày còn chau chặt lại, hình như rất khó chịu.
"Thiên Ngưng, cố chịu một chút, sắp đến bệnh viện rồi."
"Khụ khụ ——"
Đáp lại anh vẫn là tiếng ho khan, khiến anh càng khẩn trương, không thể làm gì khác hơn là lái xe với tốc độ nhanh nhất.
Nếu cô xảy ra chuyện gì không may, anh sẽ giết Hồng Thi Na.
Thím Chu cởi trói ọi người, bao gồm cả người của Phong Gia Vinh, những người này vừa khôi phục được tự do, lập tức chạy đi, gọi điện thoại liên lạc với Đường Phi, nói cho hắn biết tất cả mọi chuyện.
Đường Phi vừa nghe được tin, hít một hơi, nặng nề nói chuyện này cho Phong Gia Vinh, "Tiên sinh, thiếu gia đã cứu được Tạ tiểu thư."
"Đây là một tin tức tốt, nếu nó cứu được Tạ Thiên Ngưng chứng tỏ nó đã quan hệ với Thi Na, không lâu nữa, hai nhà Phong Hồng có thể tiếp tục tổ chức đám cưới rồi. Không cần gấp, cứ từ từ chờ, tốt nhất là chờ đến khi Hồng Thi Na mang thai cháu của ta." Phong Gia Vinh rất cao hứng, trên mặt toàn nét cười.
Đới Phương Dung ngồi bên cạnh, nghe thấy liền tức điên lên, không nhịn được tạt một gáo nước lạnh nói: "Ông đừng đắc ý quá sớm, tôi không tin Hồng Thi Na có thể ứng phó được Khải Trạch."
"Bà không tin cũng phải tin, dù sao sự thật đã bày ra trước mắt. Phương Dung, gần đây có phải tôi đối xử tốt với bà quá, nên bà cũng muốn đối đầu với tôi không?"
"Từ ngày đầu tiên lấy ông, chưa bao giờ ông đối xử tốt với tôi cả. Phong Gia Vinh, tôi chịu đủ rồi, nếu như ông muốn ly hôn, tôi sẽ không phản đối đâu, hừ." Đới Phương Dung không muốn nói thêm nữa, bỏ lại một câu rồi một mình đi lên lầu.
Phong Gia Vinh cũng không quan tâm, quay sang dặn dò Đường Phi: "Đường Phi, tiếp tục phái người theo dõi thiếu gia, tôi muốn biết nhất cử nhất động của nó, còn có cả Hồng Thi Na, nếu cô ta mang thai, lập tức nói cho tôi biết."
"Vâng."