editor: Chaosuon.
Tạ Minh San đứng ở ngoài cổng lớn, nhìn tòa nhà cao cấp trước mắt, cảm giác ghen tị càng dâng trào mãnh liệt. Càng nhìn cô lại càng thêm tức giận, nhưng vì muốn vào được bên trong, đành phải cố nhịn, giả ra dịu dàng xinh đẹp, đưa tay nhấn chuông.
Tưởng rằng sau khi mất Ôn Thiếu Hoa, Tạ Thiên Ngưng sẽ rất thê thảm với hai bàn tay trắng. Nào ngờ, ả lại còn tốt hơn lúc trước, giờ còn chuẩn bị kết hôn với Phong Khải Trạch, mặt mũi cô còn biết để vào đâu đây? Lúc trước kết hôn với Ôn Thiếu Hoa, bạn bè vô cùng hâm mộ, sùng bái cô. Cảm giác hào quang tỏa ra quanh mình ấy, cô vĩnh viễn không muốn mất đi.
Lúc này, một người bảo vệ nghe tiếng chuông cửa, đi ra thấy một cô gái xa lạ, vì vậy nghiêm giọng hỏi: “Thưa cô, cô muốn tìm ai?”
Tạ Minh San dịu dàng như nước, nhẹ giọng trả lời: “Xin hỏi, đây có phải nhà của Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng không?”
"Đúng, cô tìm ông bà chủ có việc gì không? Cô có hẹn trước không?”
"Tôi là em họ của Tạ Thiên Ngưng, vậy có cần hẹn trước không?”
Không ngờ bây giờ, giá trị con người của Tạ Thiên Ngưng lại cao thế, đã ở trong nhà, còn phải đặt hẹn trước mới được gặp, quả là tự cao tự đại mà?
"Thưa cô, thành thật xin lỗi. Tôi không biết cô là ai, nếu cô không hẹn trước, chúng tôi không dám trái lệnh của ông chủ để cô vào được. Mời cô về cho.”
Lời nói của bảo vệ càng khiến lửa giận trong lòng Tạ Minh San bốc lên, cố gắng kiềm chế, lộ vẻ dịu dàng, điềm đạm như cũ, cầu khẩn anh ta: “Anh à, làm ơn vào báo hộ tôi một tiếng, được không?”
"Cái này ——.”
Đang lúc người bảo vệ còn do dự, thím Chu đi tới, dò hỏi: “Có chuyện gì thế? Ai nhấn chuông vậy?”
"Thím Chu, có cô này nói là em họ của bà chủ, muốn vào gặp bà chủ.” Bảo vệ thuật lại mọi chuyện.
"À.” Thím Chu có chút hoài nghi, nhìn cô gái đứng ngoài cổng, cũng không lập tức mở cổng cho cô ta vào mà suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Chuyện này chúng ta không thể quyết định được, để tôi vào báo với bà chủ, xem bà ấy có muốn gặp không đã.”
"Được.”
". . . . . . .
Tạ Minh San nhìn thím Chu rời đi, cảm giác bà ta “mắt chó nhìn người thấp”, lửa giận bừng bừng, nhưng lại không thể lộ ra ngoài. Cảm giác phải kìm nén này thật khiến người ta còn khó chịu hơn cả chết nữa.
Vì chuyện lớn, dù tức giận một chút có là gì, chỉ cần cô thành công, tuyệt đối sẽ khiến bọn người này “đẹp mặt”.
Lúc này, Tạ Thiên Ngưng còn đang vất vả mặc thử áo cưới. Qúa nhiều thứ rắc rối khiến cô vừa thở hổn hển vừa thấy bực bội. May mà còn có mấy người giúp việc giúp một tay, bằng không một mình cô thật không biết phải làm thế nào nữa.
Thím Chu đi vào, cung kính nói: “Bà chủ, bên ngoài có người nói là em họ của bà, muốn được gặp bà chủ.”
"Tạ Minh San ——.” Tạ Thiên Ngưng vừa nghe nói tới em họ, lập tức nghĩ ngay tới Tạ Minh San, trên mặt lộ ra chút tức giận, tựa như không muốn gặp người này.
Người giúp việc đang giúp cô mặc áo cưới, trông thấy mặt cô giận dữ, liền hỏi: “Bà chủ, sao bà tức giận vậy? Bộ bà không thích người em họ này sao, có thể nói cho chúng tôi biết vì sao có được không?”
"Tôi cũng muốn biết, bà chủ, nói cho chúng tôi biết một chút đi, có được không?”
"Cô ta định tới cướp chồng tôi, các cô nói xem tôi có thích cô ta không? Cô ta đã một lần đoạt mất vị hôn phu của tôi, giờ lại định quyến rũ chồng tương lai của tôi, tất nhiên là tôi phải tức giận rồi.” Tạ Thiên Ngưng thật sự tức giận, nghĩ tới mục đích Tạ Minh San tìm tới đây, trong lòng bùng lên lửa giận. “Thím Chu, tôi không muốn gặp người này. Đuổi cô ta đi.”
"Dạ.” Thím Chu không nói nhiều lời lập tức đi làm ngay, lại bị một người giúp việc gọi lại: “Thím Chu, đợi một lát.”
"Tiểu Mạc, cô có chuyện gì?”
Cô giúp việc tên Tiểu Mạc cười thần bí nói: “Bà chủ, hôm nay ông chủ không ở nhà, em họ của bà có tới cũng chẳng làm được gì. Ông chủ lại yêu bà như vậy, ngay cả Hồng Thi Na còn không giành được, nói gì tới những người khác. Đã vậy, sao bà không ra oai với cô em họ này, để cô ta biết khó mà lui.”
"Ra oai thế nào?”
Thật ra thì cô cũng muốn ra oai với Tạ Minh San, cảnh cáo cô ta đừng có mơ tưởng giành con khỉ nhỏ của cô.
"Một lát nữa, bà mặc áo cưới ra gặp cô ta là được. Có bảo vệ trong đại sảnh, còn có chúng tôi nữa, cô ta có muốn làm gì cũng không được.”
Thím Chu nghe những lời này, cảm thấy có thể được, vẻ mặt hơi biến đổi, cũng tặc lưỡi nói: “Tôi thấy Tiểu Mạc nói cũng đúng. Cũng chỉ có một mình em họ của bà, chúng ta lại đông thế này, chẳng lẽ phải sợ cô ta? Cần ra uy với cô ta, để cho cô ta biết bà không phải người dễ chọc, biết khó mà rút lui, không còn đeo bám ông chủ”
"Như vậy có được không?” . Tạ Thiên Ngưng muốn làm lắm nhưng lại cảm thấy sợ, nên có hơi do dự.
"Sao lại không? Có một loại người chuyên thích đi bắt nạt những người lương thiện, càng nể mặt cô ta càng ỷ thế lấn tới, càng nhượng bộ lại càng được voi đòi tiên. Nhìn khuôn mặt cô ta cũng xinh đẹp thế, lại là người không biết liêm sỉ là gì, hạng người này, không biết ơn nghĩa là gì đâu. Thứ người này rất thích cướp đồ người khác có, thấy ai hơn mình là không cam tâm. Bà chủ à, lúc trước cô ta đã đoạt mất vị hôn phu của bà một lần, bây giờ lại còn làm như vậy nữa? Chứng tỏ cô ta không muốn thấy bà chủ được sống hạnh phúc. Thím Chu là người từng trải, đã gặp qua rất nhiều người nhiều việc, đối phó với loại người như thế, ngàn vạn lần không thể mềm lòng, nếu không người thua thiệt lại chính là mình đó.”
". . . . . . .”
Nghe những lời rất có đạo lý của thím Chu, Tạ Thiên Ngưng suy nghĩ một chút, không do dự nữa mà cứng rắn nói: “Được, tôi đi gặp cô ta.”
"Vậy tôi đi mở cửa, để cho cô ta vào. Các cô hãy sửa soạn cho bà chủ thật đẹp, để lát nữa còn ra uy hạ gục tiểu Tam.”
"Dạ.”
Mấy người giúp việc quay lại giúp Tạ Thiên Ngưng, lúc trước chỉ là muốn cô mặc áo cưới, bây giờ liền tỉ mỉ trang điểm cho cô, biến cô thành một cô dâu xinh đẹp nhất.
Tạ Minh San chờ ở bên ngoài thật lâu, sắp không nhịn được, phập phồng không yên, chỉ hận không thể mở miệng mắng to, nhưng với cục diện bây giờ đành cố gắng chịu đựng.
Qua chừng 20 phút, rốt cuộc thím Chu cũng đi ra, cô ta kích động hỏi luôn: “Chị họ đồng ý gặp tôi chứ?”
Thím Chu không để ý tới cô ta, đứng nói chuyện cùng bảo vệ ngoài cổng: “Bà chủ muốn gặp cô ta. Để tránh có chuyện gì ngoài ý muốn, cậu kêu tất cả mọi người vào hết trong đại sảnh đi.”
"Được, để tôi đi làm.” Bảo vệ nghe thế, lập tức đi làm ngay.
Tạ Minh San nghe rõ từng lời thím Chu căn dặn người bảo vệ, trong lòng khó chịu nhưng lại không dám nói ra, chỉ âm thầm mắng: “Được lắm Tạ Thiên Ngưng, gặp tôi cũng phải ra oai như vậy, định thị uy với tôi sao? Cô nhớ kĩ đó, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cô phải trả giá gấp mười lần.”
Thím Chu bàn giao mọi việc cho bảo vệ xong, mới quay lại mở cổng ra, vừa mở vừa nhắc nhở: “Thưa cô, bà chủ đang ở trong đại sảnh chờ cô, mời cô theo tôi, không được phép đi lại lung tung.”
"Được, cám ơn.” Tạ Minh San kiềm chế cơn giận, vẫn giả bộ dịu dàng, đang định bước qua cổng thì Ninh Nghiên đuổi tới. Bà vội kéo cô ta lại: “Minh San, cùng mẹ đi về thôi, có được không?”
"Mẹ, chị họ đồng ý gặp con rồi, giờ con đi vào đây, mẹ bỏ con ra đi.”
"Minh San, con tỉnh táo lại đi. Đừng chạy theo những thứ không thực tế nữa. Mẹ sai rồi, mẹ không nên từ nhỏ dạy con chỉ biết có tiền. Minh San, mẹ sai rồi, con về với mẹ đi, được không con?”
"Mẹ, chuyện của con không cần mẹ lo.” Ninh Nghiên đau khổ cầu khẩn con gái nhưng chẳng có tác dụng gì, cô ta vẫn quyết tâm đi vào gặp Tạ Thiên Ngưng, muốn giành lại Phong Khải Trạch, liền dùng sức hất bà ra, tiếp tục đi thẳng vào.
Ninh Nghiên hết cách đành đi vào theo, nhưng bị thím Chu ngăn lại: “Thưa bà, thật xin lỗi. Bà chủ không nói là muốn gặp cả bà, nên bà không vào được.”
Nghe được câu này, Tạ Minh San lập tức dừng bước, xoay người trở lại, dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm thím Chu, dằn xuống lửa giận, bình tĩnh nói: “Bà ấy là mẹ tôi, cũng là trưởng bối của bà chủ các người. Chẳng lẽ người lớn muốn gặp, lại phải chờ con cháu cho phép hay sao?”
"Tôi không biết cái gì trưởng bối, cái gì vãn bối. Tôi chỉ biết chủ nhân nơi này thôi. Chủ nhân bảo sao tôi làm vậy, chủ nhân nói cái gì thì chính là cái đó.”
“Bà——.”
"Vậy làm phiền bà, báo với Tạ Thiên Ngưng một tiếng, cho tôi vào, có được không?” Tạ Minh San im lặng tức giận, trong khi Ninh Nghiên bỏ hết thói phách lối trước kia, khép nép khẩn cầu.
Bởi vì bà mở miệng cầu khẩn khiến Tạ Minh San cảm thấy thật mất mặt, lại chẳng thể làm gì, cố gắng chịu đựng tiếp.
Nơi này là thiên hạ của Tạ Thiên Ngưng, cô ta còn có thể làm gì?
Thím Chu suy nghĩ một lát, cảm thấy để nhiều người vào cũng không sao, lại còn là hai mẹ con nữa, vừa đúng lúc có thể dạy dỗ luôn bọn họ. Nghĩ vậy, bà liền mở cửa ra, để bà ta vào: “Vậy bà vào đi, nhưng tôi nói trước, không được bà chủ cho phép, hai người đừng có mà đi lung tung, xảy ta chuyện gì, các người tự nhận hậu quả đó. Tôi tốt bụng nhắc nhở hai người thêm một câu, phần trách nhiệm ấy, sợ là hai người không gánh nổi đâu.”
“Bà yên tâm, tôi sẽ không đi lung tung đâu.” Ninh Nghiên bước vào, đi tới bên cạnh Tạ Minh San, coi chừng cô ta.
Tạ Minh San không vui, quay đi hướng khác, không muốn nhìn tới mẹ mình. Ăn nói khép nép với người giúp việc như vậy, thật mất thể diện.
"Hai người theo tôi.” Thím Chu đóng cổng lại, đi trước dẫn đường, không nhìn tới sắc mặt khó coi của hai mẹ con cô ta.
Hai mẹ con theo sát phía sau, cũng không dám tùy ý đi lung tung, cảnh tượng hoa lệ trong sân khiến hai người giật mình khiếp sợ. Nơi này vừa tráng lệ, lại vừa sang trọng quý phái, thật giống như hoàng cung thời hiện đại vậy. Chỉ một đóa hoa thôi, cũng thấy cao quý hơn gấp mấy lần hoa của người ta hay trồng.
Ngoài vườn hoa đã như vậy, e rằng bên trong còn không thể tưởng nổi rồi.
Ninh Nghiên có chút hoảng hốt, thật là muốn cả đời ở lại nơi này. Vốn bà định khuyên con buông tha cho Phong Khải Trạch, lúc này lại nổi lên ý muốn động viên con gái tiếp tục. Nếu con gái bà có thể kết hôn với Phong Khải Trạch, về sau bà cũng có thể ở lại nơi này luôn. Đây chính là cuộc sống mà bà hằng ao ước bấy lâu.