Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng rời khỏi bệnh viện, trong góc cửa chính bệnh viện bước ra một người, ánh mắt căm giận nhìn theo hai người.
Hồng Thi Na đã nghe được cuộc nói chuyện của Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng, vốn là đang suy nghĩ không có cách nào đối phó hai người bọn họ, vì vậy bây giờ liền nghĩ ra một kế, liền đến hỏi thăm y tá phòng bệnh của Tạ Minh San ở đâu, sau đó trực tiếp đi tìm.
Tạ Minh San lúc này đang ngồi ở trên giường, đôi tay ôm đầu gối, rúc mặt vào trong, hai mắt vô hồn, nhìn chằm chằm về một hướng, không nhúc nhích, không điên cuồng giống như vừa rồi, mà là rất yên lặng.
Cô yên lặng, khiến Tạ Chánh Phong và Ninh Nghiên càng thêm lo lắng, chỉ sợ cô lại xảy ra chuyện gì, hôm nay bọn họ đã không thể chịu đựng nhiều hơn được nữa rồi.
"Chánh Phong, Minh San thế nào?" Ninh Nghiên nhìn cô, cảm thấy rất đau lòng, không nhịn được liền hỏi.
Tạ Chánh Phong thở dài một tiếng , bất đắc dĩ nói: "Có lẽ Minh San điên rồi."
Là điên thật rồi, điên cuồng trả thù, điên cuồng đi về phía cái chết, loại điên cuồng này, không ai có thể ngăn cản được, loại điên cuồng này, không thể khuyên giải cô bỏ qua.
"Điên thật rồi, vậy chẳng lẽ là muốn đưa Minh San vào bệnh viện tâm thần? Không được, không thể để Minh San vào bệnh viện tâm thần. Nếu như vậy không phải cuộc đời cô phải chấm dứt sao. Chánh Phong, chúng ta không thể để chuyện đó xảy ra, ông hãy tìm cách cứu con đi." Ninh Nghiên không để ý tới ý trong lời nói của Tạ Chánh Phong, cho là Tạ Minh San điên thật rồi.
"Minh San à, con cứ vui vẻ sống qua ngày không được sao? Trên đời này có rất nhiều chàng trai còn tốt hơn cả Phong Khải Trạch, con cần gì cứ bám lấy nó chứ?" Tạ Chánh Phong không để ý tới Ninh Nghiên, chỉ muốn chân thành khuyên nhủ Tạ Minh San, ông biết cô không phải điên thật, bởi vì ông tin tưởng Phong Khải Trạch phán đoán đúng.
Khó trách thuốc bác sĩ cho đối với cô không có bất kỳ tác dụng gì, thì ra là cô căn bản không có điên khùng.
"Chánh Phong, Minh San đã như vậy rồi, làm sao còn nghe hiểu được ông đang nói chuyện gì?" Ninh Nghiên buồn bã , trong lòng chợt có chút hận, hận Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng tuyệt tình, nhưng lại bởi vì sợ Phong Khải Trạch, nên không dám nói.
"Con hiểu."
" Con hiểu không?"
Ninh Nghiên còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, ngồi ở mép giường, đau lòng nhìn con gái, chậm rãi hỏi: "Minh San, con hiểu không?"
Tạ Minh San không nhúc nhích, hai mắt không nhìn, ngây ngốc ngồi ở chỗ đó, giống như đang trầm tư cái gì, như thờ ơ trước cơn giông tố.
Lúc này, Hồng Thi Na đẩy cửa đi vào, tỏ vẻ khinh miệt nhìn mọi người trong phòng, cuối cùng đem tầm mắt nhìn vào Tạ Minh San, nở nụ cười gian xảo hỏi: "Muốn đối phó Phong Khải Trạch sao?"
"Cô là ai?" Tạ Chánh Phong không biết Hồng Thi Na, nhưng vừa nhìn dáng vẻ cũng biết cô không phải là người tốt, không hy vọng cô đến gần con gái mình.
Ninh Nghiên nhận ra Hồng Thi Na, lập tức tỏ thái độ nịnh hót cung kính chào hỏi, "Thì ra là thiên kim của tập đoàn Hồng thị , Hồng Thi Na tiểu thư, cô khỏe chứ, cô khỏe chứ."
"Bà biết tôi?"
"Trước đây tôi có thấy cô trên TV hoặc trên tạp chí, không ngờ người ở ngoài so với trên tạp chí xinh đẹp hơn."
"Thật sao?" Nghe đến mấy lời nịnh hót, tâm trạng Hồng Thi Na thật tốt, càng thêm kiêu ngạo.
Tạ Chánh Phong biết cô gái này là Hồng Thi Na, lập tức đuổi đi, "Cô đi đi, nơi này không hoan nghênh cô, đi khỏi đây."
"Tạ Chánh Phong, ông làm gì đó?" Ninh Nghiên tức giận mắng to, lập tức nói xin lỗi với Hồng Thi Na, "Hồng tiểu thư, thật xin lỗi, cô đừng để ý đến ông ấy."
"Hôm nay tâm trạng của tôi tốt, không so đo với mấy người. Tạ Minh San, côcó hận Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng không?" Hồng Thi Na không thèm để ý Tạ Chánh Phong, trực tiếp nói chuyện với Tạ Minh San.
"Hận thì sao, không hận thì sao?" Tạ Minh San vẫn ngồi ở trên giường, nhưng hai mắt không hề vô hồn như trước nữa, mà kinh ngạc nhìn Hồng Thi Na, không ngờ cô lại xuất hiện ở đây, tin tức về cô và Ôn Thiếu Hoa đã lan truyền khắp nơi, chắc hẳn hai người bọn họ nên ở cùng nhau, Hồng Thi Na có nhiều tiền như vậy, Ôn Thiếu Hoa nhất định muốn gì được đó.
Ôn Thiếu Hoa cũng là tên đàn ông đê tiện.
"Không hận, thì cứ tiếp tục ở nơi này chịu khổ, còn nếu hận, thì hợp tác với tôi, cùng nhau đối phó bọn họ."
"Cô nói cô với tôi hợp tác, cùng nhau đối phó bọn họ?"
"Tôi và Phong Khải Trạch có rất nhiều ân oán, tôi nghĩ cô biết rất rõ ràng, về phần cô và Phong Khải Trạch đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không phải biết rõ ràng, nhưng tôi biết cô rất hận hắn, chỉ cấn như vậy là đủ rồi. Như thế nào, có đồng ý hay không, cùng tôi hợp tác đối phó kẻ địch chung của chúng ta?"
Tạ Chánh Phong nghe như vậy scarm thấy sợ, vội vàng khuyên can, "Minh San, không nên đồng ý với cô ấy, con muốn mắc thêm lỗi lầm nữa hả? Bây giờ chính là cơ hội để con làm lại cuộc đời, phải biết quý trọng cơ hội này."
Ninh Nghiên cũng có chút lo lắng, chỉ sợ lại đụng tới Phong Khải Trạch một lần nữa, làm cho kết quả sẽ thảm hại hơn, cho nên cũng khuyên nhủ, nói rất nhiều "Minh San, Phong Khải Trạch đáng sợ như thế nào không phải con không biết, đừng đụng đến hắn nữa, có được hay không? Con đã không có điên, vậy chúng ta về nhà sống cuộc sống bình thường, mẹ sẽ tìm một đối tượng thích hợp cho con."
"Minh San, nghe lời ba nói, đừng giả vờ nữa, con làm như vậy khác nào là tự lấy cuộc sống của chính mình ra để mạo hiểm ?"
"Đúng vậy, chúng ta bây giờ không thể mạo hiểm."
Tạ Minh San không để ý tới cha mẹ mình, chỉ suy nghĩ về chuyện của mình, mắt nhìn thẳng Hồng Thi Na, âm trầm hỏi: " tại sao cô muốn hợp tác với tôi?"
Hồng Thi Na mỉm cười xấu xa, ác độc trả lời, "Thêm một người, nhiều thêm một phần thắng, như vậy không tốt sao? Phong Khải Trạch không phải một nhân vật đơn giản, nếu muốn đối phó hắn, chỉ dựa vào một người căn bản không đủ."
"Thêm một người, thêm một phần thắng." Tạ Minh San nói lại những lời này, cuối cùng thâm hiểm cười to, "Được, tôi đồng ý hợp tác với cô, nhưng mà tôi cần tiền."
"Tiền không phải là vấn đề, đây là chi phiếu năm triệu, coi như thành ý hợp tác của tôi, sau này tôi sẽ nói với cô về chuyện đó." Hồng Thi Na lấy chi phiếu từ trong giỏ xách ra, đưa cho Tạ Minh San.
Tạ Chánh Phong nóng nảy khuyên can, "Minh San, đừng lấy tiền của cô ấy."
Nhưng khuyên can thế nào cũng vậy, Tạ Minh San nhanh chóng trực tiếp nhận chi phiếu, không thể ngăn cản được, "Nói đi, chúng ta hợp tác như thế nào?"
"Việc này không thể nóng nảy, mấy lần trước thất bại đã cho tôi hiểu ra đạo lý, nóng lòng sẽ khó thành đại sự, muốn thành công không thể nóng lòng. Chúng ta phải có kế hoạch, từ từ đi, trước tiên cô sửa sang nhà của mình đi, tôi phải đi lấy báo cáo kiểm tra, hôm nào tôi lại gặp cô." Hồng Thi Na với dáng vẻ tràn đầy tự tin, xoay người đi.
Tạ Minh San không nói gì, cả người tính tình thay đổi, không giống như trước đây ngang ngược ương ngạnh, tính tình trầm ổn hơn rất nhiều, không có chút lo lắng nào nữa.
Cô như vậy, khiến Tạ Chánh Phong càng thêm sợ, sợ đến nỗi tim đập mạnh, bởi vì ông đã thấy những chuyện không tốt lành, nhưng không có năng lực để ngăn cản.
Ninh Nghiên mặc dù có chút lo sợ, không muốn tiếp tục đối đầu với Phong Khải Trạch, nhưng nghĩ đến Phong Khải Trạch tuyệt tình không giúp mẹ con bà, cộng thêm Hồng Thi Na ra tay hào phóng, đưa một lần thôi đã là năm trăm vạn, cuối cùng vẫn không chịu nổi ma lực của tiền, mặc dù bị mê hoặc nhưng trong lòng có chút bối rối, nửa thì muốn nữa thì không muốn, rất mâu thuẫn. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là im lặng không nói gì.
Trước kia chỉ có một mình mẹ con bà chiến đấu, cho nên mới thua thảm như vậy, hiện tại có Hồng Thi Na giúp một tay, phải chăng sẽ có phần thắng?
Nhưng Phong Khải Trạch thật sự rất lợi hại, nên phần thắng cực kỳ nhỏ, nếu như thua, thật sự sẽ xong đời.
Nên làm như thế nào thì tốt?
Tạ Chánh Phong chú ý tới ánh mắt của Ninh Nghiên, phát hiện hai mắt của bà chỉ nhìn chằm chằm vào chi phiếu trong tay Tạ Minh San, không cần hỏi cũng hiểu trong lòng bà đang suy nghĩ gì.
Xem ra họ cuối cùng cũng không tránh được cám dỗ của tiền, ông nên trở về lại vườn hoa của mình.
"Nếu Minh San đã không sao, vậy ở đây cũng không còn chuyện của ông nữa, các người hãy tự chăm sóc thật tốt ình. Minh San, ba khuyên con một câu, đừng tiếp tục như vậy nữa, Phong Khải Trạch và Thiên Ngưng không làm gì có lỗi với con, tất cả đều do con tự mình vọng tưởng."
"Đủ rồi, ông không cần giúp tôi, đừng nói gì nữa, ông đi đi." Tạ Minh San lạnh lùng nói, giống như là một Ma Nữ.
"Minh San, con nghe ba một câu thôi, được không?"
"Chuyện của tôi không cần ông lo. Phong Khải Trạch nói đúng, tôi đúng là đang giả khùng giả điên, vốn tưởng rằng tôi điên rồi, hắn sẽ có chút xíu đau lòng, xem ra tôi đã sai, hắn đúng thật là ma quỷ, không có tính người. Bắt đầu từ hôm nay, Tạ Minh San tôi còn sống, mục tiêu duy nhất chính là khiến Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng vĩnh viễn không có ngày yên ổn, nếu tôi đã không có hạnh phúc, vậy tôi cũng sẽ khiến Tạ Thiên Ngưng không có được hạnh phúc, muốn chết thì cùng nhau chết."
"Con —— ai ——"
Tạ Chánh Phong đã không biết phải nên nói gì nữa, bất đắc dĩ than một tiếng, xoay người bỏ đi.
Thà rằng như vậy, ông thà thấy con gái mình điên thật, điên rồi cũng tốt, điên rồi cũng sẽ không bị thù hận che mờ mắt, tiếp tục làm ra những chuyện hại mình, hại người nữa.
Ninh Nghiên vốn vẫn còn bị năm ngàn vạn mê hoặc, nhưng nghe được những lời của Tạ Minh San nói, sợ, có chút hối hận vừa rồi tại sao không hết sức ngăn cản cô và Hồng Thi Na hợp tác.
Nhưng ngăn cản, có tốt không?
Hồng Thi Na ra khỏi phòng bệnh của Tạ Minh San sau đó đi đến lấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ, vừa nhìn thấy báo cáo kia, trợn tròn mắt, khiếp sợ la to, "Mang thai. Làm sao có thể như vậy, tôi...tôi đã uống thuốc ngừa thai rồi mà ."
Lần trước trời xui đất khiến đã cùng Ôn Thiếu Hoa xảy ra quan hệ, cô sợ mình sẽ mang thai, cho nên sau đó liền uống thuốc ngừa thai , nhưng không thể ngờ được, cuối cùng vẫn mang thai.
Chẳng lẽ bởi vì quan hệ đúng thời kỳ rụng trứng, cho nên thuốc ngừa thai mới không có phát huy được hiệu quả sao?
"Hồng tiểu thư, thuốc ngừa thai cũng không phải là 100% có thể tránh thai, cũng sẽ có ngoại lệ. Cô mới vừa mang thai hơn một tuần lễ, nếu như cô muốn bỏ nó đi , vì để an toàn với cơ thể, tốt nhất là ở mang thai 35 đến 40 ngày mới có thể làm phẫu thuật." Thầy thuốc chân thành đề nghị, ai ngờ Hồng Thi Na phản đối mắng to.
"Ai nói tôi muốn bỏ? ông là cái thá gì, ông có tư cách gì thay tôi quyết định?"
"Thật xin lỗi, tôi đã nói sai, xin Hồng tiểu thư tha thứ."
"Việc tôi mang thai ông tuyệt đối phải giữ bí mật, không được phép tiết lộ ra ngoài, nếu như tôi muốn bỏ đứa bé, tự nhiên sẽ liên lạc với ông. Nếu ông dám nói việc này ra ngoài, tôi sẽ làm cho ông khó giữ được chén cơm này."
"Tôi nhất định giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không để cho người thứ ba biết."
"Hừ." Hồng Thi Na hừ lạnh một tiếng, xé nát báo cáo kiểm tra sức khoẻ trong tay, vất hết vào trong thùng rác, vênh váo tự đắc rời khỏi.
Nếu như đứa bé này là của Phong Khải Trạch , thật là tốt biết bao, chỉ tiếc là không phải, mà đứa bé lại là của tên Ôn Thiếu Hoa chết tiệt kia.
Đứa bé này là ngoài ý muốn, là một điều không nên xuất hiện.
Chương 232: Gặp nhau ngoài ý muốn.
Kể từ khi cùng Hồng Thi Na ở trong khách sạn xảy ra quan hệ, Ôn Thiếu Hoa vẫn chờ Hồng Thi Na tới tìm hắn, hy vọng có thể có cơ hội trở thành con rể Hồng gia, như vậy thì quá tốt giống như cá chép hóa rồng. Nhưng đợi hơn một tháng, mất hết kiên nhẫn, điện thoại cũng không có, hơn nữa Hồng gia đối với chuyện này cũng không có phản ứng gì cả, Ôn Thiếu Hoa vẫn còn phải tiếp tục làm nhân viên phục vụ trong khách sạn, Ôn Thiếu Hoa nóng lòng không muốn đợi thêm nữa rồi.
Ôn Thiếu Hoa không muốn cả đời nhân viên phục vụ, hắn thật không cam lòng, cũng không cam tâm ở khách sạn làm nhân viên phục vụ, nhưng với hoàn cảnh bây giờ, muốn trở mình thạt sự rất khó, trừ khi có một người có quyền thế giúp hắn, bằng không thì không thể nào.
Không được, cho dù có khó khăn như thế nào đi nữa hắn cũng phải nghĩ ra cách để thay đổi số mạng, nếu không cả đời hắn sẽ làm nhân viên phục vụ, thà rằng liều một phen để có cơ hội trở mình.
"Thiếu Hoa, đây là món ăn của bàn số 6, đưa lên nhanh đi, đừng làm cho khách đợi lâu." Một nhân viên phục vụ đưa khay thức ăn trong tay cho Ôn Thiếu Hoa.
Ôn Thiếu Hoa tâm trạng không tốt, không muốn làm theo, không vui hỏi: "Tại sao anh không đưa lên, lại cố tình muốn tôi mang lên?"
"Hôm nay bụng tôi hơi khó chịu, giờ muốn vào nhà vệ sinh, anh giúp tôi đưa lên đi." Nhân viên phục vụ ôm bụng, trông có vẻ khá nôn nóng.
"Tâm trạng tôi không được tốt, anh tìm người khác giúp đi."
"Tâm trạng của anh khi nào mới được tốt hơn? Đừng có mơ tưởng Hồng đại tiểu thư sẽ gả cho anh, điều đó là không thể nào. Người anh em, giúp một tay đi, bụng của tôi đang rất đau, anh nhanh lên một chút giúp tôi đưa lên cho khách, tôi vào phòng vệ sinh."
"Này——"
Ôn Thiếu Hoa còn muốn từ chối, nhưng đối phương đã nhanh chân chạy mất, hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là chính mình tự đi đưa đồ ăn.
Ôn Thiếu Hoa ghét nhất là đi đưa đồ ăn, hắn không chịu nổi thân phận hèn mọn này khi phải cung kính nói chuyện với khách, coi bọn họ là Thượng Đế.
Nhưng hết cách rồi, không làm sẽ không có tiền, không có tiền thì phải đói bụng.
Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch đang trong phòng ăn dùng cơm, hai người đút cho nhau ăn, nhìn rất hạnh phúc, làm cho người khác ngưỡng mộ, rất nhiều người sợ Phong Khải Trạch, nhưng khi ở trước mặt Tạ Thiên Ngưng anh ấy đúng là một người đàn ông tuyệt vời, mọi người phụ nữ đều hâm mộ.
"Con khỉ nhỏ, khách sạn này thức ăn rất ngon, chúng ta hình như là lần đầu tiên tới." Tạ Thiên Ngưng vừa ăn vừa nhìn hoàn cảnh chung quanh, cảm giác cũng không tệ lắm.
“Không phải lần đầu tiên anh đến ." Phong Khải Trạch cầm ly cao cổ, lắc lắc rượu đỏ bên trong, trên mặt nở nụ cười tà.
Có lẽ, đời này anh sẽ không quên cái khách sạn này.
"Anh trước kia thường xuyên đến nơi này để dùng bữa sao?" Cô không cảm thấy ngạc nhiên, nghĩ là trước khi quen biết cô anh thường xuyên đến đây ăn.
Nhưng anh là Phong Đại Thiếu Gia lại không thích ăn những loại thức ăn mắc tiền chỉ thích ăn cơm bình thường ở những quán địa phương.
"Sai rồi, cũng không phải thường xuyên đến, anh chỉ là đến nhiều hơn em một lần."
"Là sao?"
"Thiên Ngưng, em còn nhớ lần trước Hồng Thi Na bắt cóc em, uy hiếp anh, phải cùng cô ấy xảy ra quan hệ ?"
Vừa nghe đến chuyện này, khuôn mặt Tạ Thiên Ngưng bỗng nhiên xụ xuống, nhìn anh chằm chằm, tức giận nói: "Anh thấy vui khi nói chuyện này à? Có phải rất hối hận lần đó không thể vui vẻ hưởng thụ một chút không?"
"Em đừng có ăn dấm chua được hay không? Anh chỉ muốn nói, lúc đó Hồng Thi Na đặt phòng tại khách sạn này, cũng là nơi xảy ra tai tiếng giữa cô ta và Ôn Thiếu Hoa, mặc dù đã là chuyện một tháng trước, nhưng vì chuyện này làm kinh động quá lớn, đến bây giờ vẫn còn có người bàn tán xôn xao." Phong Khải Trạch giễu cợt, cười nhạo Ôn Thiếu Hoa cùng Hồng Thi Na.
"Anh đang lấy le, hay là đang hài lòng?"
Sau đó cô mới biết, khi đó Hồng Thi Na đã tự mình cởi hết đồ trên người, nghĩ đến hình ảnh này, trong lòng cô liền tức giận.
"Không phải đang lấy le, cũng không phải hài lòng, chẳng qua là anh cảm thấy buồn cười mà thôi. Tốt lắm, không nói chuyện hai người này nữa để khỏi làm em mất hứng, ảnh hưởng đến bữa ăn. Thiên Ngưng, mấy ngày nay chú có điện thoại nhờ em giúp chuyện gì không?"
“Chú không có điện thoại cho em, là em gọi điện thoại cho chú, bây giờ chú đang ở trong vườn hoa, nhưng anh đã đoán đúng, Minh San đích thật là giả điên. Cô bây giờ đã không còn giả điên nữa, cho nên không cần lo tiền viện phí, thuốc men, chú sẽ không cầu xin em chuyện gì nữa đâu, anh không phải lo lắng em động lòng rồi giúp đỡ bọn họ? Chỉ là trong lời nói của chú có một chút rất kỳ quái, nói em coi chừng Hồng Thi Na và Minh San, em nghĩ chú nhất định là biết Minh San sẽ không dễ dàng dừng tay, cho nên mới nhắc nhở em. Về phía Hồng Thi Na, trước giờ cô ấy đã hận em rồi, không có gì đáng ngạc nhiên."
Khi nghe được chú nói cùng lúc những chuyện này, cô cũng không có bao nhiêu cảm xúc, dù sao hai người kia vẫn luôn muốn cướp người đàn ông của cô, nên vẫn cần cẩn thận.
"Chú tại sao lại biết chuyện của Hồng Thi Na ?" Phong Khải Trạch nghe những này, nghĩ sâu xa , giữa hai lông mày nổi lên ý cảnh giác, cảm giác chuyện này không đơn giản.
"Hồng Thi Na cho Tạ Minh San năm trăm vạn, hai người tính toán hợp tác đối phó chúng ta." Tạ Thiên Ngưng nói xong rất thoải mái, không đem chuyện này để riêng trong lòng.
"Chuyện quan trọng như vậy, đến bây giờ em mới nói cho anh biết, không cảm thấy rất quá đáng sao?" Đối với chuyện hai người này hợp tác, Phong Khải Trạch không có nhiều cảm giác kinh ngạc, bởi cả hai người này đều có chung một mục đích, nhưng anh không ngờ rằng Hồng Thi Na lại chủ động đi tìm Tạ Minh San.
Lần trước từ bệnh viện trở về, đã qua bốn năm ngày, Tạ Chánh Phong về nhà cũng không có động tĩnh gì, cho nên anh sẽ không hỏi nhiều, bởi vì yên tĩnh quá mức, có chút buồn bực, không nhịn được nên mới hỏi.
Anh không tin Tạ Minh San thật sự sẽ bỏ qua như vậy, trực giác nói cho anh biết, người phụ nữ này không giỏi kiềm chế như vậy, có lẽ sau lưng cô ta đang mưu tính đến chuyện gì đó.
.
Hai người phụ nữ này cùng ở chung một chỗ cũng tốt, tránh khỏi đối phó xong một người còn phải dọn dẹp thêm một người khác.
"Lúc em nghe cũng không có cảm giác gì, vốn định tối nay sẽ nói cho anh, tự nhiên lại quên mất, đến bây giờ mới nói cho anh, chuyện này đều tại anh, mỗi ngày đều muốn em nhiều đến như vậy, anh có biết hay không? Giờ toàn thân đều rất mệt, lại còn bị thiếu ngủ nghiêm trọng, giờ mà bắt em đứng ngủ cũng được luôn đó."Cô nhìn anh chằm chằm thẳng thắn kể tội, nghĩ đến anh mỗi buổi tối đều tinh lực tràn đầy, thân thể liền cảm thấy mệt mỏi.
Nếu cứ phục vụ anh mãi thế, e rằng cô sẽ chết sớm quá.
Phong Khải Trạch rất vui vẻ, dùng nĩa xiên một miếng thịt, đưa đến trước miệng cô, "Nếu bảo bối của anh mệt muốn chết rồi, vậy thì ăn nhiều một chút, bảo bối, há miệng ra."
"Tốt." Tạ Thiên Ngưng hé miệng, bỏ miếng thịt vào trong miệng, đang muốn nuốt xuống, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, vì vậy lấy tay che miệng.
"Ụa ——"
Vừa mới nhẹ ói một chút, đột nhiên có nhân viên phục vụ đưa đồ ăn đến, làm cô bị ngắt quãng, không thể nôn ra được, cảm giác buồn nôn cũng lắng xuống, kinh ngạc nhìn người trước mắt, quả thật chính mình không thể tin được tất cả những gì đang chứng kiến.
Phong Khải Trạch thấy cô che miệng muốn ói, đang chuẩn bị hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng không ngờ nhìn thấy nhân viên phục vụ đưa đồ ăn, vẻ mặt anh lập tức cứng ngắc, mắt lạnh nhìn mặt của hắn, "Sao lại là cậu?"
Khó trách có người muốn ói, bởi vì khi anh nhìn thấy người, cũng muốn mắc ói theo.
Ôn Thiếu Hoa đưa thức ăn đi lên, thấy khách là hai người này, lập tức cảm thấy rất lúng túng, nhất thời quên mất đem khay thức ăn cầm trong tay để xuống, đứng yên nơi đó bất động, trong lòng có chút chấn động.
Tại sao phải để hắn nhìn thấy hai người kia, tại sao phải để họ nhìn dáng vẻ nhếch nhác của hắn, tại sao?
Tạ Thiên Ngưng cũng có chút thẹn thùng, nhìn đi chỗ khác, không muốn nhìn Ôn Thiếu Hoa, tất cả thuận theo tự nhiên. Lần trước cô bởi vì đuổi theo bác Ôn nên khiến ông khó chịu, lần này là ngoài ý muốn, vì không muốn để cho không khí căng thẳng, lúng túng, tốt nhất không cần để ý đến.
Cũng bởi vì cô cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không nói, Ôn Thiếu Hoa mới nghĩ cô coi thường hắn, không muốn nhìn hắn, trong lòng cố nén oán giận, sợ xảy ra sai sót sẽ bị cười nhạo, vì vậy liền đem thức ăn trong tay để xuống, "Hai vị, xin mời dùng."
Nhưng trong lòng đang tức giận, không thể khống chế được, kết quả không cầm chắc khay thức ăn trong tay, đặt mạnh khay lên trên bàn làm thức ăn văng tung tóe ra bàn.
Choảng ——
Âm thanh chén dĩa bể, làm quấy nhiễu đến nhiều người trong phòng ăn.
"A ——"
Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc kêu to, y phục trắng trên người bị thức ăn làm cho dính đầy dầu mỡ, bẩn hết.
Phong Khải Trạch vội vàng đứng lên, đẩy Ôn Thiếu Hoa ra, cuống quít kiểm tra, "Thiên Ngưng, sao vậy, em có bị sao không ?"
"Không có việc gì, vẫn may không phải là canh nóng, nêu không sẽ bị bỏng." Tạ Thiên Ngưng đứng lên, cầm khăn giấy lau, nhưng lau thế nào cũng lau không hết, vì vậy phải đi vào toilet, "Con khỉ nhỏ, anh chờ em đi toilet một chút."
"Anh đi cùng với em." anh nhớ tới chuyện lần trước cô bị Đường Phi bắt đi, lo lắng sẽ xảy ra chuyện lần nữa.
"Em đi toilet nữ, anh đi theo rất kỳ dễ bị người khác hiểu lầm. Em hiểu rõ anh lo lắng cho em, nhưng anh yên tâm, ba người kia hiện tại không dám đụng đến em , cho nên em rất an toàn. Đừng lo e đi một chút, rất nhanh sẽ trở lại."
Tạ Thiên Ngưng nói rất nhẹ nhàng, trước khi đi cũng không nhìn Ôn Thiếu Hoa một cái, thẳng hướng về phía toilet.
Cô không thể nhìn, nếu như nhìn, sợ Ôn Thiếu Hoa sẽ lúng túng hơn nữa, cho nên không nhìn.
Ôn Thiếu Hoa từ đầu đến cuối cũng không có nói xin lỗi, nhìn bóng lưng Tạ Thiên Ngưng rời đi, trong lòng tức giận hơn vài phần, quả thật giống như núi lửa sắp bộc phát.
Hắn chịu chê cười đủ rồi, chịu đủ những ánh mắt khinh thường này rồi, chịu đủ cảnh cúi đầu chào người khác một cách hèn mọn rồi.
Lúc này, quản lý khách sạn chạy tới, lập tức nói xin lỗi, "Phong thiếu gia, thật xin lỗi, là chúng tôi không đúng, bữa ăn này do khách sạn chúng tôi mời, kính xin Phong thiếu gia tha thứ."
Phong Khải Trạch vẫn còn đang lo lắng cho Tạ Thiên Ngưng, căn bản không thèm để ý đến những người này, suy nghĩ một chút, vì vậy ra lệnh: "Ông lập tức gọi một nhân viên phục vụ nữ vào toilet cùng phu nhân tôi, không để cô ấy xảy ra chuyện gì, nếu như sơ xuất để cô ấy xảy ra chuyện gì, nhà hàng của các người phải đóng cửa liền."
"Dạ, tôi lập tức cho người đi đến đó."
Ôn Thiếu Hoa kinh ngạc nhìn Phong Khải Trạch, không ngờ anh đối với Tạ Thiên Ngưng tốt đến mức độ này, chỉ đi vào toilet cũng lo lắng cô gặp chuyện không may.
Tạ Thiên Ngưng, cô vốn không khác gì một con vịt xấu xí, tại sao lại vượt lên tất cả mọi người trở thành Phượng Hoàng ?
Tại sao?