Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 239

Phong Khải Trạch nghe tiếng thét sau lưng, lập tức xoay người trở lại, thấy Tạ Thiên Ngưng đang ôm bụng ngồi dưới đất, lập tức ngôi xuống đỡ cô, ôm cô vào ngực, vội hỏi: "Thiên Ngưng, em sao vậy?"

"Bụng của em ——đau quá." Tạ Thiên Ngưng một tay ôm bụng, tay kia nắm chặt chiếc áo của anh, cố gắng chịu đựng cơn đau ở bụng, nhưng cuối cùng không chịu được, ngã vào ngực anh, bất tỉnh nhân sự.

"Thiên Ngưng ——" không biết vì sao Thiên Ngưng bất tỉnh, Phong Khải Trạch càng nóng nảy hơn, lớn tiếng gọi cô, nhưng mặc kệ anh gọi thế nào, cô vẫn không phản ứng, làm anh lo đến phát điên.

Đới Phương Dung từ từ lấy lại tinh thần, vội vàng nhắc nhở: "Khải Trạch, con mau chở đi bệnh viện, nhanh lên."

Phong Gia Vinh thấy tình huống này, sững sờ khó hiểu, nhìn nhũng mảnh vỡ trên sàn, căn bản không hề chạm tới Tạ Thiên Ngưng, vì vậy giễu cợt nói: "Tôi thấy cô ta tám phần là giả bộ, vờ bất tỉnh để lẻn đi. Này đừng giả bộ, muốn đi thì đi đi. Đừng ở trước mặt tôi diễn trò, cô không lừa được tôi đâu."

"Phong Gia Vinh, ông không phải là người mà, Thiên Ngưng ngất xỉu rồi, mà ông còn ở đây nói bóng nói gió." Đới Phương Dung cực kì tức giận mắng to, không thể nào chịu nổi người như ông ta.

"Tôi chả làm gì cô ta cả, cô ta vô duyên vô cớ ngất xỉu mà."

"Ông dọa người ta hôn mê, còn nói không làm gì sao?"

"Đới Phương Dung, bà nói hơi quá đáng rồi đó."

"Lời tôi quá đáng vậy thì việc ông làm không quá đáng chắc?"

"Cô ta đang ở nhà tôi, tất cả là do tôi quyết định."

"Ông ——"

"Đủ rồi." Phong Khải Trạch nghe bọn họ cãi nhau ồn ào, phiền não không dứt, ra lệnh cho bọn họ dừng lại, sau đó bế cô lên , lạnh lùng cảnh cáo: "Phong Gia Vinh, ông nên cầu nguyện cho cô ấy không có việc gì, nếu không ông không xong với tôi đâu, hừ."

"Phong Khải Trạch ——" Phong Gia Vinh vốn định tiếp tục mắng chửi, nhưng đối phương đã nhanh chóng rời đi, không cho ông ta cơ hội để mắng tiếp.

"Khải Trạch, dì đi với con." Đới Phương Dung cũng không muốn cãi nhau, đi theo.

"Bà ——" Phong Gia Vinh nhìn từng người rời đi, trong lòng càng thêm tức giận, không áp chế nổi lửa giận trong nội tâm, tiếp tục đập đồ, rống giận, "Các người muốn chống đối tôi phải không, muốn chống đối tôi, có phải không, a ——"

Đường Phi đứng ở bên cạnh, im lặng, quan sát diễn biến mọi chuyên, chờ mọi người đi hết. Lúc này mới khuyên ông ta, "Phong tiên sinh, bọn họ cũng đã đi rồi, ông cần gì phải tức giận?"

"Bọn họ đi rồi thì ta không thể tức giận sao?"

"Ý tôi không phải vậy, bất quá ông tức giận để làm gì, dù sao cũng không ai biết ông đang giận, cho dù ông nổi điên, bọn họ cũng không biết, vậy giận làm chi?"

Nghe Đường Phi nói, Phong Gia Vinh cố gắng bình tĩnh lại, khiến mình bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút, tức cười, "Muốn giở thủ đoạn trước mặt ta, không dễ như vậy đâu, ngược lại ta muốn xem họ có thực sự đi bệnh viện không? Đường Phi, lập tức chuẩn bị xe, ta muốn đến bệnh viện một chuyến, xem họ định diễn trò gì."

Ông không tin ông đấu không lại Tạ Thiên Ngưng.

"Vâng" Đường Phi không suy nghĩ nhiều, lập tức chuẩn bị xe, đi bệnh viện.

Phong Khải Trạch lúc này đang lo lắng ,chờ đợi ở bên ngoài phòng cấp cứu, nhưng vẫn không ngồi yên, đi tới đi lui, trong lòng đang tự trách. Mấy ngày nay Thiên Ngưng rất khác thường, ngủ nhiều, ăn ít, thường thơ thẩn, đáng lẽ anh nên sớm đưa cô tới bệnh viện kiểm tra, như vậy chuyện ngày hôm nay cũng không xảy ra.

Đới Phương Dung ngược lại ngồi trên ghế, nhìn anh bồn chồn, đành an ủi anh một chút, "Khải Trạch, yên tâm đi, dì tin Thiên Ngưng sẻ không sao đâu, con không cần quá lo lắng."

"Nếu tôi cẩn thận một chút, sớm biết cô ấy không khỏe, thì đã đưa tới bệnh viện rồi. Chứ không phải ngất xỉu như hiện giờ, tất cả là lỗi của tôi." Anh thấy mình rất đáng trách, không thể tha thứ cho sự sơ ý của mình.

"Chuyện này không liên quan đến con, đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu mình. Dì thấy tất cả đều do Phong Gia Vinh, nhất định do ông ta dọa Thiên Ngưng hôn mê."

"Tạ Thiên Ngưng cũng không phải lần đầu tiên gặp tôi, muốn dọa ngất thì đã ngất từ lâu rồi." Phong Gia Vinh đột nhiên đi tới, nghe Đới Phương Dung nói những lời này, phản bác lại.

Phong Khải Trạch vừa nhìn thấy ông ta, trong mắt lập tức chứa đầy tức giận, nhìn ông ta chằm chằm, hỏi: "Ông tới làm gì?"

"Đến để xem Tạ Thiên Ngưng diễn trò gì? Không phải lần đầu tiên tao gặp loại này, lá gan cô ta to bao nhiêu, tao rất rõ. Lần đầu tiên thấy cô ta, mày không biết đâu, cô ta trong lúc nguy hiểm vẫn không sợ hãi, nói chuyện rất to gan, tao không tin cô ta sẽ dễ dàng bị dọa ngất, muốn giả bộ ngất xỉu, để tính kế à. Đừng có mơ."

"Ông cứ tiếp tục cho là mình đúng đi, nhưng nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bắt Phong thị trả giá đắt."

"Tiểu tử thối, lông cánh còn chưa đủ, mà lớn lối. Tao biết mày có chút bản lãnh, nhưng mày muốn đấu với tao, vẫn chưa đạt tới trình độ đó đâu con ạ. Mặc dù tao không biết mày và Hắc Phong Liên Minh có quan hệ gì đó, nhưng mày đừng có mơ, dựa vào Hắc Phong liên minh thì có thể đánh bại tao, điều đó là không thể nào."

"Có thể hay không, không phải do ông định đoạt, mà do tôi định đoạt. Bây giờ tôi không muốn tranh cãi với ông, tốt nhất ông nên cầu cho vợ tôi không có việc gì, bằng không, ông không xong với tôi đâu."

"Phong Gia Vinh, nếu như ông muốn làm phiền đến Thiên Ngưng, vậy thì mời về, nơi này không hoan nghênh ông." Đới Phương Dung đứng lên, ánh mắt không hề sợ hãi, nhìn thẳng Phong Gia Vinh.

Phong Gia Vinh rất tức giận, nhưng biết rằng có mắng chửi cũng chẳng ích gì, vì vậy châm chọc: "Bà yên tâm, chờ tôi vạch trần bộ mặt thật của Tạ Thiên Ngưng, tôi sẽ đi. Nhưng mà các người đừng tưởng bác sĩ giúp các người nói dối, tôi sẽ làm cho bọn họ phải nói thật."

"Ông nói chả có lý lẽ gì cả."

"Tùy các người thôi."

Phong Khải Trạch tức giận, đang tính đuổi Phong Gia Vinh đi, nhưng lúc này bác sĩ lại đi ra, vì vậy chạy ngay đến chỗ bác sĩ, vội vàng hỏi thăm, "Bác sĩ, sao rồi, vợ tôi có sao không?"

"Phong thiếu gia, chúc mừng, anh sắp được làm ba rồi, Phong thiếu phu nhân đang mang thai."

"Cái gì?" Phong Khải Trạch vô cùng kinh ngạc, nhất thời ngơ ngác không biết làm sao khi nghe tin vui này.

"Bác sĩ, là thật sao? Thiên Ngưng mang thai à." Đới Phương Dung rất kinh ngạc và hưng phấn, không biết là mình đang nằm mơ hay là nghe lầm nữa, vì vậy hỏi bác sĩ lần nữa.

"Đây là sự thật, cô ấy đã mang thai hơn một tháng, do đang trong giai đoạn nguy hiểm, cần chăm sóc thật tốt. Lần này đau bụng là bởi vì tâm tình bị kích động, sợ hãi, cộng thêm dinh dưỡng gần đây không đủ, cho nên mới ngất xỉu. Phong thiếu gia, có phải gần đây cô ấy hay nôn rất nhiều?"

"Tôi...tôi không biết, chỉ biết là cô ấy hay mệt mỏi, một ngày ngủ hơn mười giờ." Phong Khải Trạch càng thêm tự trách, hận tại sao mình không chú ý đến thân thể của cô.

"Sản phụ vốn rất dễ mệt mỏi, đây là hiện tượng bình thường. Gần đây cô ấy nôn rất nhiều, lại không ăn cái gì, cho nên mới không đủ dinh dưỡng, bây giờ phải chú ý tâm trạng, không nên làm cho cô ấy quá kích động, như vậy sẽ không tốt đối với thai nhi."

"Bác sĩ, ông yên tâm, tôi biết rõ nên làm như thế nào, cám ơn ông." Đới Phương Dung vô cùng hưng phấn, muốn đi chăm sóc Tạ Thiên Ngưng và đứa nhỏ trong bụng cô thật tốt.

"Vậy thì tốt, thiếu phu nhân bây giờ còn đang hôn mê, đợi cô ấy tỉnh lại nghỉ ngơi một chút thì có thể xuất viện." Bác sĩ thông báo xong, rời đi, tuy nhiên lại có người cản lại.

Phong Gia Vinh không để cho bác sĩ đi, nghiêm nghị chất vấn, "Tạ Thiên Ngưng mang thai thật sao? Ông có nói dối không?"

"Phong tiên sinh, tôi...tôi nào dám, cô ấy thực sự mang thai, không tin ông có thể đến bệnh viện khác kiểm tra."

"Tốt nhất đừng nên nói dối, bằng không tôi sẽ không để ông tồn tại ở trong ngành Y này nữa đâu."

"Phong tiên sinh, tôi thật sự không có nói dối, chuyện này rất chính xác."

Phong Khải Trạch đang muốn vào trong phòng bệnh chăm sóc Tạ Thiên Ngưng, nghe phía sau truyền tới lời nói, lập tức dừng bước, chân mày nhíu chặt, rất không vui, vì vậy lãnh nghiêm nói: "Phong Gia Vinh, bây giờ đã biết được mọi việc rồi, ông có thể biến đi rồi đó."

"Không sai, đã có đáp án dĩ nhiên là phải đi, hơn nữa đáp án này thật đúng là làm cho người ta bất ngờ, nhưng tao không cho phép loại đàn bà này sinh ra đứa bé của Phong gia, cô ta không xứng, bác sĩ, phá thai đi." Phong Gia Vinh uy nghiêm ra lệnh, không bận tâm về người khác, chỉ nghĩ theo ý mình.

ông sẽ không để cho cô gái thấp hèn này sinh ra con cháu Phong gia, tuyệt đối không cho phép.

Nghe những lời này, mọi người ở đây ai cũng kinh ngạc không thôi, Đới Phương Dung giận đến nổi trận lôi đình, trực tiếp đi đến mắng to, "Phong Gia Vinh, ông không phải là người mà, những lời này mà ông cũng nói được?"

"Tôi chưa bao giờ thừa nhận Tạ Thiên Ngưng là con dâu nhà họ Phong, đương nhiên sẽ không thừa nhận đứa be cô ta sinh ra, tóm lại đứa bé này không thể sinh ra được." Phong Gia Vinh tỏ thái độ kiên quyết, không để cho Tạ Thiên Ngưng sinh ra đứa bé này.

"Ông nói thật là buồn cười, tại sao cô ấy lại không được sinh đứa bé, ông đâu phải là cha của đứa bé chứ? Phong Gia Vinh, đừng tưởng rằng chỉ có ông có quyền điều khiển người khác. Tôi cho ông biết, đứa trẻ này, Thiên Ngưng nhất định sẽ sinh ra."

"Chỉ cần tao không đồng ý, Để xem bệnh viện nào dám cho cô ta khám thai?"

"Vậy sao? Vậy thì ông chống mắt lên xem, xem coi bệnh viện nào nhận đây, hừ." Phong Khải Trạch trong lòng tràn đầy oán hận, còn hơn so trước kia, lạnh lùng trừng mắt liếc Phong Gia Vinh, không để ý tới nữa ông, đi vào phòng bệnh, sau đó đóng cửa lại.

Phong Gia Vinh đứng bất động, lẩm bẩm, "Vậy mày cũng chống mắt lên xem, xem tao ngăn cản đứa bé này ra đời như thế nào. Đường Phi, lập tức thông báo cho các bệnh viện lớn, nơi nào dám để Tạ Thiên Ngưng khám thai, tôi sẽ khiến nơi đó biến mất."

"Phong tiên sinh, phải làm như vậy sao?" Đường Phi có chút khó xử, cảm thấy làm như vậy hơi quá mức.

"Mau làm theo lời tôi nói, nếu không làm, thì cậu bị đuổi."

"Vâng" Đường Phi hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là làm theo lệnh.

Đới Phương Dung giận đến muốn đánh người, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói, đi vào trong phòng bệnh, trong lòng ra quyết định, phải ly hôn với người đàn ông này.

Bà cần phải mau chóng ly hôn ông.
Bình Luận (0)
Comment