Phong Gia Vinh lúc này đang ở nhà một mình, nhìn đại sảnh không có một bóng người, không hề có chút hơi thở quen thuộc, ngay cả không khí cũng biến thành mát mẻ, dần dần cũng trở nên lạnh lẽo, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng, làm thế nào cũng không lấp đầy, không ngừng nghĩ tới việc mình giàu có, nhưng vẫn không làm sao lấp đầy khoảng trống ấy, càng nghĩ càng buồn?
Ông đã tranh đấu cả đời, mục đích là phải đứng đầu, đứng càng cao càng tốt, bởi vì chỉ khi đứng ở chỗ cao, mới không phải phục tùng người khác, mới có thể nhìn xuống tất cả? Cái thế giới này đang phát triển, ông cũng không thể chỉ dậm chân tại chỗ, phải không ngừng cố gắng phân đấu, bằng không cũng sẽ bị người khác vượt qua, cho nên ông không biết được như thế nào là đủ, bởi vì chỉ cần đưng lại sẽ bị người khác vượt lên, hắn không muốn bị người khác vượt qua?
Mặc dù biết rõ ông không thể khống chế mọi thứ, nhưng trong khu vực nhỏ này, ông phải nắm chắc trong tay, chỉ như vậy, mới không bị người khác điều khiển, mà muốn nắm trong tay tất cả, nhất định phải giàu có, tài sản to lớn?
Ông chỉ không muốn bị người ta qua mặt, không muốn bị người khác khống chế, tại sao bọn họ không hiểu, tại sao tất cả đều rời bỏ ông đi, tại sao?
"Tại sao các người đối xử như vậy với tôi, tại sao?"
Phong Gia Vinh nghĩ tới những điều này, cảm giác phiền muộn cũng không có, chỉ toàn là sự tức giận, tòa nhà lớn như thế này bây giờ chỉ còn sự lạnh lẽo và cơn thịnh nộ của ông ta, lúc này giống như dã thú điên cuồng, bắt đầu đập đồ?
"Các người muốn chống đối tôi thật sao? Tôi sẽ cho các người biết kết quả khi chíông đối tôi là như thế nào, a ——"
Im lặng ——
Đường Phi vừa đi đến cửa chỉ nghe thấy tiếng đâp vỡ, mặc dù còn chưa đi vào, nhưng đã biết Phong Gia Vinh ở bên trong lại tiếp tục đập đồ, nếu là lúc trước, có lẽ ông ta sẽ vô cùng sợ hãi, nhưng bây giờ, chỉ cười cười, trực tiếp đi vào, giả thành một bộ dáng cung kính, "Phong tiên sinh ——"
"Ông tới làm gì? chuyện tôi giao đã làm xong chưa?" Phong Gia Vinh ngừng đập đồ đạc, tức giận chất vấn, căn bản là không có nhìn thẳng vào mắt Đường Phi, vẫn chỉ coi ông ta là người làm.
"Đã làm xong, tất cả vệ sĩ của thiếu gia đã xin thôi việc, về phần cắt điện nước ..., tôi còn đang đàm phán?"
"Vẫn còn đang đàm phán mà dám bảo xong việc, chưa làm xong mà dám bảo đã ổn, Đường Phi, ông tính đùa với tôi à?"
"Phong tiên sinh, tôi không có ý này?" Đường Phi hốt hoảng giải thích, mặc dù đã không chịu nổi Phong Gia Vinh, nhưng vẫn phải nhịn.
Phong Gia Vinh quả nhiên không xem trọng công sức của người khác mà, mặc kệ ông ta cố gắng làm việc như thế nào, ở trong mắt của Phong Gia Vinh, ông ta chả coi ai ra gì cả?
Ông sẽ không tiếp tục chịu đựng nữa, ông muốn độc lập.
Phong Gia Vinh tâm trạng không tốt, ngay lúc này chỉ muốn tìm đối tượng xả giận, Đường Phi là đối tượn hợp lí nhất, "Đường Phi, có phải ông cũng muốn chống đối tôi, phải không?"
"Phong tiên sinh, tôi...tôi không nghĩ như vậy?" Thật ra thì tôi đã chống đối ông từ lâu rồi.
"Tốt nhất ông đừng nên chống đối tôi, nếu không tôi sẽ làm ông ngóc đầu không nổi?"
Những lời này đã động chạm đến lòng tự ái của Đường Phi, trên mặt thoáng qua tia bất mãn, nhưng rất nhanh đã biến mất, thay vào đó là thái độ cung kính, "Phong tiên sinh, tôi không dám."
"Tôi biết ông cũng không có cái gan này? Ông tìm tôi có chuyện gì không?" Phong Gia Vinh cũng không quan tâm đến cảm giác của Đường Phi ra sao, uy nghiêm ngồi trên ghế sa lon, khinh miệt hỏi, hiển nhiên không đem ông ta để trong mắt?
"Phong tiên sinh, ông không xem tin tức sáng nay sao?" Đường Phi thì ngược lại hỏi ông ta, đáy mắt có một tia hài lòng.
Báo hôm nay đang tin tập đoàn Phong thị chia cổ phần ra bên ngoài, lúc này cổ đông lớn nhất là Tạ Thiên Ngưng, hơn nữa ngày mai sẽ tập họp Hội Đồng Quản Trị, muốn thay đổi chức Chủ tịch.
Hiện tại ông không quan tâm Chủ tịch Phong thị là ai, ông ta chỉ nhắm đến số tiền của Tạ Thiên Ngưng.
Phong Gia Vinh vẫn chưa biết chuyện này, khinh thường hỏi: "Hôm nay có cái gì thay đổi sao?"
Mặc kệ là thay đổi gì, đều không thể dao động đến địa vị của ông bây giờ.
"Phong tiên sinh, hôm nay các tờ báo lớn đều viết Phong thị truyền cổ phần ra bên ngoài, cổ đông lớn nhất là Tạ Thiên Ngưng, có 65% cổ phần. Hội Đồng Quản Trị ngày mai sẽ phải tập họp, muốn thay đổi chức Chủ tịch hội đồng quản trị, dĩ nhiên Thiên Ngưng có cổ phần lớn nhất, muốn thay mới vị trí Chủ tịch, không ai có thể có dị nghị?"
"Cái gì?" Phong Gia Vinh vừa nghe tin tức này, kinh ngạc hốt hoảng đứng lên, trên mặt không thể tin nổi, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, run rẩy lầm bầm, "Không thể nào, làm sao có thể? Mới mấy ngày, mọi chuyện sao lại thay đổi lớn như vậy, không thể nào?"
"Tin tức quá bất ngờ, hôm nay tôi xem báo mới biết chuyện này, không thể ngờ được, chúng ta phải là sao bây giờ?"
Từ chuyện này ông ta thấy được, rằng Phong Khải Trạch cũng không đơn giản, có thể nói là so Phong Gia Vinh còn lợi hại hơn gấp trăm lần
Phong Khải Trạch lợi hại như thế, muốn lấy mười tỷ của Tạ Thiên Ngưng, chỉ sợ khó khăn hơn ông tưởng.
"Nhất định là Liên minh Hắc Phong đã đem 55% cổ phần chuyển cho Tạ Thiên Ngưng, cho nên chớp mắt cô ta mới có 65% cổ phần. Đáng chết, con đàn bà này dám cướp đi tất cả của ta, đáng ghét." Phong Gia Vinh cực kỳ tức giận, trong lòng hoảng sợ, không tin được sự thay đổi lớn này, không khống chế được sự tức giận trong lòng, lại bắt đầu đập đồ đạc, vừa đập vừa mắng, "Tạ Thiên Ngưng, cô đừng tưởng rằng có thể cướp tấ cả mọi thứ của tôi, cô đừng mơ."
Tạ Thiên Ngưng và Liên minh Hắc Phong rốt cuộc có quan hệ gì, tại sao Liên minh Hắc Phong không chút do dự đem toàn bộ 55% cổ phần cho cô ta, tại sao?
Chẳng lẽ người phụ nử này đến gần con ông là có mục đích trước rồi sao?
Đường Phi mặc kệ ông ta, để mặc ông ta đập phá, chỉ nói suy nghĩ của mình, "Phong tiên sinh, tôi cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến thiếu gia, chắc là cậu ấy đã đem 55% cổ phần chuyển cho Tạ Thiên Ngưng?"
"Tiểu tử thối, nó muốn ép ta vào đường cùng à "
Chẳng lẽ đây chính là hậu quả mà Phong Khải Trạch đã nói ư, rốt cuộc thì nó và Liên minh Hắv Phong có quan hệ gì?
Phong Gia Vinh càng nghĩ càng hoảng hốt, vốn tưởng rằng tất cả đều ở trong lòng bàn tay ông ta, nhưng bây giờ mới phát hiện, thì ra tất cả là đều không chịu sự không chế của ông, trong lòng càng nghĩ càng gấp gáp, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gọi cho Phong Khải Trạch, muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng không thể liên lạc được với anh, trực tiếp ngắt máy, giận đến phát khùng, hận không thể đập luôn cái điện thoại?
"Đáng chết, lại dám cúp điện thoại của tôi?"
"Phong tiên sinh, chúng ta làm sao bây giờ?" Đường Phi làm bộ tốt bụng hỏi, căn bản cũng không để ý đến chuyện này, dù sao chuyện Phong Gia Vinh chết hay sống cũng không liên quan tới ông ta, ông ta đã nhịn đủ rồi.
"Nếu nó không nhận điện thoại, vậy thì tôi sẽ đến nhà nó? Lập tức chuẩn bị xe, tôi muốn hỏi tên nhóc này một chút, có phải muốn ép ta vào bước đường cùng mới chịu."
"Phong tiên sinh, thiếu gia nếu không nhận điện thoại, chắc cậu ấy cũng sẽ không gặp ông, đi cũng chưa chắc vào được"
"Ông bớt nói nhảm cho tôi, bảo ông chuẩn bị xe thì ông cứ là đi, ngược lại tôi cũng muốn xem bản lĩnh của tên tử thối này ra sao."
"Vâng." Đường Phi hết cách, đành nghe theo lệnh, tùy theo Phong Gia Vinh, dù sao cũng không liên quan đến ông ta. Nếu như thật sự Phong Gia Vinh bị cắt chức, vậy ông ta cũng nên đi, chuyển sang nơi khác, nhất là phải lấy được khoản tiền kia của Tạ Thiên Ngưng, nếu không thì ông ta chưa phát tài đã bại sản.
Phong Gia Vinh tức giận đi ra cửa chính, vội vã muốn đi tìm Phong Khải Trạch hỏi tội, còn lại cái gì đều không biết, cũng không biết rằng Đường Phi đng âm thầm phản bội ông ta.
Chuyện Tạ Thiên Ngưng đột nhiên trở thành cổ đông lớn nhất Phong thị, tin tức này truyền đi xôn xao, bất luận kẻ nào nghe đều vô cùng khiếp sợ, quả thật không thể tin được thì ra cô bé lọ lem cũng có thể trở thành chủ tịch,
Hồng Thi Na cũng biết chuyện này, sau khi xem xong tức giận đem tờ báo xé nát, tức giận mắng to, "Đáng ghét, mình muốn đè cô ta xuống dưới, thế mà cô ta lại bò lên đứng đầu, đáng ghét đáng ghét."
Hồng Thừa Chí đi tới, nhặt tờ báo lên, nhìn một chút, cũng không quá khiếp sợ, bởi vì lúc trước hắn ta đã xem tin tức này rồi, cười lạnh châm chọc, "Không ngờ ban đầu chỉ là một con chim sẻ nhỏ, hôm nay lắc mình liền biến thành phượng hoàng lửa, chuyện chim sẻ biến thành phượng hoàng lại xuất hiện, thật là khiến người ta bội phục."
Nhớ lại mọi chuyện đã qua, hắn thật khó mà tin được lại có nhiều thay đổi lớn như vậy.
"Anh, nếu anh đến đây để khen ngợi Tạ Thiên Ngưng, vậy thì đi đi, em không muốn nghe." Gương mặt Hồng Thi Na tràn đầy tức giận, ngay cả thở cũng không bình thường.
Trước kia cô ta luôn hơn Tạ Thiên Ngưng, hiện tại cô ta đã khó đối phó hơn xưa,
"Đứa em ngốc này, anh làm sao có thể đến đây để khen ngợi cô ta, anh chỉ là tới cho em biết, bây giờ ngàn vạn lần đừng động đến Tạ Thiên Ngưng, nếu không chúng ta sẽ phải trả cái giá rất lớn"
"Tại sao? Ban đầu ba chỉ bảo chúng ta tạm thời đừng làm chuyện gì, thế nhưng em đã chờ quá lâu rồi, chẳng lẽ muốn chờ mười năm, hai mươi năm hay sao? Không, em sẽ không, Tạ Thiên Ngưng đã làm em sống khổ sở, em sẽ không để cuộc sống cô ta dễ chịu đâu?"
"Thi Na, đừng vội, nếu như cái lúc này em đi trêu chọc Tạ Thiên Ngưng, thế thì lần sao báo chí sẽ đăng Tạ Thiên Ngưng trở thành cổ đông lớn nhất tập đoàn Hồng thị, chẳng lẽ Phong Gia Vinh cảnh cáo em không nhớ gì sao?"
"Anh, ý của anh là?" Hồng Thi Na bừng tỉnh hiểu ra, mới vừa rồi còn giận muốn trả thù Tạ Thiên Ngưng, bây giờ suy nghĩ lại, vẫn không cần gấp như vậy.
Ngộ nhỡ Tạ Thiên Ngưng thật sự trở thành cổ đông lớn nhất tập đoàn Hồng thị, tstrong sau này chẳng phải mình phải ăn nói khép nép nới cô ta sao.
"Phong Gia Vinh dùng thủ đoạn cực đoan để đối phó với Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch, thậm chí không để cho bệnh viện phục vụ bọn họ, việc này đã chọc tới Phong Khải Trạch, cho nên chuyện mới có thể phát triển tới tình trạng hôm nay. Cha nói cho anh biết, Phong Khải Trạch không phải là người đơn giản như vậy, nếu quả như bức snh ta đến đường cùng, nhất định phải biết rõ phía sau anh ta là ai, thực lớn bao nhiêu, cho nên trước khi biết rõ, em không thể làm gì hết. Thi Na, em nà anh đều hận Phong Khải Trạch, nhưng hãy vì đại cục mà suy nghĩ, ngàn vạn lần không thể nóng lòng, biết không? Anh biết rõ em gần đây đã chuẩn bị, lập tức dừng lại."
Hồng Thi Na suy nghĩ một chút, cảm thấy có đạo lý, vì vậy đồng ý, "Được, em nghe anh."
Muốn đối phó với Phong Khải Trạch, đúng là không được gấp, nếu không người trả giá đắt sẽ là mình
Nên cô ta tiếp tuc nhịn.