Editor: Hân Nghi
Không bị Phong Gia Vinh gây khó dễ, những ngày qua Tạ Thiên Ngưng sống rất thoải mái, không cần mỗi ngày cứ phải buồn bực ở nhà, có thể ra ngoài hóng mát, gặp gỡ bạn bè.
Đinh Tiểu Nhiên đã lâu không được gặp Tạ Thiên Ngưng, nên khi gặp lại liền tuôn xối xả, "Thiên Ngưng, cậu có biết, kể từ khi cậu lấy chồng, tất cả mọi người trong công ty đều hỏi thăm tớ về cậu, ngay cả quản lý Mã cũng thỉnh thoảng hỏi, thật là bực mình, mọi người luôn tò mò về cuộc sống sau khi cưới của cậu và Phong Khải Trạch, cậu nói xem, thế có bực không?"
"Được rồi được rồi, tớ biết gần đây cậu rất vất vả, cho nên hôm nay sẽ đưa cậu đi ăn một bữa thật ngon, cậu muốn ăn gì, tớ đãi." Tạ Thiên Ngưng dỗ ngọt, nghe cô ấy oán trách mà lòng thấy vui.
Có lẽ lâu rồi không ra ngoài, nên cảm giác được tự do làm nhẹ nhõm cả người.
"Đương nhiên là cậu chi, kể cả sau này cũng thế, ai bảo hiện tại cậu có tiền nhiều hơn?"
"Được, sau này đi ăn tớ đều chi. Nhưng tớ không thể đi lâu đâu đấy, con khỉ nhỏ sẽ lo lắng."
"Chồng nào mà chả lo cho vợ mình, hơn nữa giờ cậu còn có thai, anh ấy để cho cậu ra ngoài đã là tốt lắm rồi, cậu còn muốn gì nữa?"
Tạ Thiên Ngưng đáp: "Cũng đúng. Được rồi, gọi thức ăn đi, muốn ăn gì cũng được."
"Tớ muốn ăn món ngon nhất, đắt nhất, ăn một bữa thịnh soạn nhất, ai biết đến lúc nào cậu mới mời tớ ăn nữa?" Đinh Tiểu Nhiên lấy thực đơn trong tay nhân viên phục vụ, chăm chú nhìn.
Tạ Thiên Ngưng không để ý, cầm ly sữa lên uống một hớp, còn chưa nuốt xuống sau lưng vang lên tiếng nói làm cô giật mình, ho sặc sụa, "Khụ khụ. . . . . ."
"Hai mỹ nhân, không có trai đẹp làm bạn, không thấy cô đơn sao?"
Dư Tử Cường đột nhiên xuất hiện, phun ra một câu lỗ mãng, làm cho hai người các cô kinh ngạc không thôi.
Đinh Tiểu Nhiên thấy Tạ Thiên Ngưng ho sặc sụa, sợ xảy ra chuyện gì, nhanh chóng đến bên cạnh vỗ nhẹ vào lưng cô, nôn nóng hỏi: "Thiên Ngưng, cậu không sao chứ?"
"Khụ khụ …" Tạ Thiên Ngưng ho một trận, một lúc sau mới ngừng được, cất lời: "Cũng may, không có việc gì."
"Cậu mà có chuyện gì Phong Khải Trạch không giết tớ mới là lạ."
"Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận bị sặc, một lúc nữa là ổn."
"Nếu không phải tại cậu ta thì sao cậu bị sặc chứ?" Đinh Tiểu Nhiên bốc hỏa khi thấy Dư Tử Cường, nghĩ đến hành động vừa rồi của hắn ta liền tức giận chỉ trích: "Dư Tử Cường, cậu không biết hành động vừa rồi có thể dọa chết người à? Tôi thì không sao nhưng Thiên Ngưng đang có thai. Nếu cô ấy có chuyện gì, Phong Khải Trạch sẽ lột da, xẻo thịt cậu."
"Xin lỗi, tôi chỉ muốn đùa các chi một chút, không ngờ làm các chị sợ, chị không sao chứ?" Dư Tử Cường hối hận, rất thành tâm nói xin lỗi, không phải vì sợ Phong Khải Trạch, mà sợ dọa đến một phụ nữ có thai.
"Khó được em Dư của chúng ta nhận lỗi, xem ra hôm nay thật đúng là mặt trời mọc lên từ phía tây rồi." Tạ Thiên Ngưng nói đùa để làm dịu bầu không khí.
"Thế nào, ở trong mắt các chị tôi là người không biết nói lý lẽ sao?" Dư Tử Cường hài hước hỏi ngược lại, cảm thấy cùng các chị nói chuyện phiếm rất thú vị.
"Không phải không biết mà là khó thấy được. Em Dư, hôm nay em làm hai chị đây vô cùng sợ hãi, tạ lỗi thế nào đây?" Đinh Tiểu Nhiên nhíu mày hỏi, cố ý gây khó khăn.
"Không bằng như vậy đi, bữa cơm này tôi mời, coi như là tạ lỗi, được không?"
"Dừng lại, cậu đã muốn đuổi chúng tôi đi rồi sao?"
"Vậy chị muốn thế nào?"
"Muốn thế nào cũng được sao?"
"Thế nào cũng được."
"Vậy thì tốt, về sau bữa nào gọi cậu cũng phải đến thanh toán. Cậu yên tâm, con người tôi rất có tình nghĩa, sẽ không gây khó khăn cho cậu đâu."
"Chị, có phải chị yêu em không?" Dư Tử Cường trưng ra khuôn mặt tươi cười.
Đinh Tiểu Nhiên khinh thường cười cười, giễu cợt nói: "Yêu cậu sao, kiếp sau nhé?"
"Trong suy nghĩ của ngàn vạn cô gái, em cũng là bạch mã hoàng tử, cao ráo, đẹp trai, có tiền, sao chị có thể không yêu em được cơ chứ?"
"Buồn nôn quá. Thiên Ngưng, chúng ta đổi quán khác ăn đi, có cậu ta tớ mất hết khẩu vị."
"Không biết, tớ thấy em Dư nói đúng lắm, em ấy thật đúng là bạch mã hoàng tử trong suy nghĩ của ngàn vạn cô gái. Tiểu Nhiên, cậu chưa có bạn trai, nơi này có sẵn hàng, phải nắm chắc cơ hội!" Tạ Thiên Ngưng cười gian.
Cô cảm thấy Dư Tử Cường cùng Tiểu Nhiên rất xứng đôi, hai người này mà ở chung một chỗ, nhất định rất vui.
"Thiên Ngưng, làm ơn, tớ lớn hơn cậu ta hai tuổi đấy, làm sao có thể?" Đinh Tiểu Nhiên rất bài xích, không nghĩ tới yêu đương cùng Dư Tử Cường.
"Hơn hai tuổi thì sao, hiện tại rất lưu hành chị em yêu nhau."
"Không chỉ có hơn hai tuổi, cậu nhìn dáng vẻ cậu ta xem, nhìn cũng biết hạng trăng hoa rồi. Tạ Thiên Ngưng, uổng công làm bạn tốt nhiều năm, không ngờ cậu lại muốn tớ yêu một gã Sở Khanh?"
"Không nghiêm trọng như vậy chứ?"
"Rất nghiêm trọng đấy, hơn nữa…” Đinh Tiểu Nhiên còn định tiếp tục oán trách thì bị chặn lại.
Dư Tử Cường vội lên tiếng, không chịu được khi bị người khác gọi mình là Sở Khanh "Tôi nói này chị gái, tôi chưa làm gì có lỗi với chị, sao trong mắt chị tôi lại là một thằng Sở Khanh?"
"Mặc dù cậu không có làm chuyện gì có lỗi với tôi, nhưng mỗi lần gặp mặt cậu rất tùy tiện làm cho người ta sinh ra cảm giác cậu giống gã Sở Khanh, cô gái đi theo cậu nhất định sẽ bị cậu bỏ rơi, tôi chỉ nói cảm nhận của mọi người mà thôi."
"Cho xin đi, chuyện còn chưa có xảy ra đã định tội cho tôi rồi, đúng là oan Thị Kính!"
"Còn trách được ai chứ, ai bảo cậu luôn bày ra bộ dáng lãng tử làm gì."
"Đây gọi là hài hước có được không?"
"Không tốt."
"Thật không biết thưởng thức."
"Tôi sao phải thưởng thức cậu?"
"Chị ——"
Tạ Thiên Ngưng nhìn hai người cãi vã, không nhịn được chen vào: "Hai người đừng tranh cãi nữa, cãi qua cãi lại mệt muốn chết."
Đinh Tiểu Nhiên không cam tâm, vẫn còn muốn phân định rõ thắng thua: "Thiên Ngưng, cậu nói xem lời tớ nói vừa rồi có đúng không? Cậu ta mỗi lần xuất hiện toàn đi trêu ghẹo phụ nữ, rất đáng đánh đúng không?"
"Ai trêu ghẹo phụ nữ, chị đừng gán tội cho tôi." Dư Tử Cường lại tiếp tục.
"Lần đầu tiên gặp nhau, cậu đã chọc ghẹo Thiên Ngưng, không đúng sao?" .
"Khi đó tôi chỉ muốn làm quen với chị ấy thôi, không có ý gì khác."
"Bất kể cậu có ý gì, tóm lại chọc ghẹo chính là chọc ghẹo."
"Thôi, tôi không cãi nhau với chị nữa."
"Tôi mới không cãi nhau với cậu!"
"Được rồi, hai người càng cãi càng hăng, chúng ta tới ăn cơm chứ không phải tới cãi nhau, hai người thôi đi có được không?" Tạ Thiên Ngưng tiếp tục hòa giải.
Hai người lớn đang hăng say cãi nhau như trẻ con chợt im lặng.
"Nể mặt Thiên Ngưng, tôi không thèm cãi nhau với cậu." Đinh Tiểu Nhiên ngồi xuống, làm ra vẻ đại nhân đại lượng.
"Chị có muốn cãi nhau với tôi, tôi cũng không thèm, hừ!" Dư Tử Cường cũng ngồi xuống, cũng làm ra vẻ không thèm so đo.
"Thật ra thì tôi thấy hai người rất xứng đôi, rất giống oan gia, thật sự hi vọng hai người có thể trở thành một đôi." Tạ Thiên Ngưng nhìn hai người ngồi bên cạnh, nhìn sao cũng cảm thấy bọn họ có tướng vợ chồng.
Có lẽ cô quá mong Tiểu Nhiên tìm được đối tượng thích hợp, lại thấy Dư Tử Cường không tệ, cho nên mới có cảm giác này.
"Ai thèm cùng cậu ta làm một đôi hả?"
"Ai thèm cùng chị ta làm một đôi hả?"
Đinh Tiểu Nhiên và Dư Tử Cường cùng đồng thanh, vô cùng ăn ý, vừa nói vừa quay ngoắt đi, không thèm nhìn đối phương.
"Ha ha." Tạ Thiên Ngưng cười cười, không nói thêm nữa, vừa đúng lúc này nhân viên phục vụ đem thức ăn đưa lên, cô lễ phép nói: "Bàn chúng tôi thêm người, phiền cô lấy giúp một bộ đồ ăn nữa."
"Vâng."
"Thiên Ngưng, sao cậu lại cho cậu ta ngồi cùng bàn chúng ta, mất hết cả khẩu vị." Đinh Tiểu Nhiên kháng nghị, ánh mắt ghét bỏ nhìn chằm chằm Dư Tử Cường.
Dư Tử Cường khiêu khích nhìn cô, cái gì cũng không nói.
"Tiểu Nhiên, Tử Cường không có ác ý, cậu đừng để bụng." Tạ Thiên Ngưng nói giúp Dư Tử Cường, hy vọng có thể thay đổi ấn tượng của Đinh Tiểu Nhiên với cậu ta.
Đáng tiếc vô dụng.
"Tớ thấy cậu ta toàn ý xấu, đặc biệt nhắm vào tớ."
"Cậu nghĩ quá nhiều rồi, đừng tức giận nữa, nếu tức no sẽ ăn không ngon, vậy đừng trách tớ."
"Tớ không thèm, tớ…” Đinh Tiểu Nhiên gắp đồ ăn định ăn, bỗng vẻ mặt trầm xuống, cả khuôn mặt căng thẳng, hai mắt căm tức nhìn hai người đang đi tới, bừng bừng lửa giận.
Tạ Thiên Ngưng quay lại nhìn, thấy Điền Vĩ ôm một cô gái xinh đẹp đi tới, vẻ mặt cũng trở nên tức giận.
Dư Tử Cường nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hai cô, không hiểu ra sao, cũng quay ra nhìn theo hướng ánh mắ hai cô, lấy kinh nghiệm của mình suy đoán. Nếu như anh đoán không sai, người đàn ông kia chắc là bạn trai cũ của Đinh Tiểu Nhiên, bởi vì Tạ Thiên Ngưng đã có Phong Khải Trạch.