Editor: Chaosuon
Phong Khải Trạch đối với cái kiểu quỳ xuống cầu xin này chẳng có chút cảm động nào, mặc kệ cho hai người kia cầu xin có thành khẩn hay không, anh vẫn giữ thái độ thờ ơ lạnh nhạt, chỉ lạnh lùng nói: “Chỉ để con các người ngồi tù là tôi đã nể tình lắm rồi. diendanlequydon.com Đổi lại là người khác, trước hết sẽ chặt chân hắn ta, sau đó ném vào trong tù. Các người đi đi, đừng làm phiền chúng tôi nữa. Nếu chọc giận tôi, tôi sẽ khiến Ôn Thiếu Hoa phải gánh thêm càng nhiều tội nữa.”
Tạ Thiên Ngưng biết Phong Khải Trạch không thể bỏ qua cho Ôn Thiếu Hoa, không thể làm gì khác, khuyên Ôn Minh và Lâm Thục Phân từ bỏ ý định: “Bác Ôn, bác Lâm, không phải cháu không giúp các người, mà chuyện này là không thể giúp được. Đường Phi đã tự thú rồi, tự nhiên sẽ khai tất cả mọi chuyện. Hai người có thể chặn miệng bọn cháu, nhưng có thể chặn miệng Đường Phi sao? Chuyện này kết cục đã định sẵn rồi, không ai thay đổi được.”
" ——" Ôn Minh biết chuyện đã không thể xoay chuyển, không còn hơi sức đứng dậy, cũng không có ý định cầu khẩn nữa, bởi có nói thêm nữa cũng vô ích.
Chỉ có Lâm Thục Phân vẫn không muốn tiếp nhận sự thật này, dù cũng biết không thể thay đổi nhưng vẫn tiếp tục cầu xin: diendanlequydon.com “Thiên Ngưng, tôi biết cháu có cách mà. Nhất định là có. Van xin cháu, cứu Thiếu Hoa đi.”
"Bác gái, cháu thật sự không có cách nào. Ôn Thiếu Hoa phạm pháp, nhất định phải chịu xử lý của pháp luật, bác bảo cháu cứu anh ta như thế nào đây? Cháu thật sự là không thể làm được. Thật xin lỗi.”
Nói trắng ra, cô cũng không muốn dễ dàng tha thứ cho Ôn Thiếu Hoa. Hắn ta làm chồng cô bị thương như vậy, nếu dễ dàng tha thứ cho anh ta, con khỉ nhỏ sẽ rất đau lòng. Cô không muốn thấy anh khổ sở như vậy, cho nên nhất định không thể tha thứ được.
"Thiên Ngưng. Thiếu Hoa đi tù, với hai người cũng có lợi ích gì chứ. Tôi biết cháu là đứa tâm địa thiện lương, van xin cháu, cho Thiếu Hoa một cơ hội cuối cùng được không?”
"Ôn Thiếu Hoa đi tù có lợi gì không không phải vẫn đề. Vấn đề là anh ta nhất định phải nhận xử phạt. diendanlequydon.com Nếu phạm pháp chỉ cần tha thứ là được thì luật pháp đặt ra còn có ích gì?”
" ——"
Ôn Minh kéo Lâm Thục Phân lại, không để bà tiếp tục cầu xin nữa: “Thôi, Thiên Ngưng nói cũng đúng. Chuyện đã như vậy, không phải chúng ta cầu xin là có thể thay đôi được. Chúng ta về thôi.”
"Thật sự ông muốn Thiếu Hoa phải ngồi tù sao?” Lâm Thục Phân khóc lóc, mặt cũng xám như tro, hiện tại đã chẳng còn sức đi hận thù kẻ nào.
"Đây là nó gieo gió gặt bão. Có thể làm gì được. Đi thôi."
"Tôi không muốn Thiếu Hoa ngồi tù."
"Bà không muốn, chẳng lẽ tôi muốn sao? Đây là chuyện không thể thay đổi được, chúng ta phải chấp nhận thôi.” Ôn Minh nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, sau đó mở mắt ra, cũng không nhìn ai nữa, liền đi ra cửa.
Lâm Thục Phân quay đầu lại nhìn Tạ Thiên Ngưng, trong mắt là buồn bã và bất đắc dĩ, cũng không nói thêm gì, đi thẳng ra cửa.
Tạ Thiên Ngưng trong lòng rất khổ sở, muốn đuổi theo, nhưng vừa định nhấc chân, Phong Khải Trạch đã nói: “Thiên Ngưng, không cần lo cho bọn họ.”
"Con khỉ nhỏ. Em thấy____”
"Không cho phép em thấy bọn họ đáng thương. Trên thế giới này người đáng thương nhiều vô kể, em có thể thương cho bao nhiêu người?”
"Nhưng ——"
"Không có nhưng nhị gì hết. Đừng quên em đã đồng ý với anh, không vì chuyện Ôn Thiếu Hoa mà cầu xin. diendanlequydon.com Trước anh cũng đã đoán được Ôn Minh và Lâm Thục Phân sẽ tới cầu xin em cứu hắn ta nên mới muốn em đồng ý như vậy. Mặc kệ bọn họ đáng thương thế nào, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Ôn Thiếu Hoa đâu. Mặc dù lần này chủ mưu là Đường Phi nhưng anh còn tức giận Ôn Thiếu Hoa hơn. Muốn anh tha thứ, đừng mơ.”
Anh không chỉ sẽ không bỏ qua cho Ôn Thiếu Hoa mà chắc chắn sẽ để hắn ở trong tù không được dễ chịu.
Tạ Thiên Ngưng biết trong lòng anh oán hận Ôn Thiếu Hoa nhiều thế nào, nên cũng không nói nữa, tránh để anh tức giận hơn. Cô hít sâu một hơi, sau đó nói sang chuyện khác: “Được rồi, được rồi. Chúng ta không nói chuyện này nữa. Bác sỹ bảo anh phải bồi bổ nhiều chân mới nhanh khỏi. Em mang canh thịt bò tới cho anh này.”
"Thiên Ngưng, em gọi điện thoại báo với thím Chu, lát nữa mang bữa trưa tới thì mang luôn máy tính tới cho anh.” Phong Khải Trạch biết cô cố ý nói sang chuyện khác, anh cũng không nhắc lại chuyện kia nữa.
"Anh dùng máy tính làm gì?”
"Chân anh bó bột ít nhất phải một tháng nữa mới bỏ đươc, lại còn phải nghỉ ngơi một tháng nữa mới khỏi hoàn toàn. Đợi bao lâu trong bệnh viện như vậy, không buồn chán sao? Anh đoán không sai thì Hồng Thiên Phương sẽ thừa dịp lúc này mà gây chuyện, anh phải đề phòng ông ta.”
"Được. Vậy em đi gọi điện cho thím Chu mang máy tính tới. Lúc này Hồng gia cũng không gây phiền phức gì cho chúng ta, mình cần gì phải đi trêu chọc họ. Mỗi người một đường không phải tốt hơn sao?”
"Đường ai nấy đi đương nhiên tốt. Vấn đề là có người không muốn như vậy. Anh có cách gì đây? Giờ anh còn đang nằm viện, không thể lúc nào cũng bên cạnh em. d-iend-anl-eq-uyd-on.com Vì lí do an toàn, nếu không có việc gì, em đừng rời khỏi anh. Nếu thấy buồn chán, gọi Đinh Tiểu Nhiên tới nói chuyện với em.” Trước kia anh sẽ không lo lắng như vậy, nhưng hiện tại, không thể không đề phòng được. Anh đang gẫy chân, rất có khả năng Hồng Thi Na sẽ muốn trả thù.
"Nhìn anh cuống cuồng lên kìa, ai cũng sống như vậy thì mệt chết mất. Yên tâm, em sẽ chăm sóc mình thật tốt, chăm sóc con, chăm sóc cả anh nữa. Qua bao nhiêu việc như vậy, đại khái em cũng biết được thủ đoạn trả thù của Hồng Thi Na. Em nghĩ cô ta sẽ không dám nữa. Nếu không kết cục của Ôn Thiếu Hoa cũng sẽ là kết cục của cô ta. Có thể là dùng lời nói, chút tâm cơ đùa bỡn em, chỉ cần em không tin lời cô ta thì cô ta cũng chẳng có cách nào nữa. Không phải sao?” Tạ Thiên Ngưng căn bản là không sợ Hồng Thi Na trả thù, cho nên cũng không lo lắng gì.
Nghe cô nói vậy, Phong Khải Trạch không nhịn được khen cô: “Không tệ lắm. Lần này thông minh. Đã biết phân tích người khác rồi.”
"Còn không phải là học anh sao. Chồng em lợi hại như vậy, chả nhẽ vợ anh lại ngốc mãi được sao? Phải không?” Cô nghịch ngợm bóp mũi anh.
Anh cũng bóp mũi cô một cái, nói đùa: “Dạ đúng. Em không ngu ngốc. Em thông minh.”
"Đó là đương nhiên. Em vốn không ngốc. Bác sỹ nói chân anh ít nhất ba tháng mới hồi phục hoàn toàn. Cho nên trong ba tháng này, anh không làm Hộ hoa sứ giả cho em được rồi. Em sẽ tự bảo vệ mình, đương nhiên phải thông minh lên một chút.”
"Em yên tâm. Như lời em nói, Hồng Thi Na hiện tại không dám manh động đâu. d@iend@anl@eq@[email protected] Chỉ cần em đừng gặp cô ta một mình, đừng tới những chỗ không có người. Như vậy cũng không có nguy hiểm gì. Cho nên, em phải nhớ, không được đi tới những chỗ nguy hiểm, biết chưa?”
"Biết rồi. Anh còn dài dòng hơn mẹ em nữa. Em____” Tạ Thiên Ngưng đột nhiên nhắc tới mẹ, lập tức dừng lại, nói sang chuyện khác: “Em đi lấy canh cho anh”
"Được." Phong Khải Trạch cũng không hỏi nhiều, biết trong lòng cô nghĩ gì. Xem ra Lâm Thư Nhu vẫn là nút thắt trong lòng cô, chỉ sợ là không cởi được.
Cũng được. Chỉ cần không nhắc tới là tốt rồi. Cứ thuận theo tự nhiên thôi. Hiện tại anh không nên nghĩ tới chuyện Lâm Thư Nhu, mà nên nghĩ tới Hồng Thi Na, tiếp theo cô ta sẽ dùng thủ đoạn gì để trả thù bọn anh đây?
Hồng Thi Na bởi vì phá thai nên đã bị vô sinh, tâm tình không tốt. Vốn định tìm Ôn Thiếu Hoa tính sổ, không ngờ lại biết hắn vì bắt cóc Phong Khải Trạch mà đang ngồi tù, cô ta liền thấy vui vẻ cùng tức giận.
Vui vẻ bởi Ôn Thiếu Hoa đánh gãy một chân của Phong Khải Trạch, chuyện này thật ngoài dự đoán của cô ta.
Tức giận vì Ôn Thiếu Hoa cư nhiên không gọi để cô ta cùng tới trả thù.
Chỉ là Phong Khải Trạch mới chỉ gãy một chân, không thể tiêu trừ mọi oán hận trong lòng cô ta, nhất định phải khiến anh ta không còn một ngày sống dễ chịu mới được.
Cô ta phải làm thế nào mới đạt được mong muốn đó đây?
Giữa lúc Hồng Thi Na trầm tư, Hồng Thừa Chí đi vào, hưng phấn nói: “Thi Na, em biết chưa? Phong Khải Trạch gãy chân đang phải nằm trong bệnh viện.”
"Em biết rồi. Anh, Phong Khải Trạch gãy chân, anh vui mừng tới mức ấy sao?” Hiển nhiên cô ta không quá vui vẻ trước cái tin này.
"Dĩ nhiên vui mừng. Lúc này anh em mình không thể giáo huấn anh ta, không ngờ lại vẫn có người khác giúp chúng ta. diendanlequydon.com Người kia chính là Ôn Thiếu Hoa. Cũng bởi chuyện này mà hắn bị bắt vào tù rồi. Coi như em cũng trả được thù rồi.”
"Trả thù còn tác dụng gì sao? Báo thù xong em lại có thể sinh con được sao?”
"Thi Na. Em yên tâm, bây giờ y học phát triển như vậy, anh tin có thể chữa trị cho em.”
"Thôi. Không nói cái này nữa. Anh, nếu Phong Khải Trạch đang gãy chân nằm viện, chúng ta cũng không cần ẩn núp nữa. Anh nghĩ giúp em một chút, xem làm thế nào phá hoại tình cảm của Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng?” Hồng Thi Na không muốn nói tới chuyện không thể sinh con, không muốn tâm trạng bết bát hơn. Hiện tại cô ta muốn Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng chia tay, không ân ân ái ái nữa.
Bọn họ khiến cô ta khổ sở, sao cô ta có thể để bọn họ được sống thoải mái chứ.
Nói tới chuyện này, Hồng Thừa Chí liền thấy bất đắc dĩ: “Muốn làm bọn họ chia tay, so với lên trời còn khó hơn. Em cũng không phải không biết tình cảm giữa họ sâu đậm thế nào, nhất là Phong Khải Trạch. Có thể nói là yêu sâu đậm Tạ Thiên Ngưng. Tình cảm như vậy, sợ là không dễ mà phá hư được.”
"Việc là do người làm. Em không tin trên thế giới này có thứ tình cảm không thể tan vỡ được.”
"Em sao cứ nhất định phải làm tình cảm bọn họ tan vỡ như vậy? Cứ trực tiếp trả thù hai người bọn họ không phải đơn giản hơn sao?”
“Anh, anh sai rồi. Phong Khải Trạch không phải người đơn giản. Muốn đánh bại anh ta thì phải tìm đúng nhược điểm của anh. Mà nhược điểm của anh ta chính là Tạ Thiên Ngưng. diendanlequydon.com Nếu như tình cảm giữa họ tan vỡ, Phong Khải Trạch sẽ như một tờ giấy, đâm một nhát là rách.”
"Nói thật hay." Hồng Thiên Phương đột nhiên xuất hiện, vừa vỗ vỗ tay vừa đi vào, tán dương: “Thật không hổ là con gái cha, mưu trí hơn người. Con nói không sai, Phong Khải Trạch là kẻ mạnh mẽ. Muốn đánh bại anh ta trước tiên phải tìm thấy nhược điểm của anh ta. Nhược điểm trí mạng đó chính là Tạ Thiên Ngưng, nhất là tình cảm của anh ta và Tạ Thiên Ngưng. Nếu như tình cảm này tan vỡ, anh ta sẽ không thể chịu được mà hỏng mất. Đối phó với người sắp gục ngã, là chuyện đơn giản thế nào chứ?”
Cũng đã tới lúc bọn họ phản kích lại rồi.