Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 281

Ngày thứ hai, Hồng Thi Na lập tức hẹn Tạ Minh San ra, hai bên cùng nhau bàn luận.

Bởi vì có được năm trăm vạn của Hồng Thi Na, những ngày sống gần đây của Tạ Minh San cũng không tệ. Có lẽ sống quá an ổn, khiến cô có chút hài lòng với hiện trạng, không muốn làm việc. Nhưng những ngày sống hiện tại dù sao cũng do người khác ban cho, cô không thể không lưu ý một chút.

"Hồng tiểu thư, hai tháng không gặp, tôi còn tưởng cô đã quên tôi mất chứ? Không biết hôm nay cô hẹn tôi ra, có chuyện gì không?"

"Gần nhất cô quả thật rất an phận, cư nhiên không đi tìm Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng để gây sự. Dường như mấy ngày nay sống cũng không tệ!"Hồng Thi Na nói những lời đều có ý đả kích rất lớn, hơn nữa hàm ý của những lời này, chỉ cần suy nghĩ một chút mọi người đều hiểu cô ta muốn nói gì.

Tạ Minh San đương nhiên cũng biết, cho nên giả bộ tức giận, phẫn nộ nói: "Cái gì sống sung sướng, mỗi lúc đi vào giấc ngủ tôi đều nghĩ đến hết thảy những chuyện Tạ Thiên Ngưng cùng Phong Khải Trạch đã làm đối với tôi. Nếu không phải trước đó cô kêu tôi chờ, chờ đợi kế hoạch của cô, tôi đã sớm đi tìm bọn họ tính sổ rồi."

"Tốt, hiện tại cô không cần chờ, có thể đi tìm bọn họ tính sổ rồi."

"Hả, hiện tại, hiện tại phải đi tìm bọn họ tính sổ ư?" Kỳ thực trải qua chuyện lần trước, cô đã e ngại Phong Khải Trạch, lại vì khoảng thời gian này sống quá yên ổn, không còn muốn đi trêu chọc tên ma quỷ đáng sợ này nữa, lời vừa nói tất cả đều là giả.

Trong khoảng thời gian này cô không có đi gây sự với Phong Khải Trạch, nên Phong Khải Trạch cũng không có làm gì cô, cho nên lúc này được sống khá an ổn. Hơn nữa, trong tay cô đã có chút tiền, càng không muốn đi mạo hiểm, thầm nghĩ đến những ngày sống yên ổn kia. Nếu giờ đi chọc giận Phong Khải Trạch, chỉ sợ kết cục còn thảm hơn cả lần trước.

Hồng Thi Na nhìn ra tâm tư Tạ Minh San, không còn muốn đi gây sự với Phong Khải Trạch, cho nên nghiêm túc nhắc nhở cô, "Tạ Minh San, cô cũng đừng quên, hiện tại mỗi một đồng cô đang xài đều là của tôi, nói cách khác, cuộc sống thoải mái hiện tại của cô đều do tôi ban phát cho. Thế giới này không có bữa ăn miễn phí, đạo lý này hẳn là cô hiểu chứ?"

"Tôi đương nhiên biết, kỳ thực tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là có chút kinh ngạc,hai tháng trước cô không cho đi tìm Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng tính sổ, thế nào hai tháng sau đột nhiên liền ——" Tạ Minh San xấu hổ giải thích, ý thức được sự tình khá nghiêm trọng.

Lúc trước chính cô muốn đi tìm Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng tính sổ, giờ lại buộc cô đi chọc tức hai người kia, chuyện này phải làm sao mới tốt chứ?

"Tôi thích khi nào trả thù một người, còn cần sự đồng ý của cô sao?"

"Đương nhiên không cần thiết, tôi chỉ cảm thấy chuyện xảy ra quá đột nhiên, có chút là lạ, không có ý gì khác, cô đừng hiểu lầm." Quả nhiên là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, (*)nàng cầm Hồng thi Na tiền, mọi việc cũng phải ngắn một điểm, đây là tất nhiên.

(*) Hán ngữ: cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản (Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm) Ý chỉ khi đã nhận ơn của ai, được lợi từ ai thì đối với người đó cũng phải khách khí, châm chước, đôi khi phải giúp đỡ hoặc mắt nhắm mắt mở đối với sai trái của người ta.

Bất kể thế nào, loại cảm giác bị người dẫm xuống bước qua này quả thật không dễ chịu.

"Cái này không phải đột nhiên, lúc trước là vì thời cơ chưa tới, hiện tại thời cơ đã đến."

"Vì sao?"

"Cô không cần hỏi nhiều, tóm lại tôi nói gì cô cứ làm theo đi." Hồng Thi Na càng nói càng cao ngạo, căn bản không đặt Tạ Minh San vào trong mắt. Bộ dạng thân cận dụ dỗ lúc trước, giờ đã hoàn toàn biến mất, hiện tại giống như chủ nhân đang ra lệnh.

Tạ Minh San cố đè xuống khó chịu trong lòng, hỏi: "Tôi phải làm gì?"

"Nghĩ cách để Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng ngày ngày không được yên ổn, cô không cần làm chuyện gì quá đáng, chỉ cần làm cho bọn họ tâm phiền ý loạn là được. Nếu cô có thế khiến con của Tạ Thiên Ngưng biến mất, tôi cho cô ba trăm triệu, từ nay về sau cô sẽ không cần dựa vào người nào, bản thân có thể được sống ngày ngày tốt nhất."

"Hồng tiểu thư, thật sự việc này rất khó làm. Giờ muốn đến gần bọn họ đã rất khó, làm sao có thể khiến họ sống không yên ổn chứ? Muốn con Tạ Thiên Ngưng biến mất, lại càng khó khăn hơn. Từng phút từng giây, Phong Khải Trạch đều ở bên cạnh cô ta, bọn họ như hình với bóng, căn bản không cơ hội động thủ. Dù có mạo hiểm ra tay, chỉ sợ sẽ chuốt lấy thất bại, thậm chí còn có thể bị Phong Khải Trạch trả thù lại."

Đến hiện tại, bọn họ không biết công việc của Phong Khải Trạch là gì, chưa từng thấy qua anh ta đi làm, chỉ thấy anh ta luôn luôn ở bên người Tạ Thiên Ngưng, cho nên chờ lúc Tạ Thiên Ngưng một mình ra tay, quả thực không có cơ hội, huống chi Phong Khải Trạch là người đáng sợ như thế, nghĩ đến bộ dáng ma quỷ của anh lúc trước, càng làm cho cô sởn tóc gáy, hận ý cùng tức giận đều nhanh chóng tiêu giảm. Lúc này không còn dám đi trêu chọc bọn họ.

Hồng thi Na cũng mặc kệ mấy vấn đề này, cười lạnh nói: "Đây là chuyện của cô, năm trăm triệu của tôi không phải cho không."

"Lúc trước, thời điểm cô đưa cho tôi năm trăm triệu cũng không có bảo tôi làm gì mà?"

"Tôi nói là hợp tác, cùng nhau đối phó Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng."

"Không sai, cô nói rằng hợp tác, nhưng theo như lời cô nói hôm nay, này giống hợp tác sao? Tôi không cảm thấy giống như hợp tác, mà giống như cô muốn đẩy tôi, đi vào chịu chết." Tạ Minh San chịu không nổi bộ dáng vênh váo tự đắc của Hồng Thi Na, trực tiếp cãi lại cô.

"Chúng ta hiện tại không giống như hợp tác ở chỗ nào chứ? Tôi chỉ muốn cô đi quấy nhiễu Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng để họ sống không yên ổn, đâu bắt cô đi làm chuyện gì khác, điều này chẳng lẽ cũng không được sao?"

"Vì sao không phải cô đi gây rối, mà lại là tôi đi?"

"Bởi vì tôi cho cô năm trăm triệu, không phải cô cho tôi năm trăm triệu. Tạ Minh San, xem ra những ngày kia cô đã sống quá thoải mái, nên quên hết thảy mọi chuyện rồi. Nếu thật là như vậy, tôi sẽ để cho biến trở về nguyên trạng, để cô nếm hương vị đau khổ thêm một lần xem nó như thế nào?"

"Cô ——"

"Tức giận sao?"

"Hồng Thi Na, lúc trước cô nói muốn cùng tôi hợp tác, kỳ thực chính là muốn tôi đi vào chỗ chết, năm trăm triệu kia là tiền mua mạng của tôi, có đúng không?" Trên mặt Tạ Minh San tất cả đều là phẫn nộ, sau khi đã rõ sự tình, trong lòng không còn cảm kích, mà chính là oán hận.

Nếu lúc trước cô biết năm trăm triệu là tiền để bán mạng, cô nhất định sẽ không nhận.

Bất quá nghĩ kĩ lại, lúc đó cô quá nóng nảy, giận mất khôn, cứ nghĩ trả thù Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng, cho nên mới nhận tiền Hồng Thi Na. Qua hai tháng, oán hận trong lòng đều dần tiêu mất theo thời gian, bây giờ suy nghĩ kĩ, thực chất cô cũng không còn hận Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng, có lẽ vì Phong Khải Trạch quá đáng sợ đi, hiện thời cô đã không còn can đảm lại đi trêu chọc anh nữa.

Hồng Thi Na tao nhã uống tách cà phê, cười khinh thường, trào phúng trả lời, "Đúng, năm trăm triệu này chính là mua cái mạng của cô, không lẽ cô cho rằng có bánh thịt từ trên trời rơi xuống sao?"

"Tôi không có bán mạng, năm trăm triệu này tôi sẽ đem trả lại cho cô."

"Xem ra cô đã không còn hận Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng nữa rồi, cơ hội trả thù ở trước mắt, côlại cư nhiên không biết quý trọng?"

"Vì cơ hồi này rất có khả năng sẽ hủy diệt cuộc đời tôi, nếu tôi đóan không sai, cô muốn lấy tôi ra để lótđường cho cô đi, chờ khi tôi trải trải xong, cô mới an tâm bước qua qua, không sợ bị ngã xuống. Hồng Thi Na, tôi không có ngu ngốc, dại dột để mặt cô sắp xếp đâu."

"Nếu cô thật là tên ngu đần, tôi sẽ không cho cô năm trăm triệu. Tạ Minh San à, nói trắng ra là cô sợ chọc tới Phong Khải Trạch, đúng không? Kỳ thực cô có thể không cần đi gây sự với anh ta, tôi chỉ cần cô khiến cuộc sống bọn họ bị đảo lộn lên, như vậy đã đủ rồi. Nếu chuyện này làm xong, tôi sẽ cho cô năm trăm triệu, còn lời vừa nói, chỉ cần cô có thế làm cho Tạ Thiên Ngưng sanh non, tôi cho cô ba trăm triệu, chuyện này tôi không có bắt buộc tự cô định liệu, thấy sao hả?" Hồng Thi Na phát hiện Tạ Minh San không muốn làm, đành phải dụ dỗ cô.

Quả nhiên Tạ Minh San không phải người ngu ngốc, lại còn rất mưu mô, cô không thể xem thường.

"Thật sự chỉ có như vậy thôi sao?" Tạ Minh San không chịu nổi bị tiền hấp dẫn, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy khi nghĩ đến mình sẽ có rất nhiều tiền.

Cũng không phải thật sự đi trêu chọc Phong Khải Trạch, hẳn có thể làm? Tuy rằng bây giờ cô đã có chút ít tiền, nhưng chút tiền ấy không đủ để cô tiêu xài cả đời, với cuộc sống hiện tại, chẳng khác nào là miệng ăn núi lở.

"Chỉ có như vậy thôi."

"Làm vậy có lợi gì cho cô chứ?"

"Chuyện này cô không cần biết, cô chỉ cần dựa theo lời tôi nói mà đi làm là được. Thế nào, suy nghĩ xong chưa, làm hay không làm?"

"Hồng tiểu thư, cô muốn tôi mạo hiệu đi làm việc cho cô, nhưng lại không nói rõ mọi chuyện cho tôi biết, chẳng lẽ không cảm thấy rất không công bằng sao?"

"Hiện tại là tôi chi tiền mời người làm việc, tôi là một cố chủ, cần gì đem tất cả mọi chuyện để nói cho cô biết chứ? Tạ Minh San, cô có thể lựa chọn không giúp tôi làm chuyện này, tôi sẽ đi tìm những người khác làm, nhưng những ngày sống an lành của cô sẽ kéo dài được bao lâu đây."

Nghe xong lời này, Tạ Minh San có chút sốt ruột, nghĩ nghĩ, quyết định vẫn làm, nhưng sẽ không chịu để mình phải thiệt thòi, "Được, tôi có thể đi làm chuyện này, nhưng kèm theo điều kiện."

"Chỉ cần điều kiện không quá đáng, tôi đều đồng ý cô." Hồng Thi Na lại một lần nữa tao nhã uống tách cà phê, trong lòng mừng thầm. Rốt cục vẫn đã thuyết phục được cô ta, tuy rằng hao chút sức lực, bất quá đáng giá.

"Cô đã nói, sau này sẽ cho tôi năm trăm triệu, tôi muốn lấy trước một nửa, là hai trăm năm mươi triệu, hơn nữa chuyện này cũng phải có kỳ hạn, tôi không thể cả đời cứ can thiệp vào cuộc sống của Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng, nói như vậy năm trăm vạn liền quá ít, hơn nữa còn rất nguy hiểm, cho nên kỳ hạn này nhiều nhất là ba tháng. Nếu cô không đáp ứng hai điều kiện này của tôi, chuyện này khỏi bàn nữa."

"Khó trách cô có thể cướp đi Ôn Thiếu Hoa từ trong tay của Tạ Thiên Ngưng, tâm tư quả nhiên rất cao. Được, tôi đáp ứng cô, trước cho cô hai trăm năm mươi triệu, về phần kỳ hạn, cô nói ba tháng liền ba tháng đi. Nếu cô cầm tiền mà không làm, tôi sẽ có biện pháp để đối phó lại cô, nơi này là chi phiếu hai trăm năm mươi triệu." Qua sự hiểu biết của cô về Phong Khải Trạch, chỉ sợ Tạ Minh San gây loạn chưa đến ba tháng liền xong đời .

Tạ Minh San không chút do dự cầm lấy chi phiếu lại, nhìn nhìn chữ số ở mặt trên, vừa lòng nở nụ cười, sau đó cất kỹ, hứa hẹn nói: "Cô yên tâm, tôi đã nhận tiền của cô, nhất định sẽ làm tốt, nhưng nói rõ ràng trước, tôi chỉ phải đi can thiệp sinh hoạt của bọn họ, chuyện khác, tôi một mực không làm."

"Chuyện khác, cũng không tới phiên cô làm." Hồng Thi Na đứng lên, bỏ lại một câu khinh miệt, rồi rời đi.

Cô cũng muốn nhìn xem Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng, sau này sẽ sống thế nào?
Bình Luận (0)
Comment