Hồng Thiên Phương đã đưa lựa chọn, sự lựa chọn này khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ không thôi, không ngờ tới Hồng Thiên Phương lại yêu tiền đến mức độ thế, ngay cả con gái mình cũng không cần.
Phong Khải Trạch mặc dù có chút kinh ngạc, bất quá không biểu hiện ra mặt, ngoài trừ cười, liền tiếp tục xem trò vua. Hồng Thiên Phương đưa ra sự lựa chọn này, nhất định khiến Hồng Thi Na giận đến nổ tung, kết quả này so với lấy toàn bộ tài sản của Hồng Thiên Phương càng làm cho anh vui hơn.
"Cha ——" Hồng Thi Na nghe được đáp án, điên cuồng gào thét một tiếng, trong thanh âm vô cùng tức giận và không thể tin, nằm mơ cũng không nghĩ đến, trong lòng của cha tiền bạc còn quan trọng hơn cả mình, khiến cô bị đả kích trầm trọng từ khi sinh ra trên đời này, so với vết thương do Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng gây ra còn đau hơn.
Tại sao cha chỉ chọn tiền mà không chọn cô, tại sao?
Hồng Thiên Phương sau khi đưa ra lựa chọn, cẩn thận quan sát phản ứng Phong Khải Trạch, phát hiện anh không có chút kinh ngạc, cũng không lo lắng, chỉ mỉm cười, trong lòng liền biết trong lần đánh cuộc này mình đã thắng, vì vậy tiếp tục nói đáp án mình chọn, "Phong Khải Trạch, tôi đã chọn xong."
"Ông thật muốn chọn thế sao?" Phong Khải Trạch cố ý hỏi lần nữa, nhằm đánh thẳng vào tình cảm cha con bọn họ. Nếu như khiến hai cha con họ đấu đá lẫn nhau, sau này sẽ không thể tìm anh gây phiền phức nữa, không tệ không tệ.
"Đúng vậy, tôi đã chọn thế." Hồng Thiên Phương trả lời như đinh đóng.
"Không suy nghĩ lại một chút nào sao?"
"Không cần suy nghĩ thêm, tôi đã quyết, suy nghĩ thêm vẫn là đáp án này." .
"Hồng Thiên Phương, ông chọn như vậy, chẳng lẽ không nghĩ tới sẽ tổn thương con gái ông sao?"
"Kết quả này là do nó làm nó phải chịu, những gì cần làm tôi đã làm hết rồi, lúc đầu đã cứu nó hết một lần, này là do nó không biết quý trọng."
"A, là cô ta gieo gió gặt bảo, nói cách khác, ông không quan tâm sự sống chết của con gái mình sao?" Phong Khải Trạch giơ sợi dây ra trước mặt, lấy tay vuốt vuốt, bộ dạng như muốn thả tay ra.
Hồng Thiên Phương thấy thế liền hoảng hốt, nhưng vẫn tin chắc mình thắng cuộc, xoay người, đưa lưng về phía Phong Khải Trạch,giữ vững lựa chọn của mình, "Không cần nói thêm nữa, cậu muốn làm gì thì làm đi."
"Cha, con hận cha." Hồng Thi Na nghe đáp án, giận đến cắn răng nghiến lợi, nhẫn tâm nói một câu, bất quá âm lượng không lớn, làm người khác không thể nghe được.
Phong Khải Trạch thấy Hồng Thiên Phương đưa lưng về phía anh, vì vậy liền nhìn về phía Hồng Thi Na, giễu cợt nói cho cô biết đáp án, "Hồng Thi Na, cha cô đã chọn tiền tài bỏ mặc cô, này không nên trách tôi, đến chỗ Diêm vương , nếu như cô muốn tố cáo thì cứ tố cáo cha cô đi."
"Hừ." Hồng Thi Na hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không nhìn anh, mới vừa rồi bởi vì sợ mới khóc thút thít, bây giờ là vì đau lòng mới khóc thút thít, loại đau khổ này còn lớn hơn cả lúc trước bị Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng tổn thương, đau đớn đến mức vượt lên cả thù hận.
Cô hận Phong Khải Trạch, chỉ vì chút bốc đồng không cam lòng, không muốn tin mình thua bởi Tạ Thiên Ngưng, cho nên mới làm nhiều chuyện như thế, nhưng bây giờ, cô lại hận cha cô, không phải là bốc đồng hay không cam tâm, mà là thật sự bị tổn thương trong lòng. Trên thế giới này cô cho rằng người thân nhất và thương cô nhất chính là cha cô, thế nhưng ông lại chọn tiền không chọn cô, làm sao không tổn thương chứ?
Hồng Thiên Phương mặc dù vờ không để tâm đến Phong Khải Trạch, nhưng lại rất cẩn thận nghe mỗi câu anh nói, thật sự sợ anh sẽ buông tay ra, vì lý do an toàn, cố ý lần nữa nhắc đến lựa chọn của ông, "Phong Khải Trạch, tôi đã chọn xong, vì sao cậu còn chưa động thủ?"
Những lời này, khiến lòng đau như cắt, Hồng Thi Na vừa đau lòng vừa rất oán hận, ngẩng đầu lên, trợn tròn hai mắt lên nhìn, trong mắt ngoại trừ hận ý, không còn gì cả, mà ánh mắt oán hận này không phải nhìn Phong Khải Trạch, mà là nhìn Hồng Thiên Phương, chỉ tiếc ánh mắt cô không thể xuyên đến. Không ngờ cha cô không thể chờ đợi muốn cô mau chết đi, thực sự không thể ngờ đây chính là người cha thương yêu cô từ nhỏ.
Phong Khải Trạch nhìn thấy cặp mắt chứa đầy oán hận của Hồng Thi Na, biết rõ người cô hận không phải là anh mà là Hồng Thiên Phương, trong lòng đắc ý cười trộm, tiếp túc nói khích, "Hồng Thiên Phương, không phải là ông rất thương con gái mình sao, sao hôm nay lại không chịu cứu cô ta vậy chứ?"
"Ít lải nhải đi, hãy làm chuyện cậu muốn làm đi, tôi sẽ không lấy tài sản ra cứu nó đâu, cậu đừng nuôi hi vọng nữa làm gì." Hồng Thiên Phương vẫn cứ nói những lời làm đả thương người khác, ở trong lòng âm thầm nói: Thi Na, những lời cha nói không phải là thật, Phong Khải Trạch tuyệt đối sẽ không dám lấy tính mạng của con, con yên tâm đi.
Nhưng những lời trong lòng này lại không ai có thể nghe thấy, điều họ nghe chẳng qua là những lời nói đả thương người được xuất phát từ miệng ông.
Hồng Thi Na chảy xuống giọt nước mắt tuyệt vọng, không muốn nhìn, cũng không buồn hay cầu xin thêm nữa, chờ đợi những điều xui xẻo xảy đến. Lúc này ngoài trừ chấp nhận ra, cô còn có thể làm gì?
Phong Khải Trạch cảm thấy không tệ, vì vậy ra lệnh: "Tất cả mọi người, toàn bộ đi vào trong căn phòng sắt hết cho tôi."
"Tại sao?" Hồng Thiên Phương xoay người lại, nghiêm nghị chất vấn, không biết Phong Khải Trạch lại muốn chơi trò gì. Mới vừa rồi đã lấy đi điện thoại cùng chìa khóa,giờ còn bắt bọn họ vào trong phòng sắt , những chuyện này làm cho người ta không thể lý giải được.
"Không nên hỏi tại sao, tôi kêu các người vào, thì đi vào."
"Nếu như tôi không vào? Giờ ngay cả con gái có sống hay chết cũng không xía vào, cậu còn có gì làm khó dễ được tôi?"
"Ông nói không sai, ngay cả sự sống chết của con gái mình cũng không xía vào, tôi không thể làm gì ông, nhưng mà tôi sẽ đòi lại trên thân thể con trai ông, lóc từng miếng thịt trên người hắn ra. Như theo lời ông vừa mới nói , Hồng Thừa Chí nhất định đang ở trong tay cha của tôi, nếu như tôi đi tìm ông ta yêu cầu người, ông nghĩ ông ấy sẽ làm gì?"
"Cậu——" Hồng Thiên Phương không ngờ đến Phong Khải Trạch vẫn còn cách để uy hiếp ông, loại bị uy hiếp này khiến ông muốn điên lên, nhưng ông không thể không đối mặt.
"Không muốn con trai ông mất một miếng thịt nào, thì ngoan ngoãn vào trong nhà sắt cho tôi, tất cả mọi người đều vào, đi vào mau." Phong Khải Trạch cường thế ra lệnh.
Mười lăm người thanh niên bởi vì sợ Phong Khải Trạch, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe lệnh, đi vào trong phòng sắt.
Hồng Thiên Phương do dự một chút, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, tưởng rằng mình thắng đánh cuộc, nhưng bây giờ xem ra thắng thua còn chưa định.
"Hồng Thiên Phương, ông còn do dư gì đó, mau đi vào đi." Phong Khải Trạch thấy Hồng Thiên Phương vẫn còn bất động, vì vậy liền nói thêm một lần nữa.
"Phong Khải Trạch, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Tôi muốn làm gì, không mượn ông xen vào, ông chỉ cần làm theo lời của tôi nói, vào trong cho tôi."
"Cậu——"
"Nói nhảm nữa, tôi sẽ cắt một đầu ngón tay của con trai ông đưa đến cho ông đó."
"Được, tôi vào." Hồng Thiên Phương bất đắc dĩ đành thỏa hiệp, ngoan ngoãn đi vào trong phòng sắt, nhưng chỉ tới mới cửa, hai mắt vẫn nhìn ra phía ngoài.
Phong Khải Trạch âm lãnh cười một tiếng, ra lệnh: "Đóng cửa lại."
"Tại sao đóng cửa lại?"
"Ông hỏi tại sao nhiều quá đó, đừng hỏi tại sao nữa, bởi vì tôi sẽ không trả lời đâu,ông chỉ cần làm theo lời tôi nói, đóng cửa lại."
"Cậu——"
"Đóng cửa lại."
"Hừ." Hồng Thiên Phương tức giận hừ một tiếng, sau đó nặng nề đóng cửa lại.
Đây là một phòng sắt, ngoại trừ trên nóc có hai lỗ thông gió, những chỗ khác gió không thổi lọt, hơn nữa lúc này là ban đêm, cửa sổ lại nằm ở trên cao, khiến cả phòng đều là đen như mực không nhìn thấy bất kỳ vật gì.
Phong Khải Trạch thấy Hồng Thiên Phương đi vào trong phòng sắt, nhanh chóng đem sợi dây trong tay cột vào trên ống thép, sau khi cột chắc liền dùng tay kéo xuống, xác định đã chắc chắn, sau đó đi tới, đem cửa sắt khóa lại,nhốt tất cả mọi người ở bên trong, cầm chìa khóa cười đắc ý, "Hồng Thiên Phương, ông hãy từ từ hưởng thụ mùi vị bị nhốt trong căn phòng sắt đi, xem thử ngày mai có người nào có thể tới cứu ông không?"
"Phong Khải Trạch." Hồng Thiên Phương rốt cuộc đã rõ tại sao Phong Khải Trạch đem điện thoại di động của mọi người vứt đi, thì ra chính là muốn làm chuyện này, đáng tiếc ông biết được đã quá muộn, cuống quít, hỏi thăm những người bên cạnh, "Trên người các người còn điện thoại nào khác không?"
"Không có, mới vừa rồi toàn bộ đã lấy ra rồi."
"Tôi cũng vậy."
"Tôi cũng vậy."
Tất cả mọi người đều không có người nào có, không còn điện thoại di động nào, có nghĩa bọn họ không thể gọi điện thoại cầu cứu.
"Các người yên tâm, sáng sớm ngày maisẽ có người biết các người bị giam ở bên trong. Hồng Thiên Phương, ngoan ngoãn ở bên trong suy nghĩ kĩ lại đi, suy nghĩ xem cuộc đời này của ông rốt cuộc đã làm sai bao nhiêu chuyện, ha ha ——" Phong Khải Trạch đắc ý cười to, sau đó đi trở về tới bên cạnh sợi dây, xác định một thứ đều ổn, tiếp tục nhìn xuống, nhìn Hồng Thi Na, giễu cợt nói: "Hồng Thi Na, giờ cô cảm thấy thế nào?"
"Hừ." Hồng Thi Na hừ lạnh một tiếng, không trả lời anh, cũng lười nhìn đến anh.
Dù vậy, anh vẫn tiếp tục nói, "Bây giờ cô đang hận tôi, hay là hận ba cô thế?"
"Không liên quan đến anh."
"Đúng là không liên quan tôi, chẳng qua trông cô thế này, khiến tôi cảm thấy rất vui. Tôi vui bao nhiêu thì trông cô càng đáng thương bấy nhiêu, nhìn thấy cha cô yêu tiền còn hơn cả cô cho nên hôm nay tôi sẽ tha cho cô một mạng, dùng lời người xưa để khuyên một câu ‘ tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha ’, mặc dù tôi tha cho cô một mạng, nhưng vẫn phải trừng phạt cho những hành vi của cô đã làm, tôi quyết định treo ngược cô ở nơi này một đêm, đến sáng sớm ngày mai, có người đi ngang qua cô hãy gọi bọn họ tới cứu cô."
"Anh không giết tôi?" Hồng Thi Na ngẩng đầu lên, kích động nhìn người trước mặt, không ngờ nhặt được cái mạng về, mặc dù vẫn bị người điểm tội, nhưng nếu đem ra so sánh, cô vẫn rất cảm kích.
"Tôi không giết cô, cho nên cô hãy tự mình lo liệu, sợi dây rất bền, tôi đã trói lại rất chặc, cô không cần lo lắng mình rơi xuống, nếu như dưới tình huống này cô cũng bị rơi xuống, vậy thì chứng minh ông trời không chịu tha thứ cho cô, cô đừng nên trách tôi. Cha cô bị tôi nhốt ở trong phòng sắt, đợi sau khi có người cứu cô lên, cô tới cứu ông ta.Hẹn gặp lại, bất quá tôi vẫn hi vọng chúng ta không cần gặp nhau nữa." Phong Khải Trạch sau khi nói xong, xoay người đi, không quan tâm đến người nào nữa, hơn nữa sau khi đi còn đem cửa khóa lại.
Trải qua chuyện này, người Hồng gia sẽ không dám quay lại trêu chọc anh.