Sáng sớm, Ôn Thiếu Hoa cùng Tạ Minh San đến bệnh viện, hỏi thăm phòng bệnh của Tạ Thiên Ngưng, rồi đi thẳng đến đó.
Lúc đi tới cửa không hề gõ trước, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Vừa vào cửa, cục diện càng khó xử hơn, ba đôi mắt ngơ ngác nhìn lẫn nhau, nhất thời không ai biết nên nói những gì.
Trong lòng Tạ Thiên Ngưng đang hết sức hỗn loạn, ngoại trừ tức giận còn có chút kích động, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Chẳng lẽ hôm qua, người cứu cô là Ôn Thiếu Hoa?
Nếu chính là anh cứu cô, vậy người truyền không khí cho cô cũng chính là anh rồi.
Nghĩ tới đây, bất giác cô khẽ giơ tay lên chạm vào bờ môi của mình, nhớ lại cảm giác bị hôn vào ngày hôm qua.
Quen nhau mười năm đây là lần đầu tiên anh ta hôn cô, hơn nữa sau khi bỏ mặc cô thì mới hôn cô, cô nên vui hay là đau khổ đây.
Nhưng dù nói thế nào, hôm nay anh ta cùng Tạ Minh San đến đây, lại còn tay trong tay bước vào phòng khiến cho cô bị đả kích mạnh.
"Tại sao lại là hai người?" Giọng điệu Tạ Thiên Ngưng cực kỳ lạnh lùng, trong đó có chút không vui, chỉ hỏi một câu rồi di chuyển tầm mắt, không muốn nhìn thẳng vào bọn họ.
Tạ Minh San lấy lại tinh thần nhanh hơn Ôn Thiếu Hoa, cầm túi xách đi tới, đặt trên bàn sau đó dịu dàng nói: "Chị họ, đây là túi xách của chị, tụi em đến để trả lại cho chị."
Nói xong, liền quay lại đến bên cạnh Ôn Thiếu Hoa, không nói thêm gì nữa.
Tạ Thiên Ngưng nhìn túi xách của mình, rồi nhìn qua Tạ Minh San một chút, từng cử chỉ từng lời nói của cô ta, đối với cô mà nói đều là đả kích.
Cô em họ này bề ngoài nhìn rất nhu mì hiền thục, nhưng thực là người rất mưu mô, nếu như không có chuyện ấm nước nóng kia, cô cũng không tin Tạ Minh San là loại người như vậy.
Chỉ tiếc, hành động thắng cả lời nói.
Nhìn túi xách trước mắt, không thể nghi ngờ nữa người hôm qua cứu cô là Ôn Thiếu Hoa. Nếu như có thể lựa chọn, cô thà chọn anh đừng có cứu cô, như vậy mới khiến cho cô thấy dễ chịu nhiều hơn.
Chỉ là nghĩ kỹ lại một chút, nếu như anh không cứu cô chẳng phải cô đã chết rồi sao?
Nhức đầu quá đi.
Tạ Thiên Ngưng càng nghĩ càng khó hiểu, khiến cả người đều khó chịu, đau đầu muốn chết. Cuối cùng thật không chịu nổi, liền dùng chăn che kín cả người, không muốn đối mặt với hai người kia.
Ôn Thiếu Hoa thấy cô hành động như vậy, liền nhíu mày đứng bất động tại chỗ, chán ghét nói: "Thiên Ngưng, cô cũng đã lớn rồi không nên dùng hành động ngu ngốc này để giải quyết vấn đề. Tôi và cô đã không thể, dù cho cô lấy cái chết ra uy hiếp thì tôi cũng sẽ không thỏa hiệp, cô nên từ bỏ đi."
Tạ Thiên Ngưng nghe được những lời này, vô cùng uất ức nên vén chăn lên, tức giận liền ngồi dậy hỏi: "Tôi lấy cái chết ra uy hiếp hồi nào hả?"
Mới vừa hỏi xong, chợt hiểu ra.
Cô không cẩn thận mới rơi xuống nước, nhưng bọn họ lại xem chuyện này thành tự sát, lại nói là‘ lấy cái chết ra uy hiếp ’.
Chợt im lặng.
Ôn Thiếu Hoa nhìn thấy thái độ chết cũng không nhận của Tạ Thiên Ngưng, hơi bất mãn liền giận dữ nói: "Lúc nào thì trong lòng cô tự hiểu, tôi không muốn lãng phí thời gian với cô nữa, cô tự giải quyết đi, đừng làm những chuyện cho người khác chê cười nữa, nếu còn xảy ra chuyện thì tôi sẽ không đến thăm cô nữa đâu. Minh San, chúng ta đi."
Nói xong, ôm Tạ Minh San đi ra ngoài.
Tạ Minh San âm thầm cười trộm, ngoan ngoãn cùng anh rời khỏi.
Đây là điều cô muốn.
Hôn lễ của cô và Thiếu Hoa sắp được cử hành rồi, tuyệt đối không cho phép Tạ Thiên Ngưng có cơ hội phản công, xem ra cô cần phải hành động nhanh hơn mới được.