Nhìn đủ chưa?
Tạ Thiên Ngưng nghe được câu này lập tức lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt hoa si của mình, ra vẻ khinh thường, liền giễu cợt nói: "Ai thèm nhìn một kẻ bệnh thần kinh chứ."
Nếu như người đàn ông này có thể bình thường một chút, dịu dàng một chút, săn sóc một chút, hài hước một chút, thư sinh một chút, như vậy sẽ rất hoàn mỹ.
Bất quá cô cũng biết nhiều cái một chút cộng lại thành thế nào, đó là một khoảng rất lớn, lớn đến mức không thể nào thay đổi được.
Thôi, dù sao anh cũng không phải bạn trai cô, anh là loại người gì cũng không có quan hệ tới cô, cô làm gì phải quan tâm nhiều chứ?
"Hiện tại anh nghiêm túc nói cho em biết, anh không phải thằng bệnh thần kinh, em nhớ kỹ cho anh." Phong Khải Trạch nhớ lại chuyện lần trước ở bệnh viện, bị người ta bắt lại xem mình như kẻ bệnh thần kinh, giận đến cắn răng nghiến lợi.
Ngày đó anh phải tốn rất nhiều sức lực, mới chứng minh được mình không phải kẻ bị bệnh thần kinh với các bác sĩ. Thiếu chút nữa bị người ta xem là người bệnh tâm thần mà đem nhốt lại, bất cứ ai trong tình cảnh đó cũng đều giận cả.
Nếu như đổi lại là người khác làm vậy với anh, người đó không chết cũng thành kẻ tàn phế.
Bởi vì là cô, nên anh mới khoan dung độ lượng mà bỏ qua hết tất cả.
Chỉ có một điều anh không thể tha thứ, anh không cho phép trong lòng cô có người đàn ông khác. Cho nên cái tên Ôn Thiếu Hoa kia, anh sẽ tìm đủ tất cả biện pháp để tống hắn ra khỏi trong lòng cô.
"Không có người bị bệnh thần kinh nào lại tự nhận mình là người bị bệnh thần kinh cả." Cô quay sang nói ngược lại anh, biểu lộ ra tất cả sự chân thật của mình.
Dù ở trước mặt Ôn Thiếu Hoa, gặp phải chuyện không vui, cô cũng sẽ không tức giận, chỉ muốn tìm đủ mọi cách để phù hợp với sở thích của hắn, hắn nói cái gì thì chính là cái đó, cô chưa từng có bất kỳ dị nghị nào, thậm chí nói chuyện với hắn cũng không dám quá lớn tiếng.
Nhưng ở trước mặt người đàn ông này, cô muốn làm gì thì làm cái đó, không có một chút gò bó.
Chẳng lẽ chỉ vì anh là người xa lạ, cho nên cô chẳng chút che giấu mới bộc lộ rõ bản chất thật sự của mình?
"Nếu như anh thật sự là kẻ bệnh thần kinh, em nghĩ đám bác sĩ kia có chịu dễ dàng thả anh ra không?"
"Cái này ——"
Hình như cũng đúng, sao cô lại quên chuyện này chứ.
"Cô gái ngốc à, em vừa mới tỉnh lại nên chắc bụng đã đói rồi, ăn chút trước đi, sau đó anh đưa em về." Phong Khải Trạch lấy bữa sáng ra, tự mình đưa đến trước mặt cô.
Tạ Thiên Ngưng trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn bữa sáng phong phú ở trước mặt, trong lòng cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua.
Đã rất lâu rồi không có ai mua đồ ăn gì đó cho cô cả. Từ sau khi ba qua đời, cô đã tự nói với chính bản thân mình. Từ nay về sau cô đều phải tự dựa vào chính mình, phải kiên cường mà sống.
Mười năm nay, hơn ba ngàn ngày đêm, một ngày ba bữa cô đều phải tự mình giải quyết, có khi tăng ca nên đi về nhà quá trễ không kịp ăn cơm, có lúc còn vì chuyện của Ôn Thiếu Hoa mà dẹp chuyện ăn cơm sang một bên, cứ để bụng đói như vậy, ngày đêm mệt mỏi gom góp lại, kết quả cô bị bệnh đau bao tử.
Nhưng chuyện buồn cười nhất, là không có ai biết cô bị bệnh đau bao tử, cô chỉ biết yên lặng chịu đựng.
Phong Khải Trạch đem bữa sáng tới rất lâu, nhưng lại không thấy đối phương có phản ứng gì, vì vậy liền ngồi lên giường bệnh nghi ngờ hỏi: "Từ hôm qua tới giờ em chưa có ăn gì, chẳng lẽ không thấy đói sao?"
Vừa nói xong, mới phát hiện trong đôi mắt của cô rưng rưng nước mắt, cuối cùng khóc lóc, hiện rõ hai dòng nước mắt chảy trên gương mặt.
Nước mắt của cô làm anh thấy đau lòng, không nhịn được dịu dàng hỏi: "Tại sao lại khóc, chẳng lẽ bữa ăn sáng anh mua không hợp khẩu vị của em sao?"
Bỗng nhiên dịu dàng khiến cho Tạ Thiên Ngưng càng thêm kích động, cuối cùng không nhịn được nhào qua ôm anh thật chặt, khóc lớn một hồi.
"Huhu ——"
Thì ra khi có một lồng ngực để ôm vào mà khóc thút thít, là chuyện rất hạnh phúc.