Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 51

Phong Khải Trạch nghe cô giải thích rõ mọi chuyện, vốn dĩ trong lòng anh còn rất tức giận, nhưng trong nháy mắt đã trở lại bình thường, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, kích động hỏi: "Thật sự em không muốn đi tự tử sao?".

Nếu không phải như thế, điều này chứng minh tên Ôn Thiếu Hoa kia đã không còn quan trọng đối với cô nữa rồi.

Điều này làm anh cực kỳ hài lòng.

"Đang sống yên lành tại sao tôi phải đi tự tử chứ?" Cô tức giận hỏi.

"Đang yên lành tại sao em lại bị ngã từ trên cầu xuống?" Anh hỏi ngược lại cô.

Kiểu nói chuyện của hai người, ngoài mặt giống như đang cãi nhau, nhưng trong mắt người khác lại giống như một đôi oan gia đang cùng nhau tranh cãi, từ bên trong phảng phất ra một loại hương vị màu đỏ, tựa như ám chỉ duyên phận của hai người.

Hình như cô đã không còn cảnh giác với anh nữa.

Còn anh thì đang cố bộc lộ tình cảm với cô.

"Tôi ------" Lần này Tạ Thiên Ngưng nghẹn lời rồi. Vừa nghĩ tới nguyên nhân mình ngã từ trên cầu xuống, gương mặt cô đau khổ, không biết nên nói như thế nào?

Nếu như không phải vì quá đau lòng, cô sẽ không chạy đến trên cầu uống rượu. Nếu không vì quá đau lòng, sẽ không uống rượu và cũng sẽ không rơi xuống cầu, thiếu chút nữa là chết rồi.

Nói tóm lại, tên đầu sỏ gây nên chuyện này chính là Ôn Thiếu Hoa, cái tên đàn ông thối tha đáng ghét kia.

"Cho dù em không nói thì anh cũng biết." Phong Khải Trạch thấy mặt cô xụ xuống, không cần hỏi thì trong lòng anh cũng đã hiểu.

"Anh biết, anh biết cái gì?" Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.

E rằng ngay cả tên cô anh còn không biết, làm sao lại biết rõ chuyện của cô chứ?

Những chuyện xấu đó.

"Vị hôn phu đã vứt bỏ em, còn đi kết hôn với người phụ nữ khác, em đau lòng cũng là chuyện rất bình thường".

"Rốt cuộc anh là ai, tại sao biết nhiều chuyện của tôi như vậy?" Cô chợt đề cao cảnh giác, nghiêm túc nhìn anh, không dám có chút lơi lỏng.

"Tất cả chuyện xảy ra với em anh đều biết, bao gồm cả chiều cao, cân nặng, 3D".

Tạ Thiên Ngưng vừa nghe đối phương nói cái gì "3D", cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, sau đó dùng hai tay ôm lấy, rống to chửi người: "Đồ háo sắc, anh muốn làm gì?".

Nếu như không phải đồ háo sắc, vậy anh điều tra 3D của cô làm gì?

Quả nhiên nửa người dưới của bọn đàn ông đều là động vật, đồ vô liêm sỉ.

"Nếu anh thật sự là tên háo sắc, đã sớm làm chuyện đó với em rồi, không cần chờ đến bây giờ". Phong Khải Trạch nghiêng người đi tới, gương mặt tà mị kia làm cho cô bị hù dọa.

"Vậy, vậy anh muốn làm gì?" Cô cố gắng lùi ra phía sau, kinh hồn bạt vía nhìn anh.

Cô chưa từng mập mờ với bất cứ người đàn ông nào, làm cho lòng ngực cô cứ đập loạn mãi, nét mặt trông rất khổ sở, không phải cô lại lên cơn sốt chứ?

"Theo đuổi em." Anh kề sát vào mặt cô, bỗng nhiên nở nụ cười mê người, cực kì lạnh nhạt nói một câu, rồi trở lại chỗ ngồi, không có nghiêng người tới nữa.

Theo đuổi em -------

Mấy từ này cứ luôn quay cuồng trong đầu Tạ Thiên Ngưng, hoàn toàn không thể tiêu hóa nổi.

Cô không có nghe lộn chứ, không ngờ lại có chàng trai nói muốn theo đuổi cô.

Từ lúc mười tám tuổi đến nay, trong thế giới của cô cũng chỉ có Ôn Thiếu Hoa. Chỉ vì hắn ta, mà cô không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác phái nhìn cô. Chưa bao giờ tự ăn diện cho chính mình, chưa từng biết đến cảm giác được người khác theo đuổi là thế nào.

Bây giờ, nghe người khác nói muốn theo đuổi cô, làm cô không ngừng bị kích động, giống như những cơn sóng nhỏ lăn tăn giữa mặt hồ yên tĩnh.

Cô trợn to hai mắt nhìn anh, rồi vươn đầu ngón tay ra chỉ vào chính mình, cà lắm hỏi: "Theo đuổi, theo đuổi tôi?".

"Đúng vậy, theo đuổi em, anh muốn theo đuổi em." Anh khẽ mỉm cười, gật đầu một cái trả lời rất rõ ràng.

Phong cách hành sự của anh vẫn luôn rất thẳng thắng, không chút quanh co.
Bình Luận (0)
Comment