Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 69

Phong Khải Trạch căn cứ vào nơi Tạ Thiên Ngưng nói trong điện thoại mà chạy tới bằng tốc độ nhanh nhất. Lúc tới nơi, lại phát hiện cô đang ngồi ngẩn người một mình ở trạm xe buýt, vẻ mặt cực kỳ nặng nề, dường như đã bị đả kích rất lớn.

Cô đau lòng, làm anh nhìn cũng thấy khổ sở.

Anh tình nguyện để cô giống như bà điên mắng chửi người khác, cũng không muốn thấy dáng vẻ mất hồn này của cô.

Phong Khải Trạch dừng xe bên cạnh, sau đó xuống xe, nhanh chóng đến chỗ Tạ Thiên Ngưng. Khi đến bên cạnh cô thì lập tức kéo cô đứng lên, cường thế ôm cô vào trong ngực, bá đạo hôn lên môi cô, thô bạo khóa chặt cô không cho cô có cơ hội phản kháng.

Sự việc đến quá đột ngột, ngay cả chuẩn bị tâm lý cũng không có, Tạ Thiên Ngưng cứ bị người khác gắt gao ôm chặt như vậy, đôi môi càng bị bá đạo xâm chiếm hơn. Cô cố gắng giãy giụa, nhưng vẫn không tránh được.

Dựa vào cái gì mà anh hôn cô hết lần này đến lần khác chứ?

Trong cơn tức giận, cô hung hăng cắn anh một cái.

"Em ——" Đôi môi Phong Khải Trạch bị cắn rách, máu tươi khẽ chảy ra, cơn đau làm anh không thể không dừng nụ hôn bá đạo này lại, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào cô.

Cô gái này, lại còn bạo lực như vậy.

Nhưng mà anh thích.

"Đồ dê xồm, nói dễ nghe là tới đón tôi, nhìn xem anh đã làm gì với tôi hả?" Cô nghiêm nghị mắng, không khí trầm lặng vừa rồi đã biến mất không thấy đâu nữa.

Vừa tới đã bị anh ta chiếm tiện nghi lớn, thật đáng ghét.

"Anh còn chưa hỏi em nửa đêm canh ba chạy tới nơi này làm gì? Bây giờ trời đã sắp sáng rồi, chẳng lẽ em không lo lắng chút nào cho an nguy của mình sao?" Đối với nụ hôn bá đạo vừa rồi, anh cũng không muốn giải thích trực tiếp chất vấn cô.

Vừa rồi nghĩ đến ngộ nhỡ cô xảy ra chuyện gì, trong lòng anh sợ chết đi được.

Rất nhiều chuyện ngoài ý muốn mà con người không thể nắm bắt được, cho nên anh rất sợ.

"Mắc mớ gì tới anh?"

"Chuyện của em đều có liên quan đến anh."

"Anh ——"

Nghe được lời này Tạ Thiên Ngưng rất cảm động. Mặc dù không giải thích được bản tính bá đạo của anh, mới đầu còn cho cô một ấn tượng không mấy tốt, cảm giác rất xấu. Mà hiện tại tựa không còn giống vậy nữa. Mỗi một chuyện anh làm, hình như đều muốn tốt cho cô.

Nếu như anh là Ôn Thiếu Hoa thì thật tốt biết bao.

Nghĩ đến Ôn Thiếu Hoa, Tạ Thiên Ngưng lại không nhịn được khổ sở đau lòng chảy nước mắt.

Phong Khải Trạch thấy cô khóc, đau lòng hỏi: "Tại sao lại khóc, có phải anh làm đau em rồi hay không?"

Vừa rồi, nước mắt của Hồng Thi Na không làm cho anh có tí cảm giác nào. Nhưng nước mắt của cô lại làm cho lòng anh nóng như lửa đốt, chỉ sợ làm đau cô.

Đây chính là yêu.

Tạ Thiên Ngưng lấy tay dùng sức lau đi nước mắt, dường như hơi bốc đồng, mạnh dạn nói: "Phong tiên sinh, tôi muốn anh làm bạn trai tôi."

". . . . . ."

Lời này khiến Phong Khải Trạch kinh sợ đến trợn to hai mắt, hoàn toàn không biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì.

Đầu tiên là giận đến cắn anh, sau đó mắng anh, kế tiếp lại khóc nữa, cuối cùng nói muốn anh làm bạn trai cô, cô thay đổi cũng quá nhanh đi.

"Anh đừng nghĩ sai, ý tôi là muốn anh đóng giả làm bạn trai của tôi, đi tham dự đám cưới của vị hôn phu trước kia của tôi. Ngày bọn họ đám cưới, tôi muốn xuất hiện với phong thái hoàn toàn mới, trở thành tiêu điểm của toàn hội trường." Sau đó cô bổ sung một câu giải thích.

Cô không tin cô lại kém hơn Tạ Minh San.

". . . . . ."

Thì ra là đóng giả bạn trai.

Làm anh mừng hụt, còn tưởng rằng cô thật sự muốn anh làm bạn trai cô chứ!

Nhưng mà chuyện này làm anh thấy rất vui lòng.

"Được."
Bình Luận (0)
Comment