Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 7

Chúng ta có quen biết sao?

Phong Khải Trạch nghe lời này làm toàn thân anh bốc hỏa, nên giọng cất lên đầy lạnh lẽo giễu cợt: “Cô còn biết chúng ta không quen à?”

“Chúng ta vốn không quen nhau.” Cô trả lời như đinh đống cột, đối với anh chàng đẹp trai lạnh như băng này không có cảm tình tốt nhiều lắm, càng không có hứng thú.

Từ lúc mười tám tuổi, thế giới của cô chỉ có Ôn Thiếu Hoa, trong mắt cô chưa bây giờ có người đàn ông khác, mặc kệ người đàn ông kia tốt bao nhiêu, đẹp trai hơn bao nhiêu, nhiều tiền đến cỡ nào, cũng không vượt qua được chàng hoàng tử trong lòng cô.

Nhưng hoàng tử trong lòng cô, hôm nay đã không còn là của cô nữa rồi.

Nghĩ đến Ôn Thiếu Hoa, Tạ Thiên Ngưng đau lòng cúi đầu xuống, mặt tràn đầy vẻ thất vọng.

Muốn bỏ xuống tình cảm trong suốt mười năm qua, nói thì dễ nhưng làm rất khó, nếu không thể không bỏ xuống thì cô có thể làm gì chứ?

Phong Khải Trạch không để ý đến chuyện cô bị tổn thương lòng, chỉ nghĩ đến chuyện cần tính sổ với cô ngay bây giờ: “Cô à, cô đã tỉnh rượu, vậy thì chúng ta cũng nên thanh toán cho xong nợ đi?”

“Nợ gì, tôi nợ tiền anh sao?” Cô thu hồi vẻ mặt đau khổ, ngẩng đầu lên, mặt ngơ ngác sau đó chuyển sang vẻ mặt cảnh cáo nhìn anh.

Cô không phải người dễ chọc.

Đừng tưởng rằng con gái muốn làm gì thì làm, cô đã ở chỗ này đừng mơ chiếm được chút xíu cảm tình nào.

“Cô không chỉ thiếu tiền của tôi, còn thiếu tôi một lời xin lỗi.” Anh không quan tâm lời cảnh cáo của cô, mặt không thay đổi tự mình nói ra.

Về tiền rượu anh có thể không cần so đo nhưng lời xin lỗi này, anh không thể không tính toán với cô.

“Tiên sinh, lời của anh nói thật sự rất khó hiểu, tôi chưa bao giờ thiếu tiền anh, lại vô duyên vô cớ không có trêu chọc người nào, nhất là đàn ông, sao tôi phải nói xin lỗi với anh chứ?” Tạ Thiên Ngưng bước xuống giường, đứng ở trước mặt Phong Khải Trạch, cô là cây ngay không sợ chết đứng liền vì mình cãi lại.

Đối với đàn ông này, cô càng nhìn càng thấy chướng mắt.

Đừng tưởng mình cao lớn hơn thì có quyền, Tạ Thiên Ngưng thật sự không thích những anh chàng đẹp trai.

“Cô hai, cô ở quán rượu uống rượu, vậy tiền rượu cô thanh toán chưa? Là ai đưa cô tới đây, cô còn ấn tượng không?” Anh tức giận hỏi, loáng thoáng trong đó còn toát ra mùi vị gian ác.

“A____” Cô vô cùng lúng túng, mặt chợt cứng ngắc, đầu không ngừng nhớ lại tất cả chuyện xảy ra ngày hôm qua, ngoại trừ nhớ đến chuyện Ôn Thiếu Hoa cùng Tạ Minh San triền miên, còn lại cái gì cũng không có.

Ấn tượng cuối cùng của cô, là cô đi vào quán rượu uống rượu, sau đó chuyện gì xảy ra, cô cũng không nhớ. (vinhanh: chị này nhớ khôn ghê)

Cô không nghĩ ra, sau đó bèn hỏi anh.

“Cái đó, rốt cuộc chuyện đó thế nào?”

“Tiền rượu của cô, tôi có thể không tính, cả tiền viện phí cũng không cần tính, nhưng cô đem tôi biến thành tên Ôn Thiếu Hoa gì đó mà mắng chửi một trận thậm tệ, chuyện này thì cô nhất định phải nói lời xin lỗi với tôi có đúng không?”

Anh chưa bao giờ chịu cảnh uất ức nào như vậy, phải nhẫn nhịn một lúc, hiện giờ anh nhất định phải giải quyết hết.

Bất quá vì cô là con gái lại bị người ta phụ tình, nên anh chỉ cần cô nói lời xin lỗi là được rồi.

“A_______”

Nghe lời này, Tạ Thiên Ngưng cảm thấy xấu hổ hơn, mặt lộ ra nụ cười ngượng, sau đó gắng gượng cười nói lời xin lỗi: “Tiên sinh, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi, tôi không nhớ đã xảy ra chuyện gì.”

Nói nửa ngày, thì ra người sai là cô.

Nếu đã sai thì nói xin lỗi là đúng rồi, chỉ là người đàn ông này hơi chút ngông cuồng, lại còn tỏ ra thanh cao.

Được rồi được rồi, nếu là lỗi của cô vậy thì cô phải gánh chịu thôi.

Nghe được lời xin lỗi chân thành, tâm tình Phong Khải Trạch cuối cùng tốt hơn nhiều, làm bộ dạng đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, khinh thường đáp lại một câu: “Cô đã nói xin lỗi, chuyện lần này tôi không tính với cô nữa.”

Nói xong, xoay người bỏ đi.

Nhưng còn chưa đi hết một bước, liền bị người kéo trở lại.

“Tiên sinh, chờ một chút.”
Bình Luận (0)
Comment