Tạ Thiên Ngưng vô cùng cao hứng lôi kéo Phong Khải Trạch đi trên đường, bây giờ vẫn còn đang vui vẻ cười trộm vì chuyện vừa rồi.
Có mấy đồng tiền dơ bẩn thì giỏi lắm sao, lại dám nói quần áo của cô ảnh hưởng đến chuyện ăn uống của hắn ta, cái bộ dạng ghê tởm đó của hắn ta đã ảnh hưởng đến tâm tình cô rất nhiều!
Kẻ thối tha.
Quả nhiên người có tiền đều không phải tốt đẹp gì, cô không cần phải quan hệ tốt với đám người có tiền đó.
Phong Khải Trạch mặc cô dắt đi, thấy cô cười vui vẻ anh cũng rất cao hứng, nhất là đôi bàn tay của cô đang cầm tay anh, rất là đẹp, độ ấm từ lòng bàn tay truyền thẳng vào trong lòng, cảm giác cực kì thoải mái.
Dường như bây giờ cô đã dần quen với anh, không còn cảnh giác hay bài xích mãnh liệt như trước kia nữa.
Xem ra anh đã đi vào cuộc sống của cô, trở thành một phần trong cô. Chẳng bao lâu nữa là có thể đi vào trái tim cô, hoàn toàn chiếm giữ thế giới đó.
Chờ xem, tất cả mọi thứ của cô đều thuộc về anh.
"Em đắc tội với người khác như vậy, không sợ sau này hắn đến tìm em trả thù sao?" Anh cưng chiều cười hỏi, căn bản không có lo lắng cái vấn đề này.
Có anh ở đây, ai dám báo thù cô?
"Sợ cái gì, hắn ta lại không biết tôi là ai làm sao mà trả thù được chứ? Hơn nữa, chính hắn đồng ý trả tiền giúp chúng ta, không ai ép buộc hắn, có đúng không? Người có tiền quả là đáng ghét, ỷ mình có mấy đồng tiền dơ bẩn liền khi dễ người khác, thứ người như thế sau khi chết nhất định sẽ xuống Địa ngục cho xem, hừ." Cô nắm tay anh, dí dỏm trả lời, còn mang theo một chút dịu dàng đáng yêu, mười phần nhí nhảnh, cũng không nhận ra một chút nào không hợp cả.
Nếu như sửa sang lại vẻ bề ngoài cho cô một chút, tuyệt đối còn xinh hơn Tạ Minh San rất nhiều.
Phong Khải Trạch nhìn chằm chằm mặt cô, nhìn đến say sưa mê muội.
Tạ Thiên Ngưng quay đầu, nhìn thấy ánh mắt mê muội của anh, lúc này mới cảm thấy khác thường, lập tức hất tay anh ra, tức giận răng dạy anh: "Anh làm gì mà nắm tay tôi không buông ra, muốn nhân cơ hội này để chiếm tiện nghi của tôi sao? Đồ sắc lang."
"Là em nắm tay anh không thả, chứ không phải anh nắm tay em không chịu thả ra. Nếu nói chiếm tiện nghi, hình như là em chiếm tiện nghi của anh mới đúng chứ?" Anh hài hước nói đùa, ném lại câu của cô cho cô.
Đấu võ mồm, thật ra có rất niềm vui thú, đôi khi còn có thể đấu ra tình cảm.
"Tôi, lúc nào tôi nắm lấy tay anh không thả ra chứ?" Cô chết cũng không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng lại biết quá rõ ràng.
Đúng là cô nắm tay anh không buông, là do cô kéo anh ra khỏi nhà hàng.
Thật ra không phải cô không muốn buông tay, chỉ là cô quên mất.
Khi đi chung với Ôn Thiếu Hoa, cô cũng không chủ động nắm lấy tay hắn, hơn nữa bọn họ cũng rất ít khi nắm tay, hầu như đều là sóng vai mà đi thôi.
Thỉnh thoảng nắm tay một lần, cô sẽ rất xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Nhưng đối với Phong Khải Trạch, cô lại không có cảm giác như thế. Nắm tay anh, cảm giác hình như rất tốt làm cho cô cảm thấy rất yên tâm, dường như có cảm giác an toàn khó hiểu được.
Anh chỉ giả vờ là bạn trai của cô mà thôi, có phải cô đối với anh có hơi tùy ý quá rồi không?
Lộn xộn quá.
"Được rồi, cho dù là ai nắm tay ai thì dù sao cũng đã nắm rồi, nói vấn đề này cũng không có ý nghĩa. Anh đưa em đến tiệm cắt tóc trước, rồi chỉnh lại mái tóc một chút." Phong Khải Trạch nói xong, chủ động nắm lấy tay cô đi về phía trước.
"Tại sao phải đi cắt tóc?" Tạ Thiên Ngưng đi theo sau anh, quả thực không hiểu gì cả.
Hôm nay bọn họ đi ra ngoài mua đồ, sao tự nhiên lại biến thành đi cắt tóc?
Hơn nữa, nhìn mái tóc của cô cũng rất được mà, cứ để tự nhiên như bây giờ, mà mấy tháng trước cô mới đi sửa đuôi tóc, hiện giờ không cần sửa nữa.
"Anh muốn cải tạo em lại từ đầu đến chân." Anh dừng bước, gương mặt mỉm cười nhìn cô, tuyên bố chuyện mình quyết định, hơn nữa còn không hỏi đối phương có đồng ý hay không.
"Tôi phải cải tạo từ đầu đến chân để làm gì?" Cô tức giận hỏi ngược lại, không muốn tùy tiện chỉnh sửa gì đó ở trên người mình.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen sống cuộc sống cứng nhắc này rồi, trong đầu đã có một cái khung định hình sẵn, đột nhiên thay đổi đúng là không thể tiếp nhận.
"Không phải em muốn thắng Tạ Minh San sao? Nếu như muốn thắng cô ta, nhất định phải cải tạo từ đầu đến chân."
"Như vậy có phải khoa trương quá không? Vì muốn tranh một lời nói mà tốn công tốn sức làm nhiều chuyện như vậy, cảm giác quá lãng phí. Hay là thôi đi, ngày hôm qua do tôi quá tức giận, giận đến hồ đồ rồi cho nên mới ăn nói bậy bạ. Hơn nữa, tôi tự biết rõ mình không sánh bằng Tạ Minh San, giống như Phượng Hoàng đấu với Ma Tước, bất kể Ma Tước cắm trên người đóa hoa xinh đẹp cỡ nào, vẫn không thể xinh đẹp bằng Phượng Hoàng." Vẻ mặt cô lúng túng, lúc này thật sự không muốn tranh hơn thua nữa rồi.
[Ma Tước: ý nói là con chim sẻ]
Không phải cô không muốn, mà là cô không có lòng tin.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tạ Minh San cũng không tham gia công tác xã hội, mỗi ngày đều có thời gian ăn diện thật đẹp cho chính mình, còn thường đi thẩm mỹ viện, bảo dưỡng da, mỗi tháng mua rất nhiều quần áo đẹp, còn thường xuyên đi tham gia tiệc rượu gì đó, qua lại với nhiều người trong giới thượng lưu.
Đem ra so sánh, thì cuộc sống của cô quả là khô khan, ngay cả một chút mùi vị cũng không có, mỗi buổi sáng cứ chọn đại một bộ quần áo, rồi chải chuốt tóc theo kiểu đơn giản nhất. Có lúc gấp quá, ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn mà phải đi làm ngay. Thời gian rảnh rỗi thì xử lý chuyện cho Ôn Thiếu Hoa, quan tâm cuộc sống của hắn thật gọn gàng ngăn nắp, để hắn không cần phiền não vì mấy chuyện sinh hoạt vụn vặt.
Bây giờ chỉ còn chín ngày là đến hôn lễ của Ôn Thiếu Hoa với Tạ Minh San, chỉ còn vài ngày như vậy, cho dù cô làm thế nào cũng không thể so được với Tạ Minh San.
"Em chưa nghe qua một câu nói như thế này sao? Người tranh một lời nói, Phật tranh một nén nhang. Ai nói Ma Tước kém Phượng Hoàng?" Phong Khải Trạch kéo Tạ Thiên Ngưng đến trước mặt mình, đùa nghịch mái tóc của cô một chút, dịu dàng cười một tiếng, gật đầu, mang theo ca ngợi, nói chuyện y như Triết Học Gia: "Phượng Hoàng cũng không thể tượng trưng cho xinh đẹp, nó chỉ có thể nói là lộng lẫy, nhưng có vẻ bề ngoài lộng lẫy không nhất định là xinh đẹp. Mặc dù Ma Tước không có vẻ bề ngoài lộng lẫy như Phượng Hoàng, nhưng nó lung linh xinh xắn, đáng yêu động lòng người. Nếu như trên đầu Ma Tước có vòng hoa, như vậy hào quang của nó sẽ át đi tất cả lộng lẫy của Phượng Hoàng."
"Có thể sao?"
Nghe một vòng Phượng Hoàng rồi lại Ma Tước, trong lòng Tạ Thiên Ngưng tràn đầy vui vẻ, không nhịn muốn đi làm con chim Ma Tước đội vòng hoa kia.
Thật ra phụ nữ đều thích chưng diện, cô cũng không ngoại lệ, chỉ là cô chôn giấu sở thích chưng diện này quá sâu trong đáy lòng, sâu đến nỗi thậm chí đến chính cô cũng quên mất. Chỉ khi có người lôi nó ra, cô mới có thể nghĩ đến thì ra cô cũng thích làm đẹp.
"Mọi thứ đều có thể. Phượng Hoàng quá nhiều thì cũng không phải động vật hiếm lạ gì, nhưng chỉ có một con Ma Tước đội vòng hoa, thứ hiếm có như vậy mới gọi là quý, hiểu chưa?"
"Ừ." Cô nặng nề gật đầu một cái, hoàn toàn hiểu, gương mặt tươi cười.
Nói thật, khẩu khí người đàn ông này nói đúng là không tầm thường, anh ta có thể nói đen thành trắng, hơn nữa từng từ một nói ra đều rất hợp lý.
Thần khẩu à! (vị thần ăn nói.)
Thật là hâm mộ và ghen tỵ.
"Đi thôi, anh dẫn em đến tiệm cắt tóc làm tóc một chút, sau đó dẫn em đi thẩm mỹ viện, bổ sung những gì còn thiếu, cuối cùng đi mua quần áo." Phong Khải Trạch đơn giản nói ra những chuyện cần phải làm trong hôm nay, nói xong liền nắm tay cô đi.
Tạ Thiên Ngưng kéo anh, vâng dạ nói: "Hôm nay tôi không mang nhiều tiền như vậy, sợ rằng không đủ. Bằng không anh đưa tôi về lấy tiền trước đi?"
Ở trước mặt anh, cô không hề cảm thấy chuyện không có tiền là một việc gì đó mất mặt, hơn nữa muốn nói cái gì thì cứ nói ra cái đó, không giống với Ôn Thiếu Hoa.
Ở chung theo kiểu như vậy, cảm giác rất nhẹ nhàng, loáng thoáng có một chút mùi vị của hạnh phúc.
"Tạ Thiên Ngưng, nếu em còn nói chữ “tiền” với anh, anh liền quăng em xuống sông làm mồi cho cá ăn, có nghe chưa?" Anh xem thường nhìn chằm chằm cô, hù dọa nói.
"Tôi chỉ nói sự thật, tôi cho rằng hôm nay chỉ ra ngoài mua vật dụng hằng ngày, căn bản không mang theo nhiều tiền như vậy, ví cũng không có cầm theo. Cái gì cũng không mang làm sao đi tiệm cắt tóc, thẩm mỹ viện, lại mua quần áo được chứ?" Cô bĩu môi, tức giận phản bác, không xem lời hù dọa của anh để vào trong tầm mắt.
Nói thật cũng có lỗi sao?
Đúng vậy.
"Phí tổn sửa đổi từ đầu đến chân của em, anh trả, đi thôi." Phong Khải Trạch cường ngạnh lôi kéo Tạ Thiên Ngưng đi ra xe.
Tạ Thiên Ngưng vừa đuổi theo bước chân của anh, vừa kinh ngạc hỏi: "Này, không phải anh không có việc làm sao, lấy đâu ra tiền chứ?"
Tiền cơm vừa rồi không phải anh trả, cho nên bây giờ cô vẫn không biết trên người anh rốt cuộc có mang đủ tiền hay không?
Ngộ nhỡ không đủ, chẳng phải quá xấu hổ sao.
"Dù sao không phải trộm cũng chẳng phải cướp, thu nhập chính đáng." Anh trả lời đơn giản, nói xong cũng mở cửa xe ra, nhẹ nhàng đẩy cô vào.
Cô ngồi vào chỗ cạnh tài xế, vừa cài dây an toàn vừa hỏi: "Thu nhập chính đáng của anh làm sao mà có?" "Đây là chuyện riêng tư của cá nhân anh. Nếu như em muốn biết, gả cho anh, anh liền nói hết cho em biết, thậm chí có thể cho em toàn bộ tiền mà anh có, thế nào?" Anh ngồi vào chỗ của tài xế, âm hiểm cười nhìn cô, dụ dỗ nói.
"Vậy tôi tình nguyện không biết chuyện riêng tư của anh." Cô ra vẻ quay đầu đi, không hỏi nữa.
Cô mới không ngốc đến vậy, vì muốn biết chút chuyện riêng tư này mà liên lụy cả đời, cô mới không thèm làm.
Nghe xong những lời nói ban nãy trong nhà hàng của anh, cô tràn đầy cảm động. Phụ nữ tuyệt đối không thể tùy tùy tiện tiện liền gả đi, nếu không sẽ không có bảo đảm hạnh phúc.
Anh cười đắc ý, đeo dây an toàn xong liền vững vàng lái xe.
Hơn mười phút sau, Phong Khải Trạch cho xe dừng ở cửa một tiệm cắt tóc lớn.
Từ ngoài cửa xe, Tạ Thiên Ngưng nhìn đến kinh ngạc không nói nên lời.
Nơi này chính là chỗ tốt nhất, tiệm cắt tóc đắt tiền nhất. Anh dẫn cô tới đây, có phải có chút xa xỉ không? Hơn nữa lấy khả năng chi trả của cô, căn bản là không thể tới nổi chỗ này.
Cô không nhịn được lại muốn nói chuyện tiền nong.
"Này ——"
Lời nói đến miệng, lại nuốt xuống.
Chỉ cần không nói đến tiền là được, nếu không sẽ bị anh ném xuống nước cho cá ăn.
Cô biết đây là một câu nói đùa, nhưng chính là không nhịn được nghĩ theo ý của anh, bởi vì cảm giác này rất tốt.
"Xuống xe thôi." Phong Khải Trạch cởi dây đai toàn ra, xuống xe, sau đó đợi cô ở bên ngoài.
Tạ Thiên Ngưng do dự một hồi, sau đó cũng xuống xe, đứng tại chỗ, có chút không dám đi lên trước, hai chân giống như nhũn ra.
Đây là lần đầu tiên cô tới chỗ thế này nên có chút khẩn trương.
"Đi thôi." Anh nhìn thấy cô đứng im, vì vậy lôi kéo cô đi vào.
Cô vâng dạ theo sau, vừa vào tiệm cắt tóc, nhân viên phục vụ ở cửa hoan nghênh chuyên nghiệp mà nhiệt tình, làm cô vô cùng lúng túng, cười gượng đi vào.
Lúc này, có một nhà tạo mẫu tóc đi tới, lễ phép hỏi: "Hai vị, xin hỏi hai vị cần phục vụ gì?"
"Nơi này có khu khách quý không?" Phong Khải Trạch nghiêm mặt lạnh lùng hỏi, khí thế giống như là một nhân vật lớn vậy.
Đồ đàn ông thích giả bộ, vừa thúi vừa sĩ diện, xí.
"Có, chỉ là nếu muốn trở thành khách quý ở đây, hưởng thụ khu khách quý, phải đạt tới mức chi phí nhất định hoặc là giao tiền thăng cấp làm khách quý. Hai vị có chút lạ mắt, chắc hẳn là lần đầu tiên tới đây, rất xin lỗi, hai người không thể hưởng dụng khu khách quý ở đây được."
Nghe những lời này, Tạ Thiên Ngưng không nhịn được nhỏ giọng khiển trách ở bên tai Phong Khải Trạch: "Khu khách quý làm gì chứ, khu bình thường là được."
Khu khách quý, anh cho rằng tiền của cô là từ trên trời rớt xuống sao?
Tiêu phí như vậy, sợ rằng không được mấy ngày, tiền tích cóp nhiều năm của cô sẽ bay sạch.
"Chuyện này anh quyết định." Anh lạnh lùng trả về cho cô một câu. Đang muốn quở trách nhà tạo mẫu tóc một câu, ai ngờ cánh tay bị cô lôi mạnh, cả người hơi cúi người xuống một chút, nghe cô nói chuyện.
"Anh đây là đang đốt tiền đó!"
Phong Khải Trạch không để ý tới cô, móc một tấm thẻ trong túi áo ra, đưa cho nhà tạo mẫu tóc, lại còn ra vẻ lạnh băng nói: "Tìm nhà tạo mẫu tóc giỏi nhất ở đây, tạo cho cô ấy một kiểu tóc hợp với cô ấy, hiểu chưa?"
Nhà tạo mẫu tóc liếc qua tấm thẻ đang cầm, kinh ngạc đến trợn to hai mắt, thái độ còn cung kính hơn trước kia, khom lưng mời bọn họ đến khu khách quý: "Hai vị, mời theo tôi đến khu khách quý, sau đó tôi sẽ để nhà tạo mẫu tóc giỏi nhất ở đây phục vụ hai người."
"Anh mang cô ấy đi vào trước, tôi đi nhà vệ sinh một chút." Phong Khải Trạch đưa Tạ Thiên Ngưng giao cho nhà tạo mẫu tóc, rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Tạ Thiên Ngưng cực kì khẩn trương, hoàn toàn không biết làm sao, muốn đi với anh, nhưng vừa nghĩ tới là anh đi nhà vệ sinh nên cũng không tiện đi theo.
Tới nơi này cô đã rất khẩn trương rồi, còn khu khách quý cái gì chứ, anh muốn hù chết cô sao?
Nhưng mà mới vừa rồi anh đưa tấm thẻ gì cho nhà tạo mẫu tóc thế không biết, tại sao sau khi nhà tạo mẫu tóc xem xong lại trở nên cung kính như vậy?
Không nghĩ ra.
Người đàn ông này thật sự quá thần bí.
"Tiểu thư, xin mời đi theo tôi, trước tiên tôi sẽ gọi người gội đầu cho cô." Cho dù Phong Khải Trạch đi, thái độ của nhà tạo mẫu tóc đối với Tạ Thiên Ngưng vẫn rất cung kính, không dám có chút chậm trễ.
Quan hệ của hai người kia với Phong thị đế quốc nhất định không tầm thường, nếu không cũng sẽ không có thẻ vàng chuyên dụng cho nhân viên cao cấp của Phong thị đế quốc.
"Hôm qua tôi mới vừa gội đầu rồi, bây giờ không cần gội nữa." Tạ Thiên Ngưng ngây ngốc trả lời, không nghĩ muốn đi khu khách quý gì đó với hắn.
Cái gọi là khu khách quý, chắc hẳn là chỗ của những kẻ có tiền ngu ngốc đó, cô không thích.
Chỉ cần là chỗ dành cho người có tiền, cô đều không thích.
"Trước khi làm tóc cần phải gội đầu, tiểu thư, xin mời."
"A ——"
Trước khi làm tóc cần phải gội đầu sao?
Sao cô lại không biết nhỉ?
"A."
Tạ Thiên Ngưng thật sự là không có biện pháp, đành phải đi theo vào khu khách quý.
Khu khách quý ở lầu hai, người ở bên trong không nhiều lắm, nhưng khắp nơi đều là mùi vị cao quý, hương thơm thanh nhã làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, ánh đèn nhu hòa chiếu sáng làm nơi này trở thành một thiên đường vừa xinh đẹp lại vừa lộng lẫy.
Nhưng mà đối với nơi này, cô lại có cảm giác vô cùng bài xích, cho dù nó thật đẹp, cô vẫn không muốn nán lại chỗ này.
Nhưng lại không thể không đợi.
"Tiểu thư, xin mời đi theo tôi, tôi dẫn cô đi gội đầu." Nhà tạo mẫu tóc thấy Tạ Thiên Ngưng đứng bất động, đành phải cung kính gọi cô một lần nữa.
Bất kể gọi bao nhiêu lần, thái độ vẫn như vậy không hề thay đổi.
"À." Tạ Thiên Ngưng lấy lại tinh thần, nỗ lực áp chế cảm giác bài xích trong lòng, đang muốn cất bước đi gội đầu với nhà tạo mẫu tóc.
Nhưng bên trong đột nhiên có hai người đi ra, làm cho cô kinh ngạc đến phải thu hồi bước chân mới định bước đi, nhìn chằm chằm hai người đi tới, vẻ mặt căng thẳng, giận dữ lại nổi lên.
Tạ Minh San kéo cánh tay Ôn Thiếu Hoa, trên mặt mang nụ cười hạnh phúc, vừa đúng bước ra từ bên trong khu khách quý.
Bọn họ cùng phát hiện ra Tạ Thiên Ngưng, cùng dừng bước kinh ngạc nhìn cô. Nhất là Tạ Minh San, trong kinh ngạc còn có chút khẩn trương cùng sợ hãi.
Tạ Thiên Ngưng chưa bao giờ đến tiệm cắt tóc, huống chi là khu khách quý, cô ta tới nơi này làm gì?
Chẳng lẽ là vì Ôn Thiếu Hoa?
Tạ Minh San vừa nghĩ tới có khả năng này, lập tức giả vờ thành bộ dạng của một cô gái nhỏ đáng thương, chào hỏi Tạ Thiên Ngưng: "Chị họ, chị cũng tới làm tóc sao?"
Tạ Thiên Ngưng không trả lời, oán hận trong mắt càng ngày càng nhiều hơn, nhìn chằm chằm hai người kia, đầu tiên là trừng mắt liếc Tạ Minh San, cuối cùng đưa tầm mắt đến trên người Ôn Thiếu Hoa, không chịu dời đi.
Thì ra là khi cô nỗ lực làm việc kiếm tiền, hắn chính là cùng Tạ Minh San ra vào cái nơi cao cấp thế này, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp.
Mà cô lại ngây ngốc xử lí tốt tất cả những chuyện sinh hoạt vụn vặt cho hắn, tận lực tạo dựng cho hắn một cuộc sống thoải mái.
Cô cũng không đến những nơi cao cấp mà tiêu phí, mục đích đúng là vì muốn tiết kiệm tiền, một mặt là để dùng đi hưởng tuần trăng mật sau khi cưới, mặt khác là chuẩn bị cuộc sống tốt cho hắn.
Đáng tiếc, những gì cô bỏ ra, đổi lấy không phải tình yêu của hắn, mà là vứt bỏ.
Ôn Thiếu Hoa đối mặt với cặp mắt oán hận của Tạ Thiên Ngưng, sau đó lộ ra một nụ cười khinh thường, giễu cợt nói: "Tới chỗ như thế này cô cũng không chọn một bộ đồ khá hơn một chút, thật là mất mặt, xấu hổ. Nếu như mang theo bạn gái như vậy ra cửa, tuyệt đối là một vết nhơ với một người đàn ông."
Vết nhơ.
Hắn nói cô là vết nhơ của hắn.
"Ôn Thiếu Hoa, trong mắt anh, tôi kém đến vậy sao?" Tạ Thiên Ngưng rốt cuộc không nhịn được, mở miệng chất vấn.
Cô nỗ lực vì hắn nhiều như vậy, thì ra chỉ là vết nhơ của hắn.
"Bên cạnh cô có một cái gương lớn, cô soi mà xem cô không hợp với nơi này đến mức nào?"
". . . . . ."
Cô không lập tức phản bác hắn, mà là hơi quay đầu nhìn cái gương bên cạnh một chút. Trong gương, phản chiếu rõ ràng hình tượng bên ngoài của cô, nghiễm nhiên là một cô gái quê mùa, áo sơ mi quần jean, giày vải, mặt mộc, tất cả đều không tương xứng với nơi này.
Nhìn lại Tạ Minh San một chút, mặc một cái váy chiffon màu hồng, dưới chân đi một đôi giày thủy tinh cao gót, dây chuyền, đồ trang sức cũng phối hợp rất tương xứng, trên mặt trang điểm trang nhã, đôi môi đỏ tươi mê hoặc, lại thêm kiểu tóc cô ta vừa làm, trên người tản mát ra mùi nước hoa nhàn nhạt, cả người lộ ra khí chất cao quý, mê người lại ưu nhã.
Ôn Thiếu Hoa thấy cô đang soi gương, liền tiếp tục giễu cợt cô: "Ăn mặc như vậy mà cô cũng dám tới đây, cô không cảm thấy mất mặt sao?"(vinhanh: đàn ông xấu)
Mặc dù Tạ Minh San không lên tiếng, nhưng âm thầm cười trộm.
Thấy Tạ Thiên Ngưng mất thể diện như thế khiến cô ta vô cùng cao hứng.
Chẳng qua chỉ có thể cười trong lòng, công phu mặt ngoài vẫn phải làm một chút: "Thiếu Hoa, thôi, có rất nhiều cô gái tới đây. Chị họ cũng là con gái, chị ấy tới nơi này là bình thường nha."
"Cô ta giống con gái sao? Nếu như cắt bỏ đầu tóc dài kia, sợ rằng còn có người cho rằng cô ta là đàn ông đấy?"
Ôn Thiếu Hoa nói càng ngày càng quá đáng, khiến Tạ Thiên Ngưng giận đến cắn răng nghiến lợi, đau lòng đến muốn khóc, nhưng là cố tình không khóc được.
Không khóc được cũng tốt, nếu không cô càng mất mặt nhiều hơn.
"Ôn Thiếu Hoa, anh phải quá đáng đến vậy sao?"
"Tôi quá đáng cũng chỉ quá đáng với cô mà thôi? Với hiểu biết của tôi về cô, cô sẽ không bao giờ tới cái chỗ thế này, nếu như tôi đoán không sai, cô đang bám theo chúng tôi, tìm cơ hội khi dễ Minh San, trả thù cô ấy, có đúng không?"
"Tôi khi dễ cô ta?" Tạ Thiên Ngưng quả thực là đến cười khổ cũng cười không được. Cô chỉ là tới tiệm cắt tóc một chuyến, không nghĩ tới hắn lại có thể nghĩ ra bao nhiêu chuyện như vậy.
Là trí tưởng tượng của hắn phong phú, hay là thật sự không hiểu rõ cô?
Trong mắt hắn, cô chính là người như vậy sao?
"Cô đã nhiều lần khi dễ Minh San rồi, còn dám nguỵ biện sao?" Trong mắt Ôn Thiếu Hoa tràn đầy chán ghét, thậm chí cảm thấy đã từng có vị hôn thê như vậy là một loại sỉ nhục.
Cũng may hiện tại người hắn muốn kết hôn là Tạ Minh San, nếu không sau khi cưới hắn nhất định sẽ không chịu nổi mà tự sát.
"Ôn Thiếu Hoa, tại sao anh không hỏi người phụ nữ bên cạnh anh một chút, rốt cuộc tôi có khi dễ cô ta hay không?"
Tạ Thiên Ngưng đưa ánh mắt oán hận đến trên người Tạ Minh San, vô cùng sắc bén.
Tạ Minh San đối diện với ánh mắt như thế, giả vờ bị hù sợ, như chim nhỏ nép vào trốn sau lưng Ôn Thiếu Hoa, mang theo một chút run rẩy, vâng dạ nói: "Chị, chị họ, thật, thật xin lỗi."
Tạ Minh San run rẩy, khiến Ôn Thiếu Hoa càng tức giận hơn, ôm chặt cô ta, lập tức khiển trách Tạ Thiên Ngưng: "Tạ Thiên Ngưng, cô tức giận cái gì thì nhằm vào tôi, không cần chỉ về phía Minh San yếu đuối, cô ấy không chịu nổi những thủ đoạn ác độc của cô đâu."
Khách khứa trong khu khách quý nghe được tiếng cãi vã, rối rít đưa mắt qua xem náo nhiệt.
Chẳng qua chỉ là nhìn mà thôi chứ không nói gì.
Lúc này Tạ Thiên Ngưng vô cùng tức giận, bất chấp vấn đề hình tượng, nổi đóa rống lại "Nếu như tôi đủ hung ác hơn một chút thì bây giờ người phụ nữ đang đứng bên cạnh anh không phải là cô ta rồi."
Cũng bởi vì cô không đủ hung ác tàn nhẫn, cho nên mới không thể giữ được vị hôn phu của mình.
"Chị, chị họ, thật xin lỗi, em, em biết sai rồi." Tạ Minh San vâng dạ cúi thấp đầu nói xin lỗi, dáng vẻ như sợ đến kinh hồn táng đảm.
Cô ta càng như vậy, Ôn Thiếu Hoa lại càng muốn bảo vệ cô ta, liên tiếp lấy Tạ Thiên Ngưng ra mà khai đao: "Bởi vì mấy câu nói của cô mà Minh San bị hù dọa thành như vậy, cô còn nói mình không đủ âm độc?"
"Tạ Thiên Ngưng tôi sống hai mươi tám năm nay, đến bây giờ mới biết cái gì gọi là có mắt không tròng. Ôn Thiếu Hoa, tôi thương hại anh, tôi đồng tình với anh, bị vẻ ngoài của phụ nữ lừa xoay quanh còn không biết."
"Không phải là tôi có mắt không tròng, mà là bị bất đắc dĩ làm chồng chưa cưới của cô mười năm. Nhưng bây giờ tốt rồi, tôi đã không còn bị cô lừa gạt vòng quanh nữa." Ôn Thiếu Hoa hiểu sai ý tứ trong lời nói của Tạ Thiên Ngưng, cho là người phụ nữ cô nói kia chính là cô.
Nhưng Tạ Minh San biết, người phụ nữ kia là nói cô ta.
Chẳng qua không sao cả, chỉ cần Ôn Thiếu Hoa không tin là tốt rồi.
Tạ Thiên Ngưng hít một hơi thật sâu, kìm nén lửa giận trong lòng mình, chỉ sợ mình không chịu nổi mà ra tay đánh người, cũng may là khống chế được, vì vậy cười lạnh nói: "Thời gian sẽ chứng minh tất cả, tôi chờ xem bộ dạng hối hận muốn tự sát của anh."
"Nói chuyện cũng âm độc như vậy, chứ nói gì đến thủ đoạn? Tạ Thiên Ngưng, năm nay cô cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, thật sự nếu không sửa đổi, sợ rằng đời này cũng sẽ không có đàn ông nào dám cưới cô đâu."
"Anh yên tâm, bên cạnh tôi có người theo đuổi, không cần anh bận tâm."
Cô cũng không nói dối, xác thực có người theo đuổi, Phong Khải Trạch đúng là người đàn ông còn tốt hơn hắn rất nhiều.
Nhưng Ôn Thiếu Hoa không tin, cho rằng cô đang cậy mạnh, lừa mình dối người: "Tôi biết cô từ nhỏ, bên cạnh cô có bạn bè gì, tôi rất rõ ràng. Đừng nói là bạn bè khác giới, cho dù cùng giới, cô cũng chỉ có một mình Đinh Tiểu Nhiên, còn nói có người theo đuổi gì đó, đừng làm trò cười nữa."
"Anh không tin?"
"Đương nhiên tôi không tin."
"Được, hôn lễ của các người, tôi sẽ mang bạn trai mới của tôi đến tham dự, tiễn đưa anh tiến vào phần mộ hôn nhân."
"Mỏi mắt mong chờ, cũng đừng tìm những thứ chó, mèo gì đó tới đóng giả. Còn nữa, rèn luyện lại nói chuyện của cô cho tốt hơn đi, đừng nói những lời nói không có chút giáo dục nào như thế." Ôn Thiếu Hoa vẫn không tin, tỏ ra bất mãn với cách nói chuyện của Tạ Thiên Ngưng.
Mở miệng ngậm miệng đều là những lời không tốt, thật là thấp kém, phụ nữ như vậy, sau này làm sao cùng đứng với cô ta trong xã hội thượng lưu được?
"Anh yên tâm, bạn trai mới của tôi hơn anh gấp trăm lần. Tôi còn muốn cảm tạ anh, hoa đào trong đời tôi liền nở bung ra ngay khi anh từ bỏ tôi, để cho tôi có cơ hội theo đuổi hoa đào thuộc về mình."
"Mặc kệ cô ba hoa chích chòe gì, có thì cứ lấy ra đi."
"Tôi sẽ tới."
"Minh San, chúng ta đi." Ôn Thiếu Hoa khinh thường cười một tiếng, ôm Tạ Minh San rời đi, không muốn nói nhảm nhiều với Tạ Thiên Ngưng nữa.
Người phụ nữ này làm mất hết cả tâm tình tốt hôm nay của hắn, thật ghê tởm.
Tạ Minh San ngoan ngoãn đi cùng hắn, khi đi xuống cầu thang còn quay đầu lại nhìn Tạ Thiên Ngưng một cái, cười hả hê.
Mà lúc này, Tạ Thiên Ngưng cũng vừa quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy nụ cười này của cô ta, mong muốn trả thù trong lòng càng lớn hơn.
Cô nhất định phải cho hai người kia không thể chịu đựng nổi trong hôn lễ.
Tại sao bọn họ lại đối xử với cô như vậy, tại sao?
Cô thành thật bỏ ra bao nhiêu thành ý, kết quả lại thành một tên lường gạt, còn là một người phụ nữ ác độc.
Cô không cam lòng.
Cô muốn trả thù.
"Tôi sẽ cho các người biết, Tạ Thiên Ngưng tôi không phải dễ ức hiếp."
Nhà tạo mẫu tóc bên cạnh ngơ ngác đứng yên một hồi, nhìn thấy toàn bộ câu chuyện diễn ra, về phần ai phải ai trái, hắn cũng không dám bàn luận.
Nhưng hắn có thể khẳng định một điều, hai người mới vừa rồi đi kia sẽ không có kết quả tốt, bởi vì bọn họ đắc tội người của Phong thị đế quốc.
Nghĩ tới đây, nhà tạo mẫu tóc mang theo nụ cười, cung kính nói: "Tiểu thư, lấy thẩm mỹ cá nhân của tôi mà nói, điều kiện của cô không thể kém vị tiểu thư vừa rồi, cô chỉ không chải chuốt vẻ ngoài mà thôi, nếu như được cải tạo tỉ mỉ, tuyệt đối hơn hẳn cô ta."
"Có thật không?" Tạ Thiên Ngưng kích động hỏi, trước kia ham muốn vượt qua Tạ Minh San cũng không mãnh liệt bao nhiêu.
Nhưng là hiện tại, ham muốn này vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức cô không tiếc bất cứ giá nào để cải tạo mình.
Phong Khải Trạch nói đúng, người tranh một khẩu khí, Phật tranh một nén nhang, khẩu khí này cô nhất định phải tranh.
"Thật sự."
"Vậy thì tốt, bây giờ anh liền cải tạo giúp tôi."
"Trước tiên tôi dẫn cô đi gội đầu, gội đầu xong sẽ tìm nhà tạo mẫu tóc giỏi nhất ở đây làm tóc cho cô."
"Được, nhanh lên một chút đi."
Lần này, Tạ Thiên Ngưng không thể chờ nổi liền nhanh chóng đi vào phòng gội đầu .
Nhà tạo mẫu tóc vui vẻ cười, tự mình đưa cô đi.
Có thể phục vụ cho người của Phong thị đế quốc, đó là một loại vinh quang.