Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 85

Tạ Thiên Ngưng cảm thấy suy sụp tinh thần ở trong nhà vài ngày, bỗng nhiên thấy cuộc sống trôi qua như vậy thật không có sức sống, vì thế lấy sơ yếu lý lịch ra làm thật tốt, tính đi ra ngoài một lần nữa để tìm một công việc làm.

Trước khi ra ngoài, vừa vặn gặp ngay Phong Khải Trạch, hai người đúng là không hẹn mà gặp.

“Đi tìm việc à?” Phong Khải Trạch liền mỉm cười, ôn hòa hỏi.

“Hiện giờ tôi không có việc làm, thật sự nếu không tìm được việc sớm muộn ngồi không ăn mỏ vàng cũng hết.” Cô tức giận đáp lại anh một câu, sau đó đi về phía trước.

Nhưng mới đi có hai bước, liền quay đầu lại, lễ phép hỏi: “Anh có phải rất rảnh không?”

“Rồi sao?”

“Dù sao anh cũng rảnh rỗi không có chuyện gì để làm, chi bằng lái xe đưa tôi ra ngoài, thế nào hả?”

“Anh khuyên em nên bỏ suy nghĩ đó đi, em sẽ không tìm được công việc nào đâu.”

Vốn tâm tình Tạ Thiên Ngưng không tệ, nghe những lời này của anh xong, mặt lập tức biến sắc liền chửi người: “Này, cho dù anh không muốn đi cũng đâu cần nguyển rủa tôi như vậy.”

“Anh chỉ nói sự thật, khẳng định em tìm không được việc.”

Đương nhiên tìm không được, vì hiện giờ không có ai dám tuyển dụng cô.

“Anh xem thường người khác quá, bây giờ tôi sẽ đi tìm việc làm, chờ khi tôi tìm được, quay về đánh chết anh, hừ.” Cô hừ lạnh một tiếng, tự tin gấp trăm lần tiến thẳng về phía trước.

Cô cũng không tin, dựa vào năng lực cô lại tìm không được việc làm?

Phong Khải Trạch cười lạnh một tiếng, đang muốn đi cùng cô, nhưng di động trong túi liền vang lên, không còn cách, anh đành dừng bước, móc điện thoại ra xem.

Lại là Đường Phi gọi điện đến, anh bỗng có chút không muốn nghe.

Nhưng do dự một lúc, vẫn là nghe.

Nghe đối phương nói, ấn đường chau lại hết sức không vui, vẻ mặt cực kỳ khó coi, thật lâu sau mới đáp lại một câu: “Được, tôi biết rồi.”

Nói xong liền cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn phía trước, đã không còn thấy bóng dáng của Tạ Thiên Ngưng.

Cũng được, chỉ ra ngoài để tìm việc thôi, không có gì đáng lo cả.

Phong Khải Trạch suy nghĩ một chút, nán lại thêm một thời gian ngắn, sau đó liền đi về phía trước, đến bãi đỗ xe, lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, anh không nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng ở ven đường đang chờ xe Bus.

Nhưng cô lại nhìn thấy xe anh, trong mắt cô bốc ra lửa giận, nhịn không được lầm bầm lầu bầu đầy oán giận: “Còn nói gì là muốn theo đuổi mình, gạt người, tự lái xe đi cũng không chịu chở mình một đoạn, tên khốn kiếp, về sau nếu mình còn tin nửa câu của tên đàn ông thối này nữa thì mình không mang họ Tạ.”

(tâm tâm: chị này thật kì, không muốn tin người ta theo đuổi mình rồi giờ lại vin vào cái chuyện anh theo đuổi mà nói anh không có thành ý tí nào. ==”)

Tạ Thiên Ngưng mắng xong, đúng lúc xe bus đến, không suy nghĩ nhiều, lên xe, tính cố gắng đi tìm công việc, trở về làm cho tên điên phải tức chết.

Phong Khải Trạch lái xe thật nhanh, không tới một giờ đã về Phong gia, vừa vào cửa liền lạnh lùng hỏi: “Thế nào lại gấp gáp tìm tôi về, có chuyện gì?”

Phong Gia Vinh nhìn thấy thái độ của anh, tức giận đến muốn chửi người, nhưng Đới Phương Dung không cho, kéo ông lại dùng ánh mắt nhắc nhở ông, đừng hành động theo cảm tính, nhắc nhở xong liền đứng lên, mỉm cười nói: “Khải Trạch, con về rồi à, lại đây ngồi một chút.”

“Không cần, các người có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, tôi không có thời gian.” Phong Khải Trạch đứng bất động, vững như Thái Sơn, nhìn Hồng Thi Na cũng ở đây, trong lòng đã đoán được chuyện bọn họ muốn nói, vì thế trước hết tỏ rõ quyết định của chính mình: “Nếu muốn nói chuyện tôi cưới người phụ nữ này, vậy thì miễn đi.”

“………….”

Hồng Thi Na khổ sở cúi đầu, trong lòng thật sự khó chịu, đôi mắt không nhịn được phiếm lệ, muốn khóc. Nhưng cô biết, trường hợp này không thể khóc, bằng không rất mất mặt.

Phong Gia Vinh chịu không nổi, đứng lên quát to: “Phong Khải Trạch, tao nói ày biết, chuyện hôn sự này tao đã tính rồi, cho dù mày không muốn cưới cũng phải cưới.”

“Dựa vào cái gì?”

Anh không muốn cưới, những người này có thể buộc anh ở trước mặt cha xứ nói rằng ‘con đồng ý’ sao?

“Dựa vào tao là ba của mày.”

“Nếu ông là mẹ tôi, tôi nhất định nghe lời cưới người phụ nữ này, đáng tiếc ông không phải, hơn nữa cũng ông cũng chưa từng làm tròn trách nhiệm của người cha.”

“Phong Khải Trạch.”

“Các người vội vàng gọi tôi về đây, chẳng lẽ chỉ vì muốn nói đề tài cũ kĩ này thôi sao? Nếu đúng vậy, thật sự xin lỗi, tôi không có thời gian để tiếp các người.” Phong Khải Trạch khinh thường cười, nói xong liền xoay người rời đi.

Phong Gia Vinh không cho, ra lệnh anh đứng lại: “Mày đứng lại đó cho tao.”

Đới Phương Dung sợ ông lại dùng giọng điệu của bậc bề trên ra nói, vì thế đi tới thấp giọng khuyên bảo: “Có việc gì từ từ nói, đừng như vậy mãi, như vậy chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn mà thôi.”

“Tôi cũng muốn nói chuyện hòa hợp với nó, nhưng bà xem cái bộ dáng của nó kìa, bảo sao tôi có thể nói chuyện hòa thuận với nó chứ?”

“Việc đều do người làm, ông không thử qua, làm sao mà biết chứ?”

Phong Gia Vinh bất đắc dĩ thở dài một hơi, đành phải thỏa hiệp, điều chỉnh giọng điệu một chút, hòa dịu hỏi: “Khải Trạch, làm thông gia với Hồng gia có thể giúp cho Phong Thị đế quốc phát triển tốt hơn, hơn nữa ba đã xem qua rất nhiều nhà có tiếng tăm, cũng chỉ có Thi Na mới xứng với Phong gia chúng ta, con không cưới con bé thì cưới ai hả?”

“Té ra các người xem gia tộc mà chọn người a, như vậy thì thật xin lỗi, tôi không có hứng thú với chuyện gia tộc này. Chỉ cần là cô gái mà tôi thích, dù là cô ấy là cô gái quê mùa thì tôi cũng sẽ cưới. Nhưng nếu cô gái đó là người tôi không thích, cho dù có là con gái của Ngọc Hoàng đại đế, cô ta cũng phải đứng sang một bên cho tôi.” Phong Khải Trạch châm biếm trả lời, sau đó khinh thường nhìn Hồng Thi Na một cái, đối với cô gái rung động lòng người, dịu dàng như nước cảm thấy ghê tởm.”

Ngoại trừ quả táo của anh ra, cô gái nào trong mắt của anh cũng đều là ghê tởm, dù xinh đẹp cũng không có tác dụng.

Chuyện này khiến Hồng Thi Na càng xấu hổ cúi đầu, hai tay gắt gao níu chặt lấy váy của mình, nhịn ủy khuất cùng tức giận trong lòng. Càng xem càng muốn.

Chỉ mới vậy cô đã không chịu nổi rồi sao?

Rốt cuộc cô không xứng ở chỗ nào, vì sao anh lại chán ghét cô như thế?

Mặc dù bị anh nói không đáng giá một đồng, cô vẫn không chịu từ bỏ mà thích anh, thích khí phách uy nghiêm, ngông cuồng tự cao tự đại kia của anh.

Phong Gia Vinh nghe Phong Khải Trạch nói cái gì: chỉ cần thích, dù là cô gái quê mùa cũng sẽ cưới, khiến ông càng tức giận hơn, bản tính cố chấp kia lại bắt đầu tái phát, quát to cảnh cáo: “ Phong Khải Trạch, tao nói ày biết, đời này ngoại trừ Thi Na ra, mày đừng hòng nghĩ đến chuyện cưới người khác.”

“Tôi đây cũng nói cho ông biết, cho dù con gái khắp thiên hạ này có chết hết đi thì tôi cũng không cưới cô ta.”

(vinhanh: *vỗ tay bốp bốp* hay, hay lắm, chí lý, em yêu anh quá anh Trạch à).

“Mày__________”

“Không cần ông, tôi gì nữa, tính tình của tôi ông biết rõ mà, chỉ cần tôi không đồng ý, không có người nào có thể ép buộc tôi làm những chuyện mà tôi không thích.”

“Nếu mày không đồng ý, tao cắt đứt quan hệ cha con với mày.” Phong Gia Vinh nghiêm khắc cảnh cáo, nhưng chỉ là lời nói khi tức giận mà thôi, căn bản không tính làm như thế.

Nhưng mà chuyện cảnh cáo này đối với Phong Khải Trạch mà nói, chẳng có tí hiệu quả nào, mà còn dùng bộ dáng mong còn không được trả lời: “Tốt, nếu không thì cứ nói Đường Phi lập tức chuẩn bị mời phóng viên đến, chúng ta cùng tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con.”

“Không có Phong Thị đế quốc làm hậu thuẫn ày, mày thấy bản thân có thể đứng vững trên thế giới này sao?”

“Có muốn xem thử một chút, xem khi không có Phong Thị đế quốc, tôi có thể đứng vững bằng hai chân hay không?” Phong Khải Trạch cười u ám, sau đó nói với Đường Phi đang ở bên cạnh: “Đường Phi, lập tức đi chuẩn bị đi mời phóng viên, chủ đề chính là cha con Phong gia muốn cắt đứt quan hệ với nhau. Tôi nghĩ đám truyền thông rất thích tin tức này nhất là bọn báo lá cải.”

“Thiếu gia, chuyện này______” Đường Phi thấy thật khó xử, đứng bất động, kỳ thực trong lòng hiểu rõ, Phong tiên sinh chỉ là tức giận mới nói thế, nhưng lời Phong thiếu gia nói có thể không phải là nói đùa đâu.

Quả nhiên, Phong Gia Vinh nghe thấy muốn gọi phóng viên, trong lòng càng nóng nảy, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Phong Khải Trạch_____”

“Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi đây. Về sau không có chuyện gì quan trọng, đừng gọi tôi về, còn có, tôi không thích người xa lạ nhìn thấy bộ dạng của tôi. Cho nên lần sau có gọi tôi về, tốt nhất dọn sạch sẽ trước, bằng không đừng trách tôi không nể mặt.”

“Mày________”

Phong Khải Trạch không nói thêm lời nào, cả người âm trầm, tiêu sái bỏ ra ngoài.

Phong Gia Vinh tức chết đi được, đối với chuyện này cảm thấy thật sự bất lực.

Người bên ngoài chỉ cần nghe tên Phong Gia Vinh đều sợ tới mức phát run, nhưng riêng đứa con trai của ông, một chút cũng để người cha như ông để vào trong mắt, thật sự đáng giận.

Đới Phương Dung đối với chuyện này cũng thật sự bất đắc dĩ, nhịn không được khuyên răn một câu: “Gia Vinh, theo tôi thấy, chuyện kết thông gia này hay là thôi đi, đứa nhỏ Khải Trạch này tính tình rất ngang bướng, ông càng ép buộc nó, nó lại càng không chịu thỏa hiệp.”

Vừa nghe Đới Phương Dung nói hủy bỏ hôn sự này, trong lòng Hồng Thi Na thấy rất không cam lòng, trong lòng một cỗ oán khí không phát ra được.

Hiện giờ giới truyền thông bên ngoài đều truyền tin cô với Phong Khải Trạch sắp kết hôn, nếu hiện giờ lại hủy bỏ cuộc hôn nhân này, chẳng phải cô sẽ mất hết danh dự sao?

Huống chi cô thật sự muốn gả cho Phong Khải Trạch.

Tuy rằng trong lòng Hồng Thi Na cực kỳ không đồng ý, nhưng không nói lời nào, chỉ nghe những người khác nói.

Phong Gia Vinh đối với đề nghị này, không cần nghĩ liền cự tuyệt, cố chấp nói: “Chuyện kết thông gia này đã định rồi, ai cũng không thay đổi được.”

“Nhưng mà Khải Trạch không đồng ý, chẳng lẽ ông muốn trói nó vào cột gỗ lên lễ đường sao?”

“Nó sẽ đồng ý.”

“Ông muốn làm gì?” Đới Phương Dung thấy sự thâm độc trong mắt Phong Gia Vinh, trong lòng chợt thấy sợ hãi.

Phong gia có thể phát triển đến ngày hôm nay, tuyệt đối không chỉ nhờ vận may, còn phải có sự tàn nhẫn.

Lòng dạ Phong Gia Vĩnh rất tàn nhẫn, bà rất rõ ràng, chỉ vì đạt được mục đích, có thể không từ thủ đoạn, thậm chí là mất hết tính người.

“Bà cứ chuẩn bị chuyện hôn lễ này thật tốt là được rồi, chuyện còn lại, không cần lo gì cả.” Phong Gia Vinh không nói, nhưng lại vô cùng tự tin.

Hồng Thi Na không nhịn được nữa, lễ phép hỏi: “Bác trai, Khải Thạch thật sự sẽ cưới cháu sao?”

“Thi Na, cháu cứ tin tưởng trăm phần trăm đi, bác cam đoan ngày cưới nó sẽ đến. Nếu như cháu có thời gian, cứ đến tìm Khải Trạch nhiều hơn, theo nó, cùng nó bồi dưỡng thêm tình cảm. Đường Phi, cậu chắc hẳn biết rõ hành tung của thiếu gia, bất cứ lúc nào cũng phải nói cho Thi Na biết, có rõ không?”

“…………..”

Chuyện này thật sự làm khó Đường Phi rồi, đồng ý cũng không được, mà không đồng ý cũng không được.

Phong Gia Vinh không nghe được câu trả lời của Đường Phi, ra lệnh lần nữa: “Đường Phi, cậu có nghe không?”

“Nghe, nghe rõ ạ.” Đường Phi không còn cách nào, đành kiên trì trả lời, trong lòng liên tục gào lên ai oán: Lần này chết chắc rồi.

Nếu anh dám để lộ hành tung của thiếu gia, như vậy sau này muốn gặp mặt thiếu gia, chỉ e là còn khó hơn cả lên trời.

Nhưng nếu không tiết lộ ra hành tung của thiếu gia, anh lại không có cách nào nào ăn nói với Phong tiên sinh.

Hồng Thi Na cũng không quan tâm Đường Phi khó xử, trong lòng chỉ nghĩ đến Phong Khải Trạch, tính trong vòng một tháng này cứ thường xuyên đi tìm anh.

Hai người ở chung càng lâu, từ từ sẽ nảy sinh tình cảm, như vậy anh sẽ cam tâm tình nguyện cưới cô rồi.

Đúng, cứ như vậy đi.
Bình Luận (0)
Comment