Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 91

Ngày tháng năm XXXX, trời quang.

Hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, mình biết con khỉ nhỏ sẽ trốn vào trong góc phòng một mình chơi với tảng đá, nên sáng sớm mình cố ý đấu với cậu ta, xem người nào vào hôm nay, để xem hôm nay ngày một tháng sáu ai sẽ thắng được nhiều tiền giấy trong các hoạt động nhất. Thật ra mình không quan tâm đến có nhiều tiền giấy không, chỉ hy vọng cậu ta có thể cùng đến chơi với các bạn trong lớp.

Ngày tháng năm XXXX, trời quang

Trong các hoạt động của ngày quốc tế thiếu nhi hôm qua, con khỉ nhỏ thắng được rất nhiều tiền giấy, mỗi hoạt động đều đứng nhất, cậu ta đem tiền giấy đổi một con thỏ nhỏ, cầm lấy khoe khoang trước mặt mình, đó là phần thưởng lớn nhất trong hoạt động, thật ra mình rất thích, rất muốn, nhưng mình không dám mở miệng bởi vì mình thua, nhưng mình cũng chẳng buồn.

Phong Khải Trạch lái xe đến một bờ biển u tối, ngồi ở trong xe, mở đèn, lần nữa lật xem nhật ký quen thuộc, ngày nào cũng đọc, từng chữ đều nhìn thấy rất rõ, ngay cả lỗi chính tả cũng biết.

Ban đêm, gió mát thổi từng trận, thổi qua làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, nhưng bầu trời lại không có một ngôi sao, tối đen như mực, ánh đèn ở thành thị phía xa, chiếu không tới trời đất u tối bên này.

Loại cô đơn quen thuộc trong suốt mười sáu năm qua, tối nay anh lại cảm nhận được, giống như ngày xưa thứ làm bạn với anh, chính là quyển nhật ký không có sự sống này.

Không bao lâu sau, một chiếc siêu xe thể thao Ferrari lái tới rất nhanh, cua một góc cực đẹp, xe đối mặt với Phong Khải Trạch thì dừng lại, hai đầu xe chỉ cách có mười mấy xăng-ti-mét, có thể thấy được kỹ thuật lái xe vô cùng cao.

Sau khi xe dừng lại,một người đàn ông mặc áo da, cả người mặc trang phục đen, từ trong đi ra, sau đó đến bên cạnh xe Phong Khải Trạch, không nói tiếng nào trực tiếp mở cửa ghế phụ, không chút do dự ngồi xuống.

Còn chưa có ngồi xong, liền cà lơ phất phơ hỏi: "Nửa đêm canh ba gọi tôi ra ngoài, có chuyện tốt gì sao?"

"Cậu thấy thế nào?" Phong Khải Trạch cất nhật ký xong, nhíu mày hỏi, cười đến âm trầm, giống như tà mị mà lại không phải.

"Cậu bằng lòng bất chấp mạo hiểm bị bại lộ mà đi gặp tôi, như vậy nhất định không phải chuyện tốt gì. Nói đi, chuyện gì có thể khiến cậu bằng lòng mạo hiểm như vậy? “

"Cự Phong, tôi đã tìm được cô ấy."

"Chủ nhân quyển nhật ký sao?”

"Đúng vậy."

"Khải Trạch, cậu có sao không, bất chấp mạo hiểm gọi tôi ra ngoài chỉ vì nói chuyện này với tôi thôi. Tôi biết chuyện này đối với cậu rất quan trọng, nhưng đối với tôi mà nói, chủ nhân quyển nhật ký kia là người hoàn toàn không quen biết, tôi đối với cô ấy một chút cảm giác cũng không có. Nếu như cậu muốn nói, đại khái có thể gọi điện thoại cho tôi là được rồi, việc gì phải gọi tôi ra đây?”

Đoán cả buổi, thì ra là chuyện này, anh còn tưởng trời sập!

Phong Khải Trạch không để ý tới Cự Phong oán trách, tiếp tục nói ra những gì mình nghĩ: "Nhưng lại không còn thấy cô ấy nữa."

"Không thấy thì đi tìm, dù sao cậu cũng tìm hơn mười năm, cũng không để ý tìm thêm một, hai năm nữa đúng không?”

"Hiện tại một ngày không thấy cô ấy trong lòng tôi liền khó chịu, nếu như còn phải tìm tiếp một năm, hai năm, tôi sẽ điên mất, cậu có biết hay không?" Phong Khải Trạch bắt đầu điên cuồng, nắm thật chặt lấy tay lái, dùng cái này để dời đi cuồng tính trong lòng.

Anh không chịu được sự đau khổ của việc mất mát.

"Vậy thì dùng thế lực Phong thị đế quốc đi tìm, hoặc là tìm qua quảng cáo trên các tạp chí lớn, tóm lại sẽ tìm được. Dù sao cậu cũng đã gặp cô ấy, biết được cô ấy trông như thế nào, lại biết được chút tin tức gần đây của cô ấy, muốn tìm cô ấy dễ hơn trước đây nhiều.”

"Tôi sẽ không tiếp tục dùng thế lực Phong thị đế quốc làm việc, cũng không muốn dùng loại hình thức kinh thiên động địa mà tìm, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới cô ấy.”

Nếu như anh muốn dùng những cách này để tìm người thì đã dùng từ sớm rồi, chỉ là càng mang lại tác dụng tiêu cực rất lớn, sẽ có rất nhiều ký giả truyền thông lấy đề tài này ra tuyên truyền, lúc đó Tạ Thiên Ngưng sẽ rơi vào chút rắc rối không đáng có.

Anh không muốn mọi chuyện phát triển như vậy.

"Tôi nói này Phong đại thiếu gia, nếu như không tìm như vậy, không khác gì cậu muốn mò kim dưới đáy biển, cậu có biết không? Cậu có thể không dùng thế lực Phong thị đế quốc, nhưng lực lượng truyền thông không thể không cần, có lẽ treo thưởng gì đó sẽ rất nhanh có tin tức.”

"Không thể như vậy. Thiên Ngưng không phải là nhân vật công chúng, làm như vậy sẽ gây tổn thương cho cô ấy, tôi nhất định không tán thành.” Phong Khải Trạch không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, hơn nữa giọng nói rất kiên quyết.

Thấy anh kiên trì như vậy, Cự Phong cũng đành phải nghiêm túc, thu hồi bộ dạng cà lơ phất phơ, nghiêm túc nói: "Tôi có thể giúp cậu kiểm tra xem những danh sách cùng nhân viên và các khách hàng thuê phòng ở của các khách sạn, bao gồm cả khách rời khỏi nhà ga, xem có tên cô ấy không.”

"Tôi chờ câu nói này của cậu.” Phong Khải Trạch hài lòng nói, liền lấy laptop bên cạnh ra, đưa cho anh.

"Cậu cũng chuẩn bị xong cả máy vi tính để cho tôi, coi như cậu lợi hại."

Thì ra đã tính trước.

"Tốt lắm, đừng nói nhảm nữa, nhanh làm việc, dùng tuyệt kỹ sở trường của cậu giúp tôi tìm người."

"Được được được, lập tức tìm giúp cậu, nửa đêm canh ba không cho tôi ngủ, muốn tôi ở chỗ như vậy giúp cậu tìm người, có lợi hay không?” Cự Phong mở máy vi tính ra, người ngón tay nhanh chóng di chuyển trên bàn phim, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, hơn nữa còn có thể vừa làm việc vừa nói chuyện.

"Nói đi, cậu muốn gì?"

"Tạm thời còn chưa nghĩ ra, sau này hãy nói đi."

"Vậy thì cảm ơn."

Sau này hãy nói, chỉ là không cần nói, e rằng người này chỉ ngủ một giấc xong thì đã quên hết vụ này rồi.

"Khải Trạch, hôm nay 30% cổ phần Phong thị đế quốc đã vào tay chúng ta, kế tiếp cậu có dự tính gì? Tôi nghe nói cậu muốn kết hôn với thiên kim tập đoàn Hồng thị, có phải không?" Cái miệng Cự Phong đúng là không im lặng được, hết hỏi cái này lại hỏi cái kia.

"Cậu cảm thấy tôi có thể lấy cô ta sao?" Phong Khải Trạch khinh thường cười một tiếng, âm lãnh hỏi ngược lại.

"Tôi quen biết cậu đã hơn mười năm rồi, những chuyện trong lòng cậu, dĩ nhiên là tôi biết, cậu trừ quả táo đó ra, ai cũng không cần. Chỉ là tôi khuyên cậu một câu, lòng dạ đàn bà thâm độc như rắn rết, nên cẩn thận một chút đi."

"Hồng Thi Na là hạng người gì tôi biết rất rõ, ngoài mặt băng thanh ngọc khiết, kì thực dơ bẩn không chịu nổi, được lắm, không nói về người phụ nữ đáng ghét này nữa. 30% cổ phần Phong thị đế quốc còn chưa đủ, ít nhất phải 50%, cậu xem xem có thể mua từ tay ai."

"Có mấy người, bước tiếp theo tôi sẽ bắt tay làm. Này, gần đây cậu có để ý thị trường chứng khoán không, cổ phiếu nào có lời thì nói một chút đi, đừng nói với tôi gần đây cậu chỉ lo theo đuổi con gái mà quên việc chính. Ngộ nhỡ cổ phiếu đột nhiên rớt giá, chúng ta không thể bán tháo, vậy cũng là thua thiệt lớn.”

"Cậu nói thật đúng, gần đây tôi chỉ lo đuổi theo con gái thôi." Phong Khải Trạch trả lời bâng quơ, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào toàn bộ mấy chữ tiếng Anh trên màn hình máy tính, chờ tin tức của Tạ Thiên Ngưng.

Nhưng Cự Phong đột nhiên dừng tay lại giữa chừng, ngẩng đầu lên, mặt buồn bã nhìn anh chằm chằm, không vui nói: "Phong Khải Trạch, tiếp tục như vậy chúng ta sẽ xong đời, cậu có biết hay không?"

"Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực."

"Tôi chỉ đùa với cậu một chút thôi mà, cậu là người thế nào, tôi hiểu rất rõ. Hơn nữa tôi đã thấy cậu xử lý thư điện tử, dĩ nhiên biết cậu không vì theo đuổi con gái mà quên mất việc chính."

"Nếu biết vậy thì cậu dừng lại làm gì, còn không mau tìm cho tôi." Mặt Phong Khải Trạch đột nhiên biến sắc, cả người lại trở nên nghiêm túc.

Cự Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai, ngón tay tiếp tục di chuyển trên bàn phím.

Phong đại thiếu gia này, quả nhiên tâm tình bất định.

Nhưng không bao lâu, anh nhịn không được lại tiếp tục nhiều chuyện : "Khải Trạch, Phong Gia Vinh nhất định đang ép cậu cưới Hồng Thi Na, cậu tính đối phó thế nào?"

"Không ai có thể ép tôi làm chuyện tôi không muốn làm."

"Nói gì ông ấy cũng là cha cậu, cậu định cùng ông ấy cắt đứt quan hệ cha con sao?"

"Nếu như ông ta thật quan tâm đến chút quan hệ cha con của chúng tôi, thì đã không ích kỷ như vậy rồi. Cậu tìm lâu như vậy, đã tìm ra chưa?"

"Không phải đang tìm sao? Cậu đừng ôm hy vọng quá lớn, không nhất định phải tìm được."

Phong Khải Trạch nghe được những lời này, vẻ mặt có chút mất mác, nhẹ giọng thở dài một cái.

Nếu quả thật không tìm được, xem ra chỉ có thể dùng biện pháp khoa trương, vào giây phút cuối cùng, dùng loại truyền thông gì gì đó, cả cách treo giải thưởng anh cũng sẽ dùng đến, chỉ cần tìm được người là tốt rồi.

Lúc Phong Khải Trạch chuẩn bị quyết định phải làm như thế, Cự Phong đột nhiên kinh sợ kêu: "Tìm được rồi."

"Ở nơi nào?"

"Ngày hôm qua có một người tên Tạ Thiên Ngưng, đã đến nhà ga mua một vé đi thành phố A, số chứng minh thư là XXX——"

"Là cô ấy."

Phong Khải Trạch vừa nghe được số chứng minh thư, liền xác định người này là Tạ Thiên Ngưng, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng.

Sự việc xem như đã xong. Cuối cùng đã biết tin tức của cô rồi.

Thì ra là cô đến thành phố A, đó là nơi bọn họ lớn lên, anh nên sớm đoán ra cô sẽ đến đó mới phải.

Cự Phong nhìn thấy anh cười vui vẻ như vậy, ưng ý hỏi: "Khải Trạch, cậu có phải muốn đến thành phố A không?"

"Tại sao lại không đi?"

Anh đương nhiên muốn đi, không đi làm sao đem vợ về được? (vinhanh: ko đi mất vợ như chơi.)

"Phong Gia Vinh nhất định phong tỏa tất cả cửa khẩu xuất cảnh, không để cho cậu rời đi, bây giờ đúng là cậu không đi được, trừ phi cậu đồng ý cưới Hồng Thi Na."

"Không cần thiết." Phong Khải Trạch khinh thường cười một tiếng, một chút cũng không lo lắng chuyện Phong thị đế quốc phong tỏa anh.

Thật ra anh đã sớm biết mình bị phong tỏa, ngày đầu tiên trở về nước thì đã biết.

Bọn họ chỉ có thể khóa lại tên của anh, chứ không khóa được người của anh.

"Cũng đúng, cậu còn có thân phận khác, Hắc Minh."

"Lải nhải ít thôi, xuống xe."

"Này, không cần phải thực tế như vậy chứ?" Cự Phong còn không nhịn được muốn nói giỡn mấy câu, nên không xuống xe.

Trên thế giới này, chỉ có anh biết thân phận thật sự của Phong Khải Trạch, mà thân phận của anh cũng chỉ có Phong Khải Trạch biết.

Có lẽ là quá lâu không gặp, anh không nhịn được muốn đùa bỡn với cậu ta.

Chỉ là có người không có tâm tư nói giỡn, quát to ra lệnh: "Xuống xe cho tôi, nếu không tôi ném cậu xuống."

"Thấy sắc quên bạn, tôi về ngủ ngon vậy." Cự Phong oán trách một câu, sau đó tiêu sái xuống xe. (vinhanh: dĩ nhiên ^_^, mới biết à.)

Phong Khải Trạch khởi động xe, nhưng trước khi rời đi, còn cố ý nhắc nhở một câu: "Cẩn thận một chút, đã có người đang điều tra liên minh Hắc Phong."

"Cậu cứ thoải mái theo đuổi cô ấy đi."

Phong Khải Trạch không nói thêm lời nào, nhanh chóng lái xe rời đi.

Lần này bất kể thế nào, anh cũng muốn thu phục quả táo, khiến cô cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của anh.

Bình Luận (0)
Comment