Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 17

Sau khi Dư Tử Cường đưa Đinh Tiểu Nhiên ra khỏi nhà hàng, liền đỡ cô đến ghế cạnh tài xế, còn tự mình thắt dây an toàn giúp cô, sau đó ngồi vào ghế tài xế, đột nhiên không biết tiếp theo nên đi đâu?

Nếu đưa về nhà chắc chắn không được, nhất định mẹ sẽ buộc anh làm chuyện anh không muốn làm, còn bắt anh ném Đinh Tiểu Nhiên ra ngoài cửa.

Hôm nay chỉ có thể đưa thẳng cô về nhà.

"Tiểu Nhiên, tôi đưa chị về nhà, có được không?"

Mặc dù Đinh Tiểu Nhiên có hơi say, nhưng vẫn chưa say đến mất lý trí, vừa nghe Dư Tử Cường nói muốn đưa cô về nhà, kịch liệt phản đối, "Không được đưa tôi về nhà."

"Tại sao? Chị say rồi, không chở chị về nhà, vậy chở chị đi đâu? Thiên Ngưng còn đang trong tháng, tôi không thể đưa chị đến chỗ cô ấy?"

"Không phải cậu nói đưa tôi đến chỗ khác uống rượu sao, sao giờ muốn đưa tôi về nhà? Dư Tử Cường, cậu đang đùa tôi đúng không, tôi không muốn ở cùng cậu nữa, tự tôi đi tìm chỗ khác uống rượu, cậu là tên lường gạt, sau này tôi sẽ không tin cậu nữa." Đinh Tiểu Nhiên say khướt nói, lấy tay cỡi dây an toàn ra, muốn xuống xe.

Dư Tử Cường ngăn cô lại, không cho cô cỡi dây an toàn ra, vì không muốn mình trở thành một tên nói dối, liền chở cô đến chỗ khác uống rượu, "Được, tôi chở chị đi uống rượu."

"Có thật không?" Vừa nghe có thể uống rượu, cô không chạm vào dây an toàn nữa, mà nghiêng người qua, mặt ửng hồng vì say tiến lại trước mặt anh, cười khúc khích hỏi: "Dư Tử Cường, cậu đưa tôi đến chỗ nào uống rượu? Còn nữa, cậu đã nói sẽ uống rượu với tôi, không được nuốt lời nha."

"Được, hôm nay tôi sẽ liều mình bồi quân tử, cùng uống cho thỏa thích."

"Đúng, chúng ta cùng nhau uống cho thỏa thích, ha ha!"

"Tiểu Nhiên, chị vì chuyện gì mà không vui vậy?" Dư Tử Cường muốn nhân cơ hội này hỏi cho rõ ràng, nghĩ Đinh Tiểu Nhiên say rượu sẽ nói lời thật lòng, ai ngờ ——

"Ai nói tôi có chuyện buồn, tôi đang rất vui. Dư Tử Cường, tôi cho cậu biết, cho tới bây giờ tôi chưa từng uống nhiều rượu đến thế, chỉ khi trong lòng có chuyện gì vui mới uống nhiều một chút, hôm nay tôi uống nhiều vậy, chứng minh tôi đang rất vui, nên uống nhiều hơn, có biết không?" cho dù Đinh Tiểu Nhiên đã say cũng muốn làm ra vẻ kiên cường, không để người khác biết cô đang đau lòng.

Nhưng bất kể cô giả vờ như thật, anh vẫn nhận ra tâm trạng cô không được tốt, có thể nói là cực kỳ tệ, "Tiểu Nhiên, nói thật cho tôi biết, có được không?"

"Tôi bây giờ đang nói lời thật lòng mà! Dư Tử Cường, rốt cuộc cậu có muốn chở tôi đi uống rượu không, nếu như cậu không chở tôi đi, vậy tôi tự mình đi, dù sao tôi cũng đã quen uống rượu một mình, một người rồi, ha ha."

Một mình—— cô vẫn luôn một mình sao?

"Dư Tử Cường, sao cậu còn chưa khởi động xe, nếu như không khởi động, tôi sẽ đổi sang xe khác?"

"Rốt cuộc chị say thật hay giả?" Dư Tử Cường đột nhiên cảm thấy Đinh Tiểu Nhiên căn bản không có say, bởi vì thần trí cô cực kỳ tỉnh táo, nhưng mặt cô lại đỏ ửng, miệng đầy mùi rượu, nghiễm nhiên đã say mèm, rốt cuộc say hay không say đây?

"Dĩ nhiên tôi không say, tôi còn có thể uống tiếp, uống thật nhiều thật nhiều rượu. Xe của cậu còn chưa đi, xem ra tôi cần đổi sang chiếc khác rồi."

"Tiểu Nhiên ——"

"Dư Tử Cường, hôm nay cậu nói nhiều quá, rốt cuộc có muốn uống một bữa thỏa thích với tôi không?"

"Này ——" Dư Tử Cường nhìn đinh Tiểu Nhiên tựa như say, nhưng cũng không phải say, không nói nữa đồng ý với cô, "Được, hôm nay tôi sẽ uống một bữa thỏa thích với chị."

Bất kể cô say thật hay giả, tóm lại hôm nay anh sẽ ở bên cạnh cô.

"Đã như vậy, cậu mau lái xe đi, tìm một chỗ để uống rượu!" Đinh Tiểu Nhiên ngồi yên, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước trên mặt đột nhiên thoáng hiện nụ cười khổ, nhưng rất nhanh biến mất.

"Tuân lệnh, lập tức lái xe." Dư Tử Cường thắt chặc dây an toàn, đang định lái xe, ai ngờ điện thoại trong túi vang lên,lấy ra xem một chút, thấy Chung Mẫn Liên gọi điện tới, không cần nghĩ cũng biết bà muốn nói gì, dứt khoát tắt máy, không để ai quấy rầy anh.

Hôm nay ngoại trừ cùng Đinh Tiểu Nhiên uống rượu, không muốn nghĩ đến chuyện khác.

Đinh Tiểu Nhiên biết Dư Tử Cường không nghe điện thoại, cố ý cười vui vẻ hỏi anh, "Tại sao không nghe điện thoại, không chừng người đẹp gọi đến tìm thì sao?"

"Tôi đã hứa sẽ cùng chị uống rượu, không muốn hẹn với ai khác."

"Thật hay giả?"

"Thật."

"Nghe cũng không tệ, tôi cũng tắt điện thoại, không để ai gọi tới quấy rầy chúng ta uống rượu." Đinh Tiểu Nhiên lấy điện thoại di động của mình ra, tắt máy.

Dư Tử Cường mỉm cười gật đầu, đột nhiên nói: "Vậy hôm nay chúng ta không say không về, đi."

Đối với phụ nữ, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng có loại cảm giác này, không bỏ được, cũng không quên được, anh không biết đây có phải thích không, nhưng anh biết, anh không hề ghét cô gái này.

Sau khi Dư Tử Cường tắt điện thoại, Chung Mẫn Liên không chịu bỏ qua, tiếp tục gọi, ai ngờ đối phương tắt máy, khiến bà tức điên, lớn tiếng chửi, "Thằng quỷ này, rốt cuộc đang làm gì đó, thiệt là."

Sau khi chửi xong, liền nói xin lỗi với những người bên cạnh, "Tuyết Phi, con yên tâm, chờ Tử Cường trở về dì nhất định sẽ dạy dỗ nó lại, bắt nó đến xin lỗi con."

"Dì, như vậy không tốt đâu." Hà Tuyết Phi cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng như vậy, nhưng nghĩ tới chuyện Dư Tử Cường bỏ cô lại trên đường, lòng cảm thấy đau nhói, khiến cô muốn khóc.

"Cái gì không tốt, vốn phải như vậy. Đều tại dì cưng chìu nó riết hư, lúc mười ba tuổi cha Tử Cường qua lại với người phụ nữ khác, nên mấy năm nay nó luôn sống trong thù hận, tính cách khó tránh khỏi hơi cứng đầu, Tuyết Phi, dì hi vọng con thông cảm cho nó một chút, bất quá con yên tâm, dì nhất định sẽ bắt nó xin lỗi con."

"Dì, không sao đâu, có lẽ Tử Cường có chuyện quan trọng cần làm, đàn ông không giống phụ nữ, đều có công việc gấp của họ."

"Tuyết Phi, con thật là hiểu chuyện, dì càng ngày càng thích con, nếu như con thật sự thích Tử Cường, dì bảo đảm sẽ giúp con trở thành con dâu của dì. Nói cho dì biết, con có thích Tử Cường không?"

"Cái này ——" Hà Tuyết Phi cúi đầu đỏ mặt, toàn bộ tâm ý đều viết lên trên mặt.

Hoắc Thanh Cúc biết con mình đang ngượng ngùng, liền thay con gái nói, "Mẫn Liên, bà là người từng trải, chẳng lẽ còn không nhìn ra suy nghĩ bọn trẻ sao? Tuyết Phi, nhất định thích con của bà rồi, bằng không bỏ nó như vậy, nó đã sớm tức giận, không phải sao?"

"Đúng, đúng rồi, quả là như vậy." Chung Mẫn Liên nắm lấy tay Hà Tuyết Phi phụ họa nói, đối với cuộc hôn nhân này cực kỳ hài lòng.

"Chuyện Tuyết Phi xem như không cần lo, chẳng qua không biết ý Tử Cường thế nào, dù sao nó cũng không biểu lộ thích Tuyết Phi, chỉ sợ ——"

"Cái này bà yên tâm, chờ sau khi nó trở về tôi sẽ khuyên nhủ nó một chút, mặc dù từ nhỏ Tử Cường là đứa rất quật cường, nhưng nó vẫn rất nghe lời tôi, đối với những cô gái bên ngoài chỉ là vui chơi qua đường, tôi đã thấy nó quen nhiều bạn gái, nhưng chưa từng thấy nó thích ai cả. Nó trở thành như vậy cũng vì cha nó và ả đàn bà kia mà ra."

"Mẫn Liên, tôi nghe nói Lâm Thư Nhu là mẹ Tạ Thiên Ngưng, có phải không?", Nói đến Tạ Thiên Ngưng, mắt Hoắc Thanh Cúc liền mở to, tựa hồ hơi sợ.

Dĩ nhiên bà rất sợ, giờ ai mà không sợ Tạ Thiên Ngưng, đắc tội Tạ Thiên Ngưng chính là đắc tội Phong Khải Trạch, sao có thể không sợ chứ?

"Đúng vậy, Lâm Thư Nhu là mẹ Tạ Thiên Ngưng. Bất quá Lâm Thư Nhu đã chết, quan hệ giữa Tử Cường và Tạ Thiên Ngưng hình như rất tốt, còn là bạn bè rất thân nữa." Chung Mẫn Liên cố ý nói mọi chuyện nghe thật xuôi tai, còn có chút đắc chí khi nhắc về tình cảm giữa Tạ Thiên Ngưng và Dư Tử Cường,.

"Thật không, Tử Cường là bạn thân của Tạ Thiên Ngưng, vậy sau này ngân hàng Thiên Tường sẽ càng lớn mạnh hơn rồi."

"Đúng vậy."

Hoắc Thanh Cúc đột nhiên dùng mắt ra hiệu Hà Tuyết Phi.

Hà Tuyết Phi mặc dù không biết ánh mắt này ẩn ý gì, nhưng biết mình cần nói lời gì đó, vì vậy liền nói theo, "Dì, dì đừng trách Tử Cường nha, bằng không sau này anh ấy sẽ không dẫn con đi nữa đó, như vậy ——"

"Hiểu hiểu, dì hiểu rồi. Con yên tâm, dì sẽ không la nó nữa, chờ sau khi nó về, dì nhất định sẽ đem những lời con muốn nói truyền đạt cho nó nghe."

"Cám ơn dì."

"Khách sáo làm gì, sau này con sẽ là con dâu của Dư gia chúng ta rồi!"

Chung Mẫn Liên cứ trái một câu con dâu, phải một câu con dâu, Hà Tuyết Phi nghe xong lòng thầm vui mừng.

Hoắc Thanh Cúc nhìn thời gian thấy đã quá trễ, liền đứng dậy, "Mẫn Liên, giờ không còn sớm, tôi phải về, hôm nào rãnh rỗi chúng ta cùng nhau uống trà tiếp."

"Được, tôi tiễn hai người ra cửa."

"Tuyết Phi, chúng ta đi."

"Dạ."

Sau khi Hoắc Thanh Cúc đi ra cửa, quay đầu lại thấy Chung Mẫn Liên đã đóng cửa, liền kéo Hà Tuyết Phi lại gần, nói nhỏ: "Tuyết Phi, con nhất định phải giữ chặc Dư Tử Cường, vạn lần không để cậu ta bị cô gái khác cướp đi, biết không?"

"Mẹ, lỡ như Dư Tử Cường không thích con, vậy phải làm sao bây giờ?" Trong lòng Hà Tuyết Phi đã có đáp án rõ ràng, lại không chịu nói ra, càng không muốn thừa nhận.

Cô cảm giác được Dư Tử Cường không thích cô.

"Có Chung Mẫn Liên giúp con, còn sợ gì nữa? Chỉ cần có thể gả cho Dư Tử Cường, cuộc sống sau này của con không cần phải lo nữa, mẹ và cha con cũng sẽ thế, đừng quên, cha con bây giờ đang trốn nợ ở nước ngoài, nếu như con gả cho Dư Tử Cường, chúng ta sẽ có đủ tiền trả nợ. Trước khi chưa gả được cho Dư Tử Cường, con không được để họ biết chuyện gia đình chúng ta, Chung Mẫn Liên là kẻ rất khinh người, nếu để bà ta biết nhà chúng ta sa sút, bà ta tuyệt đối sẽ không để Dư Tử Cường cưới con."

"Nhưng mà ——"

"Không có nhưng nhị gì hết, chuyện này chỉ được thành công, không được phép thất bại, nếu như thất bại chúng ta coi như tiêu đời."

Hà Tuyết Phi ngẫm nghĩ tới kết quả bi thảm, liền mặc kệ tất cả, gật đầu đồng ý, "Dạ."

Cô nhất định phải gả cho Dư Tử Cường, như vậy mới có thể thay đổi hết tất cả.
Bình Luận (0)
Comment