Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 23

Lúc Đinh Tiểu Nhiên về đến nhà đã là tám giờ tối, mặc kệ bụng đói kêu ọc ọc, vội vàng chạy về phòng sạc pin điện thoại, vừa sạc pin vừa xem tin nhắn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười ha ha.

Mẹ Đinh và cha Đinh ngồi ở trong phòng khác xem ti vi, đột nhiên thấy con gái xông vào, chỉ chào hỏi hai người một tiếng qua loa rồi chạy vào trong phòng, thấy hơi kỳ lạ, liền đi tới bên cửa xem thử, thấy cô nằm lỳ trên giường cười khúc khích, ông nhìn bà, bà nhìn ông hai chả hiểu chuyện gì xảy ra nữa.

"Bà à, Tiểu Nhiên bị sao thế, đi mấy ngày trở về liền trở nên kỳ quái, chẳng lẽ vì chuyện Điền Vĩ mà nó kích động đến thế sao?" Cha Đinh vì lo lắng cho con gái mình, nhìn cô như vậy càng làm cho ông thêm đau lòng.

Nhưng mẹ Đinh lại không nghĩ thế, thấy thái độ con gái mình bây giờ liền rất hài lòng, "Tôi lại không thấy nó vì chuyện Điền Vĩ mà kích động, ông không phát hiện sao, tâm trạng con mình giờ rất tốt, trở về đã cầm điện thọai lên xem, nếu không phải có người quan trọng, sao nó lại vội vàng thế chứ?"

"Cũng đúng, người này là ai mà có thể ảnh hưởng lớn đến nó thế, chẳng lẽ là Thiên Ngưng?"

"Hai đứa con gái thì có gì để lo chứ, chỉ có một trai một gái mới xuất hiện tình trạng như vậy, xem ra con gái chúng ta nhất định đã gặp được đối tượng thích hợp, ha ha."

"Có thật không? Tôi đi hỏi nó xem người đó là ai?" Cha Đinh vì quá lo lắng nên muốn vào hỏi rõ đáp án nhưng bị mẹ Đinh ngăn cản, kéo ông rời đi, "Hỏi gì mà hỏi, đừng quấy rầy con nó, chờ thêm một thời gian nữa hãy hỏi?"

"Nhưng mà ——" ?valqd?

"Không nhưng nhị gì hết, nếu Tiểu Nhiên thật sự thích người đó, nó sẽ nói cho chúng ta biết, đi mau đi, đừng ở đây quấy rầy nó?"

"À." Mặc dù Cha Đinh rất muốn hỏi nhưng vì nghĩ cho con gái, cố dằn nén xuống chờ đến khi có tiến triển mới hỏi.

Con gái đã gần 28 rồi mà còn chưa có bạn trai, người làm cha mẹ như họ đương nhiên phải sốt ruột, bởi vì không phải cô gái nào cũng được may mắn như Tạ Thiên ngưng.

Đinh Tiểu Nhiên hoàn toàn bị tin nhắn trong điện thoại hấp dẫn, không biết cha mẹ mình đang đứng ở cửa, sau khi đọc xong tin nhắn cũng đã nằm xuống giường suy tư chờ tin nhắn đến, nhưng chờ cả tiếng rồi cũng không thấy tin đến, liền ngó xem thời gian tin cuối được gửi đến, để là sáu giờ chiều, vậy là từ sau sáu giờ chiều anh đã không còn cho gửi tin nhắn cho cô.

Mặc dù hơi buồn, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất thỏa mãn, trong đầu không ngừng nghĩ đến tin nhắn Dư Tử Cường gửi cho cô, chắc chắn trong 24 giờ tới Dư Tử Cường sẽ gọi điện thọai hoặc nhắn tin đến cho cô.

Nhưng một khi chờ chính là đến sáng sớm ngày mai, thế mà lại không có một tin đến, làm cô bắt đầu thấy vắng vẻ, vốn đã xao động muốn tiếp nhận phần tình cảm này, nhưng vào giờ phút này lại bắt đầu do dự, hoài nghi Dư Tử Cường là đang chơi cô, chứ không hề thật sự thích cô.

"Tiểu Nhiên, hôm nay con không định đi làm sao?" sáng sớm mẹ Đinh đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng, thấy Đinh Tiểu Nhiên vẫn chưa chịu rời giường, liền đứng ở cửa gọi cô dậy chứ không thúc giục kêu cô đi làm.

"Đi làm?", Đinh Tiểu Nhiên đã dậy từ sáng sớm, nằm trên giường cầm điện thoại di động chờ tin nhắn Dư Tử Cường, chờ đến độ quên cả thời gian đến khi mẹ gọi cô, cô mới lấy lại tinh thần nhìn đồng hồ đã thấy sắp chín giờ, ngẫm nghĩ lại dù sao cũng không ngủ được, đến công ty xem thử hoặc có lẽ cũng đã đến lúc đi thu dọn đồ đạc rồi.

"Mẹ, có thể hôm nay là ngày cuối cùng con đến công ty để đi làm, mẹ mau chúc mừng con đi."

"Chúc mừng con chúc mừng con, nhanh mau thay quần áo ra ngoài ăn sáng đi."

"Tuân lệnh, mẫu thân đại nhân."

Mẹ Đinh dịu dàng lắc đầu một cái, trở về phòng khách dọn lên bữa ăn sáng chuẩn bị xong.

Đinh Tiểu Nhiên ăn sáng xong liền ra khỏi cửa, đi trên đường còn cầm theo điện thoại di động, vả lại còn mang theo pin sạc dự phòng, sợ điện thoại hết pin.

Hai ngày không tới công ty làm việc, khi bước vào liền thân thiện chào hỏi đồng nghiệp trong phòng làm việc, "Hello, chào tất cả mọi người, tôi đã về rồi."

Những đồng nghiệp trong phòng làm việc nghe tiếng cô chào hỏi, chỉ nhìn cô một cái không trả lời, tiếp tục vùi đầu vào công việc, bầu không khí thật sự rất xa lạ.

Đinh Tiểu Nhiên chỉ nhún nhún vai lờ đi, không cần hỏi cũng biết chuyện gì đã xảy ra, mặc kệ bọn họ đi thẳng tới chỗ ngồi của mình, vừa đến gần liền thấy bàn làm việc của mình bừa bộn hơn cả đống rác, nếu như là lúc trước cô sẽ tức giận đi tìm thủ phạm để tính sổ, thế nhưng bây giờ cô lại rất xem như không có gì, dọn dẹp đồ trên ghế xong thì ngồi xuống tiếp tục dọn dẹp đồ trên bàn, bất quá chưa dọn dẹp xong người gây phiền tóai đã tìm tới.

Đinh Tiểu Nhiên vừa vào công ty, Tiêu Vũ Huyên liền biết, lập tức tới gây sự với cô, dùng lời lẽ khiêu khích bỡn cợt nói: "A, Đinh đại tiểu thư của chúng ta đã về rồi, tôi còn tưởng cô biến mất luôn rồi chứ?"

"Biến mất chỉ là chuyện sớm muộn thôi, bất quá trước khi đi muốn gặp cô lâu hơn một chút, vả lại còn có vài chuyện muốn nói cho cô nghe?"

"Sao đúng lúc vậy, tôi cũng có chuyện muốn nói cho cô."

"A, phải không, chuyện gì vậy?"

"Anh chàng chủ tịch ngân hàng Thiên Tường gì đó của cô, hôm nay cùng một cô gái rất xinh đẹp đi dạo phố, trông hai người cực kỳ xứng đôi ——" Tiêu Vũ Huyên còn tưởng rằng chuyện này sẽ không ảnh hửơng đến Đinh Tiểu Nhiên, ai biết mới vừa nói phân nửa, sắc mặt cô liền đổi, liền thêm bớt vào, "Hình như tên anh chàng chủ tịch ngân hàng Thiên Tường là Dư Tử Cường thì phải, anh ta quả là rất đẹp trai, hơn nữa gia thế lại tốt, đương nhiên không phải ai cũng xứng với anh ấy, nhất là những lọai chim sẻ muốn làm phượng hoàng kia?"

Đinh Tiểu Nhiên vừa nghe hôm nay Dư Tử Cường đi cùng cô gái khác dạo phố, tim liền nhói đau, trầm tư nhìn đến điện thoại trên bàn, hôm nay Dư Tử Cường không gửi tin cho cô, chẳng lẽ vì đang hẹn hò với cô gái khác sao?

Không được, cô không thể chỉ nghe từ phía Tiêu Vũ Huyên, trừ phi tận mắt trông thấy, bằng không cô sẽ không tin?

Đinh Tiểu Nhiên điều chỉnh lại tâm trạng, thu hồi vẻ mặt kinh ngạc cùng bi thương, khiêu khích ngược lại Tiêu Vũ Huyên, "Tiêu Vũ Huyên, cô đã nói chuỵên xong chưa, vậy đến phiên tôi nói. Ngày đó người đàn ông đi cạnh cô tên là Lâm Trường Thịnh đúng không, cô có biết buổi sáng hắn ta hẹn hò với cô rồi, buổi chiều hắn làm gì không?"

Vừa nghe tên Lâm Trường Thịnh, Tiêu Vũ Huyên liền lo lắng, kinh ngạc hỏi: "Cô, sao cô biết anh ấy tên Lâm Trường Thịnh?"

"Tôi không chỉ biết hắn tên Lâm Trường Thịnh, tôi còn biết hắn ta bề ngòai là tô vàng nạm ngọc nhưng thực chất bên trong là đồ phế thải. Sáng hắn ta hẹn cô, còn chiều thì đến xem mắt tôi, mặc dù hôn sự không thành, nhưng cũng đã chứng minh hắn ta là kẻ đạp hai thuyền, có cô rồi còn muốn đạp lên thuyền khác, cô nên cẩn thận đó."

"Không thể nào, Trường Thịnh là lọai người gì tôi đây rất rõ, cô đừng hòng nói xấu anh ấy?"

"Tôi có nói xấu hắn ta không, cô đi hỏi là biết? Cô nói tôi bêu xấu hắn, tôi cũng còn chưa nói cô đang bêu xấu Dư Tử Cường đó."

"Tôi không có bêu xấu Dư Tử Cường, nếu như cô không tin có thể đến khu vui chơi Đại Thiên mà xem, Dư Tử Cường đang cùng cô gái khác ở khu vui chơi Đại Thiên. Nơi này cách khu vui chơi Đại Thiên không xa, chỉ mất mười phút đi xe là đến, đều nói tai nghe là giả, mắt thấy là thật, thì cô cứ đi xem đi?"

Đinh Tiểu Nhiên nhìn ra Tiêu Vũ Huyên hình như không phải nói đùa, dùtrong lòng bối rối nhưng vẫn cố trấn tĩnh, giả bộ làm như không có gì liền phản bác, "Vậy thì sao, không phải cô đã biết tôi và cậu ta chỉ đóng kịch thôi sao? Nếu là đóng kịch, vậy quan hệ giữa tôi và cậu ta đều là giả, câu ta đương nhiên có thể hẹn hò cùng cô gái khác thôi."

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng lòng ngực y như bị kim đâm, rất là đau, đau đến rỉ máu.

Tiêu Vũ Huyên không biết làm sao phản bác, đành nói lẫy, "Hừ, chờ xem, một ngày nào đó tôi sẽ làm cho cô không có chỗ dung thân?”

"Được thôi, nhưng tạm thời dừng ở đây đi. Giám đốc, Tiêu đại giám đốc, chúng ta bàn về việc chính nào, với quan hệ bây giờ của chúng ta, cô muốn đuổi tôi đi hay không thì tùy cô. Nhưng nếu cô không đuổi tôi, thế tôi đến đây chỉ để lãnh lương không làm việc à nha. Còn nếu cô không phát lương cho tôi, vậy sau này tôi sẽ không tới đây nữa, cô cứ lấy chỗ ngồi của tôi ra mà trút giận."

"Phát, dĩ nhiên phát, mỗi tháng tiền lương của cô không đủ để tôi ăn một bữa cơm, chút tiền lẻ này đối với tôi mà nói, chả là gì. Cô yên tâm, tôi sẽ không trừ một đồng nào trong lương cô đâu, lương tạm ứng, tiền thưởng, chẳng thiếu một đồng, còn cho cô thêm chút tiền xem như tiền bo giải trí, đựơc quá rồi chứ."

"Wow, trên đời này sao lại có chuyện tốt vậy, không cần làm mà cũng có lương để xài, vậy tôi cảm ơn giám đốc trước nhá. Hôm nay tôi đến công ty chỉ để báo danh thôi, giờ thì tan ca." Đinh Tiểu Nhiên thu dọn đồ đạc trên bàn mình xong liền ung dung rời đi, khiến nhiều người thấy mà ngưỡng mộ.

"Đinh, Tiểu, Nhiên, cô đứng lại cho tôi." Tiêu Vũ Huyên nghiến răng ra lệnh, bất quá mệnh lệnh của cô đối với người khác còn hữu dụng, nhưng với Đinh Tiểu Nhiên mà nói chẳng chút tác dụng nào cả.

Đinh Tiểu Nhiên hoàn toàn không có quan tâm đến mệnh lệnh của Tiêu Vũ Huyên, tiếp tục đi ra cửa, bỏ lại một câu, "Tiêu tổng, nếu như cô thấy tôi không vừa mắt, cứ sa thải tôi đi tôi không sợ đâu, cho nên cô đừng mong ra lệnh với tôi, tôi không nghe đâu?"

"Cô—— "

"Nhớ về hỏi Lâm Trường Thịnh đi nha, bất quá tôi khuyên cô nên cách xa tên đó đi, bởi vì hắn ta còn tồi tệ hơn cả Điền Vĩ. Đây là lời khuyên chân thành cho cô đó, bái bai?"

"Đinh Tiểu Nhiên ——" Tiêu Vũ Huyên liền tức điên, mặc kệ trong phòng làm việc còn có người khác, quát lớn về phía lưng Đinh Tiểu Nhiên, tiếng la của cô khiến những người khác đều không dám cử động bậy, khiến công ty chẳng còn giống nơi để làm việc mà giống như là bãi chiến trường.

Điền Vĩ trốn trong góc, nghe rõ từng câu từng chữ, cũng nghe rõ những lời Đinh Tiểu Nhiên nói, biết Tiêu Vũ Huyên đang hẹn hò với người tên là Lâm Trường Thịnh, hắn nhìn ra Tiêu Vũ Huyên rất quan tâm Lâm Trường Thịnh đó.

Vì tránh hai đầu đều rơi vào ngõ cụt, hắn phải đưa ra kế sách mới thôi.
Bình Luận (0)
Comment