Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 26

Đinh Tiểu Nhiên vừa đi vừa cố giãy giụa rút tay ra, cô không sợ Dư Tử Cường đưa đi, cô chỉ không muốn ngoan ngoãn nghe lời, nhất là khi nhớ đến những chuyện hồi sáng anh đi cùng cô gái khác, làm cô càng giận ra sức hất tay ra, "Dư Tử Cường, cậu mau buông tôi ra, mau buông ra có nghe thấy không."

"Đến nơi tôi sẽ buông em ra, đi." Dư Tử Cường không buông tay, vì phòng ngừa cô trốn thoát, càng đặc biệt giữ chặt hơn, lại thêm tức giận nên càng siết chặt cổ tay cô, lôi cô đi.

"Cậu là gì của tôi, vì sao muốn tôi đi theo cậu chứ, mau buông tôi ra."

"Dư Tử Cường, cậu mau buông tôi ra, bằng không tôi sẽ la cứu mạng đó."

Mặc kệ cô nói gì, Dư Tử Cường cứ lôi cô đi. =vinhanhlqd=

Đinh Tiểu Nhiên thấy anh không để ý tới cô, liền bắt đầu gào thét, "Cứu mạng, cứu mạng đi, cứu —— "

Mới kêu hai tiếng, đột nhiên bị người đẩy vào trong một căn phòng, vì chân mang giày cao gót quá cao, làm cô đứng không vững cả người té ngã trên sàn, cô giận quá liền lớn tiếng chửi, "Dư Tử Cường, cậu là tên khốn khiếp, làm gì đẩy tôi hả?".

May mắn trên sàn có lót thảm, bằng không nhất định khi té xuống sẽ rất đau.

Sau khi Dư Tử Cường đẩy Tiểu Nhiên vào trong phòng, lập tức đóng cửa lại, đi tới bên cạnh cô, hai tay khoanh chéo lại nhau, hầm hầm đứng im bất động, nhìn chằm chằm cô từ trên cao xuống, không nói một câu chỉ nhìn cô, thật sự không chịu nổi khi thấy cô ăn mặc như vậy, nhất là lộ ra cảnh xuân trước ngực.

Ngược lại Đinh Tiểu Nhiên ngồi im lặng dưới đất, ngẩng đầu lên, giận dữ trừng mắt ,hét toáng lên, "Trừng gì mà trừng, muốn trừng, vậy tôi sẽ trừng lại."

"Tại sao em mặc như vậy đến nơi này?" Dư Tử Cường để mặc cô gào thét, lạnh lùng hỏi.

Bị hỏi cái này, khiến cô rất khó chịu, đứng dậy, hai tay chống nạnh, thở phì phò hỏi ngược lại, "Chỉ có cậu được quyền tới, chẳng lẽ tôi không được quyền đến đây sao?"

"Em không thể nào đột nhiên ăn mặc 'lộ liễu' như vậy, nói cho tôi biết, tại sao hả?"

"Hừ, nói sao dễ nghe thế, cậu là gì của tôi hả, vì sao cứ thích xen vào chuyện của tôi chứ?"

"Nói, tại sao biến mình thành như vậy?" Chẳng lẽ chỉ vì ngủ với anh, mà cô buông thả mình thế sao?

Tại sao cô có thể như vậy?

"Tôi biến mình thế nào không quan hệ gì tới cậu, cậu không có tư cách xen vào chuyện của tôi, cũng không có quyền xen vào. Tránh ra, tôi phải đi uống rượu." Đinh Tiểu Nhiên đẩy Dư Tử Cường ra đi tới cửa, muốn mau thoát khỏi chỗ này.

Nhưng mới đi được hai bước liền bị người kéo lại.

"Trở lại cho tôi." Dư Tử Cường không để cô đi, tức giận nắm lấy tay cô, dùng sức kéo cô đẩy lên giường.

"A ——" Đinh Tiểu Nhiên bị đẩy mạnh, cả người đều ngã hết lên trên giường, hốt hoảng la lên, sau đó rất nhanh liền ngồi dậy, lớn tiếng mắng, "Dư Tử Cường, cậu nghĩ mình là ai, vì sao cứ đẩy tới đẩy lui hoài hả? Tôi cho cậu biết, tôi không phải loại con gái thấy đàn ông có tiền là để mặc họ muốn làm gì thì làm đâu."

"Em làm người phụ nữ của tôi đau khổ đến vậy sao? Em thà để mình sống buông thả chứ không chịu ở cạnh tôi sao, rốt cuộc tôi có điểm nào không tốt chứ?" Dư Tử Cường bước đến gần vừa đáp vừa hỏi, sắc mặt không chỉ tức giận, còn có ưu thương, giống như bị đả kích không nhỏ.

Thấy bộ dạng anh thế này, cô cười khinh thường, giễu cợt nói: "Cậu Dư à, cậu đừng giả vờ thanh cao như vậy chứ, cậu là loại người thế nào tôi đây quá rõ."

"Trả lời tôi." Anh không thích nghe cô nói nhảm, chỉ muốn biết đáp án, trước kia anh không biết mình quan tâm cô nhiều, nhưng hôm nay nhìn bộ dạng cô thế này, anh mới biết rằng mình rất rất quan tâm cô, còn rất ích kỷ chỉ muốn độc chiếm nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô.

Vì anh không muốn bất kỳ người đàn ông nào khác dòm ngó đến cô, chiếm tiện nghi của cô, dù chỉ nhìn thôi cũng không được.

"Tại sao tôi phải trả lời vấn đề của cậu?" Anh giận cô còn giận hơn, rõ ràng người có lỗi là anh, thế mà anh lại cho là cô gây ra, thực buồn cười.

"Không nói rõ ra, em đừng mơ rời khỏi nơi này, một ngày không nói tôi sẽ giam em một ngày, hai ngày không nói thì sẽ giam hai ngày."

"Tại sao cậu muốn giam giữ tôi?"

"Chỉ bằng tôi là người đàn ông của em."

"Dư Tử Cường, chẳng qua tôi chỉ ngủ với cậu một lần, giờ đâu phải xã hội phong kiến, tôi sẽ không vì ngủ với cậu mà không thể không lấy chồng." Đinh Tiểu Nhiên ngồi chéo hai chân trên giường, không chút sợ hãi, bởi vì váy quá ngắn cô phải ngồi chéo chân lộ ra đôi chân thon dài gợi cảm, cô không để ý chuyện này nhưng có người lại vì vậy mà máu 'dịch' sôi trào.

Dư Tử Cường nhìn bộ dạng mà bị hấp dẫn, thân thể lập tức có phản ứng, hai mắt không tự chủ 'si mê' nhìn cô, bất quá chuyện chính vẫn chưa làm rõ, lớn tiếng hỏi, "Cũng vì tôi đã chạm qua em, nên em mới chà đạp chính mình sao?"

"Chà đạp mình, tôi chà đạp bản thân chỗ nào, tôi tới chỗ này để giải trí, tôi có làm gì đâu chứ? Nếu nói tôi chà đạp mình, vậy chẳng phải cậu cũng vậy sao?"

"Tiểu Nhiên, tôi không muốn em đến đây." Thật ra anh muốn nói là 'không thích' cô đến chỗ này, nhưng anh lại không thể nói ra hai chữ này.

"Dư Tử Cường, cậu thật sự quá ích kỷ, cậu không muốn tôi đến, còn cậu thì sao? Mình đến nơi này chơi được lại cấm người khác, thật quá buồn cười. Cậu đi tìm cô nào có size C đi, tôi không phù hợp điều kiện cậu đâu, tôi chỉ size B thôi."

"A ——" Dư Tử Cường nghe được câu này, mặt không còn giận, ngây người ra, bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười hăng say, "Ha ha —— "

Đinh Tiểu Nhiên cho rằng anh cười vì ngực cô không đạt yêu cầu của anh, lần đầu tự ti ngực mình quá nhỏ, hung hăng nhìn chằm chằm anh, bước xuống giường, "Hừ, cười đi, loại đàn ông chỉ biết nhìn ngực phụ nữ như cậu, tôi không hiếm lạ gì."

Cô muốn rời giường lại bị anh giữ lại, muốn giải thích rõ nhưng vì cười nhiều, nhất thời không thể lập tức dừng lại, đành tiếp tục cười, vừa cười vừa nói, "Ha ha —— thì, thì ra em mặc như vậy, chỉ vì, chỉ vì ghen?"

"Ai ghen, cậu đừng nói bậy, buông tôi ra." Bị nói trúng suy nghĩ trong lòng, khiến cô càng thấy xấu hổ, chỉ có thể kiên trì phản bác, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng bất kể cô giãy giụa thế nào anh vẫn không chịu buông tay.

Dư Tử Cường nắm chặt tay Đinh Tiểu Nhiên, chờ cười đủ mới dừng lại giải thích, bất quá bây giờ đã không còn giận trái lại còn rất vui, "Không ngờ em lại ăn dấm chua của anh, em ghen chứng tỏ em đã yêu anh rồi, có đúng không?"

"Tôi mà ăn giấm của cậu ư, tôi thấy cậu tự luyến bản thân quá rồi, hừm. Buông tôi ra, không phải cậu chỉ hứng thú phụ nữ size C trở lên thôi sao, tôi không phù hợp yêu cầu của cậu, cậu mau buông tôi ra."

Cô càng giãy giụa anh càng giữ chặt tay cô, sau đó ôm cô vào trong ngực, một tay đặt sát eo nhỏ của cô ấn cô vào trong ngực anh, một tay giữ lấy tay cô, không để cô làm 'loạn' đánh người, lưu manh hỏi: "Trước kia anh không có nói, ngoại trừ hôm nay đi cùng Hà Tuyết Phi đến khu giải trí có nhắc đến size C, làm thế nào mà em biết?"

"Tôi, tôi tự biết là được." Đinh Tiểu Nhiên lúng túng nghiêng đầu sang bên, thẹn thùng trả lời, đột nhiên cảm thấy chuyện đã đi lạc hướng rồi.

Cô có tính sai chuyện gì không?

"Em biết được chỉ có một khả năng, đó là hôm nay em đã đến khu vui chơi giải trí Đại Thiên, hơn nữa còn thấy anh đi cùng một cô gái khác, còn nghe được những lời anh đã nói với cô ta, bởi vì ghen nên tối nay em mới ăn mặc như vậy xuất hiện tại nơi này, có đúng không?"

"Không đúng không đúng." Cô kịch liệt lắc đầu phủ nhận, nhưng nét mặt cô đã nói cho anh biết mình đã nói đúng.

"Không đúng mới lạ? Cô ngốc này, tại sao không tìm anh hỏi rõ nguyên nhân?" Anh chuyển tay lên trên mặt cô, để cô quay mặt về phía mình, chân thành nhìn cô giải thích rõ ràng mọi chuyện, "Cô gái kia tên là Hà Tuyết Phi, là con dâu ‘phụ’ được mẹ anh chọn, nhưng anh không thích cô ta, vì muốn thoát khỏi đeo bám của cô ta, cho nên hôm nay mới cố ý nói những lời đó, còn mang cô ta đến nơi này."

"Thật —— có thật không?" Chợt nghe anh giải thích, cô liền tin ngay, có lẽ vì lúc bước vào đã thấy Hà Tuyết Phi khóc thút thít chạy ra ngoài.

Nếu như tất cả đều là hiểu lầm, chẳng phải hôm nay cô đã hố nặng rồi sao?

"Anh lừa em làm gì?"

"Nhưng cô ta là người mẹ cậu chọn."

"Nhưng lại không phải người anh chọn, anh chỉ chọn một người."

"Là người nào?"

"Em."

"Có thật không?" Đinh Tiểu Nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu xuống, ‘lộ’ ra bộ dáng thẹn thùng của con gái.

Thấy phản ứng của cô, Dư Tử Cường cực kỳ hài lòng, "Đương nhiên là thật, rất là thật nữa kìa. Còn em ăn mặc như vậy, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ, lỡ bị người ta bỏ ‘thuốc’ thì sao, chẳng phải lúc đó em sẽ lỗ lớn sao."

"A ——" vừa nghe đến hai chữ 'lỗ lớn' Đinh Tiểu Nhiên mới nhận thức ra, kinh hãi la lên, dùng sức đẩy Dư Tử Cường ra, sau đó lấy hai tay che ngực của mình, nhưng chỉ che được phía trên lại không thể che phía dưới, chết cô rồi, "Trời ạ, hôm nay không chỉ có xấu mặt, còn lỗ lớn."

Nhìn bộ dạng của cô, làm anh cười ha ha, "Ha ha —— "

"Cậu còn cười, nhanh mau cỡi áo khoác ra cho tôi."

"Được." Anh rất nghe lời cởi áo khoác xuống, nhưng không phải cho cô mà là ném xuống đất.

"Cậu, cậu làm gì thế?" Cô không vui hỏi, muốn nhặt lại áo khoác, nhưng vừa mới khom người xuống lại bị người kéo lại.

Dư Tử Cường kéo cô vào trong ngực, ôm chặt cô, ngửi hương thơm trên người cô, khiến lửa nóng mong muốn không ngừng bùng cháy, "Nơi này không có ai, không cần che giấu, huống chi giờ anh —— muốn em."

Vừa nói xong, lập tức che lại đôi môi cô, dùng phương thức bá đạo 'ép' cô ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Lần trước uống say, cảm giác thế nào anh cũng không rõ lắm, lần này, anh nhất định phải biết cho rõ mùi vị cơ thể cô như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment