Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 29

Dư Tử Cường không phải lần đầu tiên đến nơi này qua đêm, cho nên khi nghe tiếng la hét phản ứng đầu tiên không phải là kinh hãi, mà là ung dung ngó nhìn, duy nhất thay đổi chính là chân mày nhíu lại không vui, bày tỏ tức giận với người đột nhiên xuất hiện.

Đinh Tiểu Nhiên lại bất đồng, cô lần đầu tới nơi này, hơn nữa cả người bây giờ xích loả. Lại nằm trong ngực đàn ông, vừa nghe tiếng hét, thân thể chưa hết đau nhức mệt mỏi, hoảng sợ mở mắt ra, vội vàng lấy mền bọc quanh thân thể, cực kỳ xấu hổ nhất là sau khi nhìn thấy rõ người đến, cô càng thêm thẹn và lo lắng hơn.

Mẹ Tử Cường tới, biểu tình phẫn nộ, nhất định bà ấy đang rất tức giận.

Chung Mẫn Liên vô cùng giận, bước tới, không nói hai lời trực tiếp tát vào mặt Đinh Tiểu Nhiên một bạt tay, mắng: "Cô là đứa con gái không biết xấu hổ, đồ hạ tiện."

Đinh Tiểu Nhiên bị tát một bạt tay, mặt nóng hừng hực đau rát, nhưng lại không phát ra bất kỳ thanh âm gì, chỉ lấy tay che đi bên mặt bị đánh, cúi đầu không nói, tay còn lại nắm chặc lấy mền, cẩn thận bọc người mình.

Giờ tất cả thể diện đều mất sạch rồi, bị bà bắt gặp ở nơi này biết nói gì thêm, huống chi người tới là mẹ Dư Tử Cường, nếu sau này cô kết hôn với Dư Tử Cường, người trước mặt chính là mẹ chồng cô, chẳng lẻ giờ cô đi cương lại với mẹ chồng tương lại của mình sao?

Cô nên làm sao bây giờ?

Chát—— tiếng tát vang dội, cộng thêm tiếng mắng chửi sắc bén, khiến Dư Tử Cường càng thêm tức giận, mặc kệ thân thể đang trần truồng, lấy mền che ở hạ thân liền ngồi dậy, kéo Đinh Tiểu Nhiên lại, lớn tiếng quát lại Chung Mẫn Liên, "Sao mẹ đánh cô ấy?"

Chung Mẫn Liên hùng hổ phản bác, "Mẹ không chỉ muốn đánh cô ta, mẹ còn muốn thông báo với thiên hạ, để toàn bộ người trên thế giới này biết cô ta là người đê tiện đến mức nào."

"Mẹ, mẹ là người sinh ra con nên con phải tôn trọng mẹ, nhưng mẹ cũng không nên tùy tiện đánh chửi người của con. Tình yêu trai gái vốn dĩ rất bình thường làm gì kinh động đến thiên hạ, huống chi hai chúng con cam tâm tình nguyện, sao gọi là thấp hèn chứ?"

"Loại con gái đến nơi này đều là hạng người không biết xấu hổ, bẩn thỉu, tất cả bọn chúng đều là hạ tiện. Giờ con lập tức theo mẹ về, sau này không được phép qua lại với loại con gái này."

"Con gái bẩn thỉu mới đến nơi nào sao, vậy mẹ đang ám chỉ con cũng là người bẩn thỉu sao?"

"Mẹ không có."

"Nếu như không có những đàn ông ‘bẩn thỉu’ như chúng con, thì sao có câu phụ nữ 'Bẩn thỉu' mà mẹ nói chứ? Vì có loại đàn ông như chúng con các cô gái mới trở nên bẩn thỉu, cho nên mẹ nói các cô ấy bẩn thỉu, cũng chính là đang nói con bẩn thỉu."

"Con ——" Chung Mẫn Liên bị nói đến cứng họng, vì vậy không muốn tiếp tục nói chuyện này với anh, mà nhặt quần áo trên sàn lên, ném lên trên giường, nghiêm lệnh nói, "Mẹ không muốn nói đạo lý với con, giờ con mau mặc quần áo vào, lập tức trở về cho mẹ."

Dư Tử Cường vẫn ôm lấy Đinh Tiểu Nhiên, không thèm nhìn quần áo trên giường, nghiêm túc nói: “Mẹ không ra ngoài làm sao con mặc quần áo?"

"Mẹ cho con mười phút, sau 10 phút mà con chưa ra khỏi phòng này, mẹ sẽ gọi người đem trói con trở về, hừm." Chung Mẫn Liên giận dữ hừ lạnh, trước khi đi còn hung hăng trợn mắt nhìn Đinh Tiểu Nhiên, không nhịn được mắng cô một câu, "Cô là thứ con gái không biết xấu hổ, sau này không được đeo bám con trai tôi nữa, cô vĩnh viễn không xứng với nó đâu, nó là rồng bay ở trên trời, cô chẳng qua là hoa dại bên đường mà thôi —— "

"Mẹ nói đủ chưa?" Dư Tử Cường không chịu nổi Chung Mẫn Liên cứ vũ nhục Đinh Tiểu Nhiên, liền cảnh cáo bà, nếu bà không phải mẹ anh, chắc hẳn anh đã nổi trận lôi đình mắng lại bà, khiến cho bà không còn mặt mũi để nhìn mọi người, nhưng trên thế giới này không có từ nếu như, chỉ có sự thật.

"Tử Cường, thái độ trước kia của con đối với đám con gái này chỉ chơi qua đường, cho tới bây giờ chưa từng thật lòng, chẳng lẽ con thật sự để ý con nhỏ này sao?"

"Đúng, con thích cô ấy, hơn nữa không phải cô ấy con không cưới."

"Mẹ không đồng ý."

"Là con cưới vợ, không phải mẹ cưới, vì sao mẹ chắc chắn không được? Thời đại bây giờ rất tự do, không như xưa cứ phải cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Mẹ, xin mẹ đừng có ép con, con không muốn cãi lại mẹ, càng không muốn tranh chấp với mẹ, nhưng nếu mẹ cứ ép con, con không sợ phải dùng đến luật pháp để giành lấy quyền tự do hôn nhân cho mình."

"Con ——" lời nói như đinh đống cột, thật sự khiến Chung Mẫn Liên không thể phản bác, nhưng vì bà vẫn không chịu chấp nhận Đinh Tiểu Nhiên, tạm thời không muốn nói nhiều dự định sau khi về mới nói, "Con mặc quần áo vào trước đi, mẹ ra ngoài chờ con, trong vòng 10 phút con phải ra ngay cho mẹ , về nhà rồi mẹ sẽ dạy dỗ con lại."

Đinh Tiểu Nhiên vẫn cúi đầu, thấy Chung Mẫn Liên đã đi ra cửa, mới dám hơi ngẩng đầu lên len lén nhìn bà, ai ngờ lại chạm phải ánh mắt sắc lạnh đáng sợ của bà, dọa cô cúi đầu xuống không dám nhìn nữa.

Xem ra mẹ Dư Tử Cường và Phong Gia Vinh rất giống nhau, cả hai đều cùng một kiểu người, lần này cô phải nếm mùi đau khổ rồi.

Sau khi Chung Mẫn Liên đi ra khỏi cửa liền đóng cửa phòng lại, Dư Tử Cường mới thu hồi tầm mắt, dịu dàng hôn lên trán Đinh Tiểu Nhiên một cái, an ủi cô, "Đừng sợ, không có chuyện gì đâu, mọi chuyện để anh lo!"

"Tử Cường, chúng ta —— mẹ anh——" Đinh Tiểu Nhiên cà lăm nói, mặc dù nói không ra lời, nhưng sắc mặt ưu buồn của cô đã biểu đạt ra tất cả.

Cô buồn, càng làm anh thấy đau lòng, lấy hai tay kéo căng mặt cô ra để trên mặt cô nặn ra một nụ cười, chọc ghẹo cô, "Mặc kệ bà ta đi, từ nhỏ anh muốn làm gì thì làm, cho dù mẹ có đuổi anh ra khỏi nhà, anh cũng không thỏa hiệp. Y như ngày xưa, bà ấy không chịu cho anh tới hộp đêm chơi, nhưng anh không chịu, bà ấy kiên quyết nói nếu anh đến nữa sẽ đuổi anh ra khỏi nhà, anh liền một tháng không về nhà, sau này bà ấy chịu không nổi nữa liền xuống nước thoả hiệp với anh."

"Cái này khác, mẹ anh không chịu cho anh tới chỗ như thế này là muốn tốt cho anh, trên thế giới này bất kỳ người mẹ nào cũng không thích con mình lui tới chỗ này chơi, cho nên dì ấy làm vậy không sai ——" cô nặng nề thở dài, càng ngày càng thấy khả năng hai người bên nhau càng thêm nhỏ.

"Vậy thì sao?"

"Bây giờ chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời anh, bà ấy sẽ không giống trước kia dễ dàng thoả hiệp đâu, hơn nữa ở trong mắt trưởng bối, con gái đến hộp đêm đều không phải người tốt lành gì, ngay cả mẹ em cũng nghĩ như vậy, cho nên mẹ anh sẽ ghét em, đó là chuyện rất hợp tình hợp lý, anh không nên vì chuyện này mà cãi nhau với mẹ."

Nghe lời cô nói, Dư Tử Cường âu yếm ôm chặt lấy cô, trong lòng càng yêu cô nhiều hơn, thở dài nói: "Tiểu Nhiên, em quả thật là một gái rất tốt bụng."

Đinh Tiểu Nhiên lẳng lặng dựa vào ngực anh, nét mặt vẫn buồn, dù anh có ca ngợi cô mấy vẫn không thể làm cô vui, thở dài nói: "Nhất định ấn tượng đầu tiên của mẹ anh đối với em rất xấu, nhất là bà nhìn thấy chúng ta ở nơi này, lại còn làm chuyện đó, bà ấy nhất định không chấp nhận em đâu, rất rất không thể chấp nhận."

"Chúng ta sẽ ở bên nhau, nguyên nhân thì anh và em đều đã biết, sau khi trở về anh sẽ giải thích cho mẹ hiểu, nếu bà vẫn không chịu chấp nhận em, chúng ta sẽ noi theo gương Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng, có chết cũng ở chung một chỗ, được không?" Anh dùng tay khẽ nắm lấy cằm cô, trêu chọc cô, hi vọng cô có thể vui lên một chút, không cần phải buồn bã.

Nhưng cô cười không nổi, hơn nữa càng buồn hơn vừa rồi, "Nếu như anh làm vậy anh sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng, anh bỏ được sao?"

"Ai nói anh chỉ còn hai bàn tay trắng, anh có em, có một gương mặt đẹp trai anh tuấn đâu phải đồ bỏ đi, anh còn có cơ thể khoẻ mạnh, còn có một cái đầu thông minh, muốn nuôi sống cả nhà tuyệt đối không thành vấn đề. Em vẫn luôn đi làm công cho người ta, nên đã quen với cuộc sống làm công là thế nào, còn anh thì ngoại trừ chức chủ tịch ngân hàng Thiên Tường ra, cùng với người làm công khác có gì khác nhau? Trừ phi em thích là cái chức vị chủ tịch ngân hàng chứ không phải thích con người anh?" Anh vừa tự cao tự đại nói về bản thân mình, vừa cố ý kích động cô.

Đinh Tiểu Nhiên nghe được một câu cuối cùng, vội vàng giải thích, "Không phải vậy, em không phải thích vị trí chủ tịch ngân hàng của anh, em là —— "

Câu nói phía sau khiến cô hơi ngượng ngùng, xấu hổ cúi đầu xuống trông rất thẹn thùng.

Cô muốn nói 'Thích anh', vậy thật sự cô đã thích người nhỏ hơn mình hai tuổi rồi.

Dư Tử Cường rất hưng phấn, còn cười xấu xa nói, "Em đã không thích vị trí chủ tịch ngân hàng của anh, vậy ý em là thích con người của anh rồi."

Bị anh nói thế, cô càng bối rối càng không muốn mình xấu hổ hơn, hơi nhăn nhó nói: "Được rồi, khoan nói chuyện này nữa, chúng ta chỉ có mười phút, anh mau mặc quần áo đàng hoàng rồi cùng mẹ anh trở về đi."

Anh không chịu, lo lắng hỏi: "Vậy còn em, anh về rồi thì sao em về?"

"Em tự mình về."

"Chỉ có đàn ông xấu mới bỏ rơi lại bạn gái mình. Yên tâm, chuyện mẹ anh em không cần lo nhiều, mọi việc cứ để anh lo em đừng xem vào."

"Tuy vậy, trước hết cũng phải mặc quần áo đàng hoàng vào chứ. Em không nghe anh nói nữa, em đi mặc quần áo vào đây." Đinh Tiểu Nhiên dùng mền bọc lại người, tự mình đi nhặt lại quần áo của mình, sau đó vào toilet mặc vào.

Dư Tử Cường thấy cô cứ che che giấu giấu, thẳng thắng nói ra, "Này, trên người em có dấu vết gì anh đều đã biết, cần chi phải vào toilet mặc lại quần áo chứ?"

"Ai cần anh lo?" Cô tức giận phản bác, đóng cửa phòng toilet lại, đem mình bó chặt trong một không gian nhỏ, nhìn chính mình trong gương, hít một hơi thật sâu, bắt đầu từ từ mặc quần áo, nhưng sau khi mặc quần áo xong, những vấn đề mới lại đến.

Trên người cô có quá nhiều vết hôn, quần áo quá lộ liễu, căn bản không thể che giấu được, mặc vậy đi ra ngoài chẳng phải nói cho toàn bộ người trong thiên hạ biết tối hôm qua cô cùng đàn ông làm rất dữ dội sao?

Làm sao bây giờ?

Đinh Tiểu Nhiên không ngừng nghĩ cách, đột nhiên tầm mắt rơi vào cái mền, linh quang chợt lóe, lấy nó quấn chặt quanh người, định ra ngoài tìm cây kéo cắt ra để dễ đi về.
Bình Luận (0)
Comment