Trong lúc dùng cơm, mẹ Đinh vẫn luôn quan sát từng hành động của Dư Tử Cường, càng nhìn càng thấy hài lòng, nhất là thấy anh gắp thức ăn cho Đinh Tiểu Nhiên, đây chính là mẫu người đàn ông lý tưởng, có thể thấy rằng tuyệt đối là người chồng tốt, mặc dù bà còn muốn hỏi thêm về chuyện gia đình anh, nhưng vì sợ vừa gặp mặt đã hỏi nhiều về chuyện nhà cho nên đành phải tạm thời không hỏi, chờ quan hệ vững chắc rồi sau này hỏi tiếp.
"Tiểu Nhiên, con quen Tử Cường như thế nào, kể mẹ nghe chút đi?"
"Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, lúc mới quen anh ta, ghét anh ta đến nổi muốn đấm đá cho anh ta mấy cái, tạt nước rửa chân vào mặt anh ta, nói trắng ra là ghét cay ghét đắng anh ta." Đinh Tiểu Nhiên nhớ lại cảnh tượng khi mới quen Dư Tử Cường, cố ý nhấn mạnh lời nói cho hùng hồn để không ai nhận ra cô chỉ đang nói giỡn.
Dư Tử Cường giả bộ bị đả kích mạnh, mặt rầu rĩ nhìn cô, đau lòng nói: "Ấn tượng đầu tiên anh giành cho em tệ đến vậy sao?"
Cũng khó trách ấn tượng đầu tiên của cô giành cho anh tệ vậy, lúc đó anh chỉ muốn tìm Tạ Thiên Ngưng tính sổ căn bản không nghĩ gì nhiều.
"Anh còn không suy ngẫm lại những gì lúc trước mình đã làm, anh nên thấy may mắn lúc đó em chưa đấm anh hai đấm. Bằng không, giờ em đấm bù lại cho anh, anh thấy sao?" Đinh Tiểu Nhiên giơ ra quả đấm, chỉ doạ ở trước mặt anh, thật ra cô không nỡ đánh.
Anh dùng tay bao lấy quả đấm cô lại, cầu xin nói: "Chuyện đã qua lâu rồi, em tạm tha đi, có được không?"
"Nếu không phải biểu hiện sau này của anh không tệ, em tuyệt đối không tha cho anh, hừ."
"Em cảm thấy biểu hiện sau này của anh rất tốt sao."
"Anh ăn cơm đi, nói nhiều quá." Đinh Tiểu Nhiên không trả lời câu hỏi của Dư Tử Cường, gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng anh, để anh câm miệng.
Mẹ Đinh thấy tình cảm hai người tốt như vậy, trong lòng cười ha ha, bất tri bất giác lấy Điền Vĩ ra so với Dư Tử Cường, bởi vì sự chênh lệch giữa sông và biển cả quá lớn, khiến bà cảm thấy Dư Tử Cường cực kỳ ưu tú hơn Điền Vĩ về mọi mặt, làm bà buộc miệng nói mấy câu, "Quả thật muốn tìm một người chồng tốt phải đem ra so sánh, nhìn Tử Cường mẹ mới biết Điền Vĩ quá tệ."
Vừa nhắc tới Điền Vĩ, Đinh Tiểu Nhiên cũng thấy hơi buồn lòng, không vui nói: "Mẹ, đang vui sao nhắc đến tên bội bạc đó, ảnh hưởng hết khẩu vị."
"Mẹ chỉ nhất thời buộc miệng thôi, người đàn ông này đã làm con mất hết cả công việc, nghĩ lại càng thêm tức giận."
"Mẹ, đừng nhắc đến hắn ta nữa có được không?"
"Được được, mẹ không nhắc, ăn cơm ăn cơm."
Nghe đến công việc, đột nhiên Dư Tử Cường dừng đũa, chân thành nói: "Tiểu Nhiên, em nghỉ làm ở công ty Chính Thiên chưa? Nếu chưa nghỉ, vậy mau nghỉ đi, chỗ anh còn thiếu một trợ thủ, em là người rất có tài, cần gì phải ở lại công ty nhỏ Chính Thiên đó làm chứ?"
Không đợi Đinh Tiểu Nhiên đồng ý, mẹ Đinh đã đồng ý trước, "Tốt tốt, nói sao thì ngân hàng Thiên Tường vẫn tốt hơn Chính Thiên nhiều, Tiểu Nhiên, con đi đi."
"Mẹ ——" Đinh Tiểu Nhiên có chút không muốn, vẻ mặt hơi cứng ngắc.
"Tiểu Nhiên, người đàn ông tốt như vậy con mà không giữ kỹ, rất dễ bị người khác đoạt đi đó."
"Mẹ, chỗ công ty đâu phải nơi để nói chuyện yêu đương, mẹ muốn con đi sao?"
"Các con ở cùng công ty có thể cùng nhau bàn về công việc, đâu phải cứ luôn chỉ nói chuyện yêu đương đâu?"
"Nói sao mẹ cũng không hiểu đâu."
Dư Tử Cường biết Đinh Tiểu Nhiên đang lo lắng cái gì, nắm lấy tay cô để cô dựa dẫm vào anh, "Yên tâm, hết thảy đều có anh, anh thật sự rất cần một trợ thủ như em giúp anh."
"Làm vậy được không, muốn xin vào một công ty không phải đều đến phỏng vấn trước sao, sau đó căn cứ vào biểu hiện mới quyết định được hay không? Nếu em trực tiếp đến làm ở ngân hàng Thiên Tường, sẽ có rất nhiều người nói ra nói vào, chỉ một chút nước bọt thôi đã có thể đè chết em rồi." Đinh Tiểu Nhiên than thở, trong đầu nghĩ đến cảnh bị người ta chỉ chõ, trong lòng không khỏi rùng mình.
"Thế nào, em sợ sao?" Thấy cô do dự không dám vào ngân hàng Thiên Tường làm, anh đành phải dùng phép khích tướng.
"Em sợ gì?"
"Em sợ vào làm ở công ty lớn, cố gắng mấy vẫn không theo kịp được mọi người đúng không?"
"Hừm, em không sợ chuyện này đâu?"
"Nếu không sợ, sao không vào ngân hàng Thiên Tường làm chứ, chẳng lẽ em không thích, hay em không muốn ở cạnh anh?"
"Không phải không phải, em chỉ không muốn bị người ta nói ra nói vào, nói em dựa vào quan hệ để tiến vào."
"Mình quang minh chính đại, sợ gì người ta nói, em chỉ cần làm tốt công việc của mình là được, chờ em làm ra thành tích, đương nhiên người ta sẽ nhìn em bằng con mắt khác, đến lúc đó không ai dám bàn ra nói vào nữa, không phải sao?"
"Này ——" nói vậy cũng rất có đạo lý, nhưng cô luôn có một loại cảm giác sợ hãi, tại sao chứ?
Chẳng lẽ cô bị Điền Vĩ dọa đến lá gan nhỏ đi rồi sao?
Mẹ Đinh sớm bị Dư Tử Cường nói tâm phục khẩu phục, thấy con gái còn do dự, vì vậy nói với cô, "Tiểu Nhiên, con không cần nhìn vào người khác để mà sống, nghĩ nhiều để làm gì, chỉ cần mình không thẹn với lòng là được. Đi đi, dù sao bây giờ con cũng không có việc làm, nếu quả thật không làm được thì xin nghỉ cũng đâu muộn."
Dư Tử Cường nghe mẹ Đinh nói thế, liền hùa theo nói: "Đúng vậy, nếu em thật không làm được, đến lúc đó xin nghỉ cũng đâu muộn. Ngay cả Tiêu Vũ Huyên ăn nói chanh chua em còn chịu đựng được, chẳng lẽ không thể chịu nổi lời ra tiếng vào sao?"
"Ai nói em không chịu nổi, đi thì đi, ai sợ ai, hừm." Đinh Tiểu Nhiên kích động nhắm mắt đồng ý, ở trong lòng không ngừng tự nói với mình, không sợ không sợ, cho dù trời có sập xuống vẫn có tên cao to kia chóng đỡ?
"Tốt, em đã hứa rồi đó, ngày mai bắt đầu đi làm, sáng sớm ngày mai anh đến đón em."
"A, ngày mai đi làm, có nhanh quá không, hôm nay em mới nghỉ việc ở công ty Chính Thiên, ngày mai lại đến ngân hàng Thiên Tường làm, vậy có hơi ——"
"Này có gì đâu, chẳng lẽ con còn muốn quay lại công ty Chính Thiên làm sao. Cứ quyết định thế đi, ngày mai là ngày mai, mai mà con còn chưa dậy, mẹ sẽ lôi đầu con dậy kéo con ra khỏi nhà đó." mẹ Đinh thay Đinh Tiểu Nhiên đưa ra quyết định, bà đã muốn làm là làm tới cùng, chỉ cần có thể bảo vệ được hạnh phúc của con mình. Bà nhận thấy Dư Tử Cường không phải một người đơn giản, chàng trai giỏi thế nhất định có rất nhiều con gái bám theo, nếu không trông kỹ, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác cướp đi.
Dư Tử Cường nghe mẹ Đinh nói chuỵên rất hài hước, không nhịn được khẽ bật cười.
Đinh Tiểu Nhiên trừng mắt nhìn chằm chằm anh, sau đó nhìn mẹ mình, thở phì phò nói: "Mẹ ——"
Mẹ Đinh không cho cô nói, cắt ngang lời cô, "Được rồi được rồi, quyết định thế đi, con ngoan ngoãn đi làm cho mẹ."
"Con đâu có biết gì đâu mà làm?"
"Có Tử Cường hỗ trợ, sợ gì? Tử Cường, đừng chỉ lo nói chuyện mau ăn đi, bằng không đồ ăn sẽ nguội lạnh mất."
"Hừm." Đinh Tiểu Nhiên biết chuyện này xem như đã định, không cách nào thay đổi, hừ lạnh với Dư Tử Cường một tiếng, cầm chén cơm trắng lên ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa liếc người bên cạnh.
Dư Tử Cường lại có vẻ hơi đắc ý, nháy mắt cười cười, ăn cơm ngon lành, mong đợi ngày mai đến. Bên cạnh anh vẫn còn thiếu một thư ký, trước đó đã nói sẽ để Đinh Tiểu Nhiên vào làm, mặc dù lúc bắt đầu chẳng qua chỉ nói giỡn, nhưng tựa hồ ở trong lòng anh đã cho là thật, nên vẫn luôn không tuyển thư ký, chờ khi nắm được cô mới để cô nhảy vào, rốt cuộc giờ đã thành công.
Chẳng lẽ đây chính là nói ‘ông trời đã an bày sẵn’ rồi sao?
Dư Tử Cường quyết định để Đinh Tiểu Nhiên làm thư ký cho mình, lại không ngờ tới đã có một người chuẩn bị xong cho anh một thư ký rồi.
Hà Tuyết Phi nói với Hoắc Thanh Cúc chuyện Chung Mẫn Liên muốn cô đến ngân hàng Thiên Tường làm thư ký cho Dư Tử Cường, Hoắc Thanh Cúc hưng phấn muốn nhảy dựng lên, mừng như điên nói: "Tuyết Phi, đây là cơ hội tốt, cơ hội cực kỳ tốt đó con?"
"Cơ hội tốt gì chứ? Mẹ, mẹ biết tình hình của con mà, con vốn đâu có ra nước ngoài du học, thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học, mấy năm nay luôn đi trốn chủ nợ, con đâu am hiểu gì về tài chính, nếu đến ngân hàng Thiên Tường làm, rất dễ ‘lộ’ tẩy, một khi ‘lộ’ ra chúng ta liền tiêu đó." Hà Tuyết Phi không cảm thấy đây là một cơ hội tốt, ngược lại cảm thấy là một chuyện rất nguy hiểm. Giả ra làm thiên kim tiểu thư lừa gạt người ta còn tạm được, nếu thật sự phải đến công ty làm, cô chắc chắn sẽ lộ tẩy.
"Ai nha, đầu óc con sao chẳng biết luồn lách gì cả vậy? Chung Mẫn Liên biết con mới đi du học về, chưa làm qua công việc gì, tìm đâu ra kinh nghiệm làm việc, không biết làm là chuỵên rất bình thường. Con ngẫm nghĩ lại đi, đây là một ngân hàng, ngân hàng lớn đó, bên trong có rất nhiều rất nhiều tiền, nếu Dư Tử Cường không muốn cưới con, thì con cứ cầm lấy một số tiền của nó, đến lúc đó chúng ta cũng không thua thiệt gì, đúng chứ."
"Mẹ, con, con thật sự thích Tử Cường. Con không muốn gạt anh ấy, nếu anh ấy biết con lừa anh ấy, nhất định sẽ không tha thứ cho con."
"Nếu con thật sự thích nó, thì nhất định phải đến ngân hàng Thiên Tường làm việc, chỉ có ngày ngày ở bên cạnh nó, mới có thể bồi dưỡng ra tình cảm, biết không? Làm việc gì, cũng phải động não nhiều một chút, đàn ông không thể nào cưỡng nổi khi được con gái dịu dàng quan tâm chăm sóc, chỉ cần con có lòng không sợ nó không yêu."
Hoắc Thanh Cúc nói vậy, Hà Tuyết Phi đột nhiên không còn sợ khi đến ngân hàng Thiên Tường làm nữa, thậm chí cảm thấy không thể không đi, "Mẹ, mẹ nói rất đúng, chỉ có ngày ngày ở bên cạnh anh ấy, mới có thể bồi dưỡng ra tình cảm."
Chung Mẫn Liên muốn cô đến làm thư ký cho Dư Tử Cường, để cô có thể thường xuyên ở cạnh Dư Tử Cường.
"Tuyết Phi, chuyện nhà chúng ta chỉ có thể trông cậy vào con, con nhất định phải cố gắng. Cha con hôm qua lén gọi điện thoại cho mẹ, ông ta nói đã dụ đám người đòi nợ tới nơi khác, để chúng ta yên tâm ở đây làm việc không để chủ nợ phát hiện ra chúng ta đâu, con nhất định phải nắm chắc cơ hội này để được gả cho Dư Tử Cường đó." lqd-ann.
"Dạ." Hà Tuyết Phi nặng nề trả lời, thật sự không muốn lừa gạt Dư Tử Cường, nhưng việc đã đến nước này, cô không muốn cũng không được, một khi Chung Mẫn Liên biết nhà bọn họ thiếu nợ, chắc chắn sẽ không để cô bước vào nhà họ Dư.