Sau khi Chung Mẫn Liên cùng Hoắc Thanh Cúc rời đi, vì mặt trời đã lặn về tây cho nên khách hành hương đến bái Phật ở trong chùa lại càng vô cùng thưa thớt, mới vừa rồi còn thấy một hai bóng người, hiện tại chỉ còn lại có Dư Tử Cường và Hà Tuyết Phi.
Hà Tuyết Phi vẫn luôn không dám ngẩng đầu nhìn Dư Tử Cường, dù vậy, cô vẫn có thể cảm nhận cơn giận đang tản ra khắp người Dư Tử Cường, trong lòng không ngừng lo sợ, đừng nói ngẩng đầu nhìn anh, ngay cả thở cũng phải cẩn thận từng li từng tí, không dám phát ra nửa tiếng vang.
Vốn Dư Tử Cường đã không có cảm tình với Hà Tuyết Phi, thấy bộ dạng nhăn nhó không chút cá tính này của cô lại càng thêm ghét, quyết bỏ mặc cô tự mình đi xem vùng lân cận một chút, ai ngờ anh vừa đi một bước, Hà Tuyết Phi liền bước theo một bước, càng làm cho anh thêm bức rức, vì vậy ra lệnh: "Không được đi gần tôi, cách xa tôi năm bước."
"Em ——" Hà Tuyết Phi bị mệnh lệnh này dọa sợ càng thêm bối rối, cả người co thành một khối, vừa sợ đồng thời lại vừa có một cỗ cảm giác quật cường không cam lòng từ bỏ, vẫn luôn cố gắng chịu đựng.
“Hà tiểu thư, nếu cô còn có chút sĩ diện, mau chóng từ bỏ đi, vậy tôi vẫn có thể xem cô là bạn bè, nhưng nếu muốn tôi cưới cô thì không thể nào. Tôi không có chút tình cảm nào với cô, tại sao tôi phải kết hôn với cô? Làm gì cô cũng phải nghe theo trưởng bối, chẳng lẽ không có chút chủ kiến riêng cho mình sao?"
"Thật ra thì —— thật ra thì chúng ta có thể thử làm quen xem —— "
"Không cần thử, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cô không phải loại người tôi thích, nếu như cô cứ cố bám mãi theo tôi, vậy mối quan hệ giữa chúng ta chỉ càng cương hơn thôi, đến cuối cùng có thể làm kẻ thù."
"Cái gì?" Vừa nghe đến hai chữ 'kẻ thù', dọa Hà Tuyết Phi không dám hít thở, sắc mặt tái nhợt, mười ngón tay cấu chặt vào nhau, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh, dường như rất sợ hai chữ này.
Chẳng lẽ cô chỉ muốn yêu một người lại khó khăn đến thế sao?
Nhưng mà cô lại càng không muốn làm kẻ thù của anh.
Dư Tử Cường thấy bộ dạng Hà Tuyết Phi bị dọa sợ, trong lòng thầm mừng, tiếp tục dọa cô, "Nếu cô là kẻ thù của tôi, tôi nhất định sẽ không để cô sống yên ổn đâu, tôi mà muốn hủy diệt một người là chuyện rất dễ dàng, trừ phi cô có bản lãnh chống lại tôi." .
"Em ——" cô tìm đâu ra bản lãnh để chống lại anh.
"Không muốn chuyện càng thêm ầm ĩ cô mau sớm thu tay lại, như vậy giữa chúng ta vẫn còn có thể làm bạn, cô làm bạn của Dư Tử Cường này sẽ không lỗ đâu."
"A —— "
"Tôi đã nói rõ quyết định rồi, về phần lựa chọn, cô tự mình ngẫm nghĩ lại đi. Tôi muốn đi dạo chung quanh nơi này, cô có thể ở đây chờ hai người họ hoặc là cách xa tôi năm bước." Dư Tử Cường ném lại một câu rồi xoay người bỏ đi, tưởng rằng những lời này có thể làm Hà Tuyết Phi từ bỏ ý đồ với anh, ai ngờ ——
Mặc dù Hà Tuyết Phi có hơi do dự, nhưng vẫn đi theo Dư Tử Cường, duy trì khoảng cách năm bước, nhìn bóng lưng của anh đột nhiên có một loại cảm giác cách xa không thể chạm tới.
Rõ ràng có thể chạm tay vào anh, tại sao cô lại cảm thấy xa đến với không tới?
Dư Tử Cường biết cô đang đi theo sau, cố ý bước nhanh hơn, hơn nữa đặc biệt chọn đường núi khó đi, để cô biết khó mà lui.
Mặc dù hai người ở chung cả buổi chiều, nhưng ngay cả mười câu cũng chưa tới, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió và tiếng chim trong rừng kêu vang.
Hà Tuyết Phi đã sớm biết đến đây gặp Dư Tử Cường, cho nên ăn mặc rất đẹp, còn mang giày cao gót, nhưng nếu đi trên đường núi thì chính là cực hình đối với cô, đi còn chưa tới một tiếng lòng bàn chân nổi đầy bọc nước, nhưng cô lại không dám lên tiếng cố cắn chặc răng mà đi, cuối cùng cũng đi hết chỗ này đảo đến chỗ kia.
"Không đi nổi thì trở về đi." Dư Tử Cường có chút không đành lòng, dù sao mình là đàn ông, đối với con gái như vậy cũng thấy có chút áy náy, đi một hồi mềm lòng liền dừng lại, quay đầu nhìn cô cứ bám theo anh.
"Em —— em vẫn còn có thể đi được." Hà Tuyết Phi cậy mạnh trả lời, mới vừa nói xong đã chống đỡ không nổi, ngồi lên trên tảng đá lớn hít thở, vì sợ đau nên hai chân không dám chạm xuống đất.
Thấy bộ dáng này của cô anh chỉ có thể thở dài, tức giận mắng người, "Còn nói có thể đi, cái này gọi là có thể đi sao? Tự cô ở chỗ này nghỉ ngơi đi, sau đó dọc theo đường núi mà về."
"Này, vậy còn anh, anh muốn đi đâu?"
"Tôi không muốn ở cùng cô, để cự tuyệt một người biện pháp tốt nhất và hữu hiệu nhất chính là trực tiếp không cho cô ta có thêm bất cứ hy vọng nào."
"Nhưng mà dì nói —— "
"Chớ lấy mẹ tôi ra dọa, không ai thích bị ép buộc bao gồm có cô trong đó, nếu có người ép cô làm chuyện mình không muốn làm, chẳng lẽ cô vẫn có thể vui sao?"
"Em —— xin lỗi."
"Không cần nói xin lỗi tôi, tôi chỉ hi vọng cô hãy suy nghĩ thật kỹ, làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai. Tôi biết, người như tôi luôn là bạch mã hoàng tử trong mắt của rất nhiều cô gái, trong mắt trưởng bối chính là một chàng rể quý, nhưng cô đừng có quên nếu chỉ có một bên đơn phương tình nguyện, cuối cùng chỉ càng khiến mọi chuyện càng thêm phức tạp hơn thôi. Tôi cũng không muốn nói nhiều về đạo lý này nữa, đây là lần cuối tôi nói với cô, nếu cô vẫn cứ si mê không tỉnh, thì đừng trách tôi không khách sáo. Đi, tôi đưa cô về." Dư Tử Cường dự định cho Hà Tuyết Phi một cơ hội cuối cùng, không muốn làm khó cô nữa, bởi vì biết chân cô đã nổi đầy bọc nước nên cố ý đi chậm cước bộ lại.
Hà Tuyết Phi cứ vâng dạ đuổi theo không nói gì, càng ngày càng cảm giác mình không thể thay đổi được tâm ý người đàn ông này, tựa hồ như anh chỉ thuộc về một mình Đinh Tiểu Nhiên thôi.
Chung Mẫn Liên và Hoắc Thanh Cúc đã sớm đứng ở chỗ cũ chờ bọn họ, thấy hai người bọn họ cùng nhau quay về, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý vui vẻ nhìn sang đối phương.
Dư Tử Cường vừa đi vào, không chào hỏi mà trực tiếp đòi Chung Mẫn Liên giao lại điện thoại di động, "Trả điện thoại di động lại cho con."
"Vội cái gì, trở về mẹ sẽ đưa lại cho con." Chung Mẫn Liên vẫn cứ khăng khăng đòi giữ điện thoại không chịu đưa cho Dư Tử Cường,.
"Mẹ, mẹ lấy điện thoại của con gửi tin đi có đúng không?"
"Mẹ, mẹ nào có."
"Trên mặt mẹ đã viết rõ ra rồi, mẹ lấy điện thoại di động của con gửi tin nhắn cho Tiểu Nhiên, dùng nó để phá hư quan hệ giữa hai chúng con có đúng không?"
Chung Mẫn Liên có chút chộc dạ khi bị đoán trúng hết thảy, nhưng vẫn cố chết không thừa nhận, "Mẹ không có."
Dư Tử Cường cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Loại mánh khóe này mười tám tuổi con đã dùng qua rồi, cho nên con mới để mẹ dễ dàng đoạt lấy điện thoại của con mà không sợ mẹ giở thủ đoạn sau lưng, mau trả lại cho con."
"Mẹ không trả cho con đâu, giờ trời đã tối đường núi rất khó đi, tối nay chúng ta chỉ có thể ở lại trong chùa không thể xuống núi. Ngày mai sau khi xuống núi mẹ sẽ trả lại điện thoại cho con." .
"Mẹ cố ý giữ con lại ở chỗ này."
"Vậy thì sao?"
"Xem như mẹ lợi hại."
"Tối nay con hãy ngoan ngoãn ở lại chỗ này hưởng thụ bầu không khí trông xanh thoáng mát đi. Thanh Cúc, chúng ta đi nghỉ trước, để hai người trẻ tuổi bọn chúng thích làm gì thì làm." Chung Mẫn Liên vẫn cương quyết làm theo ý mình, lôi kéo Hoắc Thanh Cúc đi.
Dư Tử Cường căm tức nhìn bóng lưng hai người rời đi, vẻ mặt càng nhìn Hà Tuyết Phi càng thêm ghét, lạnh lùng hỏi: "Đây là kết quả cô muốn sao?"
"Không, không phải vậy." Hà Tuyết Phi lập tức cà lăm trả lời, cúi đầu nhỏ giọng giải thích, "Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra như vậy, chẳng qua là, chẳng qua là —— "
"Các người cho rằng làm vậy tôi sẽ thích cô sao?"
"Em —— "
"Tôi cho cô biết, không thể nào đâu. Được rồi, dù sao tối nay cũng phải qua đêm ở đây, tôi tự đi tìm một chỗ để ngủ, về phần cô nên cách xa tôi ra." Dư Tử Cường rất tức giận, xoay người rời đi.
Hà Tuyết Phi không hy vọng anh giận, vì vậy gọi anh lại, "Tử —— Anh Dư, em biết anh muốn gọi điện thoại cho cô Đinh, em có thể cho anh mượn điện thoại di động của em."
"Cho ——" Hà Tuyết Phi vừa nói xong, lập tức lấy điện thoại di động trong túi xách ra đưa cho Dư Tử Cường.
Dư Tử Cường thấy cô hành động như vậy, tâm tình khá hơn một chút ôn hòa hỏi: "Cô nghĩ thông suốt rồi sao?"
"Em không biết, em chỉ không muốn thấy bộ dạng tức giận khổ sở của anh. Cầm lấy đi, giải thích rõ cho cô Đinh biết dì đã lấy điện thoại di động của anh gửi tin nhắn cho cô Đinh, bằng không thì bây giờ cô Đinh nhất định đang rất đau lòng, đi."
"Tôi tin Tiểu Nhiên có thể phân biệt rõ ràng, hơn nữa càng tin tưởng Tiểu Nhiên sẽ không bởi vì mấy tin nhắn này mà chia tay tôi, mặc dù bây giờ cô ấy tức giận nhưng sau đó chỉ cần tôi giải thích rõ với cô ấy tất nhiên sẽ không còn gì nữa, các người làm vậy cũng vô dụng thôi."
"Có lẽ vậy. Em biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nhưng em cũng là thân bất do kỷ, vả lại em thật sự thích anh, cho nên mới muốn ở cạnh anh." Hà Tuyết Phi lần đầu to gan nói lời trong lòng của mình ra, gương mặt có chút ửng hồng, sau đó lén đưa điện thoại di động cho Dư Tử Cường, vội vàng rời đi.
"Chờ một chút." Dư Tử Cường gọi cô lại, đi tới trả lại điện thoại di động cho cô, "Không cần, tôi không nhớ được số di động của Tiểu Nhiên, cô đưa tôi tôi cũng không dùng được, cầm lại đi."
"Vậy em đến chỗ dì giúp anh lấy điện thoại di động của anh về."
"Nếu cô thật lòng muốn giúp tôi, tôi sẽ rất biết ơn cô."
"Được, em sẽ đi ngay bây giờ." Hà Tuyết Phi vừa nghe đến hai từ 'Biết ơn', rất là kích động chỉ muốn mau chóng thay đổi ấn tượng của mình ở trong lòng Dư Tử Cường, cho nên nói xong liền đi tìm Chung Mẫn Liên.
Dư Tử Cường không nói thêm gì, chẳng qua chỉ đứng yên tại chỗ nhìn Hà Tuyết Phi bằng ánh mắt khác, không còn cực kỳ ghét cô nữa rồi.
Có lẽ cô gái này cũng chưa mất hết hoàn toàn lý trí, xem ra vẫn còn có thể cứu được.
Đinh Tiểu Nhiên ngồi đợitrong phòng làm việc hết cả buổi chiều, không còn tâm tư làm việc, hai mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm điện thoại di động, chờ Dư Tử Cường gọi điện tới, nhưng chờ đến cũng chỉ có tin nhắn nói chia tay, còn nói ngày mai cô không cần tới công ty làm việc, vả lại anh còn nói sẽ ở cạnh Hà Tuyết Phi.
Lúc đầu thấy tin nhắn này quả thật làm cô rất bất ngờ và tức giận, nhưng sau đó suy nghĩ cẩn thận lại cảm thấy chuyện này xảy ra quá đột ngột, hoàn toàn không giống tác phong làm việc của Dư Tử Cường, điều này làm cô bắt đầu có chút hoài nghi.
Cho dù muốn chia tay, thì cũng phải do chính miệng anh nói với cô.