Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 56

Sau khi Dư Tử Cường chở Hà Tuyết Phi đến bệnh viện, giao cô cho y tá liền muốn rời đi, thế nhưng y tá lại gọi anh lại, "Anh ơi, phiền anh đến làm thủ tục cho bệnh nhân tại bệnh viện."

"Cô ——" Dư Tử Cường muốn nói tự Hà Tuyết Phi làm, nhưng thấy tay chân cô đều bị thương, bất đắc dĩ đành đồng ý, "Được, tôi đi."

Y tá giúp Hà Tuyết Phi xử lý vết thương, thở dài nói: "Cô thật hạnh phúc, có được người bạn trai đẹp trai, lại biết quan tâm chăm sóc như thế thật sự quá ngưỡng mộ."

"Anh ấy ——" Hà Tuyết Phi muốn giải thích rõ, nhưng lời đến khóe miệng lại không nói ra, tự mình tiếp tục sống trong ảo tưởng. .

Bởi vì Hà Tuyết Phi không giải thích, y tá ngầm cho rằng cô đã chấp nhận, tiếp tục nói: "Cô à, sao tôi cảm thấy bạn trai cô nhìn có vẻ hơi quen, giống như gặp ở đâu rồi, anh ấy là ai vậy?"

"A —— chuyện này ——"

Không đợi Hà Tuyết Phi trả lời y tá cũng đã nghĩ ra được đáp án, "Tôi nhớ rồi, anh ấy không phải chủ tịch ngân hàng Thiên Tường sao, tôi thấy anh ấy xuất hiện trên ti vi, không ngờ ở ngoài đời lại đẹp trai đến vậy. Thì ra cô là bạn gái của chủ tịch Dư!"

Y tá nói xong lời này, sự hâm mộ càng rõ nét hơnt.

“À." Hà Tuyết Phi không nói gì, chỉ miễn cưỡng cười thuận theo lời y tá nói, trong lòng nghĩ chỉ cần không phải do chính cô nói là ổn thôi, chỉ có trời mới biết trong lòng cô mong muốn được làm bạn gái Dư Tử Cường đến mức nào.

Dư Tử Cường đi lanh quanh trong bệnh viện một hồi liền nổi trận lôi đình. Vừa lộ mặt ra, chỉ cần người đọc tạp chí lá cả liền biết anh là ai, người không biết chỉ cần nghe người khác nói liền sẽ biết.

Nếu là lúc trước, Dư Tử Cường không tức giận khi bị người ta vạch trần thân thân mình. Bởi vì anh không quan tâm người ngoài đánh giá anh thế nào, nhất là đám truyền thông ký giả kia, bọn họ thích viết sao thì viết anh không quan tâm, nhưng mà bây giờ, anh lại muốn né tránh không muốn người khác biết anh là ai.

Chỉ tiếc đã quá trễ, người trong bệnh viện vừa thấy anh liền lập tức nhìn chằm chằm, làm anh không được tự nhiên, ngay cả làm thủ tục y tá cũng vẫn nhìn chằm chằm vào anh, còn cười híp mắt hỏi: "Chủ tịch Dư, anh đưa bạn gái anh đến bệnh viện sao?"

"Không phải." Dư Tử Cường trả lời như đinh chém sắt, làm xong thủ tục liền đi tìm Hà Tuyết Phi, không muốn nghe đám y tá nói nhảm.

Vết thương ở chân và tay của Hà Tuyết Phi đã được xử lý xong, nhưng vì mắt cá chân bị trật nên không thể đi lại bình thường, chỉ có thể ngồi im bất động, khi thấy Dư Tử Cường đi vào, trong lòng chợt lo lắng, thậm chí sợ đến mức không dám mở miệng nói chuyện.

Sau khi Dư Tử Cường đi vào, ném hóa đơn cho Hà Tuyết Phi, lạnh lùng nói: "Tôi làm xong thủ tục cho cô rồi, chuyện sau đó cô tự mình giải quyết, nếu không về được thì thuê xe về."

"Dạ, được.", bởi vì giọng điệu của Dư Tử Cường ngầm chứa cơn thịnh nộ, Hà Tuyết Phi không dám ngẩng đầu lên nhìn, cà lăm trả lời cầm lấy hóa đơn.

Cô biết anh đang giận.

"Cô đừng lấy chuyện hôm nay mà ôm ảo tưởng."

"Em biết."

"Như vậy là tốt, tôi đi, cô tự lo cho mình đi." Dư Tử Cường cảnh cáo Hà Tuyết Phi xong liền xoay người rời đi, nhưng vừa mới đi được hai bước y tá liền bước vào, vừa thấy anh vội vàng cười ha ha nói: "Chủ tịch Dư, vết thương của bạn gái anh đã xử lý xong, hai ngày nữa đến đổi thuốc, nhớ kỹ đừng để vết thương đụng vào nước bằng không bị nhiễm trùng, thì phải mau chóng đưa tới bệnh viện chữa trị."

Nghe những lời này, Dư Tử Cường thấy cực kỳ khó chịu muốn phản bác lại, ai ngờ cô y tá lại bắt đầu nói liên tục, "Đúng rồi, bạn gái anh bị trật mắt cá chân, hai ngày này tốt nhất không được đi lại quá nhiều, bằng không sẽ bị ảnh hưởng đến vết thương."

"Còn có, trên người bạn gái anh có rất nhiều vết thương, mặc dù không phải rất nghiêm trọng nhưng vẫn cần cẩn thận chú ý một chút."

Dư Tử Cường thật sự không chịu nổi y tá trái nói một câu 'bạn gái anh', phải một câu 'bạn gái anh', lớn tiếng quát lại cô, "Cô nói đủ chưa, ai nói cô ta là bạn gái tôi?"

Y tá bị quát, sợ đến ngớ người, cười khan nói: "Ha ha, thật xin lỗi, xem ra tôi đã nghĩ sai, tôi không quấy rầy hai người nữa, giờ cô ấy đã có thể đi được rồi."

Y tá nói xong lập tức rời đi, y như chạy trối chết.

Dư Tử Cường nhìn bóng lưng y tá biến mất, tức giận quay đầu lại nhìn Hà Tuyết Phi, không nói một câu chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Hà Tuyết Phi biết Dư Tử Cường đang nhìn chằm chằm cô, hoảng sợ cúi đầu thật thấp, căng thẳng đến mức không thể nói trọn vẹn thành câu, "Em, em không nói gì hết”.

"Cô chưa nói, vậy cô còn muốn nói sao nữa? Gặp chuyện như vậy chẳng lẽ không biết chủ động giải thích rõ ra sao?" Dư Tử Cường hỏi, chính là trách lúc anh không có đây Hà Tuyết Phi không chịu giải thích rõ ra.

Đối với câu hỏi của anh cô chỉ có thể nói xin lỗi, "Thật xin lỗi."

Anh không lạ với câu xin lỗi của cô, lòng nóng như lửa đốt làm anh thấy rất khó chịu, "Xin lỗi thì có ích gì sao? Biết thế tôi không nên tốt bụng giúp cô, thật đúng là lòng tốt không được báo đáp, lần sau tôi sẽ không... tốt thế đâu."

"Đúng, đúng, không cần vậy." Hà Tuyết Phi lại rơi nước mắt, sợ đến cả người run rẩy.

"Được rồi được rồi, cô chỉ có biết khóc, khóc có thể giải quyết vấn đề sao? Cô tự về đi, không về được thì gọi điện thoại kêu mẹ cô cho người đến đón cô về, tôi không bao giờ ... làm người tốt nữa đâu." Dư Tử Cường thấy cô như vậy, dù giận mấy cũng không muốn mắng người, cố kiềm chế lửa giận, sau đó xoay người đi quyết tâm không giúp Hà Tuyết Phi.

Hà Tuyết Phi không dám mắng, chỉ biết trơ mắt nhìn anh rời đi, mắt nước không ngừng chảy xuống, lòng dạ rối bời không biết làm gì bây giờ.

Đều là người, tại sao người khác có thể có được nhiều hạnh phúc, còn cô phải sống mệt mỏi thế này chứ?

Dư Tử Cường có thể đoán được hiện tại Hà Tuyết Phi đang khóc, nhưng vì không muốn hiểu lầm càng sâu hơn ảnh hưởng quan hệ của anh và Đinh Tiểu Nhiên, đành dứt khoát bỏ đi tuyệt đối không mềm lòng.

Vậy mà,dù anh đã rời khỏi nhưng lời đồn vẫn không ngừng tăng lên.

Đinh Tiểu Nhiên đợi ở nhà hơn một tiếng đồng hồ vẫn không thấy Dư Tử Cường đến, cảm thấy có chút kỳ quái định gọi điện thoại hỏi anh. Đúng lúc này chuông cửa vang lên, vội vàng ra mở cửa, thấy người ngoài cửa là Dư Tử Cường, mây đen trong lòng lập tức tản đi, cố ý tỏ ra tức giận hỏi: "Này, tại sao lâu như vậy mới đến? Hơn một tiếng trước không phải anh nói đang trên đường đến sao?"

"Không có gì, trên đường kẹt xe nên đến chậm chút." Dư Tử Cường lại nói dối, vì muốn chuyện này trôi qua đi, cố ý cười xấu xa chọc cô, "Thế nào, mới có hơn một tiếng em đã nôn nóng muốn mau gặp anh rồi sao?"

Cô không hoài nghi cái cớ anh thêu dệt, tháo xích cửa ra, không còn giận mà chuyển sang giọng điệu bình thường hay nói chuyện với anh, cãi lại: "Ai nhớ anh, sao anh cứ thích dát vàng lên mặt mình thế, em chỉ không muốn lãng phí thời gian quý giá cho việc chờ đợi thôi."

Anh cũng không muốn so đo với cô, "Đúng đúng đúng, em nói có lý, hiện tại đúng là giờ ăn trưa, để tỏ lòng áy náy anh dẫn em đi ăn một bữa thịnh soạn, có được không?"

"Hôm qua anh đã nói sẽ mời em ăn bữa tiệc thịnh soạn, anh định nhờ vào việc này để có thể dễ dàng vượt qua ải kiểm tra sao, không có cửa đâu."

"Vậy em muốn gì?"

"Lâu rồi chưa có nhận hoa, anh biết làm sao rồi chứ?".

Nghe cô yêu cầu thế, Dư Tử Cường dùng một tay ôm hông cô, cười lưu manh nói: "Chưa từng thấy cô gái nào lại trực tiếp ra giá thế? Bất quá anh thích người thẳng thắng."

Đinh Tiểu Nhiên cũng không bài xích anh ôm, chỉ là quyết cãi lại, "Nghĩ gì cứ nói thẳng ra, cần gì giấu giấu diếm diếm, thích thì thích, không thích thì không thích, cần gì mặt ủ mày chau?"

"Nói rất hay, thích thì thích, không thích thì không thích, cần gì mặt ủ mày chau. Đi, giờ anh chở em đến cửa hàng hoa tươi mua cho em một bó hoa to, sau đó chở em đi ăn cơm. Đúng rồi, mẹ Đinh có nhà không?" lúc này Dư Tử Cường mới chú ý, không thấy mẹ Đinh.

"Sáng sớm mẹ đã ra ngoài với bạn, cha không về nhà ăn cơm, anh lại mời em ra ngòai ăn cơm cho nên em chưa có nấu cơm. Đi thôi đi thôi, giờ em đói bụng đến sắp hoa mắt luôn rồi." Đinh Tiểu Nhiên thúc giục, đi nhanh ra ngoài cửa.

"Được được được, sao anh có thể để bạn gái mình đói bụng chứ!"

“Đừng chỉ biết nói suông, ra ngoài, em còn phải khóa cửa."

"Tuân lệnh."

Sau khi Đinh Tiểu Nhiên khóa kỹ cửa, cùng Dư Tử Cường vui vẻ đi xuống lầu.

Dư Tử Cường ôm eo cô bước đi, đưa cô đến trước cửa xe, hôn một cái lên trên mặt cô, sau đó mới buông tay ra đi về phía ghế lái bên kia.

Đinh Tiểu Nhiên bị hôn một cái, vui vẻ đón nhận không tỏ ra thẹn thùng, ngồi ngay ngắn chỗ cạnh tài xế.

Hai người thân mật như thế, hoàn toàn giống như bồ bịch đang yêu nhau say đắm, tình cảm rất mặn nồng.

Điền Vĩ vẫn luôn trốn ở trong góc, vốn định đến nói chuyện ngày hôm nay của Dư Tử Cường cho Đinh Tiểu Nhiên nghe, nhưng không dám đi thẳng vào, do dự ở dưới lầu một lúc, ai ngờ trong lúc hắn do dự Dư Tử Cường lại tới, hắn đành trốn vào trong góc nhìn trộm.

Xem ra tấm hình hôm nay hắn gửi cho Đinh Tiểu Nhiên đã vô dụng, cô vẫn tin tưởng Dư Tử Cường, hắn phải làm sao mới có thể làm cho Đinh Tiểu Nhiên thấy rõ bộ mặt thật của Dư Tử Cường đây?

Điền Vĩ thật sự không cam lòng, vì để vạch trần Dư Tử Cường, đích thân hắn đến bệnh viện, hỏi thăm nhân viên làm thủ tục mới biết cô gái đi cùng Dư Tử Cường hiện vẫn còn ở đây, liền đi gặp, ai ngờ lại thấy bộ dạng cô gái mặt đầm đìa nước mắt, hồn bay phách lạc.

Hà Tuyết Phi vẫn ngồi trong bệnh viện không chịu đi, trên thực tế cô cũng không biết làm sao để đi, vết thương ở chân đau đến mức không thể nhúc nhích, mà cô ở nơi này lại không có bạn bè nào cả nên không biết nhờ ai đến giúp, cũng không muốn gọi điện thoại cho Hoắc Thanh Cúc tránh bị giũa một trận, cho nên chỉ có thể ngồi trong bệnh viện. Khi thấy người đàn ông xa lạ đi vàolàm cô rất bất ngờ, gạt chuyện buồn sang bên lập tức cảnh giác hỏi: "Anh là ai, tới nơi này làm gì?"

"Tôi tên là Điền Vĩ, còn cô?" Điền Vĩ trực tiếp nói thẳng ra tên mình, không biểu lộ ra chút ác ý nào để chiếm được sự tín nhiệm của Hà Tuyết Phi.

"Chúng ta không quen nhau, tại sao tôi phải nói cho anh biết tôi là ai?" Hà Tuyết Phi đề cao cảnh giác, trong lòng cực kỳ đề phòng Điền Vĩ, thậm chí xem anh như mấy tên đến đòi nợ.

"Rất nhiều người từ không quen biết trở thành quen biết, chẳng lẽ từ nhỏ cô đã quen Dư Tử Cường rồi sao?"

Vừa nhắc Dư Tử Cường, Hà Tuyết Phi liền kinh ngạc, "Anh, anh biết Dư Tử Cường?"

"Đâu chỉ biết, tôi và anh ta còn có một chút quan hệ không thể nói rõ ra. Cô thích Dư Tử Cường sao?"

"Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì tới anh. Tôi không muốn nói chuyện với anh phiền anh đi ra ngoài." Mặc dù người này không phải tới đòi nợ, nhưng cô lại không có chút hảo cảm nào với người này, nên không muốn dính dáng gì đến anh.

Điền Vĩ đã quyết định sẽ xuống tay từ phía Tuyết Phi, cho nên sẽ không dễ dàng rời đi, định lợi dụng chuyện cô thích Dư Tử Cường để làm cuộc giao dịch, "Chuyện của cô đúng là không liên quan gì tới tôi, nhưng chuyện của tôi lại có lợi cho cô."

"Có ý gì?"

"Cùng tôi hợp tác, cô sẽ có được Dư Tử Cường, còn tôi có được Đinh Tiểu Nhiên, như thế nào?"

"Anh thích Đinh Tiểu Nhiên?" Hà Tuyết Phi đã có chút hiểu, dần dần giảm bớt đề phòng với Điền Vĩ, thậm chí có ý tiếp nhận lời đề nghị của anh, chẳng qua vẫn còn sợ đây là một cái bẫy.

"Vốn dĩ Đinh Tiểu Nhiên là bạn gái của tôi, nhưng bị Dư Tử Cường giành mất cho nên tôi muốn lấy lại thứ thuộc về mình."

"Xem bộ dạng sa sút của anh chắc thuộc loại đàn ông chỉ có hai bàn tay trắng, bất kể cô gái nào cũng sẽ chọn Dư Tử Cường, thay vì nói Dư Tử Cường đoạt bạn gái anh, chẳng bằng nói anh không có tài cán gì để giữ lấy bạn gái mình."

Điền Vĩ bị lời Hà Tuyết Phi chọc giận, nhưng cô nói đều là sự thật, hắn không thể chối cãi, đành nén lửa giận trong lòng xuống, nghiêm túc hỏi: "Nói đi, cô có muốn hợp tác với tôi không?"

"Tại sao tôi phải hợp tác với anh?" Hà Tuyết Phi hiển nhiên không muốn, nhưng lại không dám cự tuyệt thẳng.

"Hợp tác với tôi, cô sẽ nhận được thứ cô muốn."

"Tôi không quen anh, làm sao tôi biết anh nói thật hay giả, lỡ anh là một tên lường gạt, chẳng phải tôi bị anh lừa rồi sao?"

"Vậy làm sao cô mới bằng lòng tin tôi?"

"Đối với một người xa lạ, vĩnh viễn không có cách nào để tin tưởng, cho nên bất kể anh làm gì tôi cũng không tin anh."

Điền Vĩ không nghĩ tới cô gái này thoạt nhìn có vẻ rụt rè thế mà lại rất khôn khéo, đành lui từng bước, "Đây là số điện thoại của tôi, nếu cô nghĩ thông suốt muốn hợp tác thì gọi điện thoại cho tôi."

Hà Tuyết Phi cầm lấy tờ giấy Điền Vĩ đưa lên nhìn, không cho hắn bất kỳ câu trả lời nào.

Bất quá đối với Điền Vĩ mà nói, cô cầm lấy tờ giấy đã chứng minh trong lòng cô bắt đầu dao động, tiếp tục gạt, nói: "Hạnh phúc chỉ có thể dựa vào tranh giành mới có được, một kẻ chỉ biết chờ đợi kết quả sẽ trắng tay, trên đời này có mấy ai chịu làm người ôm cây đợi thỏ chứ? Cô à, cô vẫn không muốn nói cho biết tên cô sao?"

Hạnh phúc chỉ có thể dựa vào tranh đoạt mới có được —— nghe câu này, Hà Tuyết Phi âm thầm suy nghĩ, trong lòng lại bắt đầu mâu thuẫn do dự, nhưng miệng lại nói ra tên của cô cho Điền Vĩ biết, "Tôi tên là Hà Tuyết Phi."

"Xin chào cô Hà, hi vọng sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác. Chân cô bị thương, có cần tôi đưa cô về không?"

Hà Tuyết Phi vẫn không tin tưởng hoàn toàn Điền Vĩ, dứt khoát cự tuyệt anh, "Không cần, người nhà của tôi rất nhanh sẽ tới."

"Được, sau này gặp lại." Điền Vĩ xoay người đi cười nham hiểm, trong lòng thầm nghĩ làm thế nào để lôi kéo Tuyết Phi nhúng tay vào chuyện này.
Bình Luận (0)
Comment