Gấm Rách

Chương 7

17 tháng 3

Cô quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe. Anh nói: “Tôi biết trong lòng cô đang không cho là như vậy. Con người tôi sợ nhất là phụ nữ, muốn sống muốn chết nói yêu tôi, người như cô càng đáng sợ—–người phụ nữ có dũng khí có quyết tâm, một khi đã quyết định mục tiêu sẽ nỗ lực hết sức, đến chết cũng không hối hận. Nếu cô yêu tôi, tôi thật sự sẽ bị cô quấn lấy, cho nên mong cô chú ý, đừng gây phiền phức cho hai chúng ta.”

Cô không thể không quay đầu lại: “Anh yên tâm, điều đó tuyệt đối không thể.”

Mấy ngày sau đó, Phó Thánh Hâm sống trong sự nơm nớp lo sợ, nhưng lại bình an vô sự với Dịch Chí Duy. Nhưng ở bên anh càng lâu, cô càng cảm thấy sợ hãi. Anh quả thật là một người biến hóa thất thường. Cô càng không đoán được ý muốn của anh rốt cuộc là gì? Anh cũng không mời cô qua chỗ anh nhìn cảnh đêm nữa, cũng không bước vào phòng cô một bước. Ban ngày họ luôn cùng nhau du lịch, buổi tối sau khi ăn cơm xong cũng thỉnh thoảng cùng ra ngoài đi dạo, nhưng anh trở thành người lịch lãm có phong độ nhất, nho nhã lịch thiệp giữ khoảng cách với cô.

Qua mấy ngày như thế, cô nghi ngờ có phải anh muốn lạt mềm buộc chặt, cho nên liền đề xuất quay lại Đài Bắc, giống như là kế dẫn rắn ra khỏi hang trong binh pháp tôn tử. Anh vui vẻ đồng ý, buổi tối trước khi quay lại, họ vẫn ăn cơm ở khách sạn. Phó Thánh Hâm uống thêm mấy ly rượu đỏ, không tránh khỏi hơi chóng mặt. Dịch Chí Duy đưa cô về phòng, cô đứng ở cửa, hỏi nhỏ: “Không vào ngồi một lát sao?”

Anh cười: “Cô thật sự đã uống say rồi? Tiền tôi vẫn chưa gửi vào tài khoản của cô đâu!”

Câu nói này khiến cô tức điên, cô tức đến mức run hết cả người, anh biết rõ cô vẫn phải cầu xin anh, cho nên sớm đã đợi ở đây, đợi xem trò cười của cô. Anh nhẫn nại, cuối cùng đã khiến anh đợi được! Dù gì bản thân cô đã bị mắc lừa anh, chính vì cô nói câu nói đó trong phòng anh, chỉ vì một câu nói của cô, người đàn ông nhỏ mọn!

Cô nói ra ba chữ từ trong khẽ răng: “Vô liêm sỉ!”

Anh cười lớn: “Đây là lần đầu tiên tôi nhận được sự đánh giá như thế trong hoàn cảnh như thế này——–mấy lần trước người ta mắng tôi như vậy, nhưng đều là vì tôi chưa được sự đồng ý của nữ chủ nhân, tự tiện xông vào phòng của họ!”

Cô tức đến mức đỏ mặt, vội vã muốn mở cửa ra, nhưng không biết tại sao chìa khóa không nghe theo lệnh, tay run rẩy lại làm rơi xuống đất. Cô cúi xuống muốn nhặt lên, anh sớm đã nhặt lên rồi, thành thạo mở cửa, cô đẩy anh ra rồi đi vào phòng, quay người đóng cửa lại, anh sớm đã lách người vào trong. Cô tức điên lên, vội vàng chặn anh lại ở bệ cửa, lời nói không đạt ý: “Anh muốn làm cái gì?”

Anh kinh ngạc nhướn nhướn mày: “Là lúc nãy cô mời tôi vào mà!”

Ngực cô ưỡn cao lên, anh quả thật đủ bỉ ổi, luôn tạo ra một cái bẫy để cô chui vào trong. Quả nhiên, anh mỉm cười, đưa tay ra xoa mặt cô: “Cô đừng phí sức, cô không phải là đối thủ của tôi.”

Anh luôn có thể nhìn thấu cô đang nghĩ gì, cho nên cô luôn luôn bị anh khống chế.

“Cô lại sợ tôi rồi, đúng không?” Hai tay anh nâng mặt cô, “Nhưng, có ai đã từng nói với cô rằng, lúc cô sợ là đẹp nhất không?”

Cơ thể cô lại bắt đầu run rẩy, có lúc anh cũng biết nói những lời đường mật, ví dụ kiểu như bây giờ. Nhưng lời nói đến miệng của anh, lại giống như là khẩu Phật tâm xà, cô biết, lúc anh ta dỗ dành bạn, đa phần là bạn lại bị mắc lừa anh ta.

Quả nhiên, một giây sau, cô liền biết bản thân mình lại mắc lừa—-anh uyển chuyển hôn, hôn đến mức cơ thể cô mềm đi—anh vẫn chưa đồng ý giúp Hoa Vũ! Dùng lời của anh để nói, tiền vẫn chưa vào tài khoản của cô!

Ngày hôm sau trên máy bay, tuy chỗ ngồi là ở bên cạnh Dịch Chí Duy, hành trình bay dài hơn 10 tiếng, cô lại không nói một câu nào với anh. Cô chưa từng hận một người nào đó đến như vậy, cô vốn cho rằng, cả đời này người bản thân mình hận nhất chính là Giản Tử Tuấn. Hôm nay mới biết còn có người đáng hận hơn anh ta! Giản Tử Tuấn ít nhất cũng là quang minh chính đại mưa tính cô, quang minh chính đại bỏ rơi cô, nhưng Dịch Chí Duy! Cô cắn chặt răng, anh thật sự chính là người đàn ông nham hiểm nhất bỉ ổi nhất trên thế giới!

Sáng hôm nay anh lại còn chế giễu cô như không có việc gì xảy ra: “Bây giờ cô có được coi là tiền mất tật mang không?” Cô tức đến mức gần như nắm lấy bình hoa ở đầu giường đập vào đầu anh. Anh lại cười nhắc nhở cô: “Tốt nhất là cô mau chóng dậy thu dọn hành lý đi, nếu không sẽ lỡ chuyến bay.”

Cô hận đến mức trong lòng rối bời, sau khi lên máy bay liền chỉ mong máy bay mau mau hạ cánh, bản thân mình có thể vừa xuống may bay liền bỏ đi, vĩnh viễn không gặp lại cái tên khốn nạn này nữa.

Cuối cùng đợi đến lúc máy bay hạ cánh, cô vội vã xuống máy bay, lúc lấy hành lý lại không thể không chậm lại, anh lại xuất hiện ở bên cạnh: “Bảo thư ký Hoàng lấy hộ đi.”

Cô không thèm để ý đến anh, chỉ muốn nhanh chóng cách xa anh một chút, quay người liền đi ra ngoài. Anh lại cùng đi ra, cô căm hận dừng chân lại: “Anh còn muốn thế nào nữa?”

Anh nhàn hạ nói: “Đừng cho rằng tôi đi theo cô, đây là đường ra sân bay, cô được đi, tôi thì không được đi sao?”

Cô tức điên, quay đầu lại đi ra ngoài. Vừa mới đi đến đường kiểm tra an toàn, bỗng nhiên anh ôm lấy eo cô, cô không ngờ anh lại dám vô lễ như vậy trước mặt tất cả mọi người, đang muốn vùng ra, anh lại đột ngột hôn cô, khiến cô đỡ đẫn, thật sự là đờ đẫn, không biết anh đang làm gì. Vừa đúng lại khiến anh lợi dụng hết, đợi cô tỉnh ngộ lại, trước mắt đã sớm là một quầng sáng trắng——-ít nhất có 20 chiếc máy ảnh đang điên cuồng chụp ảnh họ, ánh đèn chiếu đến mức khiến người ta không thể mở mắt.

Hoàng Mẫn Kiệt đi lên giải vây, các phòng viên đâu chịu nghe theo? Lắm mồm lắm miệng liền hỏi: “Anh Dịch, anh và cô Phó đang yêu nhau sao?” “Anh Dịch, anh và cô Phó vừa mới đi nghỉ ở nước ngoài về à?”..

Dịch Chí Duy dường như không vui vẻ, kéo cô dưới sự phối hợp của thư ký thoát khỏi vòng vây, vội vàng lên chiếc xe riêng đang đợi ở bên ngoài. Các phóng viên đuổi theo, còn chụp lia lịa về phía chiếc xe.
Bình Luận (0)
Comment