Gần Nhất Thị Vệ Có Chút Không Vui

Chương 7

Edit: Ngạc Tuyết

Phiên ngoại

Hai người nơi địa ngục

Hoàng đế mất năm năm mươi tuổi.

Hắn mơ mơ hồ hồ bay lên, bị Hắc Bạch Vô Thường lè lưỡi mang đi.

Dọc theo đường đi hắn cũng không thấy rõ thứ gì, chỉ có thể ngơ ngác, đột nhiên hắn bị người nào đó ngăn cản. Người kia trên dưới đánh giá hắn một hồi, ghét bỏ nói:

“Ngươi làm sao già đến độ này rồi, không phải làm hoàng đế rồi sao?”

Dường như một luồng thanh phong phất qua khuôn mặt của hắn, đầu óc hắn tỉnh táo rất nhiều:

“Thúy Nương?”

Thúy Nương gật gật đầu.

Thúy Nương cùng trong ký ức của hắn bộ dáng cách nhau rất xa, thoạt nhìn không phải hình dáng quen thuộc.

Nhiều năm không gặp, hoàng đế cảm thấy chính mình phải nói chút gì đó êm tai.

Hoàng đế nói: “Ngươi cũng không có trẻ tuổi đi nơi nào mà!”

Thúy Nương trầm mặc.

Hắc Bạch Vô Thường cũng không biết lúc nào chạy mất.

Hoàng đế như vừa tỉnh khỏi giấc mộng dài, hắn nhìn ngó xung quanh, tất cả đều là một mảnh đen như mực, chỉ có hai, ba nơi còn có quỷ hỏa bay.

Những câu chuyện xưa về tài tử giai nhân dâng lên trong lòng hắn, nữ tử tại địa phủ si ngốc mà chờ đợi tình lang…

Hoàng đế mũi đau xót, cảm động nói: “Thúy Nương, ngươi là ở chỗ này chờ ta sao?”

Thúy Nương: “Không phải.”

Hoàng đế thật muốn khóc.

Thúy Nương hướng phía sau chỉ chỉ: “Mạnh bà có việc xin nghỉ, tất cả mọi người đều ở đây xếp hàng.”

Hoàng đế vừa nhìn về phía sau, trên cầu nại hà đội ngũ xếp hàng 800 dặm, đi vòng biển hoa bỉ ngạn ba vòng.

Hoàng đế hiếu kỳ: “Mạnh bà làm sao vậy?”

Thúy Nương: “Nghe nói trượng phu của Mạnh bà bắt cá nhiều tay bắt tới tận chân trời, có lẽ là đi xử lý chuyện nhà đi.”

Hoàng đế: “Chuyện này…”

Hoàng đế bị Thúy Nương lôi kéo, xếp tới phía sau đội ngũ.

Thời điểm như vậy, nên nói gì đây? Hoàng đế suy nghĩ một chút, hỏi: “Thúy Nương, những năm này ngươi có khỏe hay không? Ta vẫn muốn tìm ngươi, mà…”

“Hoàng thượng, ” Thúy Nương không cho hắn nói tiếp, “Ngươi và ta đã không còn trẻ, cho dù năm đó có hối hận tất cả mọi chuyện, bây giờ nói đến thì có ích lợi gì?”

“Ngươi xem, ngươi khi còn sống là thiên tử dưới một người trên vạn người, hiện tại bất quá là một cái quỷ hồn nho nhỏ. Chuyện đã qua, cũng không cần lại nói.”

Hoàng đế nhìn Thúy Nương, hắn rốt cuộc hiểu rõ, bất kể là khi còn sống, hay là sau khi chết, hắn vẫn không hiểu được Thúy Nương.

Một đời dài này, vẫn là sẽ đi đến kết thúc.

Có thể gặp được hết thảy người nên gặp, đã là phi thường may mắn.

~ Toàn văn hoàn ~
Bình Luận (0)
Comment