Gần Như Cô Độc

Chương 34

Chương 34. Nếu như tôi là loài chim di cư [ bản HE ]

Ninh Giác Thần gật đầu một cái, sợi tóc nhẹ nhàng quét qua cổ họng Hứa Duệ làm hắn thật ngứa. Hứa Duệ suy nghĩ một chút: "Cũng không đi đâu, chính là bị mẹ tôi bắt trở về."

Lời này cũng không hoàn toàn là giả. Cái đêm Ninh Giác Thần biến mất đó, hắn đau lòng đến phát sốt ngồi một mình ở Bách Nhạc Hạng nơi phế tích uống rượu, ngày thứ hai hôn mê bất tỉnh suýt chút nữa bị cho là thi thể. Người ta báo cảnh sát, cánh sát liên lạc với mẹ hắn, cứ như vậy hắn bị mang về Liên thành.

Cả nửa năm Hứa Duệ vì chăm sóc Ninh Giác Thần mà không ngủ không nghỉ, tâm lực quá mệt mỏi, hoàn toàn dựa vào cái ý niệm yếu ớt đó mà sống qua từng ngày, lần này ngay cả ý niệm cũng biến mất, cả người vô tri vô giác cũng không khác với cái xác chết là mấy. Được mấy ngày trôi qua, cơn cảm mạo vẫn không giảm, ngược lại còn nghiêm trọng hơn, mời bác sĩ mới biết không phải cảm mạo bình thường, là viêm cơ tim do virus.

Bệnh này nếu không chuẩn đoán chính xác sẽ nghiêm trọng hơn, mức độ nặng nhẹ cách nhau rất xa, nhẹ sẽ không có cảm giác, nặng sẽ gây sốc hoặc đột quỵ. Hứa Duệ bị nặng, rất nguy hiểm, đã từng thông báo một lần. Vốn là hắn cũng không muốn sống, đi một vòng quanh quỷ môn quan trở lại lại như biết sợ.

Không phải là sợ chết, là sợ bỏ lại Thần Thần. Vạn nhất Thần Thần đang ở đây cố gắng tỉnh lại? Hắn đã đáp ứng Thần Thần phải đợi cậu. Cái ý niệm này đã giúp hắn chống đỡ mà vượt qua giai đoạn nguy hiểm.

Sau này tình huống chuyển biến tốt một chút hắn liền nháo muốn xuất viện phải về Tấn thành, lúc ấy mẹ hắn không chỉ không cự tuyệt hắn mà còn cho hắn hi vọng, nói khi hắn tốt lên sẽ đứa hắn về. Bệnh này từ lúc chuẩn đoán đến lúc chữa trị hồi phục hoàn toàn tiền tiền hậu hậu kéo dài gần một năm, nhưng ngày xuất viện hắn không lại ngày nhớ đêm mong, hồn khiên mộng vòng Tấn thành.

Ninh Giác Thần ừ một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Sau đó thì sao?" Tay Hứa Duệ ngừng động tác, cố gắng buông lỏng trả lời: "Sau đó tôi nghĩ trốn, nhưng bảo vệ quá lợi hại, chạy cũng chạy không thoát." "Duệ ca, anh đang phát run." Ninh Giác Thần quay lại, bắt lấy cổ tay Hứa Duệ, nơi đó có vết thương hình con bướm, cậu hỏi Hứa Duệ làm sao, Hứa Duệ không chịu nói.

Hắn bị đưa đến trung tâm điều trị, thật ra thì đến bây giờ Hứa Duệ cũng không biết ba mẹ mình biết bao nhiêu về cái tổ chức điều trị đồng tính luyến ái đó, rốt cuộc là sự thờ ơ hay tàn nhẫn. Từ trước tới giờ hắn chưa từng trốn tránh mối quan hệ của mình với Ninh Giác Thần. Đối với mối quan hệ này, nhà hắn vẫn là thái độ mở một mắt nhắm một mắt, cảm thấy bất quá hắn chỉ là tùy tiện chơi đùa một chút, cho đến lần này, đại khái phát hiện hắn thật sự nghiêm túc cho nên mới chọn biện pháp.

Hắn bị lừa đi, ngồi lên xe mẹ hắn chuẩn bị cho là rốt cuộc có thể đi tìm người yêu đã chia xa lâu, kết quả chỉ là từ một bệnh viện này chuyển tới một "bệnh viện" khác. Mặc dù viêm cơ tim không để lại di chứng nghiêm trọng nhưng ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng, cường độ "điều trị" của sốc điện ngày càng lớn, có một lần suýt chút nữa đã giết chết hắn.

Bất quá cũng coi là nhân họa đắc phúc (trong nạn gặp may), bên kia sợ sẽ gây ra án mạng, về sau làm điều trị cũng không quá đáng. Một đợt điều trị nửa năm, hắn bị nhốt ở trong một năm. Đó là một cuộc sống như dưới ngục, quá đau khổ, một chút hi vọng cũng không có, nhiều lần hắn cảm thấy mình không chịu nổi nữa.

Mỗi ngày đều đếm ngón tay để đếm ngày, lúc không ngủ được thì rạch cổ tay nghĩ đến Thần Thần, rạch, chảy máu, kết vảy, lại rạch, lại chảy máu, lại kết vảy. Thì ra loại cảm giác bị mọi người xa lánh là thế này, trước kia Thần Thần mỗi ngày đều như vậy sao? – còn sống mới có thể thấy cậu, còn sống mới có thể yêu cậu.

"Sau đó tôi trở về Tấn thành tìm cậu", nụ hôn của Hứa Duệ rơi xuống như mưa, vò tóc mai Ninh Giác Thần, từ thái dương hôn một đường đến mi tâm, từ mi tâm hôn đến đuôi mắt đỏ lên, từ khóe mắt hôn đến hai gò má gầy, cuối cùng nhẹ nhàng dán lên môi của cậu, thật giống như trực tiếp đem chữ đưa vào môi răng cậu, "Cướp cậu đi."

Cách hai năm, rốt cuộc hắn trở lại Tấn thành, chạy thẳng đến bệnh viện trung ương, hắn muốn tìm người nhưng người không có ở đây. Lúc ấy phản ứng đầu tiên của hắn là Ninh Giác Thần đã tỉnh, thật tốt, xuất viện. Hắn đi tìm Lục gia, kết quả Trần Ngọc Hồng nói với hắn, bởi vì áp lực kinh tế quá lớn, năm ngoái bọn họ đã chuyển viện cho Ninh Giác Thần.

Sau đó lại là một hồi vòng vèo, hắn ngồi hai giờ xuyên cả thành phố mới tìm được bệnh viện nhỏ xa xôi đơn sơ kia. Phòng bệnh nhỏ hẹp u ám, hộ công đang thô bạo kéo bệnh nhân ra thay tấm ga trải giường ố vàng phía dưới.

Bảo bối của hắn bị người ta tùy ý ôm, nhỏ như vậy đáng thương như vậy, cánh tay rũ xuống gầy như que củi, trên cổ có một mảng lớn đỏ rôm, khi đó hắn còn không biết dưới lớp quần áo Ninh Giác Thần bị hoại tử.

Lúc Ninh Giác Thần vừa mới trở thành người thực vật, Hứa Duệ tâm hoảng ý loạn tìm kiếm trên mạng có một bài viết "Người thực vật cuối cùng cũng chết đói", trong nháy mắt hắn sợ đến điện thoại trên tay cũng rơi xuống. Lục gia dĩ nhiên không đến nỗi làm đến nước này, bọn họ sẽ tiêu tiền nuôi Ninh Giác Thần, giống như vậy, nhưng mà một khắc kia cả người Hứa Duệ phát rét, lòng lạnh như băng.

Hắn quỳ ở Lục gia ba ngày ba đêm, xin Trần Ngọc Hồng và Lục Thành Hùng cho hắn đưa Ninh Giác Thần đi, hai vợ chồng già do dự sợ lạc nhân khẩu thật ( ý là không có trách nhiệm), lo lắng người khác biết bọn họ không chăm sóc con trai bệnh nặng sẽ bàn tán sau lưng. Hắn thấy rõ, người nhà này căn bản không có tâm.

"Anh nói dối, không thể nào là cướp đi." Ninh Giác Thần chậm rãi nháy mắt một cái, "Bọn họ hận không thể sớm một chút vứt bỏ tôi." Hứa Duệ ôm cậu, như dỗ trẻ nít mà vỗ vỗ lưng cậu: "Là thật, cho nên tôi mang cậu bỏ trốn đến thành phố khác, chính là sợ bọn họ đến tìm cậu."

Hắn nhờ người chuyển Ninh Giác Thần đến bệnh viện lớn, mời chuyên gia tốt nhất, chuẩn bị phòng bệnh tốt nhất, tìm hộ công tốt nhất. Trước 27 tuổi Hứa Duệ cũng coi như là thuận buồm xuôi gió, ít nhất chưa từng áp lực về phương diện kinh tế, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng phí chữa trị thực sự quá lớn, tiền trên thẻ hắn sắp dùng hết.

Hắn không có biện pháp chỉ có thể về nhà mượn tiền, mặt mũi và tự tôn hắn cũng không cần. Mấy tháng trước hắn giàu nên kiêu ngạo, luôn miệng nói sẽ không trở lại, nhưng thực tế trước mặt, muốn kiêu ngạo cũng phải cúi đầu. Mẹ hắn ngược lại lại sảng khoái, trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản của hắn và để hắn làm giấy xác nhận. Nếu hắn không rõ ràng trong vòng hai năm, hắn sẽ phải về nhà. Hai năm đó là những ngày khó khăn nhấ,t hắn tìm được một công việc và bắt đầu đi làm thường xuyên. Tiền lương kiếm được được sử dụng để lấp lỗ hổng.

Trước kia ở công ty của nhà mình hắn là thiếu gia, là công tử, mọi người bên cạnh cũng làm cho hắn, nâng hắn, cho nên hành xử của hắn rất tự do, căn bản không hiểu ánh nhìn của người khác, đắc tội người khác cũng không biết, bị người ngoài sáng trong tối đạp. Hắn cai thuốc cai rượu, một là không có tiền không có thời gian, hai là phải bảo đảm thân thể khỏe mạnh, làm việc thật tốt để kiếm tiền. Cuộc sống rất khó khăn, có lúc tiền cơm hộp một bữa phải tiết kiệm để dành cho hai bữa, có lúc trời lạnh cũng không mua nổi áo khoác dày, có lúc tiền thuê phòng tiền nước cũng không đóng nổi.

Nhưng hắn đối với hộ công rất rộng rãi, lúc mua sữa bò trái cây cho Ninh Giác Thần cũng mua cho hộ công một phần, trời mưa hắn thanh toán tiền đón xe, ăn tết lì xì cho đứa con nít tiền mừng tuổi, hắn muốn hộ công cũng có thể đối tốt với Thần Thần một chút, dù sao thời gian hộ công ở bên cũng nhiều hơn so với hắn.

Lần đầu tiên hắn hiểu tâm trạng "Một khối tiền hận không thể chia thành hai khối dùng", cũng biết câu nói "người nghèo không sinh bệnh" không phải là đùa. Nhưng hắn không cảm thấy quá khổ, so với hai năm trước còn tốt hơn nhiều, ít nhất Ninh Giác Thần ở trước mặt hắn, ở nơi hắn thấy được sờ được. Vì để Ninh Giác Thần có thể trị liệu tốt nhất, sinh hoạt tốt nhất, mỗi ngày hắn đều có ý nghĩa, rốt cuộc hắn có thể sống như một con người.

Thật ra thì theo một ý nghĩa nào đó mà nói, không phải hắn cứu Ninh Giác Thần, ngược lại là Ninh Giác Thần cứu hắn thật nhiều lần.

Mà tất cả những chuyện này, hai năm cũng được, bảy năm cũng được, cũng không quan trọng, Ninh Giác Thần không cần biết. Cậu chỉ cần biết một chuyện. –

"Tôi yêu cậu."

"Tôi cần cậu."

"Cậu không phải người thừa."

"Thần Thần, Hứa Duệ cần cậu."

"Cậu rất quan trọng, cậu rất quan trọng đối với tôi."

Đây là lần đầu tiên từ lúc tỉnh lại Ninh Giác Thần đáp lại hắn, cậu vòng lấy cổ Hứa Duệ, trúc trắc hôn lên cổ hắn. Hứa Duệ cơ hồ ngừng thở, trong nháy mắt sợ quấy rầy đến sự yên lặng này. Hắn một mặt cảm thấy mình chờ cái đáp lại này thật lâu, lâu như cả đời vậy; một mặt lại cảm thấy tất cả ly biệt đều là giả, bọn họ từng giây từng phút cũng chưa từng tách ra.

Môi Ninh Giác Thần lạnh, đầu lưỡi lại nóng; chóp mũi lạnh, nước mắt là nóng; lòng bàn tay lạnh, ngực lại nóng. Tâm ở trong, cũng nóng lên sao?

Ngày thứ hai, Hứa Duệ phải trở về đi làm, Ninh Giác Thần đưa hắn ra trạm xe. Cho đến giây cuối cùng Hứa Duệ vẫn hỏi: "Thật sự không thể cùng đi sao?" Ninh Giác Thần ừ một tiếng: "Tôi còn muốn đợi thêm hai ngày." Hứa Duệ nhéo thịt mềm trong lòng bàn tay cậu: "Không được ăn cay, uống nhiều nước ấm, suy nghĩ nhiều về tôi, đi ngủ sớm một chút, nhanh chóng trở lại! Nhanh trở lại một chút! Nhanh trở lại một chút!" Ninh Giác Thần nghe hắn nói đặc biệt ngoan ngoãn gật đầu, cuối cùng bất đắc dĩ cười: "Biết, mau vào đi thôi, sắp soát vé rồi."

Sau khi lên xe, Hứa Duệ nhận được một cái tin nhắn: [Duệ ca, lần sau cùng đi ngắm cực quang đi.] Hắn nhìn hai chữ "cực quang" chỉ cảm thấy trong lòng đau nhức, đầu ngón tay nhấn mấy chữ: [lần sau là lúc nào chứ?] Hắn cầm điện thoại rất lâu mới nhận được trả lời: [ngày nào nhớ tới nó, tôi đi tìm anh.]

Đây là năm thứ 18 bọn họ quen biết nhau, đây là ngày đầu tiên bọn họ ở chung với nhau. Nửa năm Hứa Duệ thường mang cảm kích trong lòng, cảm kích ông trời nhân từ, năm tháng tha thứ cho hắn nhiều lần thất nhi phục đắc (mất mà tìm lại được) ngạc nhiên mừng rỡ, cơ hội làm lại từ đầu. Hắn nguyện ý một mực chờ đợi, chỉ cần Ninh Giác Thần muốn trở lại, vĩnh viễn cũng sẽ không chậm trễ.

- Nếu như cậu là chim di cư, vậy tôi làm đảo an toàn của cậu.
Bình Luận (0)
Comment