Gặp Anh Là Điều Đẹp Nhất Của Thanh Xuân - Stay With You 2003

Chương 13

Tôi nghĩ mình nên cảm ơn Kiên Tâm về việc của nhỏ Hồng, nên nơi đầu tiên tôi đến sau khi vừa vào trường chính là sân sau - chỗ "ẩn nấp" yêu thích của hắn. Đến nơi, tôi thấy hắn ngồi ở trên gờ tường dãy hành lang phòng học cũ nói cười khí thế với đám đàn em. Thiết nghĩ cái nhóm lưu manh này đi học chỉ để vui chơi. Thấy tôi đi lại, cả đám tự nhiên reo lên như thể thân thiết lắm. Và trong đó tôi thấy Đăng. Trước dáng vẻ đang đùa giỡn ấy, tôi biết cậu ta đã bình thường trở lại. Tất cả đều nhờ Kiên Tâm.

- Bạn đi có một mình hả, còn bạn Mai Thư đâu?

Hiếu cười xởi lởi, cứ nhìn phía sau lưng tôi. Biết mà, gã này có ý với nhỏ bạn nghịch ngợm của tôi rồi. Tôi lắc đầu bảo mình đi một mình, xong lại đế thêm câu:

- Chắc Mai Thư đang ở căn tin, bạn đến đó sẽ gặp.

Hiếu hớn hở như bắt được vàng, liền quay qua Kiên Tâm, nói gã sẽ rời khỏi đây để tôi với hắn được nói chuyện riêng. Dĩ nhiên Kiên Tâm biết tỏng tên đàn em này chỉ mượn cớ thôi, nên hắn chậc lưỡi như một sự cho phép. Hiếu mà đi thì những tên kia cũng chẳng có lý do ở lại nữa vì vậy cũng rút luôn. Thật may cho tôi!

- Dạo này để ý bạn thường đến đây lắm nhé. Kết chỗ này rồi sao?

- Tại vì ở trong trường, đây là chỗ duy nhất có thể tìm thấy bạn. Mình chỉ muốn cảm ơn về chuyện nhỏ Hồng.

Hắn nhíu mày như cố nhớ xem nhỏ Hồng là ai. Tôi liền bước đến rồi cố hết sức leo lên gờ tường ngồi bên cạnh hắn để nói chuyện cho dễ hơn.

- Là nhỏ bạn thân lớp bảy hôm qua mình kể bạn nghe đó.

Kiên Tâm "À" một tiếng, rồi tôi kể lại chuyện tối hôm qua, về cú gọi điện làm lành của Hồng. Tôi còn nói hai đứa đã hẹn cuối tuần này sẽ gặp nhau. Nghe xong hắn gật gù, vụ này xem như được dàn xếp ổn thoả rồi. Tôi nhìn hắn chốc lát, mới lên tiếng:

- Nếu không nhờ bạn thì mình vẫn chưa biết phải làm sao đối mặt với nhỏ.

Kiên Tâm với tay bứt mấy cái lá tre của cái bụi tre ở gần đấy, bảo:

- Lời khuyên là một chuyện, nhưng cố gắng vẫn là ở bản thân bạn mà.

Tôi vẫn chưa rời mắt khỏi Kiên Tâm trong khi hắn mải mê quan sát những chiếc lá tre xanh mướt. Bất giác tôi mỉm cười, tiếp theo liền sực nhớ ra một chuyện:

- À này, mình đã xem truyện Slam dunk rồi đấy. Hài hước và thú vị hơn mình tưởng. Mình khá ấn tượng với nhân vật đẹp trai lạnh lùng Rukawa Kaede.

Nghe nhắc đến bộ truyện yêu thích thế là Kiên Tâm lập tức xoay qua, hồ hởi:

- Xem rồi à? Rukawa, thằng đó giỏi lắm nhưng kiêu kinh. Đa số con gái hay thích mẫu con trai như thế. Tôi lại cực thích tên tóc đỏ Hanamichi Sakuragi. Có hơi nóng nảy, thẳng thắn, oánh lộn số một và rất quyết tâm, lại nghĩa khí nữa.

- Giống bạn hả?

Chẳng biết Kiên Tâm có xem như đó là một lời khen không mà hắn chỉ cười khẽ, đưa tay gãi đầu và không đáp lại câu hỏi của tôi. Hình như hắn đang ngại.

- Về sau Hanamichi tìm được thứ mình yêu thích và dành cả tâm huyết: bóng rổ. Để theo đuổi ước mơ với trái bóng da cam ấy, hắn đã tốn biết bao nhiêu công sức.

Phút chốc, tôi nghĩ đến bản thân mình. Tôi cũng có một niềm đam mê và một ước mơ muốn thực hiện nhưng chưa đủ can đảm. Nó hơi khó khăn để tôi có thể theo đuổi, vì tương lai nó mang lại thật chông chênh. Chưa kể bản tính tôi vốn lặng lẽ, thu mình, càng không muốn nổi bật. Khi nghe hắn nói về Hanamichi, tôi đã bảo rằng:

- Thứ gì mình thích mà mình lại không tốn công tốn sức vì nó?

- Cũng phải... Nhưng bỏ ra tâm huyết càng nhiều thì càng dễ thất vọng.

Lần đầu tiên nghe chất giọng trầm buồn kỳ lạ từ tên nam sinh lưu manh này, tôi có đôi chút ngạc nhiên. Chẳng hiểu sao trông dáng vẻ thẫn thờ với cái nhìn xa xăm của hắn, tôi cảm giác hắn mang một điều nào đó giống mình.

Dòng suy nghĩ mơ hồ trong đầu tôi bị cắt ngang khi tiếng trống vang lên. Đến giờ vào học rồi. Kiên Tâm nhanh chóng nhảy phóc xuống đất. Tôi cũng chuẩn bị nhảy theo thì chợt thấy hắn đứng bên dưới, hai tay đưa ra hàm ý muốn đỡ giúp. Lập tức nhớ đến cái lần trốn học ra ngoài bờ sông, hắn cũng làm y hệt thế nhưng rồi lại cho tôi "chụp ếch". Lần này Kiên Tâm định giở chiêu lừa phỉnh ấy ra nữa ư? Tôi chống hông, nhìn hắn lắc đầu. Ai dè, hắn đáp lại tôi bằng vẻ chân thật:

- Không lừa nữa đâu, tôi đỡ thật đấy.

Tên này cũng nhiều trò lắm, có nên tin không nhỉ? Mặc dù rất lưỡng lự nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo đó là tôi lại xìu lòng và chậm rãi chìa tay ra. Thật may là Kiên Tâm đã nắm lấy, trong một thoáng tôi hơi giật mình. Lạ lùng! Sao lại có thứ cảm xúc xao xuyến truyền từ những đầu ngón tay đến tim tôi nhỉ? Gần giống với một luồng điện. Nó không quá rõ ràng nhưng đủ để người ta bất động.

- Bạn nhảy xuống nhanh đi, coi chừng trễ giờ vô lớp.

Lời giục giã của Kiên Tâm khiến tôi bừng tỉnh. Gật đầu lúng túng, tôi nhảy xuống. Đáng lý đó sẽ là cú tiếp đất dễ dàng ấy vậy, xui xẻo khi chân tôi đạp trúng cục đá và thế là cơ thể mất thăng bằng ngã nhào vào người hắn. Còn chưa kịp trấn tĩnh thì sự bối rối nhanh chóng kéo đến. Phút chốc, tôi thấy tay mình được hắn nắm chặt, còn gương mặt tôi kề gần vào ngực hắn đến nỗi đủ để nghe được tiếng tim đập đều đều.

- Cẩn thận chứ, bạn lúc nào cũng lóng ngóng thế hả?

Lời Kiên Tâm nhẹ như cơn gió. Bất chợt tôi ngẩng lên nhìn. Dẫu đứng ngược chiều nắng nhưng khuôn mặt hắn cứ sáng bừng. Mái tóc đen, đôi mắt đang phản chiếu hình ảnh của tôi, nụ cười má lúm đồng tiền, mọi thứ đều khiến tôi hồi hộp kinh khủng. Tôi cảm giác mặt mình đang đỏ bừng, lan lên cả vành tai. Mắt chớp liên tục rồi bờ môi mấp máy, tôi lật đật bật người ra khỏi lòng hắn.

- Cảm... cảm ơn... Mình về lớp đây...

Tôi quay lưng bước đi hối hả, thậm chí hắn nói chờ đi cùng mà tôi cũng bỏ mặc. Tôi chẳng rõ mình trốn tránh cái gì, chỉ biết trái tim trong lồng ngực cứ đập vội vã.

Chỉ vì sự cố quái gỡ đó mà giờ ra chơi tôi ngồi lì trong lớp luôn, không dám ra ngoài vì sợ chạm mặt Kiên Tâm. Đến giờ cảm xúc của tôi vẫn chưa bình lặng. Mai Thư trở vào lớp với hai bịch bánh trán, nhỏ đưa tôi một cái rồi hỏi có bị gì không. Tôi lắc đầu. Nhỏ ngồi xuống bên cạnh, hẳn cũng thấy khó hiểu. Tôi lấy bánh trán ra, vừa ăn vừa nghĩ ngợi lan man. Lát sau, một cuốn sổ lưu bút xinh xắn đưa ra trước mặt tôi.

- Nè, bà viết tự bạch cho tôi nhé! - Mai Thư nháy mắt - Bạn thân nên ưu tiên trang thứ hai.

Hồi ấy, việc trao đổi tự bạch rất phổ biến. Đặc biệt là bọn con gái chúng tôi cực khoái trò này. Chủ nhân cuốn sổ sẽ viết trước, sau đó thích ai thì đưa cho họ viết tiếp. Người sau cứ canh theo tự bạch "mẫu" của chủ nhân cuốn sổ mà viết. Phần lớn là thông tin cá nhân, sở thích, màu sắc, mẫu bạn trai lý tưởng, phim truyện, diễn viên...

- Cuốn sổ dễ thương quá, tôi cũng sẽ mua một cái để trao đổi tự bạch với mấy bà.

Cười tươi rói với Mai Thư xong, tôi nhìn vô những dòng tự bạch trên trang giấy với vẻ nôn nao. Vô tình thế nào, mắt tôi dừng ngay dòng: "Mẫu bạn trai lý tưởng". Nói thật vào khoảnh khắc đó chắc tôi bị ma nhập rồi hay sao mà trong đầu xuất hiện hình ảnh của Kiên Tâm. Cái dáng cao cao, chiếc áo sơ mi đẫm mồ hôi hay gương mặt nhìn nghiêng với ánh mắt sắc bén, cả nụ cười nhếch môi cùng hai lúm đồng tiền... Tất cả đều là hắn! Xấu hổ đến mức tôi đã dập đầu xuống bàn đồng thời kêu lên. Mặc cho Mai Thư hỏi han, tôi vẫn chẳng dám ngóc đầu dậy. Đáng lý hình mẫu mà tôi nhớ đến nên là anh Danh chứ! Còn không thì cũng phải cỡ Châu Kiệt Luân hoặc Jang Dong Gun!

- Ê nè, sắp đến sinh nhật Khôi lớp 11B3 đó, đã viết thiệp gửi cho cậu ấy chưa?

- Viết rồi và cũng sắp gửi, tháng này nhiều bạn nam có sinh nhật lắm.

Bên tai tôi vang lên cuộc trao đổi thú vị của mấy đứa con gái ngồi cuối lớp. Ngoài tự bạch truyền tay, còn một thứ cũng thịnh hành chẳng kém: viết thiệp gửi bạn bè hoặc người mình thích! Đặc biệt vào mấy dịp sinh nhật, Noel hay lễ Tết. Rất nhanh, tôi nghe một nhỏ hỏi:

- Thấy Kiên Tâm lớp 11B8 thế nào?

Tức thì tôi ngẩng đầu lên, lén nhìn xuống cuối lớp, tiếp theo nghe một nhỏ khác trả lời:

- Cậu ta là học sinh cá biệt đấy.

- Mà nhìn đẹp trai đúng không? Dáng cao ráo, có lần thấy cậu ta chơi bóng rổ. Mặt tuy hơi lạnh và khó gần nhưng cười có má lúm đồng tiền dễ thương gì đâu.

- Nghe đâu đợt rồi vụ mất tiền quỹ, Kiên Tâm tìm ra thủ phạm là đàn em hay đi theo, đã thế còn xin thầy cho quỳ cùng tên đó nữa. Cũng khảng khái quá chứ?

- Ủa hồi trước đồn Kiên Tâm có bồ rồi, còn doạ mấy nam sinh trong trường nữa.

- Hình như không phải đâu... Mà nhỏ đó là Chân Thành hả? Có gì hỏi thử xem!

Dứt lời, nhóm con gái liền nhìn lên phía này. Giật mình, tôi xoay mặt trở lại, nếu để họ biết tôi nghe lén nãy giờ thì phiền phức lắm. Tiếp theo tôi lại nghe âm thanh trò chuyện, vẻ như họ đã quay về cuộc bàn luận kia. Tôi có linh cảm tụi con gái ấy sẽ đến hỏi tôi về Kiên Tâm. Bỗng, có nhỏ trong nhóm kêu khẽ: "Hey, Kiên Tâm kìa!".
Bình Luận (0)
Comment