Mày không ngừng kéo tao để ngăn trận cãi vã. So với Bùi Hoan, tao càng nóng nảy hơn, nói dăm ba câu khiến cô ấy không thể cãi lại. Cuối cùng tao giận dữ chạy ra khỏi lớp, trên đường mày ngăn tao lại, tao chỉ lạnh lùng nói “Tránh ra”. Từ rất xa, tao nghe thấy Bùi Hoan bảo mày đừng để ý đến tao nữa, mày hung hăng rống lên “Biến!”.
Ra khỏi phòng học, tao chạy vào WC. Lúc đó trong WC còn có mấy học sinh đang hút thuốc lá, tao nhận thuốc của chúng nó rồi dựa trên tường mà rít, bởi vì là lần đầu tiên hút thuốc, nên tao bị sặc ho một tràng dài. Chúng nó kinh ngạc nhìn tao, không tin “con ngoan trò giỏi” trong lời các thầy cô giáo lại đứng hút thuốc cùng chúng nó. Mày vào WC, thấp giọng nói một câu thầy giáo đến để lừa chúng nó đi, rồi đến trước mặt tao giật điếu thuốc của tao xuống, mắng tao là đồ điên. Tao quay đầu không dám nhìn mày, nói không cần mày lo. Mày trầm mặc không nói gì, hồi lâu sau mới lên tiếng, “Tiểu Lạc, có phải mày thích tao không?”.
“Phải!” Tao quay đầu nhìn chằm chằm vào mày, tim như bị dao cắt, gằn từng tiếng mà nói, “Mày từng hỏi người tao thích có phải là mày không, giờ tao trả lời mày đây ——”.
Mày nhìn tao, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu, tao dừng một chút, tiếp tục nói, “Tô Tử Ngâm, tôi thích anh, lần đầu tiên như vậy, lần thứ hai cũng thế.” Cuối cùng, tao bổ sung, “Đây không phải là trò đùa.”
Biết rõ rằng nếu nói thật sẽ khiến quan hệ của hai ta tan biến, nhưng tao không giấu được nữa. So với việc mỗi ngày tươi cười chúc phúc cho mày và người khác, tao thà rằng vô vọng theo đuổi những mảnh tình yêu vụn vỡ này, chẳng sợ nó tan biến thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
Tao hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí hôn lên cổ mày, ngoài dự đoán của tao, mày không hề đẩy tao ra, mà chỉ mơ hồ gọi tên tao.
Cuối cùng người tách chúng ta ra là anh trai tao, lão không kiềm chế được cơn giận mà cho tao một cái tát, hung tợn trừng mày. Ánh mắt mày tràn đầy vẻ bất cần, còn tao lại sợ đến nỗi lặng thinh. Đến tận khi những người khác vào WC, lão mới kéo tao ra ngoài, khi ra khỏi WC, tao lại nhìn thấy hiệu trưởng.
Anh trai kéo tao đến một chỗ không người, trầm mặc hồi lâu, hỏi tao rốt cuộc muốn như thế nào, tao cúi đầu, nói rằng tao muốn về nhà.
Dựa vào quan hệ của cha, lão dễ dàng nói dối, còn cùng tao về nhà. Cứ như vậy, tao ném lại hết tàn cục cho mày.
Trở về nhà, anh trai hỏi tao vì cái gì phải như thế, có lẽ anh tao mong rằng tao sẽ nói chúng ta chỉ đang đùa thôi. Nhưng tao không trả lời, dùng sự trầm mặc để dụ lão ấy nghĩ theo ý của chính lão. Lão trầm xuống nói cho tao biết, tình cảm của tao với mày chỉ đơn thuần là tình bạn, nói tao đừng nghĩ quá phức tạp.
Lão ở nhà với tao tận hai ngày, hai ngày này, đơn giản chỉ là “khai sáng” cho tao hiểu về tình cảm anh em trong sáng giữa hai ta. Kỳ thật tao đã sớm hiểu rõ đây là thứ tình cảm gì, nếu nó thật sự giản đơn, thì vì lẽ gì tao lại điên cuồng như thế?