“Những điều người từng bằng lòng với tôi, tất cả tôi đều nhớ. Nhưng sao
lời hứa của mình người lại vô tình quên đi. Chẳng phải đã từng nói cả
hai ta đừng liên lạc nữa ư? Ai cũng đừng nên thất hứa” (Lời hứa của
người - Hải Minh Uy)
Đó là năm thứ hai kể từ khi em quen anh.
Em tưởng hai ta đều có thể buông tay, nhưng em đã sai...
Em từng nói, chỉ cần ngày nào em còn viết nhật ký thì ngày đó em còn
thích anh. Trước khi nghỉ hè, em đã đem tặng anh cuốn sổ. Không ngờ khi
chạm mặt anh lại trả cho em.
Anh nói anh sẽ không bao giờ hát cho người khác nghe nữa bởi cảnh còn
người mất. Anh nói, nếu như em muốn buông tay thì anh sẽ níu tay em lại. Tuyết Kiến - Cảnh Thiên, Tử Huyên - Trường Khanh tại sao yêu nhau lại
không đến được với nhau?
Rõ ràng chia tay là lựa chọn của anh, vậy mà bây giờ anh lại lưu luyến
không buông. Nhưng em ngoài mặt thì trách móc anh bên trong lại mềm
lòng. Hai tháng sau đó, em lại đặt bút viết lên cuốn sổ nhật ký ấy, viết rằng: Em còn chút vấn vương.
Dù cho sau này lại bị tổn thương, em vẫn lựa chọn chờ anh, chờ anh quay đầu nhìn người con gái vẫn một mực yêu thương anh.
Mối quan hệ mập mờ của anh và cô ấy biến thành bi thương trong em. Em
vốn cho là mình không quan tâm, vậy mà giây tiếp theo nước mắt lại tuôn
rơi. Bỗng dưng cảm thấy đau lòng.
Em hỏi anh, mùa đông này em còn cô đơn giữa trời giá lạnh nữa không? Anh đáp không, vì em còn có anh. Hết lần này đến lần khác, anh đem đến cho
em ngọn lửa hi vọng rồi lại nhẫn tâm dập tắt nó.
Anh không muốn chúng ta trở thành nhân vật chính bất hạnh trên phim ảnh, nhưng chính anh lại mang tình cảm đôi ta bước đi trên con đường đã định sẵn ấy. Có lẽ là do chúng ta không thể nào trở về ngày xưa ấy, ngày
hạnh phúc nhất.
Đúng lúc ấy, Tư Đồ Kích xuất hiện, anh ấy hỏi em tại sao lại phải lún
sâu trong vũng bùn ấy. Em không biết nên trả lời thế nào. Thời điểm bất
lực nhất, người đầu tiên nghĩ đến là anh; khi buồn trong tâm trí cũng
toàn là anh; lúc vui lại muốn có anh bên cạnh. Vậy nên cuối cùng em phụ
anh ấy.
Nhưng đó là chuyện của nhiều tháng sau. Còn khi ấy là đến buổi diễn văn
nghệ hằng năm, lại là em chuẩn bị tiết mục, lần này là điệu waltz. Lúc
em phân A cùng đôi với Vân Oanh, anh đạp cửa đi ra. Mọi người đều nhìn
thấy nên cứ quấn lấy em. Thật ra em có biện minh cho anh thế nào đi
chăng nữa thì ai cũng hiểu, anh đang ghen. Chủ trương của mọi người là
cho anh và cô ấy vào một đôi. Dự định của em vốn là để anh hợp tác với
em, nhưng nếu ba người cùng khổ, thì thà tác thành cho anh còn hơn. Em
lựa chọn đứng sau cánh gà.
Khoảng thời gian ấy em rất mệt mỏi, anh biết rõ. Trong nhà xảy ra chuyện lớn, lại không có anh bên cạnh, em làm sao chịu đựng nổi. Đôi khi em
lại muốn dựa vào vai anh, nắm lấy tay anh tìm kiếm động lực. Nhưng người cố chấp như anh sao có thể vì em mà thay đổi.
Có lẽ là từ mùa hè năm mười sáu tuổi ấy em đã bỏ lại tuổi trẻ đằng sau,
đánh mất cả trái tim mình. Từ ấy dù bọn con trai đối tốt với em cỡ nào
cũng không thể khiến hình bóng anh nhạt phai. Em chỉ coi họ là bạn vì ở
giữa còn có anh. Người ta từng nói, những người thuộc cung Bạch Dương sẽ không dễ trao đi tình cảm, nhưng một khi đã thích thì là muôn đời muôn
kiếp vẫn còn đó. Ban đầu, em không tin nhưng từ khi gặp anh, em đã hiểu.