Gặp Được Một Ông Chồng Nhỏ Tuổi Hơn

Chương 14

Mọi người có lẽ đều gặp qua biển rộng xanh thẳm, vậy bạn từng thấy biển màu xanh biếc chưa? Vạn cây trúc ở trong gió lay động, giống như những cơn sóng xanh dợt dờn trên biển. Trong phút chốc trúc xanh lắc lư, khi gió lướt qua chóp mũi lữ khách, hương trúc sâu kín thấm vào ruột gan.

Sinh viên D đại tranh nhau chen chúc xuống xe, sợ không kịp cảm thán vẻ tráng lệ trước mắt. Giáo viên nhanh chóng triệu tập đám sinh viên sớm không yên lòng, phát cho mỗi người một bản đồ hướng dẫn du lịch, dặn dò giữa trưa ngày hôm sau, ở địa điểm chơi thuyền hồ Thanh Long tập hợp. Cũng đề nghị nhóm sinh viên bốn người một tổ, sáu người một nhóm, nếu có người bị lẻ, thì cùng với giáo viên du ngoạn.

Tiêu Trần đang cầm bản đồ trong tay nhìn kỹ, phía trên ghi đủ loại địa điểm tham quan, đều nằm trên một con đường nhỏ dài xuyên qua rừng trúc. Chỉ cần không rời khỏi đường chính, tuyệt đối không thể lạc người, chẳng trách giáo viên có thể để sinh viên phân tán hoạt động. Hội sinh viên tìm tìm kiếm kiếm, có thể tìm được địa phương như vậy, cũng thật là dụng tâm lương khổ.

“Nơi chúng ta đang đứng là Thúy Môn Quan, anh xem, ở chỗ này.” Bạn gái Phi Phi bên cạnh Hợi Nhẫm Tĩnh, lại gần Tiêu Trần, ngón tay sơn bóng lấp loáng chạy dọc theo đường nhỏ màu đỏ trên bản đồ, một bên đề nghị: “Đi xuống là thôn Long Khánh, ngay phụ cận hồ Thanh Long. Bây giờ là ba giờ rưỡi chiều, không bằng chúng ta đi hồ Tre Ngà ngủ một đêm, sáng mai lại đến thôn Long Khánh.”

Dư Thịnh nghĩ nghĩ hỏi: “Ngày mai đi tới kịp không?”

Phi Phi cười nói: “Khẳng định tới kịp. Chính là bởi vì gần quá, em mới nói đi hồ Tre Ngà. Bằng không, tương đương cả ngày phải ngốc ở thôn Long Khách, không có ý nghĩa?”

“Ai nha! Anh cũng đừng lo lắng.” Quả Lâm vỗ vai Dư Thịnh dịu dàng nói: “Phi Phi là phó hội trưởng hội sinh viên, đã tới nơi này trước, hết thảy đều lên kế hoạch tốt rồi.”

Phi Phi đánh Quả Lâm một cái, cười mắng: “Thối cô nương, chọc tớ sao? Cái gì phó hội trưởng, bất quá là lao động không công thôi. Cũng không giống như cậu, một thân ẵm hai chức, không chỉ có trưởng hội ca kịch, lại là ủy viên tuyên truyền của hội sinh viên. Dư Thịnh, anh phải nhanh chút, Quả Lâm bị rất nhiều người theo đuổi nga!”

Đoàn người đang cười đùa, một nữ sinh viên đi qua trước mặt mấy người dừng cước bộ, hướng Phi Phi cười nói: “Tiểu Phi, nhanh như vậy đã tìm được bạn trai? Như thế nào không giới thiệu cho tôi một chút?” Mắt nữ nhân loé sáng nhìn Tiêu Trần bên cạnh Phi Phi.

“Ai yo! Tôi nói Thiến đại mỹ nhân, cô đã muốn có hội trưởng hội sinh viên của chúng ta bên người, còn ngại không đủ a?” Quả Lâm liếc mắt nhìn Thiến Khuynh, vẻ mặt hứng thú, cánh tay trái khoác tay Dư Thịnh, nồng nàn dựa vào đầu vai bạn trai, giọng mỉa mai cười nói.

Thiến Khuynh dậm chân, túm nam nhân sau lưng quay đầu bước đi, còn không quên mắng một câu. “Hiếm lạ gì chứ!”

“Ai a? Đây là?” Ánh mắt Hợi Nhẫm Tĩnh đi theo bóng lưng xinh đẹp của Thiến Khuynh, biến mất trong rừng trúc, mê mang chưa hoàn hồn.

Phi Phi lặng lẽ nhéo Hợi Nhẫm Tĩnh một phen, quát: “Trư Bát Giới còn muốn ăn thịt thiên nga! Ả chính là hồng lâu rất nổi tiếng ở D đại chúng ta, muốn đặt ả lên đầu xum xoe có khối người, không tới phiên anh.”

Quả Lâm hèn mọn nhìn phương hướng Thiến Khuynh biến mất, hừ lạnh nói: “Ả thích nhất đoạt bạn trai người khác, bởi vì trong nhà có nhiều tiền, chuyên đùa giỡn tính tình tiểu thư. Em cảm thấy được, quỳ gối dưới váy ả, đều là lũ không có mắt.”

“Được rồi, nhắc tới ả làm chi!” Phi Phi kéo tay Quả Lâm, dẫn đầu đi vào đường mòn dài xanh um tươi tốt.

Hồ Tre Ngà lệch khỏi quỹ đạo đường chính, đám người Tiêu Trần đi bộ xuyên qua rừng trúc rậm rạp. Nơi đây không hổ là biển rừng, trúc to mà khỏe, lá dài và to, một ngọn gió lớn thổi qua, thanh âm xào xạt vang lên không ngừng bên tai. Trên mặt đất thưa thớt mọc mấy búp măng, ở trong biển trúc sâu thẳm trong lành, càng thêm không ít sức sống.

“Trần Trần, lạnh không?” Kỉ Tích nhích lại gần Tiêu Trần nhỏ giọng hỏi. Trong rừng trúc rất yên tĩnh, trừ bỏ tiếng gió thổi trúc lay xào xạt, ngay cả tiếng chân chạm đất rất nhỏ, cũng nghe được rõ ràng.

Kỳ thật, độ ấm trong rừng trúc cùng bên ngoài cũng không khác nhau, nhưng rừng trúc làm cho người ta cảm thấy thâm trầm tịch mịch, khiến cho tâm lý mọi người sinh ra cảm giác quạnh quẽ, nhịn không được rùng mình.

Tiêu Trần mỉm cười nói: “Anh không lạnh. Kỉ Tích, khó trách cổ nhân nói, thà rằng ăn không có thịt, không thể sống không có trúc. Rừng trúc này thật sự rất đẹp, không thể tưởng được, cây trúc có thể còn cao hơn so với cây.

“Trần Trần, thích như vậy, khi trở về ở biệt thự của mình trồng một mảnh.” Kỉ Tích lấy lòng nói.

Không đợi Tiêu Trần đáp ứng, Hợi Nhẫm Tĩnh đã đánh đánh vai Kỉ Tích, trừng mắc nhìn chọc ghẹo nói: “Thê nô a, thê nô!”

Tiêu Trần nhìn Hợi Nhẫm Tĩnh vui sướng khi người gặp họa cười nói: “Phong cảnh nơi này tuyệt đẹp, để tôi chụp cho anh cùng Phi Phi một tấm ảnh ha?”

>_<// Tiêu Trần hăm dọa hắn! Hợi Nhẫm Tĩnh sợ hãi chạy đến chỗ bạn gái phía trước cầu an ủi. Hắn sợ vợ cùng tính háo sắc – đều có tiếng như nhau. Tiêu Trần có thể bằng một câu nói đùa, hăm dọa hắn, chỉ cần chuyện hắn cùng nữ sinh viên chơi đùa bị chụp làm bằng chứng, chuẩn bị về nhà đối phó Quế Lan là vừa.

Hợi Nhẫm Tĩnh cũng coi như có chút thông minh, Tiêu Trần nhẹ nhàng chỉ điểm một cái, liền sáng tỏ đại ý. Đành phải ngoan ngoãn quắp đuôi làm người, không dám lại trêu ghẹo hai phu phu ngọt ngào.

“Mọi người xem, tới rồi!” Quả Lâm nâng ngón tay chỉ tòa kiến trúc bảy tầng lầu cách đó không xa, kéo Dư Thịnh tăng nhanh cước bộ.

Khách sạn đặt tại bên bờ bích thủy mờ mịt, hồ nước gợn sóng lăn tăn, liếc mắt một cái nhìn không thấy điểm cuối. Trong sóng phản chiếu hinh ảnh của trúc, cùng thân cây trong gió đồng loạt lay động, giống như xa cùng hô ứng. Những chiếc lá trúc bên bờ theo gió bay vào hồ nước, xuôi dòng rồi biến mất.

“Cảnh họa ý thơ, đều ở trong này.” Tiêu Trần Kỉ Tích dọc theo bờ hồ, thưởng thức cảnh đẹp tú lệ, bất tri bất giác đi vào trước nhà nghỉ.

Khách sạn xây bằng đá trắng, bốn phía đều là tre ngà, kiểu dáng bình thường nhưng hào phóng tao nhã. Bước vào đại sảnh, trên vách tường treo bức tranh cổ làm từ trúc, hoặc là câu thơ ai cũng thích. Bên phải đặt bàn trúc ghế trúc, từ cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, có thể xem phong cảnh hồ Tre Ngà. Không được hoàn mỹ chính là, bên trái quầy tiếp tân có rất nhiều người, đem bầu không khí cổ kính trong phòng, phá không còn nửa điểm.

“Tôi đi đăng kí.”

Dư Thịnh vừa muốn đi đến quầy, bị Quả Lâm một phen giữ chặt. “Em đi. Không phải chỉ ba gian sao? Em, Phi Phi, Dư Thịnh cùng Hợi Nhẫm Tĩnh, Tiêu đại ca cùng Kỉ Tích, chút tiền ấy em còn có thế trả.”

“Như thế nào có thể để các em mời khách.” Hợi Nhẫm Tĩnh ngăn cản nói.

“Có sao đâu? Nếu không, cơm chiều các anh mời là được.” Quả Lâm sảng khoái nói.

“Được rồi, đừng đẩy nữa.” Phi Phi cười đem mọi người đến ghế trúc, trái phải vỗ tay, giải quyết dứt khoát nói: “Em đi thuê phòng, các anh ở đây ngồi một chút. Chờ em!” Đừng nói, quả thật có tư thế phó hội trưởng.

Tiêu Trần thư thư phục phục dựa vào ghế trúc, nhìn hồ nước bên cạnh, ngẫu nhiên một con chim nhỏ bay qua, tạo nên điểm điểm gợn sóng.

“Như thế nào, mệt mỏi?” Kỉ Tích lo lắng hỏi.

“Không.” Tiêu Trần lắc đầu nói: “Kỉ Tích, em nhìn hồ này. Nếu, chỗ chúng ta ở có, thật là tốt biết bao a?”

“Đúng vậy. Ngày nghỉ chúng ta cùng nhau ngồi bên hồ câu cá, chạng vạng dắt tay quanh bờ hồ tản bộ, ôm Trần Trần cùng thưởng thức cảnh mặt trời lặn ngày hôm đó. Thật là đẹp?” Kỉ Tích không dấu vết nắm tay Tiêu Trần, trong đầu phác thảo cảnh tượng ấm áp.

Tiêu Trần quay đầu lại nhìn Kỉ Tích, cười nói: “Anh cũng nghĩ giống em.”

Quả Lâm liếc Dư Thịnh há hốc mồn nhìn hai người Tiêu Kỉ, ngọt ngào cười nói: “Tiêu đại ca cùng Kỉ Tích, gặp được hai người, em mới biết được cái gì gọi là thần tiên quyến lữ. Em cũng nhận thức mấy người bạn trong vòng luẩn quẩn, đều phi thường không như ý. Lén lút hẹn hò, ấp úng nói chuyện yêu đương, dáng vẻ không giống hai người tự nhiên tiêu sái như vậy.”

“Tụi anh là theo tự nhiên. Dù sao, người vì mình mà sống thôi.” Tiêu Trần thản nhiên nói.

“Những lời này nói quá đúng.” Hiện giờ, Hợi Nhẫm Tĩnh đối Tiêu Trần như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Chỉ sợ anh mang thù, ở bên tai vợ mình nói vài câu, bảo mình chịu sao nổi.

Dư Thịnh phụ họa nói: “Tiêu Trần lời này hay lắm, cả đời ngắn ngủi, làm chi tự tìm đau khổ. Muốn làm cái gì liền làm cái đó, sống mới tự tại a!”

“Hi! Các vị, chúng ta lại gặp nhau, thật là có duyên a!”

Bỗng nhiên, một giọng lạ chen vào, mấy người Kỉ Tích không hẹn mà cùng tìm nơi phát ra tiếng.

Thiến Khuynh một tay xách túi nhỏ, một tay khoác trên cánh tay bạn trai, nhìn xuống người ngồi ghế trúc, nói móc: “Các vị cũng muốn ở chỗ này sao? Kia cần nhanh lên, nếu không…..”

“Ngại quá, cho qua!” Phi Phi bước nhanh tới chỗ Hợi Nhẫm Tĩnh, đi ngang qua bên cạnh Thiến Khuynh, không bỏ lỡ cơ hội đụng phải cô một chút, cắt ngang lời nói Thiến Khuynh. “Em đã đặt phòng xong rồi, đi, đi xem.” Dứt lời, lắc lắc thẻ từ trong tay, kéo theo Quả Lâm ra chỗ thang máy.

Sáu người Tiêu Trần đem Thiến Khuynh bỏ lại sau lưng, tiến vào thang máy. Nữ nhân viên tiếp khách lộ ra tươi cười mê người hỏi: “Các vị ở phòng số mấy?”

“602, chúng tôi tự tìm được.” Phi Phi phất tay với nữ nhân viên kiều diễm, vừa đáp vừa ấn nút lầu 6. “Thực không hay ho, cư nhiên cùng ả ở chung một khách sạn, hy vọng đừng gặp phải nữa.”

“Các em có phải cùng cô gái kia kết thù gì hay không, cô ta nói chuyện có vẻ đâm chọc như vậy?” Dư Thịnh nghi hoặc nhìn Quả Lâm đang nắm tay mình.

Quả Lâm khinh thường nói: “Thiến Khuynh chính là như vậy! Ba mẹ ả cho ả chữ Khuynh trong khuynh quốc khuynh thành, ả liền thực sự nghĩ mình là mỹ nhân độc nhất vô nhị. Suốt ngày quyến rũ đàn ông.”

“Tới rồi.” Phi Phi dẫn đầu bước khỏi thang máy.

Bên ngoài thang máy là hàng lang dài trải thảm đỏ, trên tường cách hai thước mở một cửa sổ. Sáu người dọc theo hành lang tìm được phòng, Phi Phi dùng thẻ từ mở ba phòng, mời bốn người Kỉ Tích chọn lựa.

“Ưu tiên nữ trước.” Hợi Nhẫm Tĩnh nói.

Phi Phi nhìn đồng hồ nói: “Còn chưa đến năm giờ. Chúng ta đem đồ bỏ vào phòng, nghỉ ngơi một chút, đi chung quanh shopping đi?”

“Cũng được.” Kỉ Tích thấy Tiêu Trần gật đầu, chọn phòng bên trái có số 602, nắm tay Tiêu Trần đi vào.

Qua một giờ, hai cô gái đã ngồi không yên, gõ cửa phòng Kỉ Tích la hét đòi xuống dưới ngoạn. Bốn đại nam nhân cười khổ cùng theo thang máy xuống lầu.

“Đại sảnh lầu một.” Phi Phi cười nói với nữ nhân viên, xoay người vẫy vẫy tay, hấp dẫn ánh mắt mọi người nói: “Nãy quên đưa mọi người chìa khóa phòng.” Nói xong, đưa thẻ từ cho Tiêu Trần, Quả Lâm.

Kỉ Tích ngạc nhiên nói: “Dư Thịnh, Nhẫm Tĩnh, các người không lấy?”

Quả Lâm thè lưỡi nói: “Chúng em hai cô gái buổi tối không có cảm giác an toàn, rõ ràng nhờ hai vị nam sĩ đảm đương một chút hộ hoa sứ. Dư Thịnh theo giúp em, Nhẫm Tĩnh bồi Phi Phi.”

Tiêu Trần Kỉ Tích nhìn nhau, cười nghĩ, không cần đến lúc đó hộ hoa thành hái hoa, anh hùng biến thành sắc lang a! Lại nói, nữ sinh thời nay thật sự là lớn mật a!

Lúc ra khỏi khách sạn, trời đã có chút tối. Quả Lâm kéo ra ba lô, vỗ đầu nói: “Ai, mọi người chờ một chút. Em để quên đồ trên lầu.”

“Cái gì vậy a?” Hợi Nhẫm Tĩnh hỏi.

“Camera.”

Dư Thịnh xua tay nói: “Đi nhanh về nhanh.”

“Muốn tớ đi chung với cậu không?” Phi Phi nói.

“Tốt!” Quả Lâm cùng Phi Phi tay trong tay chạy vào nhà nghỉ.

Hợi Nhẫm Tĩnh lắc đầu thở dài: “Ai! Nữ hài tử, ngay cả đi lấy đồ cũng phải cùng đi.”

“Em nói, Nhẫm Tĩnh anh chưa kết hôn sao? Còn không hiểu phụ nữ như vậy.” Dư Thịnh ra vẻ cổ nhân nói: “Loại sinh vật như phụ nữ, chính là đặc biệt không có cảm giác an toàn. Trong trường học, đi WC cũng muốn kết bè cùng đi, huống chi là địa phương xa lạ.”

“Nói cũng có lý.” Hợi Nhẫm Tĩnh từ chối cho ý kiến trả lời.

Tiêu Trần nhìn ngoài trăm bước hàng quán rải rác, dựa vào lòng Kỉ Tích nói: “Trong rừng trúc tiểu điếm đơn độc, giống như thật sự tới nơi thâm sơn cùng cốc, làm cho anh nghĩ tới Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh. Kỉ Tích, thật muốn đem cảnh này vẽ lại.”

Kỉ Tích xoa thắt lưng Tiêu Trần, cằm gác lên đầu vai anh, cười khẽ từ trong túi lấy ra máy chụp ảnh tinh xảo, đem cảnh tượng phía trước toàn bộ chụp lại. “Trần Trần có linh cảm? Không sợ, chúng ta chụp, về nhà chậm rãi xem, nha?”

“Được.” Tiêu Trần ôn nhu đáp ứng.

“Thực chậm, muốn đi xem không?” Hợi Nhẫm Tĩnh không kiên nhẫn nói.

Dư Thịnh hâm mộ nhìn chằm chàm Kỉ Tiêu hai người, miễn cưỡng trả lời: “Nữ nhân làm việc chính là tốc độ này, không cần phải gấp gáp. Dù sao chỗ ngủ đã có, còn lo cái gì nữa?”

“Ai nha! Thật ngại quá, để các anh đợi lâu.” Quả Lâm tay cầm camera, chạy vội đến bên Dư Thịnh.

Phi Phi đeo ba lô, đi theo Quả Lâm chạy vội, thở hởn hển cả giận: “Gặp phải hội trưởng, nói hai câu.”

“Được rồi.” Hợi Nhẫm Tĩnh mau ngôn mau ngữ nói: “Đi chỗ nào?”

“Tôi cùng Trần Trần, đi dạo tiểu điếm.” Kỉ Tích một câu, quyết định hướng đi của sáu người.

Hàng quán chỉ dùng gậy trúc dựng thành, sáu giờ rưỡi mở đèn điện, bóng đèn mờ nhạt giống như ngọn nến, ẩn ẩn lập lòe, giống như ánh nến lắc lư trong gió. Trên mỗi sạp đều có một pho tượng Phật Di Lặc tinh xảo, đang ôm bụng cười đến thoải mái, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi, tiếng cười ha ha ha tràn ngập cả rừng trúc.

Tiểu điếm trong rừng, mỗi gian cách nhau rất xa. Lữ khách trên đường tốp năm tốp ba, cửa tiệm treo ngọn đèn dầu, yên lặng mà ấm áp. Tiêu Trần bên tai nghe được thanh âm ào ào, trong bóng đêm nắm tay Kỉ Tích, tìm nơi phát ra. Nguyên lai, là suối nước nóng, theo khe núi chảy xuống, trong đêm tối sương trắng phá lệ xinh đẹp. Tiến lại gần lắng nghe, giống như tiếng suối nước đang nói chuyện, đã thành tiếng lanh canh thanh thúy.

Sáu người ăn cơm tối, tới khi quay về khách sạn vừa vặn 8h45. Nhân viên nhà nghỉ vội vội vàng vàng, châu đầu ghé tai không biết nói cái gì đó.

Thang máy trong nhà nghỉ tám giờ rưỡi ngừng hoạt động, mấy người chỉ có thể đi bộ lên lầu. Dư Hợi hai người uống không ít rượu, Dư Thịnh coi như thanh tỉnh để Quả Lâm đỡ lên lầu. Hợi Nhẫm Tĩnh hoa tay múa chân, phải để Kỉ Tích Tiêu Trần khiêng lên mới thành thành thật thật.

Khó khăn đi tới cửa, Tiêu Trần đem Hợi Nhẫm Tĩnh giao cho Phi Phi. Lấy ra thẻ từ mở cửa, kéo kéo, không chút suy suyển.

“A? Như thế nào mở không ra?”  Phi Phi một bên, cũng cầm thẻ từ của mình nhìn kỹ.

Tiêu Trần cầm thẻ từ trong tay, đưa cho Phi Phi nói: “Có khi chúng ta cầm nhầm thẻ nhau không?”

“A?” Phi Phi che miệng đổi thẻ trong tay Tiêu Trần, quẹt vào cửa, cửa phòng mở ra.

Tiêu Trần Kỉ Tích trong tiếng giải thích của Phi Phi, đi vào phòng nghỉ. Hai người mở nước ấm tắm rửa, thay áo ngủ. Xem TV một lát, nhìn nhau cười. Để Tiêu Trần ở lại trong phòng, Kỉ Tích ra ngoài kêu bốn người Hợi Nhẫm Tĩnh, giết thời gian qua đêm nhàm chán.

“Hợi Nhẫm Tĩnh lay thế nào cũng không tỉnh, em chỉ có thể một người lại đây.” Phi Phi mặc áo ngủ, chà lau tóc ướt đẫm.

Quả Lâm mặc áo ngủ in động vật đáng yêu, quấn quít lấy cánh tay Dư Thịnh, cười duyên nói: “Chuyện gì vậy a?”

“Ngủ không được, tìm các người đến kể chuyện ma.” Trong phòng có hai cái giường, một cái cạnh cửa sổ, một cái sát tường, Tiêu Trần cùng Kỉ Tích nằm trên giường bên cửa sổ, để Dư Thịnh ba người ngồi trên giường còn lại.

Phi Phi ngạc nhiên nói: “Tiêu đại ca, các anh sao lại nghĩ đến kể chuyện ma? Em còn tưởng anh tìm tụi em đánh bài đó.”

Tiêu Trần kéo chăn giải thích nói: “Anh chưa từng đi du lịch sinh viên. Nghe nói lúc đi du lịch, sinh viên sẽ tụ trong một phòng kể chuyện ma, là truyền thống. Vẫn muốn thử xem.”

“Có sao?” Phi Phi hỏi Quả Lâm.

“Hình như có, bất quá tớ chưa từng làm.” Quả Lâm đáp.

Kỉ Tích tắt đèn huỳnh quang, mở đèn đầu giường màu cam, trầm giọng nói: “Bắt đầu đi.” Chỉ cần là Trần Trần yêu cầu, hắn sẽ kiệt lực thỏa mãn.

Phi Phi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, 9h20. Thời gian còn sớm, nếu thoái thác không được, dứt khoát để cô bắt đầu. “Hồi trước có một cô gái, chồng cô muốn đi tòng quân. Đi một năm rồi, cô đã sắp sinh đứa nhỏ, chồng vẫn là bặt vô âm tín. Ngày đó lúc cô gái lâm bồn, trời trút mưa to, cô giãy dụa cầu xin ông trời để cho chồng bình an về nhà.”

Trong phòng cửa sổ mở, một trận gió dũng mãnh lùa vào, thổi bức màn trắng tung bay. Phi Phi thay đổi khẩu khí tiếp tục kể: “Không tới ba ngày, chồng cô gái thật sự về nhà. Trai tráng trong thôn ra ngoài đánh giặc, đều là cửu tử nhất sinh. Thôn dân thấy chồng cô trở về, đều thập phần tò mò. Từ đó về sau, chàng trai trải qua những ngày mỹ mãn, chính là dần dần cảm thấy người chung quanh đều tránh xa nhà hắn, hắn hỏi cũng không đáp trả.”

Phi Phi dừng một chút lại tiếp: “Có một ngày, một pháp sư đến thôn. Ông nói hắn đứng chổng ngược nhìn cửa nhà mình. Chàng trai nhịn không được tò mò, thử thử một lần, thoáng chốc sợ hãi. Trốn vào trong miếu làm hòa thượng, không bao gờ gặp vợ con mình nữa.”

“Làm sao vậy?” Quả Lâm hỏi.

Phi Phi lạnh lùng cười nói: “Cô gái dùng chính mệnh mình cùng đứa con, đổi cho chồng trở về. Ông trời thực công bằng, có nhận có trả. Pháp sư liên tiếp không thể thu phục nữ quỷ, nên dùng cách này khiến nàng chui đầu vô lưới. Chuyện xưa còn có kết cục, nữ quỷ thương tâm tự thiêu, trước khi hồn phi phách tán cầu pháp sư, đem sọ mình làm thành nút áo, đưa cho chồng cô, hy vọng vĩnh viễn bồi bên người hắn. Đáng tiếc, chàng trai sợ hãi không dám nhận, chỉ có thể làm nút thắt trên áo cà sa của pháp sư.”

Tí tách tí tách, rào rào —–

Ngoài cửa sổ nổi lên một trận mưa to, hàn khí lãnh liệt thổi vào căn phòng hôn ám.

“Giống như Bạch nương tử* a!” Quả Lâm lắc đầu thở dài nói: “Phi Phi, cậu kể chuyện này, làm ông trời khóc rồi.”

(*Bạch nương tử: tham khảo tại đây https://vi.wikipedia.org/wiki/B%E1%BA%A1ch_X%C3%A0_truy%E1%BB%87n)

Dư Thịnh nghe chuyện xong có chút thương cảm, nhìn hai nam nhân giường đối diện ôm nhau cùng một chỗ, ánh mắt chuyển qua ngọn đèn, bĩu môi nói: “Có một nam nhân, hắn thích một người phụ nữ đã có chồng. Nhưng không dám nói cho đối phương biết, chỉ có thể bí mật vì người yêu hái hoa cày ruộng. Lúc ấy, đang thời kì loạn thế, chồng người phụ nữ bị vu cáo giết người, nam nhân không đành lòng thấy nữ nhân khóc, đến nha môn nói người là do hắn giết.”

Dư Thịnh thở hắt ra nói: “Giết người thì đền mạng, nam nhân sau khi chết, xuống địa ngục. Diêm Vương thấy hắn vô tội si tình, đang chuẩn bị cho hắn đầu thai chỗ tốt. Ai ngờ nam nhân hỏi vận mệnh người kia như thế nào? Diêm Vương nói thẳng, người quả thật là do chồng nữ nhân giết chết, hạng người ác độc này, lập tức đem xuống địa ngục chịu khổ hình. Nữ tử sẽ cô độc sống quãng đời còn lại.”

“Nam nhân quỷ xuống khẩn cầu để hắn chịu tội thay cho chồng nữ nhân, nói thà rằng chịu nghiêm hình tra tấn, cũng không nguyện thấy nữ tử không nơi nương tựa. Diêm Vương bị hắn thành tâm sở cảm (làm cảm động), đồng ý thỉnh cầu của hắn. Cũng để cho hắn khi chịu hình, mỗi thời mỗi khắc, có thể nhìn thấy cuộc sống nữ nhân ở nhân gian.”

“Em nói, mấy người hôm nay bị làm sao vậy?” Quả Lâm nhìn chung quanh kêu lên: “Như thế nào lại kể chuyện xưa thương cảm? Quên đi, em cũng kể một cái.”

Quả Lâm thanh thanh cổ họng nói: “Những năm cuối Nhà Thanh, có một sinh viên du học về nước. Hắn mua một đại trạch, ở trong phủ, chuẩn bị cùng người yêu kết hôn. Trong trạch rộng rãi thanh tĩnh, phía đông có một rừng trúc, đặc biệt được chủ nhà thích. Có một ngày, sinh viên ngồi trong rừng trúc dưới ánh trăng uống rượu, bất tri bất giác trăng đã nhô cao. Trong rừng một nữ nhân xinh đẹp như tranh lượn lờ bước ra, nàng đi đến bên cạnh bàn đá cùng nam nhân bắt chuyện.”

Quả Lâm nhìn quanh thần sắc mọi người trong phòng nói: “Hai người nói chuyện tâm đầu ý hợp, cách nói năng cử chỉ của nữ nhân, đều hấp dẫn ánh mắt người sinh viên. Canh ba qua đi, nam nhân uống rượu say, ôm nữ nhân vào phòng. Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, người hầu không thấy chủ nhân rời giường, gõ cửa phòng, không có đáp lại. Vội vàng đẩy cửa mà vào, chỉ thấy người sinh viên ngửa mặt nằm trên giường gỗ, cả người đẫm máu, lồng ngực bị đào một động lớn, trái tim không thấy tung tích.”

“Xong rồi?” Dư Thịnh hỏi.

Quả Lâm nhìn Dư Thịnh, hí mắt cười nói: “Còn có một câu, hoa tâm hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

“Ha ha, nói hay lắm!” Phi Phi vỗ tay khen.

“Tôi cũng không thể để cho các vị đoạt hết sân khấu được.” Kỉ Tích mắt hoa đào vừa chuyển, cười nói: “Có một nữ hài tử, cô thực thông minh, thi đậu trường đại học nổi danh. Không biết hạnh phúc hay là bất hạnh, cô yêu một người bạn cùng lớp. Nữ hài tử lần đầu yêu một người, rất thật tâm, còn thật sự vì nam hài bày mưu tính kế, vì sau này mà dốc sức. Ai ngờ chuyện gì cũng không thể nói trước, nam tử đại học sao có thể tin cậy? Nam hài chớp mắt đã bị một nữ nhân khác bắt giữ, thành người hầu dưới váy nữ nhân.”

Kỉ Tích xem ba người đối diện khẩn trương nói: “Nữ hài một mạch biến thành quỷ, nguyền rủa nam nhân phụ bạc, cùng hồ ly tinh kia chết không tử tế.”

“Sau đó thì sao?” Dư Thịnh nghe say mê.

Đột nhiên, Kỉ Tích cũng không nói nữa, dựa vào gối ôm, quay đầu nhìn mưa lớn ngoài cửa sổ.

Dư Thịnh kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ xong rồi?”

“Ngay cả chuyện ma cũng không biết kể, vẫn là anh kể đi.” Tiêu Trần nhẹ nhàng đánh Kỉ Tích một chút, cười nói: “Một trường học cử hành du lịch mùa thu, có hai nam hài ở trên đường kết bạn cùng nữ sinh viên xinh đẹp. Cùng nhau thuê phòng, nam nữ cùng ngủ một đêm tỉnh lại. Bên người nam tử, nhưng lại có một thi thể nữ nhân xa lạ đang nằm. Hắn nhanh chóng bị bắt, bị phán tội. Nam nhân mang theo còng tay, hỏi cô gái vốn nên ở cùng với mình hai câu.”

Tiêu Trần nhẹ giọng nói: “Nam hài hỏi, em không phải cùng anh ở chung một phòng sao? Như thế nào đến cách vách? Cô gái trả lời, em như thế nào có thể ngủ bên người một nam nhân dễ dàng cùng nữ nhân ôm ôm ấp ấp.”

Âm sắc Tiêu Trần càng thêm trầm thấp. “Nam hài lại hỏi, bên giường của anh sao lại có một thi thể nữ nhân? Cô gái cười lạnh mở miệng nói, còn không hiểu sao, em chính là quỷ giết người!”

Ầm ầm! Rào rào rào —–

Tia chớp chói mắt xuyên qua trống vắng mênh mông, bổ vì phía đông rừng trúc ngút ngàn. Tiếng sét đinh tai nhức óc, Quả Lâm sợ tới mức run rẩy một cái, nhảy xuống giường reo lên: “Đừng nói nữa! Rất dọa người! Loại thời tiết này, không thích hợp kể chuyện ma.” Nói xong, lôi kéo Phi Phi còn muốn chạy.

Dư Thịnh nghi hoặc nói: “Chuyện này, sao cảm thấy quen quen nhỉ?”

Quả Lâm vặn nắm cửa, cửa không mở ra. Kỉ Tích lắc lắc thẻ từ trong ánh đèn mờ nhạt nói: “Cửa đóng, chìa khóa ở đây.”

“Sao lại khóa cửa a?” Phi Phi oán giận xoay người đi tới chỗ Kỉ Tích, nghĩ muốn đoạt cái chìa khóa kia.

“Tôi nghĩ là cô biết.” Kỉ Tích cong khóe miệng, tay phải nhoáng lên một cái, thẻ từ trong lòng bàn tay biến mất.

Phi Phi nhìn Kỉ Tích nói: “Tôi không rõ các anh nói cái gì.”

“Kỳ thật, chỉ cần cởi áo choàng tắm của cô ra, lập tức có thể hiểu được.” Tiêu Trần ôn nhu đứng bên cạnh Phi Phi, như trước dùng thanh âm lạnh lẽo nói: “Cô không tắm rửa, chỉ là làm ướt tóc. Bên trong hẳn là còn mặc quần áo buổi sáng hôm nay.”

Quả Lâm nhìn Phi Phi khó hiểu nói: “Các anh nói cái gì a? Phi Phi vì cái gì không tắm rửa?”

“Dùng thẻ từ trong túi Phi Phi, mở cửa phòng cách vách, vừa thấy sẽ biết.” Kỉ Tích cười lạnh nói: “Nếu, trong bồn tắm của cô có tử thi, cô sẽ tắm rửa sao?”

Ầm —–

Lại một tiếng sấm, giống như gõ vào lòng mọi người.

“Trong phòng Phi Phi có thi thể? Như thế nào có thể?” Quả Lâm ngơ ngác lắc cánh tay Phi Phi. “Phi Phi, cậu nói gì đi a! Không có khả năng! Có người chết, Phi Phi thấy, vì sao không gọi cảnh sát?”

“Có một loại khả năng, Phi Phi sẽ không gọi cảnh sát.” Dư Thịnh rốt cục hiểu được. Cậu cúi đầu nói: “Phi Phi là hung thủ.”

Lắc rắc —-

Rừng trúc xa xa tựa hồ bị sét đánh trúng, phát ra tiếng vỡ vụn.

“Không —— sẽ không.” Quả Lâm lắc bả vai Phi Phi, hy vọng cô phủ định. “Các anh nói giỡn có phải không? Sao có chuyện cười hài hước như vậy?”

Phi Phi gạt tay Quả Lâm ra, bình tĩnh nói: “Tôi sao có thể giết người? Các người cho rằng, tôi trong nửa tiếng lúc các người tắm rửa hành hung? Nói cho các người biết, tôi đem Hợi Nhẫm Tĩnh đỡ vào phòng xong, đã đi đến chỗ Quả Lâm nói chuyện phiếm, thẳng đến khi cô ấy tắm rửa mới trở về phòng.”

Phi Phi nhìn thẳng Kỉ Tích, cởi áo choàng tắm nói: “Vừa định tắm rửa, anh đã gõ cửa, ở bên trong không đến mười lăm phút. Tôi ngay cả quần áo còn chưa kịp cởi.”

“Ý của cô là, trước khi đến phòng chúng tôi, phòng tắm của cô sạch sẽ, cái gì cũng không có?”

“Đúng!” Phi Phi chuyển sang Tiêu Trần nói: “Nhưng, hiện tại trở về nhìn thấy cái gì, tôi cũng không dám khẳng định. Dù sao, tôi mang theo chìa khóa phòng ở đây, nhưng trong phòng còn có Nhẫm Tĩnh, không phải sao?”

“Không hổ là Hội phó hội sinh viên.” Tiêu Trần cười nói: “Tôi chưa nói cô ăn cơm xong chạy về giết người, người sớm từ lúc chúng ta choạng vạng xuất môn, đã bị cô cột trong bồn tắm.”

“Vậy càng không có khả năng!” Phi Phi cười lạnh nói: “Lúc ấy, Hợi Nhẫm Tĩnh từ trước đến nay đều cùng tôi một chỗ, khi ra cửa cũng không có cái gì khác thường đi? Chính là, sau lại vòng về, đều chỉ vì đi lấy camera của Quả Lâm. Hơn nữa, anh cũng đừng quên, chìa khóa phòng tôi, chính là ở chỗ anh!”

Tiêu Trần chọn mi nói: “Đừng kích động, tôi nghĩ là như vầy. Cô lúc chiều, trong một tiếng chúng tôi vào phòng nghỉ ngơi, trói người ném vào phòng tắm. Sau đó, sẽ cùng Quả Lâm tìm chúng tôi ra khách sạn, chạy đến tiểu điếm ăn cơm tối.”

“Tôi trói người vào phòng, Hợi Nhẫm Tĩnh sẽ không biết sao?”

“Hắn xác thực không biết, cũng không thể biết. Bởi vì, phòng mà cô bắt cóc giết người là phòng cách vách, mà lúc đó chúng ta đang ở tầng dưới!”

Dư Thịnh nghe đầu đầy mờ mịt, vội vàng hỏi: “Có thể nói rõ một chút không? Rốt cuộc sao lại thế nào?”

Kỉ Tích tiếp tục giải thích: “Buổi chiều lần đầu tiên chúng tôi vào phòng, không phải là 602, mà là 502 phía dưới. Hợi Nhẫm Tĩnh vào phòng 503, phòng của cậu là 504. Khách sạn bố trí phòng ốc, vốn là một dạng giống y đút, chúng ta đều bị lừa.”

“Anh nói ở lầu dưới?” Dư Thịnh lắc đầu nói: “Không có khả năng a! Em rõ ràng thấy Phi Phi ấn nút lầu 6, thang máy cũng ra ở tầng 6.”

“Ở đây người nhiều phòng ít, có thể thuê một lúc ba gian phòng liền nhau, có thể quá may mắn hay không?” Kỉ Tích ôm chặt Tiêu Trần nói: “Phi Phi là Hội phó hội sinh viên, cô ta có thể quyết định địa điểm du lịch. Lúc trước đến, cô đã đặt trước phòng ở đây. Không phải ba gian, mà là sáu gian, hơn nữa nhất định phải cao thấp cân xứng.”

Kỉ Tích thở ra một hơi nói: “Số phòng nơi này, chỉ dùng giấy dán. Buổi chiều sau khi đến khách sạn, cô ta bảo chúng ta ở đại sảnh nghỉ ngơi. Thừa dịp chúng ta nghĩ cô ta đi thuê phòng, lặng lẽ dùng thang máy đến lầu 6, đem số phòng bên đường lén lút dán lại một tầng. Tôi nghĩ Phi Phi, cô nhất định đã từng đến đây nghỉ phép. Nếu không, sẽ không quen thuộc như vậy.”

Phi Phi không có trả lời.

“Cô ta thuê phòng, không phải lo lắng. Bởi vì, đã có dự định trước, phòng chính mình muốn.” Tiêu Trần nhìn Phi Phi trầm mặc, thay Kỉ Tích nói tiếp.

“Vì cái gì phải đổi dãy số phòng?” Quả Lâm khó hiểu.

Tiêu Trần nói: “Các người còn nhớ, ở đại sảnh gặp cô gái tên Khuynh, lời nói của cô ấy bị Phi Phi đánh gảy không?”

“Này có liên quan gì?”

“Lúc ấy, Thiến Khuynh đại khái muốn nói, các người cũng muốn ở đây sao? Kia cần phải nhanh lên, nếu không chỉ có thể ở tầng hầm.”

“Tầng hầm?” Dư Thịnh giật mình hỏi.

Tiêu Trần cười nói: “Đúng, trước khi các người tới đây, tôi gọi điện thoại cho phòng thường trực. Nhân viên nói, khách sạn này có tám tầng, bảy tầng ở trên còn có tầng hầm làm kho lạnh. Từ tầng hầm đến tầng sáu đều có thang máy, tầng bảy bởi vì là phòng nhân viên, không có trang bị thang máy.”

“Thang máy không giống ở S thị chúng ta, tầng ngầm viết -1, hoặc là dùng B1. Nó chỉ dùng số từ 1 tới 7, cứ như vậy, xuất hiện thêm một tầng hầm.” Kỉ Tích cười cười nói: “Rốt cuộc đại sảnh, phải ấn số 2. Đến phòng 602 hiện tại chúng ta đang ở, phải ấn 7.”

Dư Thịnh trong lòng rùng mình nói: “Nói cách khách, Phi Phi ban đầu mang nhóm chúng ta đi là lầu 5?”

“Đúng vậy. Khi nữ nhân viên hỏi, các vị ở phòng nào, tôi liền cảm thấy không thích hợp.” Tiêu Trần giúp Kỉ Tích gạt sợi tóc rối nói: “Bình thường, cô ấy nên hỏi, các vị đi lầu mấy mới đúng. Vì cái gì hỏi số phòng? Cô ấy là sợ chênh lệch một tầng, làm cho khách đi nhầm phòng.”

“Không đúng a!” Quả Lâm vạch trần lỗ hỏng bên trong. “Với câu hỏi của nữ nhân viên, Phi Phi trả lời 602, cũng nhấn số lầu 6. Cô ấy sao lại không nói, chúng ta ấn nhầm rồi?”

Tiêu Trần nhướng mày nói: “Đây chính là chỗ cao minh của Phi Phi. Còn nhớ cô ấy nói như thế nào không?” Tiêu Trần quét mắt lạnh nhìn mặt ba người nói: “Lúc ấy, tính tình Phi Phi thật không tốt. Nói với nữ nhân viên, 602, chúng tôi tự tìm. Cô cố ý làm bộ như sinh khí Thiến Khuynh, lại đổ lên đầu nữ nhân viên. Đối phương cũng không phải ăn không, bị cáu bẳn như vậy không kiên nhẫn như vậy, cô nói có khả năng, lại hảo tâm vạch trần sai lầm của chúng ta?”

“Chúng ta lên lầu 6, vào phòng 502 Phi Phi đã đổi số phòng, tự nhiên không phát hiện cái gì không đúng. Buổi chiều thời điểm nghỉ ngơi, Quả Lâm, Phi Phi cùng cô ở chung một chỗ sao?”

Quả Lâm nhìn ánh mắt Kỉ Tích, lại nhìn sang Phi Phi, lắc lắc đầu.

“Tôi nghĩ, hỏi Hợi Nhẫm Tĩnh, hắn cũng sẽ nói lúc ấy Phi Phi không có trong phòng. Hắn nghĩ, Hẳn là Phi Phi đi cách vách tìm Quả Lâm. Phi Phi quả thật đi nói chuyện, nhưng là cùng với người bị hại, ở 603.”

“Những gì các người nói đều là giả thiết!” Phi Phi nâng mặt lên, trừng mắt Hai người Tiêu Kỉ nói: “Thời điểm trở về, đồ vật của các người không phải đều hảo hảo ở 602 sao? Nếu giống như các người nói, như vậy ba lô linh tinh, hẳn là ở 502 mới đúng.”

Tiêu Trần thật sâu nhìn Phi Phi nói: “Cô cùng Quả Lâm quay về phòng nghỉ không phải sao? Hơn nữa nói tới cái chìa khóa. Trên lầu 6, thực tế là thời điểm ở lầu 5. Cô không đem chìa khóa cho chúng tôi, liên tiếp mở ba cửa phòng, làm ra bộ dáng cho chúng tôi chọn. Cố ý quên đưa chìa khóa cho chúng tôi, bởi vì chìa khóa kia là chìa khóa mở cửa phòng tầng 5, là chìa khóa cô phải lập tức đưa cho tiếp tân trả phòng.”

“Ở trong thang máy xuống lầu, cô sợ chúng tôi nhìn ra thang máy lệch một tầng. Phất tay hấp dẫn chúng tôi chú ý, đưa cho chúng tôi chìa khóa, cái cô đưa cho tôi là 603, không phải 602. Nhưng trong thang máy ánh sánh không tốt, tôi cũng không nhìn kỹ.” Tiêu Trần thở dài nói: “Lúc sau, cô chỉ cần lại làm ba việc, một là đem hành lý của chúng tôi, từ tầng 5 đổi đến tầng 6. Hai là trả chìa khóa tầng 5, ba là dán lại số phòng ở tầng 5.”

Kỉ Tích vỗ vỗ vai Tiêu Trần, ý bảo anh nghỉ một lát, chính mình mở miệng tiếp: “Cho dù Quả Lâm không quên camera, cô cũng sẽ lấy cớ quay về nhà nghỉ. Trong tay cô chỉ thiếu một thẻ từ không dùng đến, chính là của phòng giấu xác, phòng cô chuẩn bị cùng Hợi Nhẫm Tĩnh ở.”

“Em vẫn còn vào phòng lấy camera.” Quả Lâm cãi lại nói.

“Phi Phi ở trong thang máy đưa cho cô là chìa khóa phòng 504, lúc cô cùng cô ấy vào phòng, cô có vào WC hay không? Đã từng buông chìa khoác xuống?”

Quả Lâm trầm mặc không nói, đáp án rõ ràng.

“Sau khi cầm camera, Quả Lâm cô nhất định xuống lầu trước. Phi Phi lập tức quay lại mở cửa phòng chúng tôi, đem đồ vật chuyển lên lầu 6.”

Dư Thịnh nói: “Kia đồ của Hợi Nhẫm Tĩnh thì sao? Chìa khóa phòng 603 trong tay Tiêu Trần, cô ấy không phải không vào được sao?”

“Cô ta không cần đi vào. Chỉ cần đặt trong ba lô, buổi tối trở về phòng, lại lấy ra là được. Hợi Nhẫm Tĩnh không phải bị Phi Phi chuốc rất nhiều rượu sao? Cậu nói, hắn trở lại phòng, còn có thể xem đồ chính mình có ở chỗ cũ hay không?” Kỉ Tích nhún nhún vai nói: “Đây là vì sao, Phi Phi phải phối hợp một nam một nữ trong phòng. Đã có thể dễ dàng cầm chìa khóa, còn có thể không để người ta nghi ngờ.”

“Còn có thể có căn cứ ngoại phạm, bởi vì chìa khóa của cô ta trong tay tôi. Ai biết, trong phòng 603 đã có người đang giãy giụa?” Tiêu Trần bổ sung nói: “Phi Phi, vì để trì hoãn thời gian tử vong, cô nhất định làm đối phương hôn mê, đem người trói lại bỏ vào bồn tắm, mở nước nhỏ giọt, canh tốt thời cơ đem người dìm chết, đúng hay không?”

“Nói giỡn! Cậu không có giết người. Sao có thể, người chết là Thiến Khuynh?” Quả Lâm nhìn sang Phi Phi, mãnh liệt lắc vai cô nói: “Sau khi trở về phòng lấy camera, tớ xuống lầu trước, thấy hội trưởng đang đi tìm Thiến Khuynh. Chẳng lẽ, khi đó, cậu đang làm những việc này? Đem đồ chuyển lên tầng 6, dán lại số phòng sai, lại đến bàn đăng kí trả lại chìa khóa tầng 5. Sau đó, trộm đem thẻ từ phòng 604 bỏ vào túi tớ?”

Quả Lâm lạnh lùng quát: “Hội trưởng hắn phụ cậu, Thiến Khuynh là hỗn đản! Chính là, vì vậy mà giết người, đáng giá sao? Cậu ngẫm lại a?”

“Có cái gì đáng giá hay không?” Phi Phi đẩy Quả Lâm ra cười lạnh nói: “Khi tôi bị Thiến Khuynh đẩy ngã phải sanh non, bắt đầu từ thời khắc đó, tôi đã bày tính tình huống này. Không ai biết đến đứa nhỏ, không ai biết tôi có bao nhiêu hận, càng không ai biết tôi hối hận rất nhiều! Hối hận nhận thức tên mặt người dạ thú này!”

“Tôi trước kia cùng hắn tới nơi này, cảnh sắc hồ Tre Ngà làm cho tôi lưu luyến không quên. Đối với thang máy khách sạn lại đặc biệt nhớ kĩ. Tôi biết, tới nơi này, hắn nhất định sẽ mang Thiến Khuynh đến hồ Tre Ngà ở một đêm.” Phi Phi nhe răng cười nói: “Hắn cho dù không đến, còn tới ba ngày hai đêm, tôi cũng không tin không giết được Thiến Khuynh con tiện nhân này!”

Ầm ầm ——

Phi Phi trong tiếng mưa rơi thê lương, xoay người đối diện Tiêu Trần nói: “Anh như thế nào hoài nghi tôi?”

“Cô thừa nhận?”

“Tất cả mọi người là người thông minh. Nếu, các người đã biết chuyện. Tra dấu vân tay tầng 5, lập tức liền hiểu được chân tướng. Huống chi, tôi sớm không để ý tới sống chết.”

Ánh mắt Tiêu Trần từ gương mặt Phi Phi, nhìn về phía tay cô. “Móng tay cô sơn bóng đúng không? Ở Thúy Môn Quan cô đề nghị đến hồ Tre Ngà, khi chỉ đường trên bản đồ, tôi nhìn thấy móng tay bóng loáng, cảm thấy kì quái.”

“Kì quái cái gì?”

“Một nữ sinh viên sơn móng tay không kì quái. Quái chính là, sơn bóng, lại sơn dày như vậy. Nếu nói vì đẹp, vậy sao không sơn đỏ đi? Tôi nghĩ đến trong một câu chuyện, nói có người vì để không lưu lại dấu vân tay, sơn thẳng lên mặt trong ngón tay.” Tiêu Trần toàn bộ vạch trần: “Tôi là người viết tiểu thuyết, lòng hiếu kì đặc biệt cao. Biểu hiện của cô ở trong thang máy, hành động một lần mở ra ba cửa phòng, ra khách sạn lại vòng về lấy đồ…. Huống chi, cô đối với nơi này rất quen thuộc. Cảm giác thuần thục đó, thật sự là một lỗ hỏng.”

“Anh chỉ là hoài nghi, như thế nào sẽ nghĩ đến tôi giết người?”

“Buổi tối trở về, nhân viên trong khách sạn đều vội vàng không biết làm cái gì. Cho nên, tôi gọi điện đến phòng trực, lớn mật hỏi một chút, nói người còn chưa tìm được sao? Bọn họ nói cho tôi biết, đang hết sức tìm.”

Kỉ Tích bên cạnh nhìn rừng trúc trong mưa gió, giống như sóng lớn đen thẳm, mãnh liệt phập phồng. “Trên lầu không có camera, nhưng cửa lớn thì có. Trong nhà nghỉ lạc mất người, thật sự rất kì quái không phải sao? Phi Phi, về sau tìm người chết thay, phải tìm người ngốc một chút.”

“Tôi thật tìm người ngốc.” Hốc mắt Phi Phi đong đầy nước mắt, mơ hồ nhìn Kỉ Tích, nghẹn ngào nói: “Hợi Nhẫm Tĩnh đã kết hôn đi? Tôi chính là chọn hắn không chung thủy như vậy. Ai biết gặp phải các người đâu?”

“Cô hiện tại có hai lựa chọn, trốn hoặc là tự thú.” Tiêu Trần tiến lên vỗ vỗ vai Phi Phi nói: “Phi Phi, mọi người đều ích kỉ, tôi không muốn ba ngày hai đêm kế tiếp phải ngồi cảnh cục. Đem Hợi Nhẫm Tĩnh lôi qua phòng Dư Thịnh đi, tôi làm như không có chuyện này. Cô có thể nói với cảnh sát là trong lúc tức giận, lỡ tay đem người dìm chết.”

Nhìn theo Phi Phi mờ mịt trở lại phòng, Kỉ Tích đem thẻ từ ném cho Dư Thịnh đối diện đang dại ra, quát: “Đi giúp cô ấy.”

“Quả Lâm, cô từ từ.” Tiêu Trần đưa tay ngăn chặn Quả Lâm muốn đi, lãnh đạm nhìn cô nói: “Cô là bạn Phi Phi, hiểu rõ nhất cử nhất động của cô ấy. Cô ấy hôm nay khác thường, tôi không tin cô nhìn không thấy. Bởi vì, cô ghen tị Thiến Khuynh, thích hội trưởng, cho nên lợi dụng tay bạn tốt, loại bỏ tình địch. Nếu nói, Phi Phi là bởi vì tình cảm khó khăn, mà trở thành quỷ giết người. Như vậy cô, chính là quỷ ích kỉ bất nghĩa hại bạn, trơ mắt nhìn cô ấy chết đuối trong nước bùn!”

Ầm —–

Một tiếng sấm đánh cho Quả Lâm đỏ mặt tai hồng, Tiêu Trần buông tay ra nói: “Cô đi đi. Phải biết rằng, không phải bạn bè đều dễ lừa như vậy. Ác giả ác báo, công bằng tự nhiên ở lòng người.”

Kỉ Tích đứng ở cửa, thu hồi thẻ từ Dư Thịnh đưa tới, nhìn theo bằng hữu sắc mặt xanh mét đóng cửa phòng. Kỉ Tích đẩy cửa, quay về trên giường cùng Tiêu Trần gắt gao ôm nhau. Tắt đèn, đồng loạt nhìn mưa rền gió dữ ngoài cửa sổ.

“Kỉ Tích, bọn họ kể chuyện ma, trong lời nói ẩn lời nói. Trong chuyện của Phi Phi, cô chính là nữ nhân kia, không oán không hối hận trả giá, lại chiếm không được kết cục mình muốn. Trong chuyện, cô có thể ta thứ người phụ lòng, trong hiện thực lại là kết cục gì đây?”

Trầm mặc một lát, Tiêu Trần đem đầu gác vào bên gáy Kỉ Tích, nói: “Trong chuyện của Quả Lâm, nàng chính là người trốn sau màn, vị hôn thê của sinh viên kia. Cô cho rằng chồng mình hoa tâm, nên dùng tay người khác diệt trừ. Không đánh mà thắng, mượn đao giết người, thật sự là cao thủ giả vờ.”

“Dư Thịnh tiểu tử kia, khỏi cần nói ra!” Kỉ Tích cố ý tức giận bất bình, đánh vỡ chủ đề thương cảm. “Cư nhiên, đem chính mình nói tốt như vậy! Mơ ước ai chứ! Trần Trần, về sau cách hỗn đản này xa một chút!”

Tiêu Trần hôn nhẹ hai má Kỉ Tích, cười nói: “Kể chuyện ma, viên mãn chấm dứt. Chuyện người khác, cùng chúng ta không quan hệ. Ngày mai còn muốn dậy sớm, ngủ đi.”

Kỉ Tích đóng cửa sổ, ngăn cách mưa gió kêu rên. Rừng trúc điên cuồng lung lay, giống như người lữ hành không biết vận mệnh phía trước, đang phải đau khổ giãy dụa.

Thế tục a, chính là quỷ sống mới càng đáng sợ. Các người nói có phải không?

Chạng vạng ngày hôm sau, Phi Phi được phát hiện trong phòng 403, trên ngực đầy máu tươi. Bên người cô nằm một nam nhân, bị đâm trúng cổ, mất máu quá nhiều mà chết. Đồng thời, Quả Lâm báo án, làm đương sự bị thỉnh vào cảnh cục, giải thích hết thảy.

Buổi chiều cách ngày, Tiêu Trần nghe được trong tổ E lan truyền tin tức ồn ào huyên náo, lặng lẽ đem đoạn ngắn trong máy ghi âm xóa đi. Anh tựa vào lòng Kỉ Tích ngẩng đầu nhìn biển trúc, trong lòng không khỏi cảm khái. Trong cuộc sống tình là chi, mà mặc kệ yêu hận, thẳng đến sinh tử cùng nhau.
Bình Luận (0)
Comment