“Đại ca, từ bỏ đi?” Tên bắt cóc biệt hiệu Gấu Trúc Nhỏ, lôi kéo vạt áo nam nhân cầu xin. “Con chim lần trước, nhân lúc cho con chó ghẻ ăn, trốn khỏi lồng sắt, tự mình bay về nhà. Lần trước trước chúng ta bắt con chó kia, nửa đêm ồn tới nổi hàng xóm đều trách cứ chúng ta. May mắn khi đó, chủ nhà không có ở nhà. Lần này, anh tóm con khỉ với con rùa, tuy rằng nó sẽ không kêu cũng không chạy nhanh, nhưng em vẫn cảm thấy không bảo đảm.”
>_</// “Vấn đề không phải chỗ đó đi?” Cáo Cụt Đuôi đá chân bàn nói: “Đại ca, tại sao lúc nào cũng bắt động vật? Anh tin là người ta sẽ vì một con rùa trả tiền chuộc sao?”
Lão đại bọn bắt cóc Gấu Bắc Cực nhân nghĩa liếc mắt Cáo Cụt Đuôi mật cái, cắn bánh bao mắng: “Hồ ly! Đừng cho là tao không biết, trong hơn mười lần hành động này, có bảy tám lần, là mày cố ý để cho con tin chạy thoát. Tao đã bắt đầu hoài nghi, mày có phải là cảnh sát nằm vùng hay không.”
Phi! Con tin gì chứ? Còn không phải đều là một đám thú cưng. Cáo Cụt Đuôi tức giận cực kì nắm bánh mỳ trên bàn, xem như thịt gấu, hung hăng cắn. Cục cảnh sát sẽ vì một đám ô hợp ngay cả tên cũng không có, cố ý cài nằm vùng sao? Lão đại thật là người si nói mộng!
Bang rầm —–
“Tao về rồi.” Hầu Tử linh hoạt nhất trong bọn bắt cóc, ôm theo thùng giấy, đá cửa vào nhà.
Cáo Cụt Đuôi căng thẳng nhảy người lên, chạy đến khép cửa lại. Tiện tay gõ đầu Hầu Tử một cái vang tức giận mắng: “Ngu ngốc! Chúng ta là bọn bắt cóc, cũng không phải anh hùng! Mày mở cửa dùng động tĩnh lớn như vậy làm gì? Còn muốn cả con hẻm hoan hô a?”
Hẩu Tử tay phải ôm thùng giấy, tay trái xoa đầu, không cam lòng yếu thế nói: “Cáo Cụt Đuôi, cũng đừng trách tao không nhắc mày. Phòng này vách tường rất mỏng, âm thanh lớn, cách vách có thể nghe thấy. Mày muốn hại cả đám vào cảnh cục sao?”
“Đừng cãi nhau!” Gâu Bắc Cực vung bàn tay to lên, dập tắt hai người Khỉ Cáo tranh chấp, nói nhỏ: “Hẩu Từ, bắt được rùa không?”
Hầu Tử xoa xoa ót nói: “Không.”
“Vậy mày còn cười được?” Gấu Bắc Cực nhìn chằm chằm Hầu Tử rít gào.
Hẩu Tử cãi lại nói: “Hôm nay, ông già kia không thả rùa ra hậu viện phơi nắng, em có biện pháp gì?”
Gấu Trúc Nhỏ ăn bánh hấp tò mò hỏi: “Vậy trong tay mày là cái gì?”
Nói tới đây, Hầu Tử có chút tự hài ưỡn ngực nói: “Tao thấy bắt rùa không được, dứt khoát chuyển mục tiêu. Trong hoa viên cách vách nhà ông già, có một thùng giấy phơi nắng. Tao nghe hai người hầu nói chuyện, trong thùng, là thú cưng nhà này thích nhất.”
“Vậy mày làm sao bắt được?” Cáo Cụt Đuôi khó hiểu nói.
“Hắc hắc.” Hầu Tử cười hai tiếng tiếp lời: “Tao hên a! Hai nữ giúp việc đem thùng đặt trên cọc gỗ bên lan can, chỉ nơi đó ánh sáng tốt. Bỏ lên xong, mấy người đó liền đi, tao nhìn xung quanh không có ai. Lập tức nhảy qua, ôm cái thùng chạy hướng ngược lại.”
Gấu Bắc Cực đoạt lấy thùng giấy trong tay Hầu Tử, mở ra nhìn vào, cả kinh kêu lên: “Đây không phải con chuột sao?”
Cáo Cụt Đuôi tiến lên nhìn vào trong thùng, lắc đầu thở dài, lại làm ăn lỗ vốn.
“Hình như là sóc chuột a, đại ca.” Gấu Trúc Nhỏ đưa tay muốn sờ, bị Hầu Tử chụp lấy.
Hầu Tử lầm bầm: “Quản nó là cái gì? Chỉ cần đối phương chịu trả tiền, không phải thành công?”
Gấu Bắc Cực gật đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá Hầu Tử, hỏi: “Mày xác định người nhà này thích? Chứ không phải là người ta vứt bỏ?”
Cáo Cụt Đuôi gật đầu đồng ý quan điểm của Gấu Bắc Cực, xem xét vật nhỏ lui thành một đoàn trong thùng nói: “Đúng vậy! Mày xem nó không nhúc nhích, sợ là chết rồi đi?” Nói xong sờ sóc chuột.
“Ai da! Lão đại, nó cắn người!” Trong nháy mắt, Cáo Cụt Đuôi sợ hãi rút tay lên, một tia máu đỏ tươi từ bụng ngón tay hắn chảy xuống.
Cáo Cụt Đuôi giơ tay muốn đánh, Gấu Bắc Cực nhấc tay giữ chặt cánh tay đối phương. “Nó cắn cũng không được đánh, đây là tài nguyên của chúng ta!” Gấu Bắc Cực vỗ vỗ bả vai Hầu Tử nói: “Làm tốt lắm! Hiện tại, tao cho mày nhiệm vụ gian khổ.”
“Cái gì?” Hầu Tử không hề có dự cảm tốt.
Gấu Bắc Cực tủm tỉm cười nói: “Để Cáo Cụt Đuôi viết một lá thư, mày trộm ném vào trong viện nhà kia đi.”
Hầu Tử kháng nghị: “Tại sao lại là em?”
“Chỉ có mày mới biết nhà tụi nó ở đâu a!” Gấu Bắc Cực chỉa chỉa đám nhóc ngủ say kia nói.
>_</// Hắn không phải đã nói, nhà mấy con chuột ngay cạnh nhà lão già sao? Chuyện nguy hiểm nhất, lại bảo hắn đi làm. Ba người này có còn là anh em của mình không? Hầu Tử mạnh mẽ kháng nghị, nhưng dưới áp lực số đông, cách mạng một lần nữa thất bại. Cuối cùng, chỉ có thể mang theo huyết thư, từng bước trừng mắt rời đi.
Bịch —–
Một cục đá bọc giấy trắng, từ xa xa bay vào hậu viện Kỉ gia, rớt xuống kế bên xe lăn của Tiêu Trần.
Bảo tiêu lập tức nhặt lên, kiểm tra bên trong không có nguy hiểm gì, ném cục đá, đem huyết thư giao cho Tiêu Trần.
Kỉ Thi từ lúc chuột nhỏ bảo bối bị trộm mất, ngay lập tức bị triệu tập về nhà. Camera giám thị cho thấy, là một nam nhân mang kính râm đeo khẩu trang, vươn bàn tay tội ác ra với sóc chuột nhà bọn họ.
Chuột nhỏ bị trộm đi ngay trước mắt người Kỉ gia, đâu chỉ trách một mình nữ giúp việc đặt thùng giấy. Kỉ Thi làm người phụ trách bảo toàn Kỉ thị, lại đứng mũi chịu sào, bị Khương Như Kỉ Vinh phun nước miếng đầy đầu. Ngay cả tâm can Duyên Duyên, đều nghi ngờ năng lực cha bé.
Kỉ Thi nào biết được, khu biệt thự cao cấp luôn luôn trị an rất tốt, thế mà sẽ có tiểu tặc lẫn vào, lại trộm chuột nhỏ? Anh không thể không cảm thán, thế giới không gì là không có.
Đám người Kỉ Vinh đang đứng sau Tiêu Trần, ngắm chữ bằng máu trên tờ giấy trắng.
Kẻ có tiền:
Lão thư của mấy người, hiện tại trong tay chúng tao. Thơm muốn chuộc về, chuẩn bị hai mươi vạn, dùng số đen bao lại. Đặt ở giữa dịch hoa Tình Đầu, bỏ đồ vang lên xong. Vang số 501.
Không được báo la! Không xong, máu này, chính là của lão thư.
Giúp bay lên.
(Lá thư này viết sai chính tả tùm lum == đại loại là: Chuột của mấy người đang trong tay bọn tao. Nếu muốn chuộc về, chuẩn bị hai mươi vạn, dùng bao đen bao lại. Đem đến hoa viên Tình Đầu, đến phòng 501 bỏ đồ xuống gõ cửa. Không được báo cảnh sát! Nếu không, máu này, là của mấy con chuột. Mau đến đây….. chắc vậy)“Lão thư là cái gì a?” Duyên Duyên ngồi trong lòng Tiêu Trần hỏi.
>_</// Thật là cả tờ giấy đều sai chính tả, đọc một chút liền đau mắt a! Người Kỉ gia lần lượt lắc đầu, Kỉ Vinh sờ đầu cháu nội nói: “Duyên Duyên, nghe ông nội nói, ít nhất tiếng Trung cũng phải tốt.”
“Alô? Khóa mục tiêu chưa?” Kỉ Thi ra lệnh qua bộ đàm: “Trước không cần đả thảo kinh xà, sóc chuột có mệnh hệ gì, tôi bắt các người tra khảo! Tốt, đi đi!”
Khương Như lôi kéo cánh tay con lớn, vội vàng hỏi: “Thế nào?”
Kỉ Thi trấn an: “Xem ra không phải bọn bắt cóc chuyên nghiệp. Bất quá, cho dù là dân chuyên nghiệp, cũng là lũ không có kinh nghiệm. Thủ hạ của con, đã đi theo hắn. Tiêu Trần, em yên tâm, anh nhất định cứu chuột nhỏ ra.”
Duyên Duyên xoay thân mình, xoa cổ Tiêu Trần nói: “Tiêu ca ca, không sợ. Ba không đem được tụi Chít Chít, Banh Banh về. Em không gọi ba là ba.”
>0</// Có con trai như nó sao? Ba còn không bằng mấy con chuột! Kỉ Thi tức giận, nhưng trước mặt Tiêu Trần làm sao cũng không dám phản bác, chỉ có thể cười theo nói: “Đúng a, Tiêu Trần. Giao cho anh là được.”
Tiêu Trần nhìn Kỉ Thi sắc mặt xanh mét, gật đầu cười: “Làm làm phiền anh cả.”
Kỉ Thi vừa định nói, người trong nhà khách khí cái gì. Bị Khương Như giành trước mở miệng: “Làm phiền cái gì nha? Nó chủ tịch một công ty bảo an, trong nhà cư nhiên bị trộm, mẹ đều mất mặt thay nó!”
“Mẹ, con tin tưởng trong nhà tuyệt đối an toàn. Hoa viên tiểu khu này thấp, người đến người đi, thùng lại đặt ngay bên cạnh, bị trộm đi cũng không thể trách ảnh cả.” Tiêu Trần biện giải cho Kỉ Thi, một bên lắc đầu nói: “Đều là con không tốt, lau chùi lồng cho chuột nhỏ, cũng nên cùng chúng nó phơi nắng.”
Kỉ Thi từ cảm kích Tiêu Trần, biến thành phẫn nộ bọn bắc cóc. Đối phương trộm cái gì không trộm, lại tới trộm sóc chuột nhà anh a? Rõ ràng làm anh khó khăn mà! Kỉ Thi tự trách: “Tiêu Trần, sao có thể trách em? Là anh không chú ý điểm yếu trong hoa viên, ngày mai anh liền đổi bảo an trong tiểu khu thành người Kỉ thị.”
Khương Như trong lòng nói thẳng, Tiêu Trần thật sự là đứa nhỏ tốt. Lập tức, liếc mắt con lớn nói: “Biết là tốt rồi. Đừng nói Tiêu Trần, mẹ cũng thực thích mấy vật nhỏ kia, chúng nó có cái vạn nhất, xem mẹ không giáo huấn con!”
“Kỉ Thi, cha đem công ty giao cho con, cần phải dụng tâm a!” Kỉ Vinh lời nói không nặng, nhưng đặt vào trong tâm khảm Kỉ Thi, như có ngàn cân nặng.
Duyên Duyên bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn Kỉ Thi suy sút nói: “Ba, yên tâm. Chuyện hôm nay, con không nói cho mẹ. Mẹ sẽ không biết, ba kém như vậy.”
>_</// Tụi bắc cóc chết tiệt, tụi bay chờ mà coi! Kỉ Thi trộm siết chặt nắm đấm, vừa nguyền rủa bọn trộm chuột vừa nghĩ, cơn giận của anh, xem ra chỉ có thể trút lên đầu bọn bắt cóc.
“Hi~! Em đã trở lại.” Hầu Tử đẩy cửa phòng cũ kĩ, một cước đá phải sofa rách nát. Phóng mắt nhìn quanh, bên trong giống như mới vừa bị cướp sạch, nơi nơi là đồ dùng ngã trái đỗ phải. Hầu Tử quá sợ hãi nói: “Sao lại thế này?”
Ba người Gấu Bắc Cức trăm miệng một lời quát: “Mau đóng cửa!”
Hầu Tử sợ hãi không nhẹ, lập tức rụt thân mình, đóng cửa phòng. Vừa muốn cất bước, ba người phía trước nhất trí reo lên: “Đừng nhúc nhích!”
“Mẹ nó, đến tột cùng là chuyện gì? Các người, cũng để cho tôi biết với a!” Con thỏ nóng nảy còn cắn người nha! Hầu Tử nhảy dựng lên ba trượng, trừng mắt giận dữ chất vấn.
Gấu Bắc Cực xem thường nói: “Còn không phải tại Cáo Cụt Đuôi!”
“Hồ ly?” Hầu Tử nóng vội nói, lão đại, anh nói sao lại nói một nửa? Cho em là con giun trong bụng anh a!
Gấu Trúc Nhỏ liếc nhìn Cáo Cụt Đuôi uể oải, thở dài giải thích. “Hồ Ly muốn đem sóc chuột thả ra, đại ca cùng hắn liền cãi nhau, không cẩn thận đá ngã thùng giấy. Vật nhỏ toàn bộ trốn ra.”
◎o◎/// Khó trách đại ca tức giận. Hầu Tử nhẹ giọng hỏi Gấu Trúc Nhỏ: “Tìm được mấy con?”
“Trong nhà loạn như vậy, chúng nó lại nhỏ như vậy, sao tìm được a?” Gấu Trúc Nhỏ chuyển cái ghế, xoa xoa mồ hôi trên trán nói: “Còn phải nhẹ tay nhẹ chân, vạn nhất làm chúng nó bị thương, làm sao bây giờ?”
Ai ——! Bốn người không hẹn mà cùng thở dài, làm bắc cóc cũng thật khó khăn quá!
Gấu Bắc Cực nhìn Hầu Tử dán vào ván cửa, hỏi: “Đưa thư cho bọn họ chưa? Có động tĩnh gì không?”
Hầu Tử báo cáo: “Bọn họ trong viện, người hình như rất nhiều.”
“Mày không bị phát hiện chứ?” Các Cụt Đuôi hồ nghi hỏi.
Hầu Tử ngẩng cao cằm nói: “Yên tâm, tao chuyên nghiệp.”
Cốc cốc cốc.
Vài tiếng đập cửa, chấn động thân thể Hầu Tử, dự cảm điềm xấu đánh thẳng vào lòng hắn. Ông trời sẽ không bởi vì hắn nói điêu, ném tới báo ứng chứ?
“Ai?” Gấu Bắc Cực thật cẩn thận hỏi.
“Là tôi!” Sư tử hống ngoài cửa, chứng minh thân phận đối phương.
Gấu Bắc Cực cho Hầu Tử một ánh mắt mở cửa.
Hầu Tử mở cửa ra, a dua: “Nguyên lai là bà chủ nhà a? Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?”
Người phụ nữ béo gạt Hầu Tử ra, làm hắn lảo đả té vào sofa. Tiến lên từng bước, lạnh lùng nhìn quanh căn phòng loạn thất bát tao. “Tôi nói sao mà có tiếng lớn vậy, mấy người phá nhà a! Bà đây không cho thuê nữa, hiện tại liền dọn dẹp cho tôi rồi xéo đi!”
Trên mặt bốn người Gấu Bắc Cực, nhất thời hiện lên biểu tình thiên tai bất ngờ.
“Đại tẩu*……”
Người phụ nữ béo cắt ngang lời Cáo Cụt Đuôi, hừ lạnh nói: “Ai là chị dâu* cậu? Cho dù gọi tôi chị hai, cũng phải xéo!”
(*đại tẩu vừa có nghĩa là chị dâu vừa là dành xưng tôn trọng dành cho phụ nữ đã có chồng)Gấu Trúc Nhỏ kích động nói: “Tụi em dọn đồ, là đang tìm sóc chuột. Chúng em cũng không có biện pháp.”
Gấu Bắc Cực, Cáo Cụt Đuôi trong lòng mắng, thật sự là chưa đánh đã khai*!
(*chỗ này là 不开哪壶, 提哪壶 một câu thành ngữ (? hay tục ngữ) có nghĩa ai đó nói ra chuyện đáng lẽ không được nhắc tới trước mặt người khác)Quả nhiên, người phụ nữ béo tức giận la mắng: “Trong lầu của tôi, có chuột gì chứ? Các người không cần bịa đặt, để khách trọ khác nghe được, tôi kiện các người vu hãm!”
“Sóc chuột, không phải con chuột. Chúng tôi nuôi.” Gấu Trúc Nhỏ giải thích.
Phụ nữ béo hai mắt trừng trừng nói: “Ngày mấy người dọn vào, tôi nói cái gì? Không cho nuôi thú vật! Hừ, dám bằng mặt không bằng lòng với tôi, lập tức cút!”
“Đại tẩu, cho dù muốn chúng tôi dọn đi, cũng dàn xếp vài ngày đi? Chị bảo chúng tôi ở đâu a?” Gấu Bắc Cực thành khẩn nói: “Nếu không, ba ngày. Ba ngày sau, chúng tôi liền đi.”
“Không được.” Béo phụ hai tay chống hông, ưỡn ưỡn bụng nói: “Lập tức đi! Cho mấy người mười phút, chậm một giây, tôi gọi cảnh sát.”
Hai chữ cảnh sát, quả thực là nhát dao trí mạng với đám người Gấu Bắc Cực. Bốn người không dám cãi lại nữa, thu thập đồ dùng xám xịt rời đi. Vấn đề sóc chuột, sớm bị ném ra sau đầu.
Đi xuống lầu, bốn người ở trên đường lang thang. Gió thu rét lạnh, thổi cho bọn họ run rẩy.
Gấu Trúc Nhỏ nhịn không được oán giận. “Hôm nay thực không may! Làm ăn không thành, còn bị chủ nhà đuổi ra, nhà cũng không có.”
“Mày coi như còn tốt, chân tao bị ghế đập trúng, đến bây giờ còn đau.” Gấu Bắc Cực xoay người xoa bắp chân.
Cáo Cụt Đuôi nhìn Hầu Tử đi đường nghiêng ngả, ngạc nhiên hỏi: “Mày sao vậy?”
“Bà chủ nhà béo kia lực tay thật mạnh, thắt lưng của tao muốn trật rồi.” Hầu Tử sắc mặt trắng bệch đỡ thắt lưng, hai bên trán đều là mồ hôi lạnh.
Cáo Cụt Đuôi vội vàng đỡ Hầu Tử, tìm cái bồn hoa sạch sẽ, lau hai cái, để hắn ngồi xuống. “Đau lắm sao? Như vậy không phải biện pháp, tốt nhất đi bệnh viện xem qua đi.” Cáo Cụt Đuôi đề nghị: “Lão đại, chúng ta còn bao nhiêu tiền? Cho Hầu Tử đi khám bệnh đi?”
Gấu Bắc Cực lấy ra bóp da cũ nát, rút ra hai tờ tiền mảnh tanh. Thần tình bất đắc dĩ nói: “Bà chủ thật ác, mấy tờ tiền rách tháng này của chúng ta, toàn bộ nộp cho bả. Chỉ còn 88 đồng 7 hào. Tao để lại 4 đồng 5, có thể mua chín cái màn thầu, coi như cơm chiều.” Gấu Bắc Cực cắn răng đem tiền còn lại, nhét vào lòng bàn tay Hầu Tử, phất tay nói: “Cầm đi khám bệnh đi.”
“Chút tiền ấy có đủ không?” Cáo Cụt Đuôi nói: “Nếu không, em không ăn cơm chiều, đem phần của em cho Hầu Tử đi.”
“Đại ca, em cũng không ăn. Bệnh của Hầu Tử quan trọng hơn.” Gấu Trúc Nhỏ lo lắng nói: “Chỉ sợ còn chưa đủ.”
“Có đủ hay không, hắn cũng đi không được.”
“Ai?” Gấu Bắc cực theo tiếng nhìn lại, một người áo đen vây quanh bọn họ. Trong chớp mắt, chế trụ cánh tay mình, bẻ quặc lại đằng sau.
Gấu Trúc Nhỏ đau đớn rên lên: “Đau quá! Các người là ai a?”
“Bốn người các người, hại chủ tịch chúng ta bị mắng đến thảm.”
Đám người Cáo Cụt Đuôi hai mặt nhìn nhau, không hiểu được.
“Đại ca, các anh không phải nhận sai người đấy chứ?” Gấu Bắc Cực làm lão đại, nơm nớp lo sợ hỏi han. Bọn họ và đối phương, rõ ràng không cùng một cấp bậc. Biết cúi đầu là trang tuấn kiệt, Gấu Bắc Cực ngay từ đầu đã không nghĩ phản kháng.
Thủ lĩnh nhóm áo đen hỏi: “Sóc chuột mấy người trộm đi đâu?”
Đáng chết! Quả nhiên, vẫn là họa từ mấy thứ kia! Cáo Cụt Đuôi lấy ánh mắt sắc bén quăng cho Gấu Bắc Cực, lời nói lại xin khoan dung: “Mấy con chuột kia đánh rơi trong phòng chúng tôi thuê. Bất quá, chúng tôi bị chủ nhà đuổi ra ngoài, quên mang theo chúng nó. Đại ca, chúng tôi không dám nữa, buông tha chúng tôi đi!”
Hắn hối lộ chủ nhà béo, chính là hy vọng khi đuổi đạo tặc ra, đối phương cũng mang sóc chuột theo ra. Đám ngu ngốc này! Nam nhân cười lạnh nói: “Tôi buông tha các người, chủ tịch chúng ta sẽ bọn qua cho tôi sao?”
Gấu Trúc Nhỏ lộ ra vẻ mặt muốn khóc, cái mũi sụt sịt sụt sịt. Cho tới bây giờ chưa qua được một ngày lành, chính là hôm nay đặc biệt xui xẽo. Đối phương chẳng lẽ là xã hội đen trong truyền thuyết? Bọn họ sẽ bị đánh chết sao? Ô ô…..
Nam nhân lôi di động ra, gọi điện nói. “Alô, các cậu đang canh ở cửa sao? Lập tức đi vào, sóc chuột ở trong phòng. Đúng rồi, cẩn thận chút, chúng nó đều là vật nhỏ, các cậu cũng đừng đạp chết.”
Năm phút sau, nam nhân thu được báo cáo. “Côn tổng, trong phòng thật sự rất loạn, mục tiêu lại nhỏ.”
“Cho nên?”
“Các huynh đệ sợ làm bị thương sóc chuột, không dám thi triển tay chân a!”
Nam nhân nhíu mi, giống như bánh quai chẻo xoắn thành một đoàn, cúp điện thoại. Lại bấm một dãi số. “Chủ tịch, mục tiêu đã xác định. Nhưng mà, sóc chuột trốn trong phòng hỗn độn, các huynh đệ không tiện xuống tay. Sợ làm bị thương chút nó.”
“Các người không biết chuyển đồ dùng ra ngoài sao?”
“Vạn nhất, sóc chuột trốn trong hốc kẹt đồ vật, cùng nhau trốn ra ngoài, làm sao bây giờ?”
Hai người hết đường xoay sở. Bỗng nhiên, trong di động bên tai nam nhân truyền đến tiếng nói dễ nghe. “Côn Thái, tôi là Tiêu Trần. Đem thùng giấy đặt trên mặt đất, bỏ di động vào trong, tôi thử kêu xem sao.”
Nam nhân hiểu ra, vội hỏi: “Xin chờ một chút, tôi không ở hiện trường. Tôi hiện tại bảo anh em canh giữ cửa, gọi điện thoại cho cậu.”
Cứ như vậy, gây sức ép trong mười phút, rốt cục đại công cáo thành. Bời vì Tiêu Trần kêu gọi, nhóm chuột nhỏ ngoan ngoạn tự chui vào thùng giấy. Sau đó, Côn Thái liên lạc Kỉ Thi, xin chỉ thị xử trí bọn bắt cóc.
“Tôi muốn xem là người thế nào, bắt mất sóc chuột của tôi.” Một câu của Tiêu Trần, tỏ rõ vận mệnh bốn người Gấu Bắc Cực.
Đám người Cáo Cụt Đuôi kinh hồn táng đảm vào phòng khách Kỉ gia, gặp được lão đại xã hội đen trong truyền thuyết. Mỗi người đều có khí thế như vậy, làm bọn họ sợ tới mức tay chân phát run. Gấu Trúc Nhỏ càng như con nhím lăn tròn, bổ nhào đến trước xe lăn của Tiêu Trần, cầu xin tha thứ: “Đại ca em van cầu anh, buông tha tụi em đi? Tụi em không có ngược đãi sóc chuột nhà các anh.”
Ô, hắn cư nhiên trộm thú cưng của người tàn tật, trách không được ông trời trừng phạt hắn. Hầu Tử đỏ mắt nức nở.
“Đại ca, chúng tôi bắt là động vật.” Gấu Bắc Cực cúi đầu, tránh né ánh mắt lợi hại từ mọi người. Khiến hắn sợ hãi nhất, cũng chính là thanh niên ngồi xe lăn đánh giá mình.
Tiêu Trần nghe xong lời Gấu Bắc Cực phản bác, cười nói: “Anh biết không? Có vài động vật còn đáng giá hơn mạng người!”
“Oa! Em không muốn chết a! Ô…..” Lời Tiêu Trần nói, làm Gấu Trúc Nhỏ hoàn toàn tuyệt vọng. Cậu không thông minh, còn có thể hiểu được, ý tứ trong lời đối phương nói chính là, mạng bọn họ không đáng giá. Đáng thương, cậu mới hai mươi hai tuổi.
Hầu Tử thấy Gấu Trúc Nhỏ khóc, tuyến lệ cũng bắt đầu lên men. “Có thể, có thể để tôi ăn cơm no rồi lại chết không a? Ô…. Tôi cho tới bây giờ chưa từng ăn no.”
Cáo Cụt Đuôi ngẫm lại chính mình sắp chết, cường ngạnh ngẩng đầu, buộc chính mình chống lại tầm mắt mấy người Kỉ gia. “Có thể đừng dìm nước không? Chết đuối rất thảm. Tôi tình nguyện bị đánh chết.”
>_</// Rốt cuộc ai mới là bọn bắt cóc a?
“Hầu Tử, Gấu Trúc Nhỏ, Cáo Cụt Đuôi, tao không nên cho tụi mày trộm thú cưng, là tao không tốt.” Gấu Bắc Cực gào khóc thảm thiết nói: “Ai biết, trộm con chuột cũng gặp phải xã hội đen, vận khí chúng ta sao lại kém tới vậy a!”
>_<//// Trán Kỉ Thi gân xanh bạo khởi, cười lạnh nói: “Ai nói mấy người chúng tôi là xã hội đen?”
Gấu Bắc Cực một bộ dáng anh không lừa được tôi nói: “Áo đen quần đen, không phải xã hội đen thì là gì?”
Kỉ Thi định phản bác, Tiêu Trần xua tay, phẩy phẩy huyết thư trong tay hỏi: “Anh cả, đối với người có thể gửi đến loại thư này, anh có thể giải thích cho hiểu sao?”
>0<//// Kỉ Thi nhớ tới mấy từ sai chính tả trong huyết thư, lập tức nín thinh.
“Trộm chuột là chủ ý của tôi, các người muốn giết cứ giết một mình tôi đi!” Gấu Bắc Cực khẳng khái hy sinh.
Hầu Tử xông về phía trước nói: “Không, không phải chủ ý lão đại. Là tôi trộm, kế hoạch vốn dĩ là trộm rùa bên nhà cách vách mấy người.”
“Lão đại, muốn chết liền cùng chết, anh đừng nói thay chúng em.” Cáo Cụt Đuôi vẻ mặt cầu xin.
“Ừm, ừm.” Gấu Trúc Nhỏ dù sợ, cũng ở một bên gật đầu phụ họa.
Khương Như buồn cười, nhịn không được hỏi: “Thấy các cậu cũng nhân cao mã đại, sao không tìm công tác?”
“Chúng tôi có tìm!” Cáo Cụt Đuôi dùng ánh mắt ai oán nhìn Khương Như nói: “Ô…. Hiện giờ, công tác gì mà không cần bằng cấp? Bốn người chúng tôi đều từ cô nhi viện đi ra, lúc tám tuổi, cô nhi viện sập. Chúng tôi liền thành ăn xin, nhờ lượm rách từng ngày từng ngày bương trải. Ô ô….” Nói đến chỗ thương tâm, Cáo Cụt Đuôi khóc không thành tiếng.
Gấu Trúc Nhỏ thấy Cáo Cụt Đuôi không nói xong, bổ sung: “Chúng tôi cũng chỉ cần việc tốn sức không cần bằng cấp, chính là làm ba tháng, đội xây dựng này một phân tiền cũng không phát. Tới cửa đòi, còn đánh chúng tôi ra. Ô….”
>_</// Đúng là đủ xui ẻo.
“Cho dù như vậy, cũng không thể bắt cóc vơ vét tài sản a!” Kỉ Vinh không ủng hộ.
Gấu Trúc Nhỏ khiếp sợ nhìn Kỉ Vinh ánh mắt nghiêm túc khóc ròng: “Ô ô…. Chúng tôi bắt cóc, chính là không một lần thành công. Bắt chó bị chó cắn, còn phải mua cho nó xương. Nó sủa, chúng tôi thay nó chịu mắng. Sợ chủ nhà biết, đành phải sáng sớm hôm sau gửi về nhà. Bắt chim nhỏ, nó mổ tôi, mắng chúng tôi là ngu ngốc. Ô…..”
Xem ra, con vẹt bị bắt kia vẫn là thông minh. Kỉ gia cười thầm lắc đầu, bọn bắt cóc này thật sự là thảm a! Bốn người tuy rằng ngốc chút, tâm còn chưa bị phá hư.
Tiêu Trần nhún nhún vai nói: “Vì thú cưng dưỡng trong nhà người khác, tôi tìm cho các người công tác vậy.”
Đám người Gấu Bắc Cực không dám tin ngẩng đầu, khóe mắt mang lệ nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần chuyển sang Kỉ Thi hỏi: “Anh cả, anh không phải nói đổi bảo vệ xã khu sao? Gom bốn người bọn họ vào đi.”
Bốn cặp mắt mong chờ, chuyển sang Kỉ Thi.
“Được rồi.” Kỉ Thi đồng ý: “Bất quá, phải qua huấn luyện. Bao ăn bao ở, một tháng hai…..”
“Một tháng hai trăm sao? Còn bao ăn bảo ở?” Gấu Bắc Cực ánh mắt đều dựng thẳng rồi.
>_</// Không phải hai trăm, là hai vạn! Ở đây là khu biệt thự cao cấp. Con số hai vạn này, nói ra nhất định dọa bọn họ. Kỉ Thi còn một chút khó hiểu, hỏi: “Sáng nay, các người làm sao vào được tiểu khu? Bảo vệ ở cổng chính, không thấy các cậu?”
Hầu Tử lau nước mắt nói: “Chúng tôi đào hầm ngầm, từ bên ngoài chui vào. Buổi tối mỗi ngày đào, đào hai tháng lận, thật mệt.”
>_</// Kỉ Thi la lên: “Lập tức đi lấp cho tôi!”
Gấu Trúc Nhỏ chớp mắt to hỏi: “Các vị không giết chúng tôi? Còn muốn cho chúng tôi công tác?”
“Chúng ta không phải đang mơ đi?” Gấu Bắc Cực hung hăng nhéo đùi mình.
“Không phải!”
Bốn người ngây người một lát, lập tức vui cực mà khóc, ôm lấy nhau, khóc thành một đoàn. “Oa—–! Chúng ta rốt cục có thể qua những ngày tốt nhất. Ô…. Xã hội đen thật tốt! Ô…..”
>_<//// Vốn nghĩ muốn hảo hảo dạy dỗ bọn bắt cóc một phen, kết quả lại là anh vui vẻ giúp người. Haizz —! Kỉ Thi nhìn một vòng mọi người trong phòng khách, đáy lòng thở dài chính mình không may. Nghĩ tới, sau này có thủ hạ thế này, đầu Kỉ Thi liền đau.
Kỉ Thi nào hiểu được dụng tâm hiểm ác của Tiêu Trần. Anh bên ngoài là hỗ trợ, bên trong lại muốn vì chuột nhỏ trả thù một chút. Nếu Kỉ Thi không rõ dụng ý của anh, anh sẽ làm bộ lơ đãng nhắc nhở. Người làm dưới tay mình, còn không phải muốn thế nào liền thế đó? Muốn đến một cái đặc huấn bảo vệ hay không, một ngày một vạn mét, ba nghìn cái chống đẩy…. Anh cần cẩn thận suy xét. ^_^
Chín giờ tối, Kỉ Tích cùng Tiêu Trần viết nhật kí, vừa đùa chuột nhỏ. Sóc chuột trừng lớn đôi mắt tròn nhỏ, hung tợn nhìn chăm chú đầu ngón tay Kỉ Tích, không cho hắn tiếp cận. Kỉ Tích kỳ quái nói: “Trần Trần, tiểu tử kia làm sao vậy?”
Tiêu Trần cười đem huyết thư nhét vào tay Kỉ Tích, chậm rãi kể rõ bọn bắt cóc xui xẻo kia.
Bất quá, đối bốn người Gấu Bắc Cực mà nói, hôm nay là ngày may mắn của bọn họ, là bước ngoặt cả đời bọn họ. Làm cho bọn họ hiểu được, nhân giang quả nhiên còn có chân tình. Vô luận ở trong loại nghịch cảnh nào, cũng phải tin tưởng cuối cùng có thể đến được Thái Lai
(trong Bỉ Cực Thái Lai).