Edit: TiêuKhang
Chỉ thoáng chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Duyệt, người người đều dừng chân để xem trò hay sắp diễn ra.
"Nếu không phải tại chị vì yêu quá hóa hận, thấy Gia Dũng yêu em nên trong
lòng thấy khó chịu, sỉ nhục anh ấy, đưa anh vào đồn cảnh sát, e là cho
đến bây giờ anh ấy còn phải nhọc lòng suy nghĩ xem làm sao để giấu chị,
để không làm tổn thương chị nữa đấy."
Tô Thiến Tuyết đau lòng
nhìn người đàn ông đứng cạnh mình, "Gia Dũng tốt bụng như thế đó, mặc dù đã không còn yêu chị nữa, nhưng vẫn quan tâm đến cảm nhận của chị.
Nhưng bây giờ, bởi vì hành động của chị chị mà rốt cuộc Gia Dũng không
cần phải áy náy nữa rồi."
"Bởi vậy cho nên em muốn cám ơn chị, cám ơn chị đã tác hợp cho bọn em, cám ơn chị đã thật sự buông tha cho Gia Dũng."
Từng lời lẽ của Tô Thiến Tuyết chân thành tha thiết, trong mắt còn lấp lánh
ánh nước. Lời vừa thốt ra, mọi người lập tức chỉ chỉ chỏ chỏ Tô Duyệt.
Tình yêu vốn nên là chuyện đôi bên tự nguyện, nếu tình cảm của đối
phuơng dành cho bạn đã không còn, thì dù bạn có khổ sở cưỡng cầu cũng
không có ý nghĩa gì. Huống chi, tên đàn ông này lại còn vì không muốn
tổn thương cô mà chần chừ không nói chia tay, nếu cô còn cố tình gây sự
chỉ càng thêm rước thị phi.
Tô Duyệt cười lạnh nhìn Tô Thiến
Tuyết đang tự biên tự diễn, cô ta thật lợi hại, lại có thể đổi trắng
thay đen như thế. Gã đàn ông lừa dối phản bội đã trở nên tình thâm ý
trọng qua cái hình dung của Tô Thiến Tuyết, võ mồm của Tô Thiến Tuyết
quả thật làm cho người ta bội phục.
Thẩm Gia Dũng chỉ mím chặt môi đứng ở một bên, cúi đầu nhìn xuống đất, vốn không ý giúp cô giải vây.
"Không cần cám ơn, đây tất cả đều là kết quả cô nỗ lực mà có." Tô Duyệt thản nhiên nói xong tiếp tục đi về phía trước.
Cô không muốn nhiều lời với hai người này, càng không muốn xảy ra tranh
chấp với Tô Thiến Tuyết ở nơi công cộng, dù cho ngay lúc này có thể làm
cho hai người họ mất mặt thì cũng chẳng thay đổi được gì.
Huống
chi, gia giáo của cô cũng không cho phép mình vì muốn phô trương thỏa
mãn cái miệng trong nhất thời, mà bất chấp nhân cách để lời qua tiếng
lại với người khác và bản thân cô cũng khinh thường việc làm đó.
Nhưng cô muốn nhẫn nhịn cho êm chuyện, thế nhưng người khác thì không muốn thế.
"Nói gì đi nữa, bọn em vẫn phải cảm ơn chị nhiều lắm, chị họ, em biết ở
trung tâm thành phố có một nhà hàng rất được, chúng ta cùng đi nhé!" Tô
Thiến Tuyết vẫn nhất quyết không tha, vốn không tính dễ dàng bỏ qua cho
Tô Duyệt.
Có được một cơ hội hiếm có để tỏ ra hạnh phúc trước mặt Tô Duyệt như thế, sao Tô Thiến Tuyết lại có thể bỏ qua?
"Tiểu Duyệt, mặc dù chúng ta không còn yêu nhau nữa, nhưng chúng ta vẫn có
thể là bạn, cùng đi ăn một bữa đi." Thẩm Gia Dũng cũng mở miệng nói.
Nhiệt tình mời mọc như thế, nếu như Tô Duyệt còn từ chối nữa, làm vậy chỉ
càng tỏ ra cô nhỏ mọn hẹp hòi, có chút chuyện nhỏ này cũng để bụng.
Haizz, hai người này quả thật nếu không tận mắt nhìn thấy cô khổ sở đau đớn vì Thẩm Gia Dũng đến chết vẫn không thay đổi thì sẽ không chịu bỏ qua cho
cô.
Chẳng lẽ bọn họ không biết, công phu ngụy trang của cô đã đạt tới trình độ ‘vượt bậc’ rồi sao?
Tô Duyệt nhìn hai người, cuối cùng nói: "Được."
***
"Tay cậu sao vậy?" Thẩm Tuấn Ngạn liếc nhìn Ninh Duệ Thần từ lúc gặp đến bây giờ không ngừng xoa nắn cánh tay phải, tò mò hỏi.
"Không sao." Ninh Duệ Thần nhàn nhạt trả lời, tiếp tục vừa xoa cánh tay vừa
nhìn tờ báo hôm nay, vậy mà không biết thế nào, suy nghĩ của anh lại bị
kéo về buổi sáng sớm hôm nay.
Sáng sớm tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì anh phát hiện bên cạnh mình đã trống rỗng, cô gái kia đã biến đi đâu mất.
Chỉ có một tờ giấy trắng đặt bên cạnh anh, nét chữ xinh đẹp giống y hệt như lần trước đập vào mắt anh, "Tối hôm qua, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tất
cả chỉ là hiểu lầm, tôi....Tôi đồng ý gánh chịu tất cả trách nhiệm!"
Theo sau là một dãy số, là số điện thoại của cô, nhưng cô không để lại
tên của mình.
Anh có thể tưởng tượng ra, sau khi tỉnh lại phát
hiện mình ngủ bên cạnh một người đàn ông xa lạ, chắc là cô đã giật mình
đến choáng luôn, quyết định nhân lúc anh còn ngủ say chuồn trước. Không
dám đối mặt nhưng cũng ráng lấy can đảm vội vã viết lại mấy câu như vậy
để nói cho anh biết, anh đừng sợ, cô sẽ chịu trách nhiệm với anh.
Vẻ mặt của cô lúc ấy, hẳn chắc là rất khó coi.
Nghĩ tới đây, trong mắt Ninh Duệ Thần lơ đãng thoáng quá nụ cười ấm áp, nếu
như lúc này dù là mùa đông khắc nghiệt, đầy trời băng tuyết mà nhìn thấy Ninh Duệ Thần lúc này, sợ rằng cũng sẽ bị tan chảy thành nước.
Nhìn tên đàn ông có diện mạo điển trai khiến cho bất kỳ người đàn ông nào
khác cũng phải ghen tức trào máu ở đối diện, Thẩm Tuấn Ngạn không khỏi
âm thầm thở dài, tên này nếu vào làng giải trí, sợ rằng danh tiếng của
mình sớm đã bị loại dưới tay cậu ta.
Điện thoại ở trong tay đột
nhiên rung lên, Ninh Duệ Thần mở ra xem, không ngờ là tin nhắn đe dọa
trắng trợn của Tô Đông Thần, "Ninh Duệ Thần, mười hai giờ thu xếp gặp
nhau ở quán trà, nếu như không tới, tôi sẽ cắt áo đoạn tuyệt với cậu!"
Ninh Duệ Thần buồn cười lắc đầu, xem ra, Tô Đông Thần thật sự kiên nhẫn muốn đem em gái bảo bối của cậu ta giới thiệu cho anh. Nhưng phải làm sao
đây, hiện tại trong đầu anh chỉ có mỗi bóng dáng nhỏ xinh, cùng với nụ
hôn thoảng qua kia.
Thẩm Tuấn Ngạn đột nhiên đoạt lấy điện thoại
của Ninh Duệ Thần, đọc tin nhắn xong huýt sáo một tràng thật dài, "Bạn
Ninh à, xem ra bạn Tô đã quyết tâm muốn cậu biến thành em rể của cậu ta
rồi."
Ninh Duệ Thần liếc Thẩm Tuấn Ngạn một cái, lấy lại điện
thoại. Tâm tư của Tô Đông Thần sao anh lại không biết? Chỉ cần mỗi lần ở cùng cậu ta, chưa tới ba câu là liền đề cập tới em gái bảo bối của cậu
ta. Chỉ là, vì không muốn cho Tô Đông Thần đạt được gian kế, anh luôn
giả câm vờ điếc thôi.
Thẩm Tuấn Ngạn thấy Ninh Duệ Thần im lặng
không lên tiếng, cũng hiểu được nỗi lòng của bạn, vỗ vỗ vai anh nói:
"Nếu như cậu thật sự không muốn, vậy để người anh em này dạy cậu một
chiêu, bây giờ lập tức gọi điện thoại cho Hạ Việt, bảo cậu ta đi tới
điểm hẹn thay cậu, bảo đảm cậu ta sẽ vô cùng cảm kích cậu, thằng nhóc
đó, phải lòng con bé ấy đã nhiều năm rồi."
"Người mà thẳng quỷ đó thích từ nhỏ đến lớn, chính là em gái Tô Đông Thần?" Ninh Duệ Thần vừa
viết tin gửi cho Hạ Việt, vừa thuận miệng hỏi.
"Ừ, con bé ấy cũng vừa tới đây, mời mình tham gia buổi phỏng vấn phía công ty họ, nhưng
mình đoán lúc này có lẽ cô cũng chẳng muốn gặp mình, vì vậy mình đã tìm
đại lý do để cô ấy đi về rồi. Nè, đây là lời nhắn con bé để lại."
Thẩm Tuấn Ngạn đem tờ giấy đưa tới đặt trước mặt Ninh Duệ Thần, miệng vẫn
không ngừng lảm nhảm nói, "Con bé này ở mọi phương diện không có chỗ nào không tốt, chỉ có mắt nhìn người không tốt, không ngờ cô ấy lại coi
trọng Thẩm Gia Dũng...."
Tùy ý lướt qua tờ giấy, vừa nhìn thoáng
qua tay đang ấn lên màn hình của anh đột nhiên dừng lại, ngay sau đó,
Ninh Duệ Thần bình tĩnh xóa sạch nội dung tin nhắn mình đã viết được một nửa, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy nghiêm túc nhìn Thẩm Tuấn
Ngạn nói: "Nếu đã là cô gái Hạ Việt xem trọng, thân là bạn cậu ấy, hẳn
mình phải nên đi thẩm tra xem giúp cậu ấy một phen, chuyện này cậu cũng
không cần nói lại với Hạ Việt, kẻo cậu ta cảm động khóc tới sưng mắt
đấy."
Nói xong, Ninh Duệ Thần lập tức sải bước đi ra ngoài, bước chân thong dong, hành vi bình tĩnh.
Mắt Thẩm Tuấn Ngạn thoáng qua sự kinh ngạc, kỳ quái thật, từ lúc nào thằng
nhóc này lại đi lo chuyện bao đồng của người khác vậy? Lại còn bảo để tự mình đi thẩm tra? Chẳng lẽ thật sự lương tâm đã nhận ra là phải nên đối tốt với bạn bè chút rồi hả?