Edit: TiêuKhang
"Tô Duyệt, cho dù cô có hiểu lầm chúng tôi thế nào cũng không nên lợi dụng người ngoài để chọc tức chúng tôi. Thiến Tuyết cũng là có ý tốt nhắc nhở cô, sao cô có thể nói cô ấy là…"
Thẩm Gia Dũng đang muốn nói tiếp lại thôi, lúc nói hai chữ 'người ngoài' anh ta nghiến chặt hai hàm răng, ánh mắt thì giận dữ nhìn trừng trừng Ninh Duệ Thần, như coi anh là kẻ thù lớn nhất của mình vậy.
Tô Duyệt coi như mắt điếc tai ngơ, cũng không thèm nhìn Thẩm Gia Dũng đang tự biên tự diễn lấy một cái. Cô hơi ngước mặt lên, nhoẻn môi cười nhẹ để lộ ra hai hàm răng trắng noãn, ngay cả khóe mắt cũng mang nét cười, đôi con ngươi trong suốt dõi theo bóng dáng Ninh Duệ Thần, ánh mắt đó như đầm sâu có thể soi rõ cả bóng người….khiến ai nhìn vào cũng chỉ hận khoảnh khắc đó rất muốn cam tâm tình nguyện được cô hút vào.
Rõ ràng cô đang cười, nhưng Ninh Duệ Thần đã nhạy bén phát hiện ra, trong đáy mắt trong suốt đó cô đã kín đáo che giấu ánh nước ngân ngấn, sở dĩ cô ngẩng đầu như vậy là vì sợ nước mắt sẽ rơi xuống.
Buổi tối nay, cô không thể nào không nghĩ tới bản thân sẽ phải chịu lăng nhục thế nào khi tới đây. Nhưng cô vẫn tới, đối mặt với sự khiêu khích của hai người phụ nữ kia, sự gây sự của bạn trai cũ, cùng với những lời xì xầm chỉ trích, ánh mắt chế giễu cùng khinh bỉ của những người xung quanh, cô vẫn lạnh nhạt ứng phó, không chút lúng túng khuất phục.
Nhưng Ninh Duệ Thần biết, không phải cô không đau, mà là cô giấu hết những đau khổ đó vào lòng, giấu một nơi mà không ai có thể thấy.
Cô bề ngoài luôn tỏ ra kiên cường, không để ý tới mọi thứ, nhưng trên đời này, ai có thể mắt điếc tai ngơ, không quan tâm đến tất cả mọi chuyện được đây?
Sợ rằng, ngay cả Ninh Duệ Thần cũng không thể làm được.
"Anh Ninh, tôi nói có đúng không?" Giọng nói trong trẻo chợt vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Ninh Duệ Thần. Tô Duyệt nhẹ nhàng nói, sau câu hỏi đó cô còn dùng khẩu hình để nói với anh hai chữ.
‘Giúp tôi!’
Vào lúc này, anh là chỗ dựa duy nhất của cô, là mảnh gỗ duy nhất giữa biển rộng cô có thể nắm được.
Ninh Duệ Thần nhướn mày, trong mắt đều là vẻ yêu thương vô bờ. Anh vươn tay vén sợi tóc trước trán cô ra sau tai, nhẹ giọng nói: "Ai dám nói em không đúng?"
Thẩm Gia Dũng nhìn cảnh hai người tình chàng y thiếp mà sự đố kỵ trong lòng cháy lên hừng hực. Suốt ba năm bên nhau, cô chưa từng cười với anh rạng rỡ như thế, chưa từng phụ thuộc vào anh như thế.
Mà Tô Thiến Tuyết cũng tức đến mức nghiến răng trèo trẹo, mỗi lần cô nàng tưởng như đã thành công đả kích Tô Duyệt thì người đàn ông này y như rằng lại đột nhiên xuất hiện phá rối, thật đáng chết! Còn số mạng của Tô Duyệt tại sao lúc nào cũng tốt như thế?
Ninh Duệ Thần quay người, đứng chắn trước người Tô Duyệt chặt đứt ánh mắt ghen tức căm hận của Tô Thiến Tuyết, ngang nhiên công khai bảo vệ người ở phía sau.
"Thưa cô Tô, không phải ai cũng giống cô, luôn dùng phương thức xấu hổ như vậy để giành giựt đàn ông đâu, cũng không phải tất cả đàn ông đều cảm thấy hứng thú với thân thể phụ nữ đâu." Ninh Duệ Thần nói chuyện chẳng chút khách sáo hay kiêng nể gì ai, cũng chẳng quan tâm đến sắc mặt xanh mét của Tô Thiến Tuyết. Trong mắt anh chỉ hiện sự chán ghét cùng khinh thường, nói xong cũng nhanh chóng xoay người đi chỗ khác, như nhử nhìn thêm chút nữa sẽ làm bẩn mắt anh vậy.
"Hai vị, chúng tôi còn có việc, thứ cho không thể tiếp chuyện tiếp được." Không đợi người phía sau có phản ứng gì, Ninh Duệ Thần đã nắm tay Tô Duyệt sải bước bỏ đi một mạch.
Anh nắm tay cô ung dung bước về phía trước, còn Tô Duyệt thì như người mất hồn mặc kệ anh kéo cô đi không mục đích như thế. Không biết từ bao giờ cô đã đặt hết sự tin tưởng vào anh rồi.
Gió biển thổi lất phất, Ninh Duệ Thần liếc nhìn chung quanh không có ai nữa, lúc này mới đứng lại.
Anh vươn rộng cánh tay ra, ôm lấy bờ vai thon gầy của Tô Duyệt, nhìn cô nhẹ giọng nói: "Khóc lên sẽ dễ chịu hơn."
Tô Duyệt bỗng nhiên ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Ninh Duệ Thần, cười nói: "Sao tôi phải khóc chứ?"
Song lúc này, chóp mũi cô bỗng nhiên cay xè, vành mắt ửng đỏ, vẻ mặt đã bán đứng sự quật cường của cô.
Mùi hương bạc hà trên người anh vô cùng dễ chịu, thấm vào tận ruột gan, mang đến cho người ta một cảm giác thật an toàn, mùi hương này cũng nhắc nhở cô không được lộ vẻ yếu đuối trước mặt người khác.
Tô Duyệt cắn cắn môi dưới, cứng rắn ép nước mắt chảy ngược lại, cô đẩy nhẹ Ninh Duệ Thần ra, "Không, không cần đâu.... Anh Ninh…."
Lời còn chưa nói xong, một lực rất lớn đã kéo Tô Duyệt vào lồng ngực ấm áp, cơ thể cô thoáng chốc mất đi trọng tâm, khiến cô không khỏi hô nhỏ một tiếng, trái tim đập nhanh dữ dội. Cô muốn giơ tay đẩy anh ra nhưng nhận ra mình vốn chẳng làm được.
"Như vậy sẽ không bị lạnh." Ninh Duệ Thần khe khẽ nói nhỏ bên tai Tô Duyệt, hơi thở ấm phả lên tai cô tựa như một dòng nước ấm, nhanh chóng len lỏi vào lòng cô.
Nước mắt cũng không nhịn được nữa mà tuôn ra nhỏ giọt lên áo Ninh Duệ Thần. Lần đầu tiên cô bộc lộ sự yếu đuối của mình trước mặt người khác, lần đầu tiên cô ở trong lồng ngực xa lạ mà ấm áp khóc không kiêng kỵ, không để ý đến bất kỳ cái gì khác như thế.
Bàn tay nhỏ nhắn túm chặt lấy chiếc áo sơ mi màu xám bạc, dường như đang dùng toàn bộ sức lực của mình, cơ thể nhỏ bé run rẩy không ngừng. Anh đột nhiên nhớ tới đêm đó ở quầy rượu, cô chỉ vào ngực mình hỏi: Nơi này đau, làm sao chữa?
Khẽ thở dài, Ninh Duệ Thần ôm Tô Duyệt càng chặt hơn, nước mắt cô đã thấm ướt đẫm trước ngực anh thành một mảng lớn, cô khóc đứt quãng, cơ thể cũng vì thế mà run rẩy liên hồi, dáng vẻ yếu đuối lúc này của cô khiến anh thật đau lòng.
Giờ phút này, lời nói của Ninh Uyển Thu chợt vang lên trong đầu anh.
Hít một hơi thật sâu, giọng nói ôn thuần như rượu ngon nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, âm điệu vì căng thẳng mà có chút run rẩy, "Này, nhóc con, hay là.....Chúng ta kết hôn đi!"