Ánh mặt trời lúc này
nóng bỏng như muốn thiêu cháy mặt đất và những người đi đường, cả con
đường vắng tanh không một bóng người. Tô Duyệt ngồi trên chiếc ghế dài
dành cho người qua đường nghỉ chân, hai tay đan vào nhau, ánh mắt vô
thần đờ đẫn nhìn về phía trước.
Hình ảnh ban nãy chứng kiến cứ
không ngừng ùa về trong đầu cô, một màn nóng bỏng như cơn ác mộng bủa
vây lấy trái tim Tô Duyệt. Khi xưa còn nói gì mà tình cảm dành cho em sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng hôm nay lại tan vỡ như bong bóng xà
phòng, đúng là chuyện hoang đường không thể tin.
Tiếng điện thoại rung trong túi xách đã cắt ngang dòng suy tư của Tô Duyệt, nhìn số gọi
tới trên màn hình mà không nén được tiếng thở dài, chuyện chị Lý căn dặn hôm nay mình vẫn chưa làm xong, thế nào cũng bị chị ấy chửi cho một
trận.
Tô Duyệt chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chủ động thừa nhận cái sai của mình, "Alô, chị Lý, hôm nay em chưa...."
"Tiểu Duyệt, em làm rất tốt, không ngờ em có thể khiến cho anh ta có ấn tượng tốt về em như vậy, anh Từ đã cho người gọi điện tới thông báo rồi, mấy
ngày nữa sẽ giúp chúng ta sắp xếp buổi phỏng vấn khách mời." Lý Tuyết Lỵ ngắt lời Tô Duyệt, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hiếm thấy.
Tô Duyệt ngẩn người không biết nên nói gì, mình còn chưa gặp được người đã hẹn, lấy đâu ra có ấn tượng tốt chứ?
Cả hai đột nhiên đều im lặng, Lý Tuyết Lỵ thử gọi, "Tiểu Duyệt, em còn nghe không?"
"Dạ, em đây."
Lý Tuyết Lỵ ở đầu bên kia hơi ngập ngừng một chút, sau đó nói: "Em chuẩn
bị đi nha, lần này, em và Phương Vận sẽ cùng đi phỏng vấn đấy." Nói xong không đợi Tô Duyệt phản ứng liền cúp điện thoại.
Nghe tiếng bíp
bíp vọng ra từ điện thoại, Tô Duyệt biết có thể đưa ra quyết định như
thế chắc hẳn trong lòng Lý Tuyết Lỵ cũng đấu tranh dữ dội lắm. Kể từ khi mình vào đài truyền hình làm cho tới nay, Lý Tuyết Lỵ đã đề phòng mình
như đề phòng loài thú dữ hay rắn độc, sợ mình giành mất vị trí của
Phương Vận, bởi vì Phương Vận cũng là người có thế lực ngầm bắt buộc chị ta phải bảo vệ, nhất định phải giữ vững địa vị của cô ấy. Cho nên mặc
dù vào đài đã ba tháng qua mà một thực tập sinh như cô vẫn chỉ làm những công việc lặt vặt, việc làm thường xuyên nhất chính là đưa đón những vị khách quý như thế này.
Mà lần này chị ta lại sắp xếp tạo cho
mình có cơ hội được thực hành chính thức, chuyện này đối với Lý Tuyết Lỵ mà nói thực sự không dễ dàng gì.
Tô Duyệt hít sâu một hơi ngẩng
đầu ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, cố gắng kiềm chế nuốt ngược nước mắt
vào lòng, nhưng làm như vậy thì trái tim sẽ không bị tổn thương nữa hay
sao?
Ba năm tình cảm, vốn tưởng rắng sẽ gắn bó như keo sơn, nhưng cuối cùng vẫn bị đối phương phản bội, nếu không nhờ lần này vô tình
phát hiện e rằng cô vẫn còn bị lừa mà chẳng hay biết gì, ngu ngốc cả
ngày chỉ biết nghĩ xem Thẩm Gia Dũng cần gì thích gì, hay mình có làm
điều gì chưa vừa ý anh ta hay không.
Mũi đột nhiên cay cay, vết
thương lòng lần nữa xé toạt ra, cô quật cường cắn môi nhìn lên bầu trời
xa thẳm không cho nước mắt chảy, nhưng khuôn mặt nhỏ bé lại bởi vì kiềm
chế mà cơ mặt giật giật nhăn nhúm, cuối cùng không thể chịu đựng nổi nữa gục đầu xuống mặc cho nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi.
"Một lần này thôi, Tô Duyệt, chỉ khóc duy nhất một lần này thôi, sau đó sẽ không bao giờ nghĩ tới nữa."
Hãy quên Thẩm Gia Dũng đi, quên đi tất cả những gì cả hai đã từng có với nhau, quên đi mối tình mà cô đã cho đi quá nhiều.
Cho dù hiện tại không làm được, vậy thì ngay từ bây giờ phải học cách quên đi.
Ánh sáng mặt trời lốm đốm len lỏi qua các khe hở lá cây chiếu lên người đàn ông đang đứng ở cách đó không xa, đôi môi mỏng mím chặt, sống mũi cao
vút, đôi mắt sâu thỉnh thoảng hơi nheo lại thói quen, nhưng tầm mắt thì
vẫn luôn theo dõi cô gái đang ngồi khóc một mình ở đằng xa.
***
Hai bên con đường mòn yên tĩnh và heo hút, hàng thông xanh già cỗi vẫn xanh um tươi tốt, đứng vững vàng trước ngôi nhà lớn ở phía cuối con đường là hai chiến sĩ đang đứng nghiêm canh gác. Cũng như thường ngày, sau khi
chào hỏi cho có lệ, Tô Duyệt lững thững đi vào bên trong, cô đứng lại
trước cửa hít sâu một hơi, sau đó vỗ vỗ vào hai má mình, miễn cưỡng nở
nụ cười rồi mới cất bước đi vào.
Trong phòng khách im ắng đến mức khiến cô phải ngạc nhiên, ông cụ trên người mặc quân trang đang ngồi
trên ghế sofa, không ngừng thở ngắn than dài, cây gậy cầm trong tay cũng không ngừng nện xuống nền đất với vẻ mặt nặng nề.
"Ông nội, đã xảy ra chuyện gì?" Tô Duyệt bước nhanh tới, ngồi xổm xuống ngước mặt lên nhìn ông mình tươi cười hỏi.
Mặc dù trên mặt hiện đầy nếp nhăn, nhưng từ thần thái cho đến ánh mắt của
ông Tô thì vẫn rất minh mẫn rõ ràng, ông thở dài đang tính mở miệng nói
chuyện, nhưng khi liếc mắt nhìn sang Tô Duyệt thì lại tiếp tục thở dài,
khoát khoát tay nói, "Thôi, bỏ đi!"
"Ông nội, ông nói đi, ông như vậy cháu gái rất đau lòng đó." Tô Duyệt làm nũng lay lay nhẹ cánh tay ông Tô nói.
Nét mặt Ông Tô liền chuyển sang đau lòng, buồn bã nói, "Tiểu Duyệt à, những chuyện đó, ông nội đều biết cả rồi."
Ông Tô liếc qua Tô Duyệt rồi cau mày nói tiếp, "Anh trai con là đồ đáng
chết, không ngờ nó lại dám làm ra những chuyện như vậy, tuy nó cũng chỉ
vì muốn tốt cho con, nhưng chuyện nó làm ông vẫn không thể tha thứ được, ông đã bảo nó về phòng úp mặt vào tường sám hối rồi. Tiểu Duyệt, con
nói đi, con muốn làm sao để giải mối hận ông nội sẽ giúp con!" Giọng nói càng lúc càng lớn khiến ông Tô phải ho khan vài tiếng.
Lúc này
trong phòng vọng ra tiếng rống của Tô Đông Thần, "Em gái, anh trai sai
rồi, anh hai không nên trực tiếp như vậy, anh nên tìm cách khác để khéo
léo nói cho em biết, chỉ cần em không giận thì muốn đánh hay muốn phạt
thế nào anh cũng chấp nhận hết!"
Ông cụ Tô nghe xong những lời đó rất hài lòng, lặng lẽ liếc nhìn sang Tô Duyệt ôn hòa nói, "Tiểu Duyệt
à, có gì không vui cứ trút hết ra đừng cất giấu ở trong lòng, con có gì
ông nội sẽ rất đau lòng, biết không?"
Tô Duyệt đương nhiên biết
hai ông cháu họ đã hợp mưu diễn một màn này, biết rõ cô sẽ không trách
hay giận Tô Đông Thần nhưng vẫn phải làm vậy chỉ là muốn để cho cô biết, hai ông cháu đã biết chuyện này vì vậy cô không cần giấu giếm mà ôm đau khổ một mình chịu đựng.
Nhưng cũng chính vì bị anh quậy một trận này, mà nỗi đau trong lòng cũng tan biến đi không ít, khổ sở cũng trở thành hư không.
Tô Duyệt vừa ngước mắt liền nhìn thấy sự lo lắng không thể giấu được trong mắt ông mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, nhìn vở kịch liền mạch nhưng còn quá nhiều sơ hở của ông mình chỉ cười nói, "Ông nội, con
không trách anh hai, thật đó, con biết anh hai làm vậy cũng là vì muốn
tốt cho con."
Ông cụ Tô nghe xong liền híp mắt lại, nếp nhăn nơi
khóe mắt bởi tươi cười lại càng thêm già nua, nhưng vẫn hừ lạnh nói,
"Coi như thằng nhóc anh con tốt phước có được đứa em gái biết hiểu
chuyện như con, tiểu tử kia còn không mau ra đây nhận lỗi với em gái anh sao?"
Nhận được chỉ thị, Tô Đông Thần nhanh chóng chạy đến bên
cạnh Tô Duyệt nhanh như như một trận gió, lí nhí nói: "Em gái, em thật
tốt, nhưng em đừng lo, anh hai đã giúp em tìm được một đối tượng rất
tốt, em yên tâm, người này tuyệt đối hơn hẳn Thẩm Gia Dũng gấp trăm
nghìn lần."
Ông cụ Tô trừng mắt nhìn Tô Đông Thần nói, "Này con
nói gì đó? Tiểu công chúa nhà chúng ta nếu muốn có bạn trai mà cần phải
tìm kiếm như vậy sao? Chỉ cần đi ra ngoài hô một tiếng là không biết có
bao nhiêu thanh niên tốt tìm đến cho cháu ta lựa chọn, thằng nhóc Thẩm
Gia Dũng xấu xa đó có mắt không tròng mới dám khinh thường công chúa nhà chúng ta, đúng là tên xấu xa, chờ xem ông đốn gãy chân nó mà không cần
dùng đến cây gậy này!"
"Đúng đó, cái tên Thẩm Gia Dũng đó là cái
thá gì, nếu không phải khi đó đang trong thời kỳ chính trị căng thẳng,
sao anh có thể đồng ý để cậu ta và em gái anh hẹn hò được chứ?"
"Cháu trai, sao khi đó con không đá thẳng thằng khỉ đó tới thảo nguyên Châu
Phi đi, để nó tránh xa cháu gái ông càng xa càng tốt!"
Một già
một trẻ mỗi người một câu líu ríu liên hồi bên tai Tô Duyệt, mở miệng
một tiếng cứ Thẩm Gia Dũng này Thẩm Gia Dũng kia, cho dù cô muốn không
nhắc tới nhưng họ cũng không cho cô có cơ hội đó.
Đây chính là
cách khuyên bảo độc đáo của người nhà họ Tô, nhìn thấy người nhà gặp
chuyện sẽ không trốn tránh mà ngược lại sẽ nghĩ đủ mọi cách ép bạn phải
đối mặt, sẽ khơi lên vết thương rỉ máu của bạn, loại bỏ hết mọi độc tố
đến khi sạch sẽ mới chịu bỏ qua cho bạn, có như vậy mới có thể làm cho
miệng vết thương của bạn từ từ khép lại, chứ không phải mặc kệ để nó cứ
từ từ thối rửa ở bên trong.
"Ông nội, ông đừng lo lắng, con thật
sự không sao, nếu gặp được một người nào tốt nhất định con sẽ tóm về cho ông, con sẽ tìm về cho ông một người cháu rể tuyệt vời nhất trên đời
này luôn." Tô Duyệt ngước đầu cười nói để lộ hàm răng trắng đều ngay
ngắn, nhưng cô thấy trái tim mình đã quá mệt mỏi.
Vốn tưởng rằng
cả đời này cũng sẽ không thay đổi người yêu, hôm nay lại phải mỗi người
đi một ngả. Tình yêu? Mình cũng không biết mình còn có thể tin tưởng vào nó hay không nữa.
"Ông nội, con thấy mệt rồi, con về phòng nghỉ
trước đây, chúc ông ngủ ngon!" Tô Duyệt hôn lên gương mặt hiền lành của
ông mình chúc ngủ ngon sau đó xoay người đi thẳng về phòng ngủ.
Bóng dáng gầy yếu nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt ông Tô, nụ cười vui vẻ
trên mặt cũng biến mất theo, thay vào đó là sự lo lắng khôn nguôi. Ông
Tô thở dài nói, "Haizz, đứa nhỏ này gặp phải chuyện gì cũng thích chôn
giấu ở trong lòng, không muốn san sẻ cùng ông già này."
"Con bé
cũng vì sợ ông lo lắng." Tô Đông Thần cũng không còn bộ dạng cà lơ phất
phơ nữa, nghiêm nghị nói, "Nhưng ông cũng đừng quá lo lắng, cô ba nhà
chúng ta cũng không phải là loại người dễ chọc đâu, ông biết con vừa
nhận được điện thoại của ai không?"
Ông Tô liếc mắt nhìn Tô Đông Thần với dáng vẻ còn đợi gì mà chưa chịu nói?
"Là Hạ Việt đấy! Cô hai nhà chúng đã gọi điện thoại đến đồn cảnh sát của
cậu ta, nói có người đang giao dịch bán dâm, đúng lúc ngay ca cậu ta
trực, vừa nhìn thấy số gọi tới đã biết là của ai thế là đích thân dẫn
người hành động. Tên họ Thẩm và cô Tô nọ hiện vẫn còn đang bị giữ ở đồn
cảnh sát đó ạ." Tô Đông Thần phấn khởi vui sướng kể lại, nhưng không có
nói vụ Hạ Việt vì muốn chơi khâm Thẩm Gia Dũng một vố nên đã tự ý gài
tang vật mười vạn.
Tuy không nói ra nhưng Tô Đông Thần vẫn nơm
nớp lo âu, len lén liếc nhìn sang ông mình, bởi vì anh cũng hiểu rõ một
số quy định của pháp luật như lòng bàn tay, sao lại không biết nếu có
giao dịch bằng tiền chắc chắc sẽ bị kết thành tội danh mua bán dâm? Hơn
nữa người luôn lấy cương trực công chính làm tiêu chí đi đầu như ông,
đối với những chuyện này ông tuyệt đối sẽ không mắt nhắm mắt mở mà cho
qua như vậy.
Nào ngờ, Ông Tô vừa nghe xong liền bật cười sang
sảng, "Con bé này, quả nhiên có phần giống ông thời còn trẻ, cư xử với
kẻ địch quyết không nương tay!"
"...." Tô Đông Thần đột nhiên
nhận ta mình đã lo lắng dư thừa rồi, một khi chuyện gì có liên quan đến
Tô Duyệt, là y như rằng ông cụ Tô sẽ luôn đứng về phía cháu gái mình làm gì cũng đều rất đúng, cho dù người khác có bị đánh thành một đống bùn
nhão thì với ông đó cũng là con bé nó tự vệ chính đáng mà thôi.
Tất nhiên đối với cháu trai thì hoàn toàn khác xa một trời một vực.
"Chuyện này con làm rất tốt, có điều sau này phải báo cáo trước, được phê chuẩn mới hành động!" Ông Tô nghiêm mặt nghiêm túc nói.
"Dạ!" Tô Đông
Thần lập tức đứng nghiêm nghỉ cung kính chào theo tiêu chuẩn trong quân
đội, nhưng trong lòng thì thầm oán, loại chuyện thất đức này e rằng là
ai cũng thà không muốn biết, có cơ hội thì cứ đùn đẩy trách nhiệm, nếu
có ai hỏi tới thì ông sẽ nói thế này: Ồ, hóa ra có chuyện này thật à,
cái thằng nhóc Tô Đông Thần này thật đúng là hết nói mà, dám làm ra
chuyện động trời này, để khi về tôi nhất định sẽ trừng trị nó thích
đáng!
Đột nhiên ông Tô nhìn chằm chằm Tô Đông Thần với ánh mắt
lóe sáng, "Ban nãy con vừa nói đã chọn được một ứng cử viên rất tốt có
phải không, có ảnh không mau đưa ông xem một chút!"
"Thật ra….Ông cũng biết người đó!" Tô Đông Thần kề sát vào tai ông cụ Tô thì thầm gì
đó, sau đó trên mặt hai người đều cùng nở nụ cười xấu xa....