"Tiểu Duyệt à." Rốt cuộc ông Tô cũng mở miệng nói, Tô Duyệt vội vàng kính cẩn nghe Tô Lê Đông dạy bảo.
"Cuối cùng con cũng đã thông suốt rồi, chuyện này làm rất tốt! Biết nắm bắt thời cơ, nói là làm ngay lập tức!" Tô Lê Đông khen ngợi nhìn Tô Duyệt, lại nhìn sang Ninh Duệ Thần một lát, "Coi như thằng nhóc con tinh mắt, nhìn trúng cháu gái nhà ông."
"Ông Tô nói rất đúng, con rất may mắn mới có thể cưới được Tiểu Duyệt làm vợ của con." Ninh Duệ Thần thấy có cái cọc thì lập tức liền bò lên, hùa theo Tô Lê Đông.
"Cái thằng nhóc này, nói rất hay, ông có rượu Mao Đài thượng hạng, hôm nay phải uống cùng ông vài ly đấy." Tô Lê Đông mặt mày hớn hở vỗ vỗ bả vai Ninh Duệ Thần, Ninh Duệ Thần đương nhiên cũng tỏ ý vô cùng sẵn lòng theo hầu.
Mặc dù uống rượu có hại đến sức khỏe, nhưng Tô Duyệt cũng biết mình không ngăn cản được ông, hơn nữa Ninh Duệ Thần có lẽ cũng sẽ có chừng mực, vì vậy liền đi lấy chai rượu ngon mà Tô Lê Đông cất giấu.
"Này nhóc, lão già đây có vài câu muốn nói với con." Tô Lê Đông ngồi trên ghế sofa, nhìn cháu rể của mình nói.
"Ông Tô, mời người nói."
"Mặc dù ông không biết con dùng cách nào để lừa Tô Duyệt vào trên sổ hộ khẩu nhà con, nhưng nếu như đã lừa được tới tay, ông hy vọng con có thể lừa con bé cả đời, vĩnh viễn cũng đừng hối hận về quyết định này của con." Tô Lê Đông nghiêm nghị nói.
"Ông Tô, xin ông yên tâm, nếu Tô Duyệt đã là vợ của con, thì con sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, cùng nắm tay nhau đến chết, sống bên nhau đến già, không bao giờ hối hận." Lúc này Ninh Duệ Thần nghiêm túc hơn bao giờ hết, Tô Lê Đông khẽ gật đầu, có lời này thì ông yên tâm rồi.
"Còn nữa, ông muốn nhắc nhớ con trước, tuyệt đối không thể để cho con bé vào bếp, cắt trái cây hay pha trà gì đó còn có thể, nếu nấu ăn thì.... Con bé chẳng những có thể làm thức ăn cháy khét, còn có thể khiến mình bị phỏng, hoặc là đốt luôn phòng bếp."
"Vừa hay, con thích nấu ăn, cô ấy chỉ cần phụ trách ăn là được rồi."
"Buối tối ngủ con bé cũng rất không an phận, lúc nào cũng đá văng chăn, sáng sớm mỗi ngày thức dậy cổ họng đều khàn khàn."
"Vậy mỗi đêm con sẽ ôm cô ấy ngủ, như thế cô ấy sẽ không bị cảm lạnh nữa."
"Ừ." Tô Lê Đông dừng một chút, cảm thấy không còn gì để dặn, lại kề cà nghĩ không ra, cuối cùng thở dài, "Chỉ tiếc, Tuyết Nhu và Thanh Dương không thể tới, không thể nhìn con gái của chúng nó tiến vào lễ đường."
Ninh Duệ Thần khẽ mỉm cười, "Ông nội, ông yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với Tiểu Duyệt."
Tô Lê Đông nhìn thằng nhóc có phong thái tao nhã trước mặt, trong lòng yên tâm không ít. Dù sao người mà cháu gái bảo bối của ông lấy cũng là người ông vừa ý nhất.
Tô Duyệt cầm chai rượu Mao Đài đi ra, nhìn hai người đang nói chuyện trên trời dưới đất, từ từ đi đến bên cạnh Tô Lê Đông, "Ông nội, hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy."
Tô Lê Đông nhìn cháu gái ông nuôi từ nhỏ đến lớn, trêu ghẹo nói, "Đang nói chuyện khi nào thì hai đứa tụi cháu sinh thêm cháu cho Tô gia chúng ta."
Tô Duyệt nghe xong, cả mặt bỗng nhiên đỏ bừng, "Ông nội, ông thật là càng già càng nói bừa, càng già càng không đứng đắn."
Tô Lê Đông vui vẻ nhìn cháu gái xấu hổ, "Ông không nói bừa, Tiểu Duyệt à, giấy chứng nhận các con cũng đã lĩnh rồi, tối nay liền chuyển đến nhà Duệ Thần đi."
"Cái gì?" Tô Duyệt vội vàng lắc đầu, cô vẫn chưa sẵn sàng để sống chung với một người đàn ông xa lạ đâu?
Vội lắc cánh tay của ông Tô làm nũng nói, "Ông nội, chẳng lẽ ông muốn đuổi con đi thật sao?"
"Tiểu Duyệt, bây giờ con đã là vợ của Ninh Duệ Thần, dù ông có muốn giữ con lại cũng không có được đâu." Vẻ mặt Tô Lê Đông bất đắc dĩ nói.
Tô Duyệt vẫn không buông tay, trông mong nhìn Tô Lê Đông, "Nhưng con vẫn chưa thu dọn hành lý."
"Con thì có thứ gì, với lại cũng chỉ ở một đem, mang theo quần áo tắm rửa là được rồi."
"...."
Thấy ông nội quyết tâm bán mình đi, Tô Duyệt lại dùng ánh mắt đáng thương cầu cứu người đàn ông bên cạnh. Ninh Duệ Thần hiếm khi tốt bụng, quay đầu nhìn ông Tô nói, "Ông nội, tối nay hãy để cho cô ấy ở lại bồi người đi, ngày mai sau khi cô ấy tan làm con đến đón Tiểu Duyệt."
Tô Lê Đông thấy Ninh Duệ Thần mở miệng, gật đầu nói, "Cũng được, về phần hôn lễ, các con mau chóng tổ chức đi. Lặng lẽ gả cháu gái đi như thế, ông không nỡ đâu."
Ninh Duệ Thần mỉm cười lên tiếng, "Vâng, con sẽ mau chóng định ngày."
Hai người một xướng một họa, dễ dàng quyết định việc này, căn bản không trưng cầu ý kiến của Tô Duyệt.
"Ông nội, con thấy anh ấy mới là cháu trai ruột của ông đấy." Tô Duyệt ẩn ý nói.
"Em ghen sao?" Ninh Duệ Thần mỉm cười nhìn Tô Duyệt, "Cùng lắm thì sau này anh đối xử tốt với em nhiều thêm một chút."
"Không thèm." Tô Duyệt nhỏ giọng le lưỡi, xoay người chạy về phòng của mình.
"Cái con bé này, thật là càng ngày càng trẻ con." Tô Lê Đông trách cứ nói, thế nhưng trong mắt đều là sự cưng chìu của mình dành cho cô cháu gái.
"Duệ Thần à, hôm nay con phải uống với ông, không uống hết chai Mao Đài này thì không cho đi."
Ninh Duệ Thần rót cho Tô Lê Đông nửa ly rượu, "Vâng, ông Tô, hôm nay cháu sẽ theo ông đến cùng."
***
Sáng sớm hôm sau, trong công ty, Lý Tuyết Lỵ gọi Tô Duyệt vào văn phòng của mình.
"Tiểu Duyệt, đối tượng lần này chúng ta muốn phỏng vấn là một nhà sinh vật học, chỉ là anh ta hiện đang ở trong núi sâu vùng ngoại ô phía Bắc của thành phố A, trong đài muốn cử cô đi, cô có muốn đi không?"
"Ừ, tôi đi." Tô Duyệt gật đầu nói.
"Vậy cô đi chuẩn bị đi, ba tuần sau sẽ xuất phát, nhiếp ảnh gia sẽ đi cùng cô." Lý Tuyết Lỵ đưa tài liệu cho Tô Duyệt, sau khi Tô Duyệt nhận lấy liền đi ra ngoài.
"Tiểu Duyệt, có phải chị Lý bảo cậu đi phỏng vấn một người núi ở trong núi sâu không?" Vừa mới rời khỏi phòng làm việc của Lý Tuyết Lỵ, Hứa Hàm lập tức nhảy vọt tới bắt lấy Tô Duyệt vội vàng hỏi.
Tô Duyệt không nhịn được mà bật cười, "Cái gì mà người núi ở trong núi sâu chứ, người ta là nhà sinh vật học đấy."
"Cũng như nhau à, tóm lại là cậu tuyệt đối không thể đi!" Hứa Hàm nóng nảy liên tục dậm chân, "Cậu có biết trong rừng sâu núi thẳm này ngay cả một chút tín hiệu cũng không có không, còn có không biết bao nhiêu là thú dữ rắn độc nữa đấy. Ngày hôm qua tớ có xem một bản tin, nói có rất nhiều nhà mạo hiểm đi vào nhưng vẫn chưa thấy trở ra, ngay cả hài cốt cũng không tìm được. Tiểu Duyệt, đây là chị Lý đang trá hình bức cậu chủ động từ chúc, cậu tỉnh táo một chút đi có được không?"
"Tiểu Hàm, mình biết." Tô Duyệt bình tĩnh nhìn Hứa Hàm, "Cho nên tớ mới muốn chứng minh cho chị Lý thấy, chị ta càng làm khó mình... mình càng không muốn chịu thua, hơn nữa mình tin thần may mắn sẽ luôn đi theo mình. Cho nên Tiểu Hàm à, cậu đừng khuyên mình nữa, có được không?"
Hứa Hàm ngơ ngác nhìn Tô Duyệt, kết quả thế nào cô cũng lờ mờ đoán được, mặc dù Tô Duyệt chẳng màng đến chuyện gì, nhưng một khi đã nhận định chuyện gì đó, ai cũng khuyên thể không được cô ấy.
"Aizz, cái cô nàng ngốc này, nếu như chị Lý đã cố ý muốn chỉa vào cậu, cho dù cậu có làm tốt hơn đi chăng nữa, cũng sẽ không được chị ta coi trọng."
Một nụ cười thoáng hiện lên trên khuôn mặt Tô Duyệt, lúm đồng tiền ở hai bên má như ẩn như hiện, "Mình biết mà, nhưng nếu như mình nói không đi, bản thân mình sẽ cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa, cậu cũng biết, tớ rất muốn sẽ có một ngày mình trở thành một nữ bá chủ chân chính, cho nên hiện tại tuyệt đối sẽ không có cơ hội có thể để cho chính mình rèn luyện lãng phí vô ích."