Trình Oánh Oánh vừa nói như thế, không khí xung quanh thoáng chốc lạnh đi mấy phần, trên mặt Lý Tuyết Lỵ hiện lên vẻ lúng túng mất tự nhiên nói, “Tô
Duyệt, cô chuẩn bị một chút rồi đi phỏng vấn Trình Oánh Oánh đi.”
“Vâng.” Tô Duyệt gật đầu một cái, tư liệu về Trình Oánh Oánh lần trước cô đã xem qua, chỉ cần xem lại một lần nữa là được rồi.
Lúc phỏng vấn, Trình Oánh Oánh cũng không làm khó cô, ngược lại thỉnh
thoảng còn tiết lộ một số việc khiến người xem cảm thấy kinh ngạc, nửa
ẩn nửa nói, khiến cho buổi phỏng vấn lần này đạt được hiệu quả cao nhất.
Sau khi phỏng vấn kết thúc đã là buổi trưa, Tô Duyệt trở lại vị trí, chuẩn bị ghi lại một số ý quan trọng rồi đi ăn cơm.
“Tô Duyệt, lần trước tôi đã nói sẽ trả cô một ân tình, bây giờ tôi muốn
trả.” Trình Oánh Oánh đi theo sau lưng Tô Duyệt nói, bộ dạng kia, ngược
lại lộ ra vẻ lần này cô ta vì chuyện đó mới tham gia phỏng vấn.
Tô Duyệt không vui cau mày, “Cô Trình, tôi đã cầm tiền thù lao đạo diễn
Lâm đưa cho tôi rồi, giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa, cho nên
càng không thể nói tơi việc cô nợ tôi ân tình.” Nói xong, Tô Duyệt liền
xoay người đi ra ngoài, không hề muốn đứng chung một không gian với Tô
Duyệt.
Cô đã không đi, vậy tôi tự mình cách xa cô một chút không phải là được rồi sao?
Không kéo Tô Duyệt lại, Trình Oánh Oánh thản nhiên nói, “Ba của cô không nhận hối lộ, là ông ấy cam tâm tình nguyện ngồi tù.”
Bước chân rời đi chợt khựng lại, Tô Duyệt quay đầu, nhìn vẻ mặt tràn đầy ý cười của Trình Oánh Oánh.
Lúc này tất cả mọi người đều đã ra ngoài ăn cơm, trong phòng làm việc vắng
vẻ, Trình Oánh Oanh không nói gì, chỉ dừng bước đứng ở trước cửa phòng
làm việc của Lý Tuyết Lỵ, miệng nhếch bày ra một nụ cười kì bí, “Cô Tô,
kịch hay sắp diễn ra, tuyệt đối đừng bỏ qua.”
Dứt lời, Trình Oánh Oánh liền xoay người bước vào phòng.
Cửa phòng làm việc cố ý không đóng chặt, khiến giọng nói bên trong lọt qua khe cửa truyền ra ngoài.
“Biên tập Phương, tôi đúng thật là bội phục dũng khí của cô, một mình cô có
thể nuôi dưỡng đứa bé lớn như vậy, theo như tôi biết, Tô Thanh Dương
thật sự không làm tròn chức trách của người làm cha được một ngày đấy.”
Giọng nói giòn giã của Trình Oánh Oánh vang lên trong phòng làm việc,
mang theo ý cười.
“Loảng xoảng!”
Tiếng ly thủy tinh vỡ
vụn bỗng vang lên trong phòng làm việc, Phương Vận nói, “Tôi không biết
cô đang nói cái gì, nơi này không hoan nghênh cô, mời cô đi ra ngoài.”
“Lúc trước cô và Tô Thanh Dương xảy ra tình một đêm, sau đó ông ta liền trốn tránh cô khắp nơi... Cô hận ông ta, hận ông ta vô tình vô nghĩa, rồi vu hãm Tô Thanh Dương nhận hối lộ, trong lòng Tô Thanh Dương luôn cảm thấy áy náy với cô nên không vạch trần cô, chỉ khiến cô vĩnh viễn không bao
giờ có thể làm hại đến con gái của ông ấy, biên tập Phương, tôi nói có
đúng không?”
“Thật không hổ là minh tinh của giới điện ảnh và
truyền hình, lại ăn nói bừa bãi bịa ra một chuyện để vu oan cho người
khác. Trình Oánh Oánh, nếu cô còn nói năng bậy bạ nữa thì tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng!” Giọng nói của Lý Tuyết Lỵ đột nhiên vang lên, nhưng
trong giọng nói kia, lại mơ hồ có sự run rẩy.
“Vu oan?” Trình
Oánh Oánh cười khanh khách nói, ánh mắt khẽ chuyển, cánh cửa đột nhiên
bị người mở ra, lúc này Tô Duyệt vịn lấy khung cửa, đốt ngón tay của cô
gần như đã trở nên trắng bệch.
Lúc ánh mắt hai người chạm nhau,
Phương Vận hờ hững chuyển tầm mắt đi, Tô Duyệt cắn môi dưới, đôi mắt
trong suốt lại mất đi ánh sáng rực rỡ.
“Biên tập Phương, nhưng
điều tôi vừa nói là... vu oan sao?” Giọng nói sâu xa đột nhiên vang lên, Trình Oánh Oánh bước đến bên cạnh Tô Duyệt, nhỏ giọng nói, “Tô Duyệt,
tôi thật sự không thích nhìn thấy cô sống trong sự lừa dối, ân tình này, đã đủ để trả rồi.”
Tô Duyệt nhìn Phương Vận, thời gian chợt dừng lại vào giây phút này.
Xoay người, Tô Duyệt không nói một chữ liền đi ra ngoài.
Mặt trời nóng rực thiêu cháy đường phố, trên lối đi bộ lúc này vắng tanh không một bóng người, càng trở nên trống trải.
Cô không rơi nước măt, khi Tô Thanh Dương vào tù, Triệu Tuyết Nhu bỏ đi cô đã tự giam mình trong phòng cắn chăn bông gào khóc, từ đó về sau, cô
buộc mình phải trở nên kiên cường, đi đối mặt với tất cả chất vấn, cười
nhạo của mọi người, nhưng vào giờ khắc này, cô lại cảm thấy, khó chịu
trong quá khứ không bao giờ bằng được một vạn phần của lúc này.
Bất tri bất giác, cô đã đi đến công viên trung tâm. Khi còn bé, đây là nơi
mà Tô Thanh Dương thường đưa cô và mẹ đến đây tản bộ, cô luôn bướng bỉnh cưỡi lên người của Tô Thanh Dương. Tô Thanh Dương nâng tay cô lên chạy
nhanh hết lần này đến lần khác không hề biết mệt mỏi, khiến cô có cảm
giác mình được bay lên.
Vào giờ khắc này bất lực dâng lên, Tô Duyệt lấy điện thoại di động bấm một dãy số.
“Bây giờ...anh có bận không?”
Ninh Duệ Thần nhíu mày, “Sao vậy?”
“Em đang ở công viên trung tâm, em muốn gặp anh.” Trong giọng nói trầm thấp mang theo chút cầu xin, thoáng chốc khiến tim anh mềm nhũn.
“Ừ,
em chờ anh một lát.” Ninh Duệ Thần cúp điện thoại, đứng dậy nhìn mọi
người đang trợn mắt há mồm nói, “Mọi người tiếp tục suy nghĩ về chuyện
này, trợ lý Lâm, ghi lại kết quả cuối cùng cho tôi.”
“Luật sư
Ninh, xin anh đừng quên chức trách của mình!” Một người Mỹ đột nhiên
đứng lên, dùng tiếng Trung cứng rắn chỉ trích người đàn ông đã bước
nhanh đi tới cửa.
Ninh Duệ Thần dừng một chút, ánh mắt thâm sâu hờ hững liếc nhìn người Mĩ kia, nhếch miệng cười có chút khinh thường.
“Hiện tại một nhóm bốn mươi lăm người chúng tôi vì vụ án này mà đã phải bỏ ra thời gian của mình, thế nhưng hôm nay, luật sư Ninh vì chuyện riêng mà
muốn rời đi như vậy sao, chẳng lẽ đây chính là cách làm việc của người
Trung Quốc?”
Ninh Duệ Thần dừng bước lại, nhìn người phụ nữ ngoại quốc đang khiêu khích mình, khóe miệng lộ ra ý cười lạnh khinh thường
nói, “Bỏ ra một thời gian dài như vậy chỉ có thể thể hiện rõ sự “stupid” của các người mà thôi.”
Stupid chỉ sự ngu xuẩn, vì sợ mọi người ở đây nghe không hiểu tiếng Trung anh đang nói gì, nên anh còn cố ý dịch
sang tiếng Anh, thật đúng là chăm sóc tỉ mỉ.
Còn sự chăm sóc tỉ mỉ của Ninh Duệ Thần lại khiến mấy người cuồng vọng của nước Mỹ tức giận không ngớt.
Danh tiếng của Ninh Duệ Thần bọn họ cũng đã từng nghe qua khi ở Mỹ, nhưng
mười mấy luật sư tinh anh ở đây chẳng lẽ còn không bù được một Ninh Duệ
Thần sao?
“Vậy luật sư Ninh có ý kiến gì không?”
“Lâm Phi Châu, cậu nói vụ án kia cho bọn họ nghe đi.”
“Vâng, luật sư Ninh.” Lâm Phi Châu ngồi sau lưng Ninh Duệ Thần nhanh chóng
đứng lên, một mực cung kính đáp, cầm văn kiện gằn từng chữ rõ ràng,
khiến cho sắc mặt của đám người Mĩ từ khinh thường dần dần thay đổi,
hoảng sợ, kinh ngạc nườm nượp kéo đến.
Ninh Duệ Thần cười lạnh một tiếng, xải bước đi ra ngoài.
***
Trong công viên trung tâm, ánh mắt trời chói chang không tưởng tượng nổi, cô
gái ngồi trên một băng ghế dài, mái tóc đen dài xõa xuống, trên người
tỏa ra sự cô đơn cùng đau thương không nói ra được.
“Vợ, em sao vậy?” Ninh Duệ Thần cúi người xuống, nhìn Tô Duyệt vẫn luôn vòng hai tay lại.
Tô Duyệt cúi đầu, khuôn mặt nhỏ chôn ở giữa hai đầu gối, cô mím chặt môi,
sắc mặt hơi tái nhợt, ánh mắt linh động lúc này lẳng lặng nhìn mặt đất,
im lặng không nói.
Thân thể cao ráo ngồi xổm xuống, nhìn cô gái
trước mặt, vén tóc cô lên, để lộ ra khuôn mặt không trắng bệch không
chút máu đến đáng sợ.
Sự đau lòng không hề tồn tại bỗng dâng lên, giọng của người đàn ông rất nhẹ, rất nhẹ hỏi, “Sao vậy?”
Tô Duyệt ngước mắt, đôi mắt tối đen nhìn người đàn ông, “Có phải em là một gánh nặng không?”
Nếu như không phải là một gánh nặng, vậy tại sao xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi người lại phải gạt cô?
Cả nhà họ Tô, e rằng chỉ có mình cô là không biết.
Tô Duyệt biết, mọi người làm vậy là vì muốn bảo vệ cô, nhưng điều cô muốn không phải là sự bảo vệ như vậy!
Cô có thể chịu đựng tất cả, có thể cùng bọn họ đối mặt với tất cả khó
khăn, nhưng tại sao mọi người đều muốn tự chủ trương giấu cô?
Bọn họ càng như vậy sẽ càng khiến cô cảm thấy mình rất vô dụng, vô dụng đến mức cái gì cũng không làm được.
“Làm sao có thể chứ?” Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ôm cô vào trong ngực mình, “Tô Duyệt sao có thể là gánh nặng chứ?”
Sự ấm áp và mùi hương quen thuộc trong chốc lát đã thấm vào tim gan, chóp
mũi Tô Duyệt bỗng nhiên chua xót, mặt chôn vào trong ngực của người đàn
ông chợt ngẩng lên, ánh mắt đầy hơi nước nhìn chằm chằm người đàn ông
trước mặt, “Ninh Duệ Thần, về sau có chuyện gì, đừng giấu em, để chúng
ta cùng nhau đối mặt được không?”
“Thật đúng là một cô bé ngốc
quật cường cố chấp, những cô gái khác trên thế giới này chỉ muốn sống
một cuộc không buồn không lo, sao em lại không ngoan như vậy chứ?”
“Em không thích người khác phải gánh vác toàn bộ khổ sở, em thật sự có thể
chịu đựng mọi đau khổ, cho nên, bất kể là xảy ra chuyện gì, cũng đừng
giấu em, biết được chuyện gì đó từ một người khác, cảm giác này, thật sự rất khó chịu.”
Đôi mắt ngấn nước đặc biệt sáng ngời, trong lòng
Ninh Duệ Thần khẽ động, đè nén tình cảm trong lòng, dịu dàng nói, “Được, về sau có chuyện gì thì chúng ta đều sẽ cùng nhau đối mặt.”
“Thật sao?”
“Thật.” Ngón tay thon dài vén sợi tóc của cô ra sau mang tai, “Bây giờ anh cõng em về nhà được không?”
“Vâng.” Tô Duyệt nằm trên tấm lưng rắn chắc của anh, áp mặt vài vai anh, gió
nhẹ khẽ thoảng qua, cô từ từ nhắm hai mắt lại, nước mặt không tự giác mà chảy xuống.
“Ninh Duệ Thần, có anh thật là tốt.”
***
Đêm khuya, người bên cạnh đã ngủ say, Ninh Duệ Thần đi ra bên ngoài, ánh
trăng yếu ớt, điện thoại di động cũng lặng lẽ đổ chuông.
“A Ninh, đã tóm được người kia rồi.” Trong đêm tối, giọng nói của Tô Đông Thần chậm rãi vang lên, lộ ra sự mệt mỏi nồng đậm.
Đôi mắt nhìn ra ngoài xa, môi mỏng của Ninh Duệ Thầm mím chặt, không lên tiếng.
“Trước kia Trần Vân là cô nhi, sau đó được nhận nuôi, con trai của nhà ba mẹ
nuôi luôn nhìn Trần Vân chằm chằm, kết quả cuối cùng là bị Trần Vân dùng dao gọt trái cây thiến hắn, sau đó thì trốn thoát, không biết nghe thấy tin tức kia từ đâu, hôm nay mới đến đây náo loạn, bày ra một màn kịch
như vậy.”
“Người kia đâu?”
“Một giờ trước say rượu xảy ra
tai nạn giao thông, bây giờ đã trở thành người thực vật.” Tô Đông Thần
thản nhiên nói, giống như chuyện này không hề liên quan đến anh ta một
chút nào.
“Ừ.” Ninh Duệ Thần hờ hững đáp một tiếng, còn Tô Đông Thần thì cảm thấy Ninh Duệ Thần có gì đó không đúng.
“A Ninh, cậu sao vậy?”
“Tiểu Duyệt biết rồi.” Ninh Duệ Thần cau mày, “Chuyện của Phương Vận và cha cậu, Tiểu Duyệt đã biết rồi.”
Gió thổi càng thêm lạnh đến thấu xương, trong phòng ngủ, bóng người nho nhỏ vẫn dang co ro trong chăn mang theo sự lệ thuộc vào anh chìm trong giấc ngủ, trong mộng, anh cõng cô, đi qua một đoạn lại một đoạn thời gian
dài.
Ban đầu Tô Đông Thần đã chủ động nhờ Ninh Duệ Thần giúp đỡ,
trực tiếp tiêu hủy tất cả chứng cứ có lợi của Tô Thanh Dương, chọn bản
án mười năm tù.
Chỉ có Tô Thanh Dương vào tù, thì nhà họ Tô mới không còn áy náy với Phương Vận.
Yêu cầu duy nhất, chính là không để Tô Duyệt biết.
Thế nhưng hôm nay, tất cả lại bị phá vỡ.
Hai người cách nhau vài chục km đồng thời im lặng không lên tiếng, Ninh Duệ Thần rút điếu thuốc trong túi, bật lửa trong tay anh linh hoạt mở ra,
một ngọn lửa lượn lờ xuất hiện.
Đồng thời, đầu bên kia điện thoại cũng vang lên tiếng “tách tách”, hai điếu thuốc trong hơi không gian
khác nhau cùng lúc tỏa ra hai tàn khói mênh mang.
“Con bé sẽ hiều.”
“Không, cậu không biết cô ấy cố chấp như thế nào đâu.” Ninh Duệ Thần cười cười, ngón tay gõ gõ tàn thuốc, “Trong suy nghĩ của cô ấy, có đôi lúc thế
giới này rất đơn giản, chỉ cần gặp khó khăn thì kiên trì một cái là
chống đỡ được rồi. Có thể đánh ngã được cô ấy, không phải là khổ, mà là
người cô ấy yêu nhất.”
Bên kia điện thoại chợt có chút im lặng,
lúc này giọng của Tô Đông Thần vang lên như người cách mấy thế hệ, “Đúng vậy, con bé đã lớn rồi, đã có suy nghĩ của riêng mình rồi.”
Qua
nhiều năm như vậy, bọn họ đều coi cô là công chúa của nhà họ Tô, đặt
trong lòng bàn tay mà yêu thương che chở, rất sợ cô phải chịu tổn
thương, trừ chuyện tình cảm phải dùng phương pháp hung dữ bắt cô đối
mặt, những chuyện khác, tuyệt đối sẽ không để cô phải chịu khổ cho dù là một phần.
Nhưng mà, bọn họ đều đã quên rồi, công chúa nhìn như
nhu nhược đó nhưng trong lòng lại quật cường đến mức nào, cô muốn, là
cam khổ cùng nhau, thậm chí còn hy vọng, có thể tự mình bảo vệ họ.
Sự che giấu của người nhà, mới là tổn thương lớn nhất với cô.
“Con bé có biết chuyện cậu là luật sư của Phương Vận không?”