Gặp Được Tình Yêu Đích Thực

Chương 90

"Nhưng lý do kết hôn cùng với em cũng không phải vì né tránh đoạn tình cảm kia, mà vì người đó chính là em."

"Khi đó em lại giống như một bức tường, có đâm thế nào cũng không thủng được, em nói xem anh không gạt em thì sao em có thể đứng đây lúc này cơ chứ?"

Giọng nói ôn hòa của người đàn ông giống như làn gió xuân tháng ba, xóa bỏ mọi sự lo lắng cũng như bất an.

Ngay từ khi bắt đầu, đôi mắt thâm sâu kia vẫn chăm chăm nhìn cô, giống như cái giếng cổ xưa, hận không thể hút lấy linh hồn người đối diện.

Tô Duyệt ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt người đàn ông đó, "Tại sao lại là em?"

Từ dung mạo, gia thế đến bản thân, Tô Duyệt tự nhận không tính là xuất sắc, chí ít là trên phương diện tình cảm.

Cũng như trước kia Thẩm Gia Dũng đã từng nói, cô sẽ không dùng lời ngon tiếng ngọt sẽ không biểu lộ tình cảm của mình, tất cả những suy nghĩ cũng chỉ giữ trong lòng, cô hi vọng sẽ có một người hiểu được bản thân mình, đương nhiên cũng biết rõ điều này khó khăn cỡ nào.

Ninh Duệ Thần vỗ đầu Tô Duyệt, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, "Ngốc, vừa thấy đã yêu hiểu không?"

Tình yêu không biết mới là sâu đậm nhất, đây chính là câu trả lời của anh, bé ngốc ạ.

Thật ra anh nên vui mừng, nếu như em không quan tâm đến việc này, thì cũng sẽ không nghĩ ngợi lung tung, cũng sẽ không nghiêm túc, những suy nghĩ vẩn vơ cùng với sự nghiêm túc của em đều đã chứng minh tình cảm của em vô cùng chân thành.

Mặc dù hiện giờ em còn đang thử yêu.

Nhưng cũng không sao, Tô Duyệt, thời gian của chúng ta còn dài, trước những bài học tình yêu này thì chúng ta vẫn chỉ là những học sinh, vẫn còn đang trên con đường học tập, nhưng Tô Duyệt à, anh tin nhất định sẽ có một ngày chúng ta tu thành chín quả, có đúng không?

"Rời giường đi, bé ngốc." Ninh Duệ Thần đứng dậy, vuốt vuốt đầu Tô Duyệt, "Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, anh đi làm bữa sáng."

"Vâng." Tô Duyệt gật đầu, đợi Ninh Duệ Thần rời đi, cô cầm lấy tấm hình kia, sau đó nhìn chằm chằm vào nó một phút đồng hồ, rồi nhanh chóng nhảy xuống giường, mở ngăn tủ lấy cây kéo, không chút do dự cắt tấm hình kia!

Nụ cười nhạt nhẽo của cô gái trong hình, trong nháy mắt lọt vào trong thùng rác.

Có lẽ điều làm cô rối rắm vốn không phải Ninh Duệ Thần giấu cô, khiến cô hiểu lầm anh là Gay, mà là vì sao anh lại kết hôn cùng cô.

Trong lòng anh có phải đang cất giấu một người con gái mà không muốn bị cô biết hay không?

Tuy rằng lúc trước anh kết hôn cùng cô là vì muốn né tránh, có lẽ trước kia nếu cô biết được Ninh Duệ Thần kết hôn với cô vì để né tránh thì sẽ không khổ sở như vậy, mà ngày hôm nay khi cô biết được còn có một người phụ nữ khác mà cô không quen biết từng ở bên cạnh Ninh Duệ Thần, điều này khiến đáy lòng cô vô cùng khó chịu.

Thì ra, cũng cùng một chuyện giống nhau nhưng ở những thời điểm khác nhau thì cũng sẽ mang lại những kết quả khác nhau.

Nếu không có tình cảm với một người, thì đương nhiên cũng sẽ không quan tâm mục đích của đối phương là vì sao, nhưng nếu có tình cảm với một người, vậy thì chắc chắn sẽ quan tâm đến việc đối phương có phải có người khác trong lòng hay không.

Nếu không vì vậy thì sao sau khi nói chuyện thẳng thắn với Ninh Duệ Thần xong thì Tô Duyệt lại cảm thấy thư thái trong lòng đến vậy?

Tình cảm của cô đối với Ninh Duệ Thần có phải đã dần dần không còn chỉ là ỷ lại nữa hay không....

Trước kia cô luôn la hét phải bảo vệ Ninh Duệ Thần, mặc dù cô vẫn luôn cố gắng làm, nhưng trên thực tế thì cho tới bây giờ vẫn chưa làm được gì cả, còn trong chuyện tình cảm trước giờ cô cũng không cố gắng hết sức, nhưng hôm nay dường như thật sự có chút biến đổi.

Lúc này cửa phòng ngủ bỗng nhiên mở ra, mà lúc này Tô Duyệt còn đang giữ tư thế một tay cầm kéo, một tay cầm nửa bức ảnh vừa bị cắt.

Khóe môi của người đàn ông khẽ nhếch lên, mặt Tô Duyệt bỗng đỏ bừng, ngượng ngùng cúi thấp đầu, giấu hai tay ra sau lưng, không dám nhìn Ninh Duệ Thần.

"Trong nhà không có bánh mỳ cũng không có món chính, đợi lát nữa xuống dưới lầu ăn sáng nhé." Anh mở miệng nói, trong giọng nói còn mang theo chút vui vẻ khó phát giác.

"Vâng." Tô Duyệt cúi đầu, đá đá sọt rác ra sau lưng.

Ninh Duệ Thần liếc một cái đầy ẩn ý nhìn Tô Duyệt, nhếch khóe môi nở nụ cười nhạt, sau đó xoay người ra ngoài cửa, Tô Duyệt lập tức thở phảo nhẹ nhỏm, buông tay hai đang giấu ở sau lưng ra.

Nhưng đúng lúc này thân thể cao lớn dừng lại một chút, Tô Duyệt vội vàng thu tay lại ra sau, đôi mắt trong suốt nhìn người đàn ông quay người lại.

"Con chó Tiểu Khôi hình như đói rồi, nhanh cho nó ăn chút gì đi." Dứt lời, lúc này anh mới tiến bước rời đi.

Tiểu Khôi được một người có trách nhiệm như Tô Duyệt nuôi dưỡng, lúc trước khi mang nó về, Tô Duyệt từng có ý định để Ninh Duệ Thần và cô cùng chăm sóc nó, nhưng vị luật sư cao cao tại thượng này sau khi cau mày nhìn Tiểu Khôi trong ngực Tô Duyệt ba giây liền ghét bỏ nói, "Tắm rửa sạch sẽ một chút, anh không muốn khi ôm em lại dính phải lông chó đâu."

Được rồi, cô đã quên mất người đàn ông này vốn có bệnh sạch sẽ, thái độ đối với chó như vậy... cũng là điều dễ hiểu.

Hoàn hôn, Tô Duyệt thu lại bức ảnh chỉ còn còn thừa người đàn ông, nửa bức còn lại bị Tô Duyệt cắt bỏ vào trong thùng rác, ánh mắt lạnh nhạt của cô gái kia đang nhìn về phía Tô Duyệt, rõ ràng bức ảnh không biết nói chuyện, nhưng lại khiến trong lòng Tô Duyệt khó chịu.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô vứt luôn túi rác lên xe tải rác, sau đó phủi tay bỏ đi, lúc này trong lòng Tô Duyệt mới thư thái hơn chút ít.

"Đợi lát nữa chúng ta xuống dưới lầu ăn sáng, thật ra, chuyện vứt túi rác này không cần phải đặc biệt chạy đi làm một lần." Giọng nói lạnh nhạt mang theo ý cười của người đàn ông truyền tới, mặt Tô Duyệt đỏ bừng, không thèm để ý đến lời trêu chọc của Ninh Duệ Thần, cấp tốc đi lấy đồ ăn cho Tiểu Khôi.

Trải quan nhiều ngày được chăm sóc tỉ mỉ, bé Tiểu Khôi đã từ một con chó gầy trơ xương trở thành một bé lông mao đầy đủ núc ních thịt, vậy mà bé vẫn không biết, vẫn vui tươi hớn hở le đầu lưỡi liếm đồ ăn trong lòng bàn tay của Tô Duyệt, Tô Duyệt khẽ nhíu mày, "Đợi lát nữa chúng ta cũng mang theo nó đi tản bộ được không?"

Người đàn ông đang sửa lại đống tài liệu bên cạnh hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn con chó Tiểu Khôi đang đi theo bên cạnh Tô Duyệt, đôi môi mỏng lạnh lùng thốt ra một câu, "Không được."

"Đút cho nó ăn xong rồi thì đi rửa tay đi, rửa sạch chút." Ninh Duệ Thần còn bổ sung thêm một câu.

Nắm đôi tay mềm mại bé nhỏ lại có thêm đống nước dãi khó ngửi, vị luật sư Ninh thích sạch sẽ đương nhiên sẽ không cho phép tình huống này phá hoại phong cảnh.

Dường như cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo, chó Tiểu Khôi uất ức ửm một tiếng, liếm láp bàn tay Tô Duyệt càng hăng hơn.

Lúc xuống lầu, trời còn lờ mờ sáng, hôm qua Tô Duyệt uống rượu, mặc dù cảm thấy có chút chóng mặt nhưng vẫn duy trì trạng thái tỉnh táo, tay anh nắm lấy tay cô, mặc dù đã không phải là lần đầu tiên nữa, nhưng Tô Duyệt lại cảm thấy có một cảm giác khác thường đang từ từ tiến vào trong lòng cô.

Những ngày qua, cô lo lắng bất an, tất cả những cảm xúc đó đều đến từ chính người đàn ông đang đi bên cạnh này, còn cô cũng là lần đầu tiên sinh ra nhiều loại cảm xúc đến vậy.

Trước kia khi hẹn hò với Thẩm Gia Dũng, chưa từng có cảm giác khiến cô mất mát khiến cô bất an, tình cảm của hai người nhạt nhẽo như nước lọc, còn sau khi gặp Ninh Duệ Thần lại có thể sinh ra cảm giác ghen ghét khó chịu, trong đoạn tình cảm này cũng có khó khăn cũng có chập chùng.

Tình yêu, là phải như vậy sao?

Vì một cô gái xa lạ mà khiến bản thân thấy khó chịu, nhưng sau khi anh giải thích rõ ràng cho cô, dù chỉ có vài câu cũng khiến cô cảm thấy có một dòng nước ngọt ngào chảy qua tim của mình.

Trên đường đi hai người giữ im lặng không nói gì, Ninh Duệ Thần chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô, tựa như đêm đó bên bờ biển ở làng du lịch, nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ, trên bãi cát mềm mại in lại dấu chân hai người.

Từ cửa khu đi về phía trước rồi quẹo trái sẽ thấy một dẫy hàng bán đồ ăn, theo như điều tra trước kia của luật sư Ninh thì anh dẫn Tô Duyệt đi đến một quán có ít người, anh lo tối qua Tô Duyệt đã uống rượu nên chỉ gọi một phần cháo trắng cùng với sữa đậu nành và hai túi bánh nước nhỏ.

"Lần trước đã tới ăn thử chưa?" Ninh Duệ Thần nhấp một hớp sữa đậu nành hỏi, trên mặt cũng không có ý gì khác. Tô Duyệt lắc đầu, mặc dù lần trước Ninh Duệ Thần đi thành phố A nói cô tự đến đây ăn sáng, nhưng sáng sớm khi tỉnh lại không có anh nên cô cũng không muốn đi ra ngoài một mình, uống sữa chua trong tủ lạnh với ăn mấy miếng bánh mì giải quyết xong bữa sáng.

"Vậy lần này nếm thử chút xem, quán này làm cũng không tồi đâu." Ngón tay thon dài cầm đôi đũa gắp một miếng bánh nhỏ bỏ vào trong bát của Tô Duyệt, trong lòng lại không yên dặn một câu, "Ăn từ từ thôi, đừng để bị phỏng."

"Vâng." Tô Duyệt cúi đầu, hương nước thịt khiến dạ dày cô bỗng dâng tràn cảm giác chán ghét, Tô Duyệt hơi nhíu mày, buông miếng bánh xuống, cảm giác kia cũng dần biến mất.

"Sao vậy?" Ninh Duệ Thần quan tâm hỏi.

"Có thể là nhiều dầu mỡ quá, mà hôm qua uống nhiều rượu, cộng thêm buổi sáng vẫn luôn ăn đạm, cho nên nhất thời không thích ứng được. Anh ăn đi, em ăn cháo loãng là được rồi." Tô Duyệt múc một muỗng cháo, nhấp một ngụm, khẽ cười với người đàn ông đối diện.

"Nhìn em xem, ăn có miếng cháo thôi cũng để dính hạt cơm bên miệng." Ngán tay thon dài khẽ gạt hạt cơm nơi khóe miệng Tô Duyêt, giọng nói dịu dàng trầm lắng như tiếng nước chảy vỗ nhẹ lên tảng đá âm vang mà có lực.

Sau đó, một việc càng khiến Tô Duyệt run sợ hơn nữa là…

Người đàn ông này đưa hạt cơm dính khóe miệng khi nãy của Tô Duyệt chạm nhẹ lên môi anh, cái lưỡi tinh xảo khẽ liếm, hạt gạo kia…

Mặt Tô Duyệt hoàn toàn đỏ lên.

"Hương vị quả thật rất tuyệt, bà chủ, cho thêm một chén cháo nữa." Giọng nói ôn hòa của Ninh Duệ Thần nhẹ nhàng vang lên trong quán ăn, bà chủ ở bên cạnh sớm đã rình coi cử chỉ của hai người này vui vẻ đáp ứng, bưng bát cháo trắng tới, ánh mắt mập mờ quét tới quét lui giữa hai người.

"Hai bạn trẻ, tranh thủ thời gian mà sinh em bé ha, tuổi của hai người thích hợp sinh ra đứa bé thông minh kháu khỉnh đó nha." Bà chủ dùng giọng điệu người từng trải càng khiến mặt Tô Duyệt đỏ hơn, hận không thể vùi mặt vào trong bát.

Đôi mắt thâm sâu ánh lên chút vui vẻ, Ninh Duệ Thần ôn hòa hiếm khi kiên nhẫn đáp, "Vâng, chúng cháu nhất định sẽ nỗ lực."

Lời vừa nói ra, Tô Duyệt càng dùng tốc độ nhanh hơn múc cháo.

Vừa mới đến công ty, rất nhiều ánh mắt mập mờ không rõ lập tức quét tới, mục tiêu đều không hẹn mà cùng nhìn về Tô Duyệt, "Ơ, tinh thần sảng khoái thật đấy, nào có bộ dạng mất hồn như mấy hôm trước chứ?" Cao Vũ chớp mắt nói với đám người đang chen chúc.

"Đúng thế! Được đàn ông yêu thương, sao có thể giống vậy cơ chứ!"

"Xem người ta còn ngày ngày được tặng hoa hồng nữa này, những cô nàng độc thân như chúng ta chỉ có thể hâm mộ mà thôi."

"..."

Mọi người bận rộn bàn tán, Tô Duyệt cũng biết bọn họ không có ác ý nên cũng không phản bác, nhưng hoa hồng trên bàn lại ném thật chuẩn xác vào thùng rác.

"Tiểu Duyệt, biết cô khiêm tốn, nhưng bó hoa này ném đi thật là tiếc, cô không muốn thì tặng cho tôi là được." Lý Thiến thẳng thắn mở miệng nói, Tô Duyệt biết đã bị hiểm lầm, nhưng cũng không giải thích nhiều, nói nhiều ngược lại còn mang tính khoe khoang hơn.

Thấy Lý Thiến thích, Tô Duyệt liền đưa cho cô ấy.

"Tô Duyệt, lần trước khách cô chưa tiếp hiện tại đã ở Lạc thành, buổi chiều sẽ trực tiếp phỏng vấn, cô chuẩn bị chút đi." Lý Thần lên tiếng, Tô Duyệt gật đầu, lấy tư liệu ra coi lại một lần nữa.

Lý Thiến vui tươi hớn hở cắm một bông hoa hồng lên bàn làm việc của từng người, đợi đến khi Tô Duyệt ngẩng đầu lên liền phát hiện chỗ nào cũng toàn hoa hồng.

"Tiểu Duyệt, anh Ninh đối với cô tốt thật đấy, đúng là một người chồng tốt điển hình." Trình Viên Viên quay đầu vừa ăn đồ ăn vặt vừa nhỏ giọng nói với Tô Duyệt.

Tô Duyệt đành phải cười cười, nhìn trước mặt đều là hoa hồng, nhớ lại đêm thất tịch đó, Ninh Duệ Thần tặng cho cô một bó hoa hồng, một việc nhỏ nhưng cũng vô cùng cảm động, lúc này nhớ lại trong lòng như có đóa hoa nhỏ đang nở rộ.

Có lẽ, nếu suy nghĩ kĩ càng thì trong khoảng thời gian đó những chi tiết vô cùng nhỏ bé quanh quẩn trong lòng vô cùng ngọt ngào đó cũng là tình yêu.

Nụ cười trên mặt Tô Duyệt càng thêm nhu hòa, Trình Viên Viên ra vẻ đã hiểu cười tủm tỉm gặm khoai tây chiên, quay đầu lại tiếp tục xem tài liệu.

Giữa trưa, Tô Duyệt xem hết tư liệu mới đi ăn cơm, nhưng khi cô đi đến hành lang phòng làm việc thì nhìn qua cửa kính lại thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở vị trí của cô.

Còn trên tay anh thì đang cầm bông hoa hồng mà Lý Thiến cắm trên bàn cô.

Mí mắt Tô Duyệt bỗng nhảy lên.

"Anh Ninh, ngày nào anh cũng tặng hoa hồng đến đây, trong thiệp còn ghi những lời ngọt ngào, anh không biết trong phòng chúng tôi có nhiều người hâm mộ ước ao lắm đấy."

Tô Duyệt vụng trộm liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ở đằng kia, nét mặt đó vẫn thản nhiên, trên mặt nở nụ cười bâng quơ.

"Mấy lời ngon tiếng ngọt trên thiệp Tiểu Duyệt đều đọc cho mọi người nghe sao?" Ý cười nhạt này, còn cả giọng nói ôn hòa kia nữa, khiến người nghe tưởng rằng đó là biểu hiện của người đàn ông đang hạnh phúc.

Thật không ngờ lúc này vị luật sư Ninh đang giăng lưới, từ từ thu lấy đáp án mình muốn.

"Không có, Tiểu Duyệt xấu hổ lắm, nhưng có lần tôi lén thấy, trên đó không phải viết được em hôn là bất ngờ tuyệt vời nhất sao?" Lý Thiến tự hào nói.

"Ừ." Ninh Duệ Thần khẽ đáp.

Thấy người đàn ông khẳng định, Lý Thiến càng cao hứng hơn, càng cố gắng suy nghĩ về những câu nói thú vị mà mình lén thấy được, thậm chí còn mơ mộng nữa.

Tô Duyệt thực sự gặp trở ngại rồi.

Rõ là… không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ bạn bè ngu như heo!

"Biên tập Tô, lần trước em hôn anh ba cái, lần này có phải nên để anh hôn lại em ba cái không?" Trong lúc da đầu Tô Duyệt đang tê dại, giọng nói mang theo ý cười chậm rãi vang lên bên tai, dọa Tô Duyệt hết hồn vô thức hô lên một tiếng.

Mà một tiếng này, khiến tất cả những ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía cô.

"Tiểu Duyệt." Ninh Duệ Thần nhẹ nhàng gọi, khẽ mỉm cười với Tô Duyệt, đôi mắt cũng lườm Mộ Dung Bạch một cái, "Đứng ở đấy làm gì vậy? Lại đây."
Bình Luận (0)
Comment