Gấp Gáp Để Mắt Nhà Tù Vàng

Chương 8

Hách Nhạc Đế ngồi bên dòng suối, ước chừng ngồi yên khoảng nửa giờ, lúc này mới xách theo thùng gỗ nhỏ, hào hứng mà đi trở về nhà chính.

" Thím Ngô ?" Vừa đi trở về nhà chính, phát hiện bên trong không có một người, trong bếp đang không ngừng tỏa ra khói nóng ngào ngạt, nồi hầm canh bởi vì không chịu được áp suất phát ra những tiếng kêu xì xì rung bần bật, không ít nước canh cứ như vậy từ trong nồi tràn ra .

Cô vội vàng chạy lại tắt bếp, cầm lên khăn lau nước canh tràn ra trên mặt bếp, mới hướng phòng khách đi tới.

" Thím Ngô. . . . . ." Vẫn như cũ không có ai đáp lại, cửa trước đột nhiên truyền đến tiếng chuông gió leng keng, hình như là cửa chính không có khóa kỹ.

Đi vào phòng khách, cô ngửi thấy được một cỗ mùi kỳ lạ, hình như đây là mùi hôi thối của một nơi đã lâu ngày không được dọn dẹp, thậm chí ngay cả mùi đàn hương cũng bị át đi, cô đi tới cửa chính định đóng cửa, phát hiện gần cánh cửa chính có rất nhiều dấu chân dính đầy bùn lầy.

Có người?

Cô vừa quay đầu lại, lập tức thấy ngoài cửa có một nam tử xa lạ đang đứng ở đó, mà người bị hắn dùng tay che miệng lại, chính là thím Ngô.

Người này thân hình cao lớn, nhưng dung mạo dữ tợn, hốc mắt hơi lõm xuống, cằm đầy râu ria, tóc ướt nhẹp dinh dính quấn quít lấy, một thân tản ra mùi hôi thối, cơ hồ không phân biệt được màu sắc của quần áo.

Hắn chậm rãi đẩy cánh cửa ra, một thanh đao sáng loáng, đang chống đỡ ở cổ họng thím Ngô, đôi giày bẩn thỉu rách nát đang làm bẩn đá cẩm thạch trên sàn nhà.

"Ngươi, ngươi là ai? Ngươi định làm cái gì?" Đây là lần đầu tiên trong đời cô đụng phải tình trạng giằng co với lưu manh, tay chân không tự chủ mơ hồ run rẩy.

"Tôi là ai?" Thượng Quan Sùng Hàn mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm cô, sau đó, hắn buông thím Ngô ra nói ."Để cho bà ta đi đến vì cô thận trọng giới thiệu, nghe bà ta giới thiệu tôi là ai?"

" Thím Ngô, thím không sao chớ?" Hách Nhạc Đế tự nói với mình, trước phải trầm ổn xuống, không thể sợ.

"Hách tiểu thư, hắn, hắn chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Sùng Tự, Thượng Quan Sùng Hàn." Thím Ngô sắc mặt trắng bệch, có thể thấy được bà mới vừa vượt qua một chấn động kinh người như thế nào.

"Ngươi chính là Thượng Quan Sùng Hàn?"

"Xem vẻ mặt cô, hình như là ái mộ tôi đã lâu, có phải hay không? Bảo bối." Hắn hắc hắc he he cười, lộ ra hằm răng vàng khè làm người ta mất hết khẩu vị.

"Anh thật là ghê tởm, người nào ái mộ anh, biết tên của anh, là bởi vì tiếng xấu của anh quá nổi, anh có thể hay không không cần dán vàng lên mặt mình, thật là buồn nôn." Cô làm ra động tác nôn mửa .

Nhìn bộ dáng cô mắng chửi người, một loại khoái cảm biến thái loại, từ giữa hai chân Thượng Quan Sùng Hàn vọt tới đầu. Không trách được Thượng Quan Sùng Tự lúc nào cũng giống như cọc gỗ ướt, cũng sẽ bị cô cho nhóm lửa, thật là một bộ dáng trẻ trung động lòng người, muốn không làm cho người ta phạm tội cũng khó khăn.

"Sùng Hàn, cháu đem dao găm để xuống, bộ dáng như vậy sẽ đem người ta dọa hỏng ." Thím Ngô sợ tới mức toát mồ hôi hột, bà làm sao không biết được thói hư tật xấu của nghịch tử này, chuyện thương thiên hại lý gì hắn cũng làm ra được, ngộ nhỡ hắn hại Hách Nhạc Đế bị thương, đến lúc đó bị Sùng Tự biết. . . . . . Trời ạ!

Hai anh em này nhất định sẽ huyên náo long trời lở đất, không phải ngươi chết chính là ta sống.

"Ha ha, các ngươi thật biết cách hưởng thụ nha, ta đang ở trong bước đường cùng, thì các ngươi còn có thể đến nơi cao cấp như vậy trong biệt thự hưởng thụ Ôn Tuyền. . . . . ." Hắn vừa nói vừa đi đến phòng ăn, mở lò vi ba ra, nồi chân heo cháo gà đã hầm xong."Sách sách sách, rất hưởng thụ, ngay cả món ăn nổi tiếng của mẹ ta cũng lấy ra để phục vụ các ngươi, phi, chỉ bằng Thượng Quan Sùng Tự một đứa con riêng cũng muốn!"

Nói xong, ngang tay đảo qua, đem trọn nồi chân heo cháo gà hất xuống .

Nước canh tràn ra đầy đất, chân heo cùng gà hầm nhừ rải đầy cả phòng ăn, hơi nóng không ngừng bốc lên, trong không khí, tràn ngập mùi cháo gà cùng mùi thúi trên người Thượng Quan Sùng Hàn, tạo thành một cỗ mùi hỗn hợp làm người ta muốn nôn mửa .

"Anh rốt cuộc muốn như thế nào?" Hách Nhạc Đế cổ gắng để cho mình tỉnh táo, không để cho đối phương nhìn ra nội tâm của cô đang sợ hãi."Anh trước đem thím Ngô thả ra, muốn như thế nào, chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ cố gắng phối hợp."

Thượng Quan Sùng Hàn cuồng vọng cười, "Cô gái, lão tử ta liền yêu cá tính dứt khoát này của cô! Tốt, cô đã dứt khoát như vậy, tôi cũng vậy không rầy rà, cô xem, tôi toàn thân bẩn thỉu, chừng mấy ngày không có tắm rồi, cô tới theo tôi cùng nhau tắm uyên ương, tôi liền thả bà ta ra, thế nào?."

"Hạ lưu, loại lời nói ghê tởm này mà anh cũng nói ra miệng được!"

"Được thôi, vậy tôi sẽ để cho cô xem một chút, thử xem trên mặt bà ta đào một cái hố, sẽ là tình huống thê thảm đáng sợ thế nào!" Hắn dịch mũi đao nhắm ngay mặt của thím Ngô, làm động tác chuẩn bị đâm xuống, Hách Nhạc Đế không thể không thỏa hiệp.

"Được, tôi, tôi cùng tắm với anh." Vì cứu thím Ngô, cô không thuận theo cũng không được.

"Ha ha, sớm nói như vậy là được rồi!" Hắn nhìn cô nói: "Cô hiện tại từ từ đi tới."

"Vậy anh mau thả thím Ngô ra trước đi!"

"Ít nói điều kiện với tôi, cô có qua hay không thì bảo?" Hắn quát lên, diện mạo dữ tợn.

Hách Nhạc Đế biết thứ người như thế vạn lần không cẩn thận chọc giận hắn, chuyện tàn nhẫn đáng sợ nào hắn cũng làm ra được.

"Được, tôi đi sang."

"Hách tiểu thư, cô, cô đừng có tới đây!"

"Ít rầy rà!" Thượng Quan Sùng Hàn tay co rụt lại, ghìm chặt miệng thím Ngô lại, không để cho bà phát ra tiếng.

Hách Nhạc Đế đi từng bước một lên trước, bước chân nặng nề, trái tim thấp thỏm, cô ý đồ để cho mình không cần phải sợ, không cần phát run, muốn lâm nguy không loạn, gặp không sợ hãi, nhưng là hai tay hai chân không hề nghe sai bảo, ngược lại càng run hơn, tinh thần rất hoảng loạn.

Lúc này, cô phát hiện nồi cháo gà bị đổ trên đất, đang từ từ chảy về phía bên chân Thượng Quan Sùng Hàn, mà ở phía sau hắn, có để một cây gậy chơi golf mà bình thường Thượng Quan Sùng Tự dùng để luyện tập.

Nhìn lại trên chân Thượng Quan Sùng Hàn lại đi đôi dép cao su, nói vậy nếu hắn không may giẫm phải dầu mỡ của nước cháo gà trên sàn nhà, nhất định sẽ té chổng bốn chân lên trời.

Linh cơ nhất động (nhanh trí), một điểm quan trọng từ trong đầu cô thoáng qua.

Cô đột nhiên dừng bước lại, không đi nữa.

"Ai kêu cô dừng lại, tới đây cho tôi!" Thượng Quan Sùng Hàn như quỷ rống lên.

Hách Nhạc Đế thay đổi bộ dáng khiếp sợ vừa rồi, hơi lộ ra vai, trêu đùa nói: "Trước khi tắm uyên ương, tôi muốn ở đây tiền hí (…) trước, anh cảm thấy thế nào?"

(… sory nha, mình cũng không nói rõ được nghĩa của hai từ ‘ tiền hi’ nữa. Chỉ hiểu mang máng là ‘ làm trước, vận động trước’ thôi)

Bị một phụ nữ đáng yêu như vậy khiêu khích, làm gì có người đàn ông nào chịu được? Vật dưới đũng quần của hắn trướng lên gay gắt, vừa nghe đến hai chữ tiền hí, càng thêm tâm nhột nhột khó nhịn.

"Bảo bối, muốn tiền hí như thế nào, ngươi nói a!"

"Anh chắc cũng hiểu được ở bên trong giới động vật, giống đực muốn tìm giống cái giao phối, đều muốn tới trước đoạn tìm phối ngẫu vũ (tìm bạn trăm năm múa để quyến rũ)."

"Tìm phối ngẫu vũ?" Này vừa nghe, cũng rất thú vị.

Không nghĩ tới người phụ nữ này nhìn thì thanh thuần, lại có thể tại thời khắc tồn vong nguy như vậy cấp hiểm trung mua vui.

"Đúng vậy a, giống như tôi vậy." Cô nhấc cao chân trái, lại đổi lại nhấc cao chân phải, giống như một cô gái Digan đang khiêu vũ, tay chân không ngừng hoạt động."Anh nhảy càng hăng say, tôi liền tắm rửa với anh càng thống khoái!"

Thượng Quan Sùng Hàn bị chọc cho tâm nhột khó nhịn, cười dâm đãng nói: "Ngươi cái cô gái nhỏ này, không trách được đứa con riêng kia lại yêu cô thành ra như vậy, thì ra là cô đáng yêu từ tận trong xương nha!"

"Mau nhảy a, tôi đợi đâu không kịp!" Tên đàn ông thối, chờ đi! Chờ thêm lát nữa, ta đánh bể đầu của ngươi.

Bị trêu đùa khiến hắn toàn thân dâm trùng tán loạn, Thượng Quan Sùng Hàn tại chỗ liền hứng lên nhảy theo, vì muốn khơi lên dục vọng của đối phương, hắn cũng khua tay dậm chân, nhảy cực kỳ cao hứng.

Đang khi hắn nhảy hăng say thì chợt không cẩn thận, một cước đạp phải nước canh nhầy nhầy trên sàn nhà, hắn liền ngã chổng vó về phía sau, phịch một tiếng, phát ra ầm ầm nổ vang.

"Thím Ngô, chạy mau!" Cô hét to lên, thân thể vẫn không quên phóng tới cầm cây gậy chơi golf, đầu tiên là hướng trán của hắn nặng nề gõ xuống, lại dùng sức hướng giữa háng của hắn vung một gậy thật mạnh."Đại Phôi Đản, không làm việc đàng hoàng, không có tinh thần cầu tiến, đánh tỉnh cái người này, đồ khốn kiếp!"

"Hách tiểu thư, cô xem chúng ta có cần báo cảnh sát bắt hắn hay không?"

Hách Nhạc Đế nghĩ đến nếu là gọi cảnh sát tới bắt hắn, vậy khẳng định sẽ làm tổn thương tới Thím Yến, ngộ nhỡ hắn vì vậy bị bắt vào nhà giam, cô chả phải cả đời này sẽ có lỗi với Thím Yến hay sao, mà đó là chuyện mà cô không muốn xảy ra nhất!

"Không cần, cháu nghĩ hắn chờ một lúc rồi sẽ rời đi, chúng ta đi trước đi!"

Hách Nhạc Đế kéo lấy tay Thím Ngô vội vàng tông cửa xông ra, quyết định trước cách xa này tên đáng sợ này rồi hãy nói.

Thượng Quan Sùng Hàn đôi tay bưng lấy hạ thể, toàn thân co lại giống như một con tôm tép, hắn nhìn bóng lưng hai người thoát đi, hàm răng cắn chặt lại, trong đôi mắt hiện đầy tia máu giống như một ngọn lửa tràn đầy phẫn hận.

Gái điếm thúi, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của lão tử!

Khi Thượng Quan Sùng Tự chạy về công ty thì mới biết mình bị trúng kế điệu hổ ly sơn.

Thì ra là Bao Thăng Nam bị Thượng Quan Sùng Hàn uy hiếp lợi dụng , ở công ty đảm đương nằm vùng, khi hắn nói cho Thượng Quan Sùng Hàn hắn nghỉ phép đến biệt thự ở Ôn Tuyền thì Thượng Quan Sùng Hàn lập tức chạy về nhà, đến biệt thự Ôn Tuyền, tính toán thừa dịp khi Thượng Quan Sùng Tự bị lừa sau khi đi, bắt cóc Hách Nhạc Đế hướng Thượng Quan Sùng Tự đòi tiền chuộc.

Khi Thượng Quan Sùng Tự một đường chạy về giữa đường biệt thự Ôn Tuyền, hắn vội vã gọi điện thoại, hy vọng có thể xác định Hách Nhạc Đế cùng Thím Ngô an toàn.

"Alo, là Nhạc Đế sao?"

Qua sau mấy giây, ống nói truyền đến thanh âm trầm thấp khàn khàn của một người đàn ông.

"Con riêng, vội vã như vậy, muốn tìm người nào nha?" Nguyên lai là Hách Nhạc Đế quên đưa di động mang đi, để Thượng Quan Sùng Hàn còn ở lại trong nhà nhận được điện thoại.

"Là ngươi!"

"Rất thất vọng sao? Hắc hắc he he, ta nói rồi ta sẽ trả thù, Thượng Quan Sùng Tự, ngươi vĩnh viễn là một caí gai trong lòng ta, trong mắt ta ngươi là một cây đinh nhọn, ngươi một ngày không tiêu mất ở trên đời này, trong lòng ta cũng sẽ không thoải mái!" Hắn nói xong cắn răng nghiến lợi, hận không được xé nuốt Thượng Quan Sùng Tự cho vào bụng.

"Ngươi đã làm gì Nhạc Đế hả? Ta cảnh cáo ngươi, nếu cô ấy thiếu một cọng tóc, ta nhất định muốn mạng của ngươi tới bồi!" Hắn chưa bao giờ bao giờ kích động như vậy, quá khứ, hắn luôn dùng vẻ mặt ôn hoà với Thượng Quan Sùng Hàn, mới có thể để cho hắn làm trầm trọng thêm, được voi đòi tiên.

"Đau lòng? Ngươi cũng có lúc sợ sẽ mất đi thứ gì đó? Từ nhỏ đến lớn ngươi mọi thứ so với ta mạnh hơn, ta càng phản nghịch, ngươi lại càng trước mặt ba mẹ khéo léo; ta càng gây chuyện, ngươi lại càng cố gắng dụng công, học hành lại luôn đứng đầu toàn trường, dám làm cho ta khó chịu. Ta bị phạt, bị chửi, mà ngươi vẫn đứng trên bục giảng nhận giấy khen, cầm phần thưởng; ta phải tiến vào trại cải tạo, ngươi hôm sau lại ra nước ngoài học, mẹ nó, ta càng rơi xuống, thì ngươi liền cố ý biểu hiện được càng sáng mắt! Thượng Quan Sùng Tự, ngươi chừng nào thì nghĩ tới ta đây là anh trai của ngươi hả ?" Giống như là đập nước vỡ đê, Thượng Quan Sùng Hàn đem tất cả bất mãn trong lòng, một cỗ một cỗ toàn bộ bộc phát ra.

"Anh, chỉ cần anh quyết định, sửa sai hướng thiện, một lần nữa làm người, em nhất định sẽ dốc toàn lực trợ giúp anh, em ngay cả có thể để cho anh đảm nhiệm Tổng giám đốc, chỉ cần anh chịu học, chịu làm, anh vĩnh viễn là của anh trai tốt của em." Thượng Quan Sùng Tự chân tình kêu gọi đầu hàng, nếu như anh trai có thể lần tốt, mẹ lớn sẽ cao hứng biết bao nhiêu, đến lúc đó toàn gia đoàn viên, hoà thuận vui vẻ, đó mới là phúc phận lớn nhất trong cuộc sống a!

Chỉ là, những lời này lại không đánh động được Thượng Quan Sùng Hàn.

"Hừ, làm trò, ngươi lại tốt bụng như vậy ư, khi còn bé ngươi cũng sẽ không như vậy trăm phương ngàn kế làm cho ta khó chịu. Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta với ngươi thù này không đội trời chung, Thượng Quan gia đời sau, chỉ có thể có một người thừa kế, không phải ngươi chết, chính là ta mất!" Nói xong, hắn chặt đứt truyền tin, cũng đưa điện thoại di động tắt máy.

"Ngươi. . . . . . Ghê tởm!" Hắn tiếp tục gọi tới, vậy mà điện thoại di động đối phương đã tắt máy, dù gọi thế nào cũng là vô dụng.

Hắn càng thêm sốt ruột, càng làm cho hắn không thể không gia tốc chân ga, hướng biệt thự Ôn Tuyền phóng tới .

Ông trời ơi, van cầu ông ngàn vạn đừng khiến Nhạc Đế gặp chuyện không may, tôi Thượng Quan Sùng Tự thật lòng cầu xin ông!

Trong lòng bàn tay cầm lấy búp bê đồ chơi mà Hách Nhạc Đế đưa cho hắn, lúc này, hắn thật đúng là hi vọng con búp bê này có thể cho thấy pháp lực của nó, tới bảo vệ nữ nhân của hắn.

*** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn *** bbs. fmx. cn ***

"Nguy rồi, điện thoại di động cháu không mang ra ngoài!" Khi Hách Nhạc Đế một đường đi xuống núi, tính toán gọi điện thoại cho Thượng Quan Sùng Tự thì lúc này mới phát hiện ra điện thoại di động đặt ở bàn ăn quên lấy ra.

"Vậy làm sao bây giờ? Ta cũng không có mang theo!" Đi gấp, Thím Ngô cũng không có mang theo.

"Nguy rồi, ngộ nhỡ anh ấy gọi điện thoại tìm cháu, tên Thượng Quan Sùng Hàn mà nhận được, vậy anh ấy nhất định sẽ cho là chúng ta rơi vào trong tay người xấu, đến lúc đó anh ấy nhất định sẽ xông về biệt thự đi tìm chúng ta."

Thím Ngô gật đầu một cái."Không sai, lấy cá tính của Nhị thiếu gia, hắn nhất định sẽ làm như thế."

"Thím Ngô, ở chung quanh đây có cửa hàng tiện lợi nào hay không? Bọn họ bên ngoài sẽ phải có điện thoại công cộng mới đúng."

"Cháu có nhớ số điện thoại của Sùng Tự không?"

Cái này, hiện tại điện thoại di động tiện lợi như vậy, nào cần phải đi nhớ số điện thoại. . . . . . Đúng rồi, cô có nhớ số của Thím Yến, gọi cho Thím Yến hỏi số của Thượng Quan Sùng Tự không phải là được sao.

"Không sao, chỉ cần tìm được cửa hàng tiện lợi, cháu liền có biện pháp."

"Trước mặt ước chừng 1~2 cây số, có một nhà hàng ở đó."

"Vậy chúng ta không nên chậm trễ, mau đi nhanh lên thôi!"

Hai người vì vậy đang ở trong đường núi quanh co quanh co chạy đi, ai biết chạy đến một chỗ ngoặt, một chiếc xe đang chạy nhanh đến, mắt thấy sẽ phải hướng họ chạm mặt đánh tới. . . . . .

Chi ──

Tiếng phanh xe vang chói tai vọng cả rừng núi, đâm vào lan can bảo hiểm nhẹ nhàng sát qua bắp chân Hách Nhạc Đế , chỉ cần tốc độ thắng xe chậm 1~2 giây nữa, hậu quả không tưởng tượng nổi.

Ngồi ở trong xe Thượng Quan Sùng Tự, đôi tay nắm thật chặt lấy tay lái, khi hắn phát hiện nghịch hướng đường xe đột nhiên xuất hiện hai đạo bóng dáng thì vội vàng đạp thắng xe, nhưng hắn không biết được mình có đụng vào người hay không?

Y, Nhạc Đế! Còn có Thím Ngô? !

Hắn vội vàng xông xuống xe, một phát bắt được Hách Nhạc Đế, khẩn trương từ đầu đến chân quan sát cô, coi qua coi lại mấy lần.

"Có bị thương không? Có đụng vào em hay không? Em không sao chứ!"

Hách Nhạc Đế còn chưa tỉnh hồn, khi cô hồi hồn thì mới thấy rõ người trước mắt là anh.

"Sùng Tự! Là anh? !" Từ trong bàn tay truyền tới xúc cảm, xác định là anh sống sờ sờ.

"Đương nhiên là anh, ông trời a, em khiến cho anh lo lắng gần chết!" Hắn một tay lấy cô kéo vào trong ngực, cảm tạ ông trời che chở.

"Nhị thiếu gia, có thể nhìn thấy cậu đến thật sự là quá tốt!" Thím Ngô tại chỗ rơi lệ, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

"Hai người làm sao lại chạy được ra bên ngoài? Sùng Hàn đâu? Tên kia bây giờ đang ở nơi nào?"

"Làm sao anh biết được hắn tới đây?"

Thượng Quan Sùng Tự giải thích, "Anh gọi điện thoại cho em, nhưng hắn lại nhận, nói đến cuối cùng, hắn trong cơn tức giận đem điện thoại cắt, anh lo lắng hai người trong tay hắn, cho nên vội vàng phóng gấp tới đây."

"Vậy còn chuyện ở công ty? Công ty có hay không như thế nào?"

"Đó cũng là hắn quỷ kế, chính là muốn đem anh đánh lừa đi ra ngoài." Hắn tiếp theo lại hỏi: "Hắn hiện tại ở chỗ nào?"

"Vẫn còn ở trong phòng, hắn bị em dùng cây gậy chơi golf đánh mấy cái, em không biết hắn bây giờ có còn ở bên trong hay không." Mới vừa trải qua một trận kinh hồn bạt vía, cô đến bây giờ vẫn sợ hãi còn lại.

"Này lên xe trước đi, đến lúc đó hai người ở bên ngoài, anh tự mình vào xem một chút."

"Không được, hắn mới vừa còn cầm đao nhọn đặt trên cổ Thím Ngô, làm bộ muốn giết Thím, nếu là. . . . . ." Cô không hy vọng nhìn hắn gặp chuyện không may.

"Em yên tâm, anh sẽ cẩn thận, giữa anh và hắn có chuyện, cần phải giải quyết." Hắn nói xong vô cùng tự tin, cũng rất có nắm chắc.

Sau khi ba người lên xe, Hách Nhạc Đế đột nhiên linh cơ nhất động.

"Đúng rồi, em nghĩ đến một biện pháp!" cô nghiêm túc nói: "Chúng ta có nên tìm Thím Yến hay không , nói không chừng hắn nhìn thấy mẹ của mình, bị thân tình tác động, sẽ nguyện ý cải tà quy chính, một lần nữa làm người."

Thượng Quan Sùng Tự trầm tư một lúc, cuối cùng vẫn là lắc đầu một cái.

"Nếu là hắn sẽ bởi vì mẹ lớn mà sửa đổi, đã sớm sửa lại, cũng không cần chờ tới bây giờ."

"Đó là quá khứ, nói không chừng hiện tại hắn đã thay đổi. Lại nói, nếu như anh không nói cho Thím Yến, đến lúc đó bất kể là ai xảy ra chuyện không hay, anh cũng khó khăn mà chối tội này ."

Đúng vậy a, đến lúc đó nếu là không cẩn thận xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hắn thật sự rất khó mà giao phó với mẹ lớn.

"Được rồi, anh sẽ gọi cho mẹ lớn, chúng ta sẽ cùng nhau đi vào."
Bình Luận (0)
Comment