Gặp Gỡ Bất Ngờ “Một Ly Trà”

Chương 11

Cho dù thật vọng một trăm lần, cho dù đương sự ra sao thì cũng chưa phải là ngày tận cùng của thế giới, trái đất sẽ không vì vậy mà tự ngừng quay, vẫn cứ quay quanh mặt trời, trăng lên mặt trời lặn cũng theo lẽ thường như trước.

Bởi vậy cuộc sống của tôi cứ lặng lẽ trôi qua như trước.

Mẹ ở lại vài hôm rồi về. Tôi đến trường dạy học, đọc sách, viết luận văn, ngày qua ngày cũng bận rộn vô cùng.

Mùa đông cứ như vậy mà đến. Cũng như mùa hè Bắc Kinh khó thích ứng, mùa đông nơi đây tôi cũng không cách nào quen được. Đến tháng mười một, tuyết bay lả tả, thời tiết lúc nào cũng trong tình trạng dưới âm mười độ. Sáng sớm mở cửa sổ, khí băng lạnh tê tái ùa vào làm cho trái tim thêm băng giá. Bắc Kinh thật lạnh, đó là điều không cần bàn cãi.

Hết giờ dạy, trời đã tối rồi.

Thời gian không phải quá muộn nhưng mùa đông, ban ngày luôn thật ngắn, đêm đen buông xuống nhanh hơn. Đi ngoài đường, tôi bao kín mình chỉ lộ ra đôi mắt. Xe chờ đón học sinh rất nhiều, tôi đứng ở bên trong, không ai nhận ra tôi là ai. Người già lẫn người trẻ cùng nhau tám chuyện, bọn họ hưng phấn bàn nhau kế hoạch ngày nghỉ, kể chuyện bạn bè của nhau, hơi ấm thở ra dường như làm không gian xung quanh ấm áp hơn. Ôn Tử Trung nói rất đúng, tuổi trẻ thật tốt, tôi và anh thật sự đã già đi nhiều. Già không nhất định phải tóc bạc trắng mà chính là tâm tình một mảnh hoang vắng, không có mục tiêu, không có hi vọng, chỉ sống vì nghĩa vụ và trách nhiệm, vì tôn trọng sinh mệnh, chẳng biết tức giận là gì.

Hiện tại nghĩ lại thấy những ngày tháng ở thành phố nhỏ kia như là nghỉ phép, còn cuộc sống bây giờ lại như tự mình thao luyện, chẳng có gì thú vị, chán nản, vất vả vô cùng. Tôi có ý đổi công việc, vô tình một lần nói qua trước mặt Tề Bằng, anh ta tức đến độ sắc mặt bệch ra như xác chết.

“Em là trẻ con hả? Sao lại thay đổi như thế hả?”

“Em chỉ là có ý nghĩ như vậy thôi.” Tôi nuốt nước miếng, vẻ mặt áy náy.

“Ngay cả nghĩ cũng không được. Anh thật vất vả thuyết phục em đến đây, hiện tại mọi việc đều đang xuôi chèo mát mái, sao em có thể nghĩ đến việc muốn đi là đi được. Em nói cần một công việc ổn định, anh mất bao công sức tìm trường dạy học, em cũng phải cố gắng vô cùng mới có thể lưu lại. Vì sao em đối với công sức của bản thân lại khinh thường như vậy?”

“Em chính là người tùy tiện vậy.”

“Không phải là tùy tiện, mà là một người yếu đuối, không muốn đối mặt, trốn là suy nghĩ đầu tiên trong em. Trốn, trốn, trốn, em có thể chạy trốn được mãi hay sao? Làm con chim đà điểu chôn mình trong  bộ lông dày làm cái gì cũng đều không phát hiện, nếu không tìm miếng bông, bịt kín lỗ tai vào, làm cái gì cũng như không nghe thấy. Thần Hi, em không còn là trẻ con nữa, đối với chính mình, với người khác phải có trách nhiệm một chút có được hay không?”

Anh ấy nói rất đúng, tôi phải tự thừa nhận rằng mình đã phụ lại sự kỳ vọng của anh.

“Em đúng là đang rất nhàn phải không, nếu không sao có thời gian nghĩ lung tung này nọ. Ngày mai bắt đầu, anh sẽ đưa tài liệu cho em, năm mới sắp tới, em có thể sẽ phải làm rất nhiều việc.” Lời nói của Tề Bằng như không cho người ta cơ hội thương lượng, lại đem tôi trở lại hiện tại cuộc sống.

Ôn Tử Trung so với tôi còn khá bận việc, qua điện thoại nghe được tiếng y tá hỏi cái này cái kia, vừa nghe điện thoại, một bên anh vừa trả lời điện thoại của tôi, một bên vừa trả lời câu hỏi của y tá, rốt cuộc cũng quên mất mình muốn nói gì.

“Thần Hi, có việc gọi điện thoại cho anh.” Cứ như vậy mà kết thúc, thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng.

“Được!” Tôi thì có thể có chuyện gì cơ chứ? Có chuyện xảy ra, anh ta tới đây thì cũng đã quá muộn. Làm người là phải tự dựa vào chính mình.

Cửa nhà đối diện hôm nay mở, người đàn ông tóc vàng mặc áo ngủ, ngực phanh ra, lộ ra bộ ngực rắn chắc. Mùa đông mà mặc như vậy, thật sự là dũng cảm. Gã ta đang sửa công tắc nguồn điện trước cửa, chắc là mạch điện có vấn đề. Tôi không buồn chớp mắt, lên lầu, mở cửa.

“Hi, người đẹp!” Gã ồn ào ở sau lưng, tôi không thèm ngoảnh đầu, tôi có tên họ đàng hoàng, không phải người đẹp này nọ.

“Cô ấy tên Thần Hi!” Hứa Lệ bước ra, bên ngoài khoác một chiếc áo lông màu bạc, lộ ra bên trong một mảng màu đen trong suốt của bộ nội y mỏng manh. Tuyết rơi lạnh mà ăn mặc như vậy thật sự là vật hợp theo loài.

Tôi không phải là cô gái nhỏ bị ngạc nhiên bởi chút việc nhỏ này. Bọn họ xem người khác không ra gì, tôi cũng chẳng e lệ gì, bình tĩnh xoay người, cô ta đang dán vào trong người tên đàn ông tóc vàng, như hổ rình mồi, không quá sắc bén nhưng cũng đủ để người khác nhận ra chủ quyền của con hổ cái này.

“Em đứng lên!” Tên đàn ông kia ôm chặt eo nàng, hôn lên người nàng: “Tiểu thư nhà đối diện đến đã được mấy tháng, anh mới lần đầu tiên nhìn thấy, em  học ở trường nào vậy?” Sách giáo khoa trên tay tôi rất nặng nên có lẽ anh ta tưởng tôi là sinh viên.

“Cô ấy không còn là sinh viên lâu rồi.” Hứa Lệ có thái độ trêu tức lại nhưng vẫn không giấu được vẻ ghen tuông lồ lộ trên khuôn mặt.

Phản ứng của cô ta tuyệt nhiên không ngoài ý muốn của tôi, nhếch miệng cười nhạt một cái ứng phó cho xong chuyện. Hình ảnh “thanh tao” như vậy tôi chả thèm bận tâm, lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa.

“Thần Hi, thư ký công ty anh đang xin nghỉ đẻ, em có muốn đến thay không?” Tên đàn ông kia một tay khả ố xoa bóp trên người Hứa Lệ, ánh mắt dâm tà liếc tôi chằm chằm.

“Hiện tại công việc của tôi vẫn ổn, tạm thời không muốn đổi nghề.” Người tôi nổi hết cả da gà, giọng nói run run sợ hãi, ghê tởm, tôi đóng cửa rồi chạy ngay vào toilet nôn hết bữa tối vừa ăn.

“Có phải anh muốn ‘đánh nhau’ với cô ta không hả?”

“Bảo bối, anh có em rồi mà, cái loại ra vẻ con gái thuần khiết này anh chả thèm liếc đến.” Tên đàn ông vừa dỗ dành vừa diễn một màn kịch nóng bỏng.

Cái cô Hứa Lệ này tính cách cũng không đến nỗi tệ, dám yêu dám tranh giành dám trả giá, không sợ ánh mắt của người khác. Nhưng loại đàn ông như vậy đáng giá sao?

Tôi muốn chuyển nhà để cho ánh mắt sạch sẽ một chút, xem nhiều mấy cảnh hoa gió này chẳng hay ho gì.

Tuyết lại rơi, trời lạnh đến nỗi răng đánh vào nhau cầm cập, chỉ muốn ở trong nhà, việc gì cũng không muốn đi. Tề Bằng gọi điện thoại đến, nói tư liệu công ty nhiều lắm, không có cách đem đến, bảo tôi đến lấy. Tôi bất đắc dĩ bao kín mình thành cái bánh chưng rồi ném mình vào trong gió tuyết giá lạnh.

Công ty của Tề Bằng ở lầu mười tám, nhân viên không nhiều lắm, ai cũng đều là nhân tài, giấy tờ chất đầy bàn, trái một cái điện thoại, phải một cái, giống như cái vòng quay liên tục. Thư ký của anh ta là một cô gái nhỏ nhắn, yêu kiều, nhìn thấy tôi chờ có vẻ sốt ruột liền đưa cho tôi một quyển tạp chí, chỉ vào Tề Bằng, thật bất đắc dĩ nhún nhún vai, tôi mỉm cười với lý giải của cô ấy.

“Tốt lắm!” Tề Bằng cuối cùng cũng buông cái điện thoại chết tiệt của anh ấy xuống.

Mặt tôi không chút thay đổi, quay người nhìn anh: “ Đưa đây.” Tôi không thể so với giám đốc như anh ta, điện thoại gọi đến, tiền lương tự có, thời gian của tôi so với anh ta quý báu hơn nhiều.

Tề Bằng ở sau bàn nhíu mày nhìn tôi: “Ngày tuyết lớn như thế này, em sốt ruột muốn đi đâu?”

Tôi không khỏi trừng mắt nhìn anh ta, trừng hết sức luôn: “Anh cũng biết tuyết lớn cơ à, thế mà còn bắt em chạy đến tận đây lấy tư liệu.”

Anh ta nhìn thấy tôi tức giận, lông mày lại giãn ra: “Thần Hi tức giận lại có dáng vẻ này nha! Thật ra hôm nay muốn cho em gặp mấy lão tổng giám đốc  của công ty, nếu nói trước với em, chắc chắc em sẽ không nghe theo anh đâu. A, anh chỉ biết dùng biện pháp này là tốt nhất.”

Tôi tuyệt nhiên không thể cười nổi trước vẻ dương dương đắc ý của anh ta khi tính kế thành công, tôi lui về thủ, tức giận đứng lên: “Tốt nhất mấy người kia làm cho tôi bằng lòng gặp, bằng không tôi chả thèm để tâm đến lý lẽ gì hết.”

“Biết, biết, lời nói của cô giáo Thần Hi luôn có sức nặng của chữ ‘tín’ mà. Bây giờ anh liền đưa em đến.” Anh ta lấy áo khoác trên giá áo, đưa cho tôi ra vẻ muốn lấy lòng. Cô thư ký nhỏ cúi đầu, bờ vai run run như đang cố kìm nén hết mức có thể.

Tôi luôn luôn tự ý thức rằng mình chẳng phải thiên tài gì cả, nhưng theo như thái độ của Tề Bằng đối với tôi tựa như chuyên gia không bằng. Anh ta lăn lộn giang hồ đã lâu, loại người nào mà chẳng gặp qua, người như tôi đây, phỏng chừng có thể tìm được không khó, làm cho anh ta đối đãi khác thường, tôi thật sự nghĩ không ra.

“Tổng giám đốc Tề”, rốt cục trên xe tôi đành mở miệng, “Anh nghĩ em là kiểu người gì? Nói thật chút đi.”

Tôi muốn một câu nói thành thật. Tôi không muốn mọi chuyện đều chẳng hay biết gì, ngẫu nhiên viết chút luận văn, bài viết, kiếm điểm “Thương thủ”

“Công việc, em có thể đảm nhiệm, nhưng hôm nay đi gặp khách lạ trịnh trọng như thế, em không nghĩ mình làm tốt.”

Tề Bằng quay qua nhìn tôi nói: “Gì chứ, sao lại trương ra cái vẻ mặt không tự tin đó thế, em là một cô gái có rất nhiều tài hoa hứa hẹn.”

“Tổng giám đốc Tề”, tôi ngắt lời anh ta, “Không cần nói như vậy đùa em. Nhân viên Thương thủ có thể làm việc này của anh rất nhiều, vì sao nhất định phải là em? Anh biết em không giỏi giao tiếp mà.”

Anh ta nhìn thẳng phía trước nói: “Hôm nay tiếp khách không giống với bình thường, bọn họ đều là người thường xuất hiện trên báo và tạp chí, danh dự rất cao. Họ cũng không phải người lỗ mãng, đều có bằng cấp cả, chính là vì công việc bận rộn, không có thời gian, cũng chỉ muốn đến làm chút nghiên cứu, điều tra, đối với nhân viên không thể không tín nhiệm, nhưng cũng không thể quá tín nhiệm. Vì thế cần một người ngoài có thể tin tưởng được đến trợ giúp một tay, họ chọn anh, anh lại chọn em.”

Ngữ điệu tôi có chút vội vã: “Như vậy anh, anh cho rằng em…”

Bây giờ anh lại ngắt lời tôi: “Em nghĩ anh vất vả thuyết phục em tới Bắc Kinh chỉ để làm một Thương thủ sao? Em không phải người tài giỏi nhất, nhưng em cho anh sự tin tưởng tuyệt đối, việc này không phải ai cũng được. Ở thương trường lăn lộn nhiều năm, anh sớm giải hoạt như con hồ ly rồi, nhưng anh cũng là người, cũng có điểm yếu, anh cũnng muốn có người để mình dựa vào, chia sẻ trọng trách cùng anh. Thần Hi, em là một cô gái mạnh mẽ lại thông minh, dù làm bạn, đồng nghiệp hay vợ, em đều cho anh cảm giác yên bình và tín nhiệm.”

Những lời này, trước đây anh đã từng nói, tôi vẫn bán tín bán nghi: “Rốt cuộc anh…”

Tề Bằng dừng xe bên đường, xoay người, nhìn tôi chằm chằm mười giây, nói: “Mục đích cuối cùng của anh là muốn lấy em làm vợ. Anh thừa nhận anh có tình nhân, hơn nữa không phải chỉ một người. Áp lực công việc lớn như vậy, anh cần phát tiết, anh muốn không phải chịu trách nhiệm chuyện tình cảm. Hai bên cùng tình nguyện, hợp thì ở cạnh, không hợp thì đi, không để lại hậu quả. Em lại là người phụ nữ chuẩn mực trong quan điểm truyền thống của người đàn ông, anh muốn vợ mình biết đối nhân xử thế, đoan trang phóng khoáng, biết chăm sóc, chu toàn việc nhà, đây cũng là mong ước của người đàn ông. Nếu anh đã muốn kết hôn, anh nhất định sẽ hối cải để làm một con người mới, vĩnh viễn trung tình với tổ ấm của mình. Anh có thể cho em một cuộc sống tốt nhất, làm cho những người phụ nữ khác phải ghen tị với em.”

Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn anh ta: “Anh thẳng thắn thật đấy. Đáng tiếc em không thể gật đầu bừa trước lý lẽ của anh được.”

“Đó là vì em luôn đem mình giấu trong tháp ngà, không nhìn ra thế giới bên ngoài. Anh đã bắt em gật đầu đâu? Thần Hi, em thật là đồ ngốc, chẳng tương xứng với tuổi tác của mình gì hết.”

“Chuyện tình cảm không phải chỉ như thế.” Tôi nghiêm mặt lại, muốn dừng chủ đề đó tại đây.

“Đây là sự thật, em vừa ngẩng đầu là thấy ngay thôi.” Tề Bằng không dịu dàng chút nào, hắt ngay bát nước lạnh vào mặt tôi: “Tình yêu chỉ là thứ đùa giỡn trẻ con, hiện tại phải nhìn vào hiện thực, nếu không vì sao cô gái trẻ nguyện ý lấy một ông già, trai trẻ lại muốn mấy bà trung niên bao dưỡng, đây là tình yêu sao? Đúng, em sẽ nói, những người này chỉ là số ít. Nhưng em thử nhìn người phương bắc xung quanh em đi, có bao nhiêu người vì lạnh mà cùng ôm nhau một chỗ sưởi ấm, bọn họ lúc đấy yêu nhau bao nhiêu? Nếu bọn họ từng là thanh mai trúc mã, một đôi yêu nhau đến chết đi sống lại, nhưng có mấy ai chung tình được mãi mãi, tình cảm ư, như một tờ giấy trắng, nhất thống liền phá, Thần Hi, em vẫn tin đó là sự thật à!” Nói xong, anh ta hừ lạnh một tiếng.

Có lẽ anh ta nói cũng đúng, yêu là như thế nào, đến cuối cùng cũng như chim yến bay tán loạn, tôi bỗng nhiên nhớ tới người kia, giờ đang ở nơi nào. Đúng là thế cũng không thể công nhận hết lời giảng của anh ta: “Cứ cho em là cái đứa ngốc cuối cùng trên đời đi! Em tình nguyện cô độc cả đời cũng không muốn tùy tiện.”

“A, Thần Hi, em biết không? Anh đã quen biết em ba năm, âm thầm quan sát, sau đó đem bẫy mở ra, chờ em đến đây. Em không phải sợ, không có em anh cũng sẽ không chìm xuống, anh sẽ tiếp tục tìm kiếm một Thần Hi nữa. Nhưng vì sao em không nghĩ đến, anh tuy không phải người em yêu nhưng sẽ là người thích hợp với em nhất. Cho em một gia đình, bảo vệ em, tôn trọng em.” Lời nói của anh có chút tiếc nuối, nhưng không có cách nào làm cho tôi mềm lòng. Nếu kết hôn với người thích hợp, tôi sẽ chọn Ôn Tử Trung.

“Hôm nay kết thúc ở đây đi! Anh nói thật lòng, em hãy suy nghĩ kỹ đi, cho chúng ta cơ hội.” Tề Bằng lại khởi động xe lần nữa, xe nổ mấy rồi nói: “Không cần suy nghĩ nặng nề quá. Lát nữa đi ăn cơm trưa, nhóm người tổng giám đốc đều là những người khiêm tốn, hơn nữa tình hình cũng khá tốt. Em cứ đứng trong tháp ngà, cứ nghĩ là nhân gian khói lửa đi. Không nên tự nghĩ là mình làm không được.”

Đúng, tôi bất lực tự mình không qua được, tuy rằng không khí hiện tại có chút nặng nề, nhưng tôi vẫn ngồi cùnh anh ta trong xe, ở bên cạnh anh ta.
Bình Luận (0)
Comment