Gặp Gỡ Bất Ngờ “Một Ly Trà”

Chương 17

Có một số việc, nghĩ rằng không thể xảy ra, nhưng lại thật sự phát sinh. Tôi làm đà điểu chỉ biết đem đầu vùi vào cát. Suốt một tuần, tôi đứng trong trường học, không ra cửa chính một bước. Khóa học rất nhanh đã xong, tôi đang chuẩn bị kỳ trung khảo trước tiên.

Đột nhiên nhớ tới Âm Nhu, tôi gọi điện thoại cho cô ấy. Cô sắp sắp sinh, vui sướng làm mẹ, khiến giọng cô ấy lớn rất nhiều.

“Thần Hi, cậu có không vui hay không?” Dù sao cộng sự với nhau hai ba năm, cô rất hiểu tôi.

“Không có,” tôi vội vàng phủ nhận, “Đàm Kiếm nói cậu mang thai, mình chỉ là muốn ân cần thăm hỏi một chút người sắp làm mẹ.”

“À, tên nhóc kia khon6ng biết có phải thầm mến cậu không, cậu đi rồi, cả ngày quấn quít lấy tôi hỏi chuyện của cậu.”

Tôi dở khóc dở cười, tôi là ngôi sao thần tượng sao, còn thầm mến tôi, cậu ta sau khi đến Bắc Kinh, quen bạn bè mới, rốt cuộc không để ý đến tôi. “Tôi như là dì cậu ta, không có khả năng thầm mến.”

“A, cũng có thể! Thần Hi, cậu có bạn mới đi!”

“Người đó còn đang ở trên đường, mình chưa gặp đucợ.” Tôi cười nói.

“Aiz, cậu vẫn không quên được chuyện trước kia hả?”

Không hiểu tình duyên kiếp trước tôi ra sao, lại khiến tôi kiếp này si ngốc chờ mong? Âm Nhu biến tôi trở thành oán phụ nào đó, không muốn quấy rầy tâm tình cô ấy, thản nhiên hàn huyên vài câu, liền gác điện thoại. Cô ấy thật may mắn, không phải trải qua trắc trở trong yêu, thật hạnh phúc!

Hình như là thật lâu không có thăm hỏi mẹ tôi, tôi nhấn số trong nhà, nói chuyện trong nhà với mẹ một hồi, cuối cùng tôi thử hỏi mình có thể trở về công tác gần nhà hay không.

“Xảy ra chuyện gì?” Bà liền thắc mắc.

“Không có. Con chỉ là..... Nghĩ đến ba mẹ tuổi đã cao, khoảng cách nên gần nhà chút, thuận tiện quan tâm tới hai người hơn.” Tôi ấp a ấp úng một hồi, gian nan nói.

Mẹ ở bên kia đầu dây nở nụ cười, “Mẹ và ba con vẫn lo cho nhau tốt. Công tác gặp vấn đề sao?”

“Không có, hai ngày nữa con sẽ mang học sinh đi ra ngoài thực tập.”

“Là chuyện của Tử Trung?”

Aiz, không cần nói đến anh ấy, nhắc tới tôi đã muốn chui vào trong chính lòng mình. Vì thế, tôi đổi tay cầm di động, tránh vào một góc trong trường. “Không phải, anh ấy tốt lắm.”

“Vậy đừng nghĩ miên man, công tác cho tốt. Thực tập xong là nghỉ hè, đến lúc đó chúng ta hãy cùng nhau tán gẫu.” Sợ bị lời nói của tôi đả động, mẹ vội vàng treo điện thoại.

Tôi cười, xem ra tôi không có chỗ ẩn núp, động vật đều có năng lực tự chữa lành rất mạnh, không né tránh, tôi nghĩ mình cũng có thể sống sót.

Thứ Sáu, đưa bài thi đến phòng photocopy, trở lại phòng ngủ thu xếp hành trang, ngày mai sẽ cùng học sinh đi thực tập. Buổi tối, nữ sinh còn la hét đòi đến đây nấu ăn, tôi muốn đi nhà ăn gọi món. Việc bận rộn, mãi cho đến buổi tối tám giờ, các nữ sinh ăn no đi tham gia vũ hội, tôi mới thanh tỉnh lại. Gửi cho Tề Bằng điện báo, báo cho anh biết hướng đi gần nhất của tôi, cũng thoáng ám chỉ tôi muốn nghỉ ngơi một hồi, sau khi trở về lại tiếp công tác. Lại kiểm tra hành lý, tôi quyết định sớm nghỉ ngơi một chút.

Điện thoại nội bộ vang, là người nhà trọ quản lý.

“Cô Thần, có người tìm cô.” Bà ở bên kia điện thoại lớn tiếng quát to.

Tôi có chút mê hoặc, không ai biết tôi ở tại nhà trọ, tiếp theo trong lòng khẽ động, chẳng lẽ là Ôn Tử Trung. “Là một cô gái.” Viên quản lý đại khái chờ có chút nóng nảy, do đó nói rõ.

Tôi buồn bực, “Vậy cho cô ấy lên đi!!”

Đi tới cửa, thấy người đến, tôi lắp bắp kinh hãi. Không ngờ lại là nhà nghệ thuật tao nhã, nữ nhạc công Minh Kỳ.

Cô ấy nhìn tôi, một chút cũng không tự nhiên. “Quản lý nhà hát và hiệu trưởng Vi có quen biết, tôi nhờ hỗ trợ của ông ấy, mới biết cô ở đây.” Cô nhìn quanh bốn phía, nội y nữ sinh màu sắc rực rỡ treo đầy hành lang, cô ta quẫn bách giải thích.

Tôi cười cười, cho phép cô ấy tiến vào.

Trong phòng trên ghế bày ra va ly hành lý, trên bàn là những túi lớn, tôi đặt xuống dưới, mời cô ấy ngồi xuống, tự mình ngồi trên giường.

“Cô phải rời khỏi?” Hai tròng mắt xinh đẹp của cô ấy lóe ra tinh quang khó hiểu.

“Tạm thời, mang học sinh ra ngoài thực tập.” Tôi ngắn gọn trả lời. Không rõ ý đồ tới đây của cô ấy, tôi và cô không quen, có nguyên do gì khiến cô hạ mình như vậy, tôi thật muốn biết.

“Loại nhà trọ này, tôi ở rất nhiều năm, ở đủ nơi, thật chán, không phải cô có thể ở bên ngoài sao?” Cô ấy chỉ vào bốn phía, hỏi.

“A, tôi thích, ở trường học thanh tĩnh.” Người với người không giống nhau, cho nên cô ấy xinh đẹp, tôi trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Cô Thần, cô và anh Ôn đang yêu sao?” Cô ấy dừng nói quanh co, thẳng đến chủ đề.

Tôi thật hoài nghi cô có thật sự đã qua nhiều năm giáo dục ở nước ngoài, luôn nói nước ngoài rất tôn trọng riêng tư của người khác, sao cô ta có thể hỏi trắng ra như vậy. “Tại sao cô không hỏi Ôn Tử Trung?” Tôi ném qua đề tài, hơi có chút không hờn giận.

“Tuy rằng anh Ôn và chị họ của tôi đã qua, nhưng tôi vẫn rất kính trọng anh ấy. Y thuật anh ấy kỹ càng, là người khoan dung, thật rất bao dung.”

Ôn Tử Trung tốt bao nhiêu, tôi thấy rõ. Cô ta không muốn kéo đàn violon, chuyển làm tuyên truyền viên sao? Tôi lạnh nhạt nhìn cô, để cô ấy tiếp tục.

“Cô Thần cũng thực ưu tú, tuổi nhỏ như vậy, đã làm đến giáo sư đại học. Hiệu trưởng Vi nói khóa học của cô đặc biệt đông, sinh viên dự thính nhiều khiến hành lang đều chật ních. Cô và anh Ôn, đặc biệt giống tôi và Ngưỡng Nam. Khi ở Pháp quốc, thành tích Ngưỡng Nam ưu tú nhất, người hướng dẫn đặc biệt thích anh ấy. Khả năng nghệ thuật thiên phú của anh ấy rất cao, không chủ ý đánh đàn, nhưng hiểu biết về đàn hơn người học lâu năm, hơn nữa nhân duyên Ngưỡng Nam lại rất tốt, anh ấy đối với đàn em đều thật thân thiết, đối với đồng bào cũng quan tâm phá lệ. Tôi so với anh ấy nhỏ hơn hai tuổi, khi vừa đến nước Pháp, rất nhớ nhà, khi đó Ngưỡng Nam giúp tôi luyện đàn, cùng tôi nói chuyện. Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, tản bộ. Mùa thu nước Pháp là đẹp nhất, nơi chúng tôi ở có một công viên, bồ câu rất nhiều, chúng tôi thích tới đó ăn cơm, đem vụn bánh cho chúng nó, sau đó, chúng nó đều quen tôi cùng Ngưỡng Nam, vừa nhìn thấy chúng tôi liền thầm thì kêu.” Cô ấy thật đúng là nghệ thuật gia, ngay cả nhớ lại cũng đẹp vô cùng. Hôm nay cô ấy rất nhàn sao? Đêm khuya chạy tới kể chuyện cũ cho tôi?

“Yêu Ngưỡng Nam là chuyện tự nhiên, khi được anh chiều chuộng, là hạnh phúc cỡ nào. Sau khi anh rời đi, tôi phát giác tôi đã yêu anh đến tận đáy lòng, tôi không thể không có anh.” Nói đến đây, trong mắt cô ấy cũng đầy nước, điềm đạm đáng yêu nhìn tôi. Tôi gật đầu, người yêu mến nhau, không thể không có nhau.

“Lần này, sau khi tôi trở về, không muốn lại chia ly. Bầu không khí nghệ thuật trong nước rất tốt, cũng có không gian phát triển lớn. Cô Thần, cô hiểu ý tôi chứ?”

Tôi có chút mờ mịt, “Tôi là người ngoài phương diện nghệ thuật, cảm tình cô với giáo sư Thẩm thì tôi hiể.”

“Như vậy cô có thể chúc phúc chúng tôi không?” Cô mềm mại truy vấn.

Tôi thật sự rất kinh ngạc, lời chúc phúc của tôi rất quan trọng sao? Tôi lễ phép gật gật đầu. Cô ấy vui mừng nở nụ cười, như hoa nở rộ, phát sáng mê người, cô gái như vậy, ai lại không yêu. Đời người đẹp nhất khi yêu cũng là lúc ban đầu yêu, có thể từ khi bắt đầu đến kết thúc, sao lại không chân thành chúc phúc? Tôi cũng từng yêu người khác, chỉ là khi người khác xuất hiện, trìu mến và quan tâm trước kia anh vất đi không chút đếm xỉa, tôi cũng không có nửa phần kiên trì.

Cô ấy thật khôn khéo, sợ tôi không chết hẳn, đã tự mình chạy tới xác nhận. Mà nay, cô ấy yên tâm, tại tầng hầm ngầm phía dưới địa ngục, tôi đã tự mình khóa trái mìnhvào. Thật ra, cô ấy thật rất coi trọng tôi.

“Cám ơn cô Thần, chờ cô thực tập trở về, tôi và Ngưỡng Nam mời cô cùng anh Ôn ăn cơm.” Cô ta tao nhã đứng dậy, ngọt ngào nói.

Cô có quá nhiều lễ nghĩa, Ôn Tử Trung là anh lớn cô ấy, tôi cũng không phải là ai đó của anh ta, mời anh thì có thể, tôi — một người ngoài chạm mặt vài lần có quan trọng sao? Tôi không vạch trần, như vậy cô ta có thể an tâm mà đi, cười yếu ớt đưa cô xuống lầu, cô khéo léo từ chối tôi tiễn đến cửa chính, một chiếc Benz màu đen mở sẵn cửa chờ cô. Tôi không hiếu kỳ ai ở bên trong, xoay người mà đi.

Di động đã tắt nhiều ngày, tôi vô tình mở lại. Mở, sẽ hy vọng, đợi không được sẽ thất vọng, đến khi, lại không biết làm sao, đơn giản đóng lại, xong hết mọi chuyện. Tôi vẫn còn thích cái loại phương thức thư tín qua lại: không tình từ không thi ca, chỉ có một phương thức nói rõ nỗi lòng, dễ nhìn rõ được chất chứa trong lòng, tất cả ở tại mặt chử. Phương thức dịu dàng thắm thiết này đặc biệt khiến người hiểu được, giữa những hàng chữ tràn đầy tình ý trọn vẹn. Thế nhưng ở thời đại tốc độ cao này, ai còn muốn kéo dài việc trò chuyện luyến ái tình trường, nhanh chóng, xứng đôi, tôi là người lỗi thời, mới có thể cố chấp đến nay.

Nếu tôi và Thẩm Ngưỡng Nam ngày trước từng có gì, có phải hay không tôi nên chính miệng nói lời chúc phúc với anh, cho dù đó là dấu kết thúc tất cả!

Tôi nhớ rõ số của anh, không cố ý, tự nhiên ghi ở trong đầu. Không có di động, trong trường học còn có điện thoại trả xu, tôi có thể liên hệ với bên ngoài.

Điện thoại rất nhanh đã thông, anh dường như có hơi cảm mạo, giọng mũi rất nặng, vừa mở miệng, đó là tiếng khụ bạt mạng. “Xin lỗi, xin hỏi ai đầu dây?” Xem ra nghệ thuật gia chú ý diễn xuất, không có để ý đến bản thân được tốt.

Tôi nhắm mắt, hít sâu. “Là em, Thần Hi.”

“A!” Anh thở dài, “Gần đây tốt không?”

Anh hỏi tôi được không, “Không tệ.” Tôi cho đáp án qua quýt.

“Không dùng di động đúng không?”

“Đã đánh mất.” Tôi nói dối, mặt cũng không hồng.

“Ừm, tự mình bảo trọng.” Anh lại thở dài.

“Thẩm —— về sau khả năng em sẽ bề bộn nhiều việc, không thuận tiện —” tôi lắp bắp, không biết nói gì.

“Anh sẽ không quấy rầy em.” Anh lạnh lùng nói.

Tôi nở nụ cười, thực sự rất chát, “Em biết, em cũng không có nhiều khả năng quấy rầy anh. Quen biết giáo sư Thẩm, thật vui vẻ. Đến Bắc Kinh tới nay, anh đối với người không quen biết như em rất quan tâm, thật rất cám ơn. Có vài lời cho dù nói ra thật giống lời thoại trong kịch bản, thật giả và ra vẻ, nhưng không thể không nói, em thật sự, thật tình chúc phúc anh, mong anh sẽ vui vẻ.” Anh không phải bội tình bạc nghĩa, anh thương tôi cũng không sâu, khuynh hướng cảm tình cân bằng lúc ban đầu đó, có lẽ là lẽ thường, tôi không oán, cũng không thể hận, chỉ có thể trách mình chậm trễ. Tối nay qua đi, tôi không có anh, anh cũng không có tôi.

“Thần Hi?” Anh ở đầu kia điện thoại ho nhẹ.

Nước mắt không mong muốn chứa đầy hốc mắt, tôi cắn răng, sợ anh nghe ra giọng nghẹn ngào của tôi, vội vàng gác điện thoại lên. Điện thoại lập tức reng lên, tôi nghe thấy anh đang gọi mình, từng hồi lại từng hồi, tôi ném ống nghe, khóc chạy về phòng ngủ.

Khóc đến mệt mỏi, liền ngủ đi. Sáng sớm năm giờ, khi đồng hồ báo thức vang, tôi rời giường nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ hiện ra trong gương, tôi tìm kính râm che đi hơn phân nửa khuôn mặt. Lên ô tô, sinh viên cùng nhau ồn ào nói cô Thần như đi nghỉ phép. Tôi cười khổ, xe chậm rãi cách xa trường học, đi dần vào đường cao tốc. Học sinh bắt đầu hát hò, tôi hờ hững nhìn ngoài cửa sổ, mọi thứ đều đã dần dần rời xa.
Bình Luận (0)
Comment