Gặp Gỡ Bất Ngờ “Một Ly Trà”

Chương 20

Nghỉ ngơi cũng có cái hay của việc hưởng thụ, hồn tôi không hiểu sao cứ như treo lơ lửng trong không trung, mỗi ngày như chờ đợi, chưa bao giờ thấy một tháng dài tựa cả thế kỷ. Đợt thực tập thật vất vả rồi cũng chấm dứt, trời Bắc Kinh đã nóng bức vô cùng. Tôi vẫn chưa thể thích ứng được với loại thời tiết này. Những học sinh sắp tốt nghiệp muosn học phụ đạo, khóa dạy của tôi như vậy vẫn còn chưa kết thúc, công việc vẫn còn tồn đọng rất nhiều, đã thế Tề Bằng không nể tình cứ ném cho tôi nhiều thông cáo thăm hỏi. Tôi cảm thấy anh ta muốn ám tôi, không để cho tôi thừa thời gian suy nghĩ linh tinh những chuyện khác.

Tôi cũng tình nguyện vội vàng, không nghĩ khác, nhưng tôi vẫn là người sống trong cõi “hồng trần”, không phải sống trong chân không, vẫn muốn giải quyết rất nhiều vấn đề “dân sinh”. Không có đồ dùng vệ sinh cá nhân, không đồ ăn vặt – những thứ này đến siêu thị có thể mua, nhưng nhu cầu quần áo để thay đổi theo mùa, bất kể thế nào vẫn muốn đi tranh Tây Đan.

Đợi thời gian đến ngày chủ nhật, cuối cùng đến trưa có thể lang thang một chút bên ngoài.

Trong đám đông, liếc mắt một cái tôi liền thấy được Hứa Lệ. Cô nàng đang ở phía tay phải bên thang máy, tôi ở bên trái. Tôi thấy cô ta chỉ hơi hơi hất tóc đã thật quyến rũ chết người, lại còn luôn che miệng cười duyên. Tôi nhớ rõ cô nàng yêu cầu khi gặp lại nhau nhất định phải coi như người qua đường không quen biết. Tôi đánh mắt đi chỗ khác, cô nàng nhìn thấy tôi, sửng sốt một chút, lập tức lấy tay chỉ vào quán cà phê dưới lầu, dùng môi mấp máy chỉ tôi chỗ chờ. Tôi kinh ngạc tự chỉ vào mình, kiểm chứng lại một chút, hứa Lệ gật gật đầu, quay người lại, ghé vào tai người đàn ông nói gì đó, người đàn ông tỏ vẻ hơi giận dỗi, nàng chu mỏ làm nũng, làm cho hắn vui vẻ ra mặt kéo nàng ta đi ra xa một chút, buông tay ra rồi dặn dò cái gì đó, cô nàng vội vàng gật đầu ngay lập tức.

Người trong quán cà phê rất ít, chỉ có vài cô gái đi dạo mệt ngồi nghỉ ngơi, túi lớn túi nhỏ chất đống. Hứa Lệ như chậm chạp chạy tới, tôi nhẹ nhàng cười cười với cô nàng nói: “Cô chắc lại tìm được một cái sân ga mới nhỉ?”

Cô nàng hiểu được, “Hứ” một tiếng, trắng trợn lườm tôi một cái nói: “Đáng ghét! Cô cái gì cũng thấy hết rồi.”

Hứa Lệ vốn quyến rũ, cái giọng điệu “Đáng ghét” nghe vô cùng nũng nịu, tôi dù không phải đàn ông nhưng xướng cốt thiếu tí nữa thì mềm hết cả ra.

“Tôi cũng không phải cố ý nhìn, nhưng trong đám đông hai người nổi bật phô trương như thế, muốn bịt mắt cũng thấy được.”

“Đáng ghét, còn ba hoa.” Thấy Hứa Lệ lại “Hứ” một tiếng, giả vờ muốn bịt mồm tôi lại.

“Được rồi, tôi sợ cô lắm, được chưa hả tiểu thư.” Tôi cười né tránh: “Có điều, hai người công khai như thế, có phải lần này chọn được bến đỗ rồi hay không.”

“Ừ, nếu không muốn ra ngoài, tôi chỉ muốn nhốt anh ta vào lao. Tôi đã qua cái tuổi mơ mộng rồi, có một người đàn ông vững chắc dựa vào làm sao tôi bỏ qua được, dù sao chơi bời cũng thỏa rồi.”

“Ồ!” Cô nàng luôn là người có mục tiêu rõ ràng, thật cố gắng nhưng cũng thật cố chấp, làm tôi bội phục vô cùng.

“Để chuyện này sau đã.” Hứa Lệ tới gần tôi, thấp giọng hỏi: “Nói cho tôi biết bây giờ cô chuyển đến đâu rồi?”

“À.” Cô nàng muốn đến thăm sao, chỗ của tôi chắc cô ấy sẽ không thấy hứng thú gì: “Tôi bây giờ đang ở chỗ kí túc xá nữ trong trường, sao vậy?”

“Trách không được ngày đó nhiều cậu em đẹp trai đến giúp cô chuyển nhà, hóa ra cô lại vào tu viện nữ.”

Tôi cười cười, so sánh của cô nàng độc đáo quá đi.

Hứa Lệ chuyển đề tài nhanh như gió, bỗng bắn một viên đạn trúng tim đen: “Cái vị chuyên gia âm nhạc Thẩm Ngưỡng Nam có phải bạn của cô không?”

“Hả?” Tôi không đề phòng vấn đề này, nhất thời sửng sốt.

“Coi như có quen biết chút đi!” Tôi không phủ nhận

“Cô cùng anh ấy làm sao quen biết được nhau. Cô như cũng không hiểu lắm âm nhạc, cả ngày chôn chân trong trường học, lấy đâu ra cơ hội quen biết anh ta.”

“À, tôi ở trên đường lưu lạc, anh ta thấy được, bố thí tôi một chút thương cảm.” Tôi hay nói giỡn.

Thật ra tôi không có cảm thấy hài hước như vậy, nhất thời tâm huyết dâng trào, nghe qua cũng chẳng thấy thuyết phục chút nào.

“Oa, lãng mạn ghê!” Hứa Lệ lại tin là thật, đại khái là do vẻ mặt tôi đứng đắn đi.

“Ơ, cô sao lại biết anh ta hả ?’’ Tôi hỏi lại, cô nàng dường như càng không có cô hội quen biết anh ấy.

“Cô vừa chuyển đi mấy ngày nay, tôi buổi tối về nhà, nhìn thấy có chiếc xe mỗi ngày đều đỗ dưới lầu, đèn xe không bật, tôi cũng không biết trong xe có người hay không. Có một hôm, cửa xe mở, Thẩm Ngưỡng Nam từ trong xe bước ra, kêu tôi lại, hỏi tôi có thấy cô không. Tôi bảo cô chuyển đi rồi, sắc mặt anh ta tiều tụy vô cùng, như thể bị tra tấn thảm vô cùng.”

“Anh, anh ấy có hỏi gì nữa không?” Tôi há hốc mồm, thủ đẩu rất lợi hại.

“Anh ấy chỉ cười khổ, nhã nhặn hỏi tôi có biết cô chuyển đi đâu không? Tôi nói không biết, anh ấy bước đi, về sau không thấy chiếc xe kia nữa. Thần Hi, tôi thấy cô và anh ấy không phải bạn bè bình thường đúng không?”

“Không phải bạn bè bình thường thì là cái gì?” Lòng tôi như bị đánh rách tả tơi, nỗi đau xuyên thẳng vào tim. Anh ta không phải đã có Minh Kỳ rồi ư, vì sao còn muốn đến đó, là muốn xem tôi sống thế nào sao? Tôi chẳng nghĩ ra, chỉ đàng thở dài.

Chưa từng nói với nhau yêu hay thích, ở chung có thể xem như bạn đặc biệt hay sao?

“A, Thần Hi, cô có lúc thật thần bí, đừng có thấy cô không bước chân ra khỏi cửa, bạn bề đều thật tốt. Thẩm Ngưỡng Nam dường như rất coi trọng cô.”

“Ừ, anh ấy đối với người ngoài rất tốt.” Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng bân quơ nói như vậy.

“Vậy cô hiện giờ có người yêu chưa?” Hứa Lệ cẩn thận thăm dò.

“Đang tìm chồng.” Tôi đáp lại cô nàng bằng một nụ cười đầy ẩn ý.

“Vậy cô cần phải cố gắng, không cần như tôi đến từng này tuổi mới phải kéo mấy lão già đến làm đệm lưng.”

Cô ấy cũng không lớn tuổi hơn tôi là mấy, chính là cuộc sống hơi phóng túng, có chút vị phong trần, từng trải. “Đàn ông lớn tuổi cũng không sao, có thể che chở, có kinh tế bảo đảm, không biết chừng về sau tôi cũng tìm một người.”

“Đi đi, gác lại chuyện đấy sang một bên, cô vẫn nên xuất ra độc chiêu của mình, cố gắng phong hoa tuyết nguyệt đi, thừa dịp tuổi trẻ, chơi bời một phen.”

Tôi cũng muốn thế nha, nhưng muốn vậy cũng phải là người có vận khí tốt mới có thể gặp được ngươi có thể tiếp chiêu của tôi nha. Tôi nhún nhún vai với Hứa Lệ, bất đắc dĩ tỏ ra vô lực.

Không biết thần kinh có vấn đề như thế nào, nhóc Đàm Kiếm vốn giấu mặt lâu nay đã ngồi trong xe từ bao giờ, đặc biệt đến đây gặp tôi, còn tiện thể dẫn theo một cô em yêu kiều, nhỏ nhắn.

Tôi vừa dạy xong, đang cầm sách bài tập dày cộp, thấy cậu ta ở trong văn phòng ôm một vị mỹ nữ, thật sự có chút tò mò.

“Sao em lại tới đây?” Việc học của cậu ta thật nhẹ nhàng hay sao?

“Tôi đặc biệt muốn đem cô ấy đến gặp cô.” Cậu ta ôm lấy cô gái, khẽ hôn một cái ngay trước mặt tôi, tôi nhìn mà đỏ mặt. “Đây là bạn gái tôi.” Cậu chàng muốn biểu hiện quyền sở hữu đây mà?”

‘‘Cô giáo Thần, xin chào ! Em tên là Tiếu Văn. Đàm Kiếm thường nhắc anh ấy có một cô giáo rất trẻ và đáng yêu, em thấy tò mò, đòi anh ấy đưa em đến gặp mặt. Thật xin lỗi, không báo trước với cô, có điểm hơi bất kính.” Cô bé cười xấu hổ, còn liếc Đàm Kiếm một cái.

Trời ạ, tiểu mỹ nhân này, Đàm Kiếm tìm được từ nơi nào vậy ?

‘‘Không sao đâu, cô thích sự bất ngờ. Đi thôi, để hôm nay cô mời các em một bữa.’’ Làm người dạy học sẽ như bậc bề trên, tôi cũng không thể đối đãi không tốt người yêu của học trò cất công đến gặp mặt mình.

‘‘Cô giáo trẻ à, cô bao nhiêu tuổi rồi, nhìn qua như học sinh vậy, vừa nói mà mặt đã đỏ hồng rồi.’’ Đàm Kiếm không cho tôi chút mặt mũi nào trước mặt bạn gái hắn, liền chống đối tôi ngay lập tức. ‘‘Hôm nay dù gì, em không ăn đồ ăn nhanh linh tinh gì đấy đâu, Thần Hi, trang trọng một chút !’’

Thật muốn cho thằng nhóc này mấy cái bạt tai, thế này mà đòi làm học sinh ưu tú của tôi à ? Tôi nghiến răng kèn kẹt : ‘Biết rồi, tôi chủ yếu mời Tiếu Văn, còn cậu chỉ đi ăn ké thôi đấy.’

“Đi thôi, tính em ăn ăn gì cũng được. ” Đàm Kiếm nắm tay bạn gái dắt đi, vẻ mặt ôn nhu.

“Có thể có một cô giáo tuổi tác không khác biệt lắm làm bạn thật tốt, em thật ngưỡng mộ hai người. ” Tiếu Văn yêu kiều nói.

Có cái gì đáng hâm mộ chứ, cô nhóc chưa thấy qua tôi bị bọn họ chỉnh cho nên mới nói như vậy. Thế nhưng Đàm Kiếm hiện tại còn có chút dáng vẻ của đàn ông, sẽ không tái phạm cái lỗi thật ngây thơ kia.

Chúng tôi chọn một nhà ăn gần trường học, mấy đôi tình nhân đến ăn rất nhiều, bàn nào cũng vậy, gian tình tràn ngập. Trái lại ở bàn chúng tôi, tôi dường như giống một cái bóng đèn mấy trăm volt, dọa chết người ta.

Đàm Kiếm cơ bản không thèm để ý đến cường độ ánh sáng của tôi, trước mặt tôi, đối với bạn gái hỏi han ân cần, ôn nhu đến cực điểm. Nhớ có ai đã từng nói tình yêu làm cho người ta mê muội không phương hướng, khiến người ta có thể biến thành đứa trẻ con. Khi yêu đương, trên bàn có món gì ngon nhất đều ở trong bát của mình.

Tôi là người lớn, không có người sẽ coi tôi như đứa nhóc.

Ở một độ tuổi nhất định, gặp được một người phù hợp với mình có thể là chuyện may mắn nhất trên cuộc đời này đi. Tôi không có, khi tôi ở độ tuổi của Đàm Kiếm, gặp mấy người không phải thuộc về mình, cứ thế trôi qua đến tận bây giờ, trưởng thành như vậy đấy. Có phải ai cũng có mắt nhìn người đâu, tôi chỉ là vận mệnh không tốt, thật là đối đãi bất công.

Tôi bỗng nhiên có chút hối tiếc đứng lên, tình hình ân ái như thế này không nên lại nhìn lần nữa, càng nhìn càng thổn thức. Tôi giả bộ cực biết điều nói : “Cô có việc phải đi, sẽ không đứng trong thế giới của hai đứa. “

Tiếu Văn ngượng ngùng đứng lên :  ‘Cám ơn cô giáo Thần.’

Bọn họ thật lòng đến đây gặp mặt tôi, nhưng tình cảnh này rất làm cho tôi thương tâm. Tôi cũng là người bình thường, cũng biết đau : “Đàm Kiếm, nhớ chăm sóc tốt Tiếu Văn, chúng ta khi khác gặp lại.’

Đàm Kiếm lạnh lùng vẫy tay với tôi.

Thời tiết thật oi bức, lá cây bên đường không lay động chút nào. Tôi chưa muốn về trường học, muốn đi dạo phố một chút. Cửa xe điện ngầm vẫn còn nhiều người đi lại, bước chân vội vàng chắc là người vội muốn về nhà, trong nhà còn có người chờ mình, ai muốn lưu luyến bên ngoài làm gì ? Tôi đơn độc đứng ở cửa xe điện ngầm, cúi đầu nhìn một đôi song song bước tới.

Có hai đứa trẻ vui cười ở trước cửa chơi đùa cười ‘khanh khách’, tôi quay đầu nhìn, không để ý bị người qua đường đụng phải một chút vào bả vai. Không cẩn thận lại ‘rầm rầm’ theo cửa xe điện ngầm ngã lăn xuống.

Rất đột nhiên tôi quên hết sợ hãi. Chờ tới khi dừng lại, tôi chỉ cảm thấy chỗ bên tay trái hơi đau, thử ngồi dạy, cúi đầu nhìn thấy, tay đã chảy máu, không thể giơ lên. Nếu như không ở trước mặt mọi người, tôi đã muốn bật khóc lớn. Thượng đế có phải cho rằng tôi chưa đủ đáng thương, cứng rắn muốn cho cả hình dạng tôi cũng phải thật thảm thương hay sao.

Người qua đường xúm lại, có người phụ nữ trung niên giúp tôi cầm túi xách, đỡ tôi dậy. Tôi đau đến mức toát hết mồ hôi, nói đều do mình không cẩn thận, nhớ rõ số điện thoại của Ôn Tử Trung, nhờ người gọi hộ. Về sau tôi thậy sự đau đến ngất đi.

“Chân trái, cánh tay trái bị trầy da, hai chỗ cánh tay trái bị gãy xương, Thần Hi, em nghĩ mình là tàu bay à, đường có cũng không đi cẩn thận.” Ôn Tử Trung xem phim mới chụp xong của tôi, nhíu mày nhìn tôi.

Cánh tay đã được bó thạch cao rất tốt, chân trái cũng được xử lý qua. Tôi cả người nhìn giống như binh sĩ bị trọng thương được chuyển xuống tuyến dưới. Tôi thất bại ngồi im một chỗ nghe anh ta răn dạy.

“Nằm viện đi, thời tiết nóng như vậy, tránh bị nhiễm trùng.” Anh không hỏi nhiều chỉ dặn dò, kiên quyết nói.

Tôi ngẩng đầu phản bác nói : “Ngoại trừ cánh tay trái, chỗ khác đều rất tốt, không nhất thiết phải nằm viện. Hơn nữa em còn rất  nhiều việc phải làm.”

“Đừnng có ra vẻ, anh định đoạt.”Anh xuất ra sự cường ngạnh của bác sĩ.

“Không.” Tôi cũng thật kiên trì.

Cuối cùng tôi thắng, anh lái xe đưa tôi về trường học.

“Như vậy đi, mấy hôm tới em đến chỗ anh ở, anh có thể chăm sóc được em, lại không để em bị lỡ mất công việc.” Trên đường anh suy nghĩ một biện pháp trung lập.

Tôi lắc đầu, mặt nóng lên. Hơn một tháng trước, tôi còn không biết xấu hổ muốn anh đưa tôi trở về, bị anh cự tuyệt, hiện tại giờ còn mặt mũi nào mà đi.

Anh nhìn tôi, nở nụ cười : “Vẫn còn canh cánh trong lòng à ? Về sau anh lại hối hận đến phát điên rồi, lần này đến lượt anh nói: theo anh trở về, Thần Hi.”

“Aiz.”, tôi chật vật như vậy, anh ta còn dám trêu đùa tôi. “Trông trường học cũng có bác sĩ, còn có nữ sinh chăm sóc, khá thuận tiện, đi làm cũng không cần ép buộc, em vẫn còn cần đến trường.” Tôi cố gắng thuyết minh lý do của mình.

“Haiz”, anh thất vọng thở dài, “Xem ra có khi không thể lễ phép đối với em, em cần phải có người kéo đi lên phía trước, nếu không em cứ thế mà lui lại phía sau thôi.”

Chắc là vậy đi, buổi tối đó tôi quá mất hình tượng, lại không lý trí. Sau đó, khi nghĩ lại tôi đều thấy thật đáng buồn cười. Nếu lúc đó anh ấy không từ chối, tình hình sẽ phát triển tới mức nào đây? Tôi không thèm nghĩ nữa, thế giới này không giống như mơ, chỉ có sự thật.

Yêu đương là một loại kỳ ngộ, kỳ ngộ chỉ dành cho người có chuẩn bị. Khi đó, anh ấy không chuẩn bị tốt, tôi cũng không chuẩn bị, kỳ ngộ đã trôi qua.
Bình Luận (0)
Comment