Gặp Người Lúc Hoa Nở

Chương 30


Trên mảnh đất hoang vu cằn cỗi, ánh sáng từ quả cầu thủy tinh trên không phát ra thứ ánh sáng huyễn hoặc.
Thiếu niên đứng ở trung tâm cung điện đổ nát, ba người còn lại lấy y làm tâm điểm quây tròn xung quanh.
Thiếu niên đặt mông ngồi xuống đất, lấy ra từ trong hộp gỗ linh khí nhất phẩm Ô Hoàng, có hình dáng hoa sen.

Hoa sen vàng sau khi ra khỏi hộp bắt đầu xoay tròn, vừa tự mình xoay tròn vừa xoay quanh thiếu niên.
Y giơ tay phải, quệt ngang trong không khí.

Nhìn năm lá bùa xếp thành hàng xuất hiện trước mắt, y nói: "Ta sẽ bắt đầu mở ra trận pháp, sẽ mất một chút thời gian.

Mọi người phải nắm chắc cơ hội lần này, chú ý thời điểm năm lá bùa cháy hết, trận pháp hoàn chỉnh sẽ xuất hiện.

Khi đó, mọi người phải nhanh chóng đặt linh thạch vào các điểm giao nhau giữa hai đường sáng.


Chúng ta chỉ có thời gian hai khắc để bày trận, mọi người sẵn sàng chưa?"
Hoàng Phủ Thương Dung tiên phong đảm bảo: "Khuynh Khuynh yên tâm, nhất định chúng ta có thể làm được!"
Thập Thích Bảo vội vàng nói theo: "Tiểu mỹ nhân đừng lo lắng, một khắc là xong ngay thôi!"
"..." Hai người họ cùng nhìn Thời Giang không lên tiếng.
Thời Giang âm thầm lau mồ hôi, ấp úng: "Vương phi, thuộc hạ sẵn sàng!"
Ngân Khuynh búng tay cái tách, ngọn lửa bùng lên nơi đầu ngón tay, y dùng lửa đốt lá bùa đầu tiên.

Khi lá bùa đầu tiên bắt đầu bốc cháy, hai tay y không ngừng kết ấn, từng ngón tay thon dài đan vào nhau, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi.

Trong miệng lẩm bẩm chú ngữ, chậm rãi rồi nhanh chóng tăng tốc.
Vòng sáng đầu tiên như cắt qua mặt đất trồi lên, theo sau là những đường sáng chồng chéo lên nhau, dần dần vẽ ra hình dáng của trận pháp.

Nhỏ dần rồi từ từ lan rộng, không ngừng lan rộng đến khi bao phủ kín vùng đất hoang vu.
Năm lá bùa đều cháy hết, trận pháp hoàn chỉnh đã mở ra.
Ngân Khuynh cũng đứng lên, cùng ba người kia bày linh thạch.
Ở mỗi điểm linh thạch được đặt xuống, tia sáng giữa hai linh thạch càng lúc càng sáng.

Mảnh vỡ của cung điện dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đang tự ghép lại với nhau, chẳng mấy chốc đã hiện ra hình dáng mơ hồ của nền móng.
Những cành cây khô héo như đi ngược thời gian, tươi dần rồi trở nên tươi xanh.

Vạn vật trên vùng đất vốn hoang tàn dần dần khôi phục sắc thái, vẽ ra hình dáng Thủy Lam từng có.
.

Biên cảnh phía Bắc.
Trong thành Uy Doanh, vị tướng quân thống soái đại quân phương bắc nằm dựa người trên ghế lớn, bộ dạng thoải mái hết sức khép hờ đôi mắt.

Hai bên ghế lớn, cung nữ cầm quạt quý phi quạt cho gã.
Ở cách gã một đoạn, có hai kẻ một đang quỳ một chân cúi đầu hết sức cung kính, một đang đứng như trời trồng với khuôn mặt vô cảm.
Kẻ quỳ trên đất lên tiếng, là một nam nhân khoảng độ tứ tuần, ánh mắt lướt qua vẻ tính toán vừa cười lấy lòng vừa nói: "Đại Vương, lần này thần đi xuống phía nam đã thu thập được một đại yêu, chính là kẻ đang đứng bên cạnh thần đây.

Sức mạnh của hắn rất lớn, có thể quét ngang ba ngàn quân địch mà không chút xước xát.

Đại Vương, lần này chúng ta có hắn trong tay, ắt có thể đánh thắng Bắc Nguyên, lập công lớn!"
"Ồ! Thật sự mạnh thế sao?" Đại Vương nghe thế thì thôi lim dim, thong dong ngồi dậy trên ghế, dùng ánh mắt đánh giá đại yêu trong miệng người nọ.

Dường như rất hài lòng, gã cười ha hả: "Không tồi! Cơ thể rắn chắc, tướng mạo uy mãnh thế này, đây là đại yêu nào?"
"Là lang yêu!" Nam nhân quỳ dưới đất mang một vẻ mặt cầu khen ngợi, không ngừng nâng cao giá trị của đại yêu: "Đại Vương, thần ở nước nam không ngừng tìm kiếm các loại yêu vật có sức chiến đấu, nhưng những yêu vật thần tìm thấy đều thua dưới tay lang yêu.

Ngay cả những đại yêu trong miệng người phương nam cũng không mạnh bằng, đây chính là đại yêu mạnh nhất nước nam! Hơn nữa, thần ở Bắc Nguyên thám thính suốt một năm, tuy binh lính của họ hùng mạnh, nhưng chung quy vẫn là người phàm.


Thần cũng ở Bắc Nguyên tìm kiếm, nhưng ở đó không có lấy một tiểu yêu chứ đừng nói là đại yêu, việc chúng ta sở hữu đại yêu chính là nắm chắc trận chiến lần này rồi!"
"Ha ha ha...để ta xem sức mạnh của hắn đi!" Đại Vương đứng lên, phô ra dáng người cao to mập mạp.

Gã vui vẻ hớn hở như đã nhìn thấy chiến thắng trước mắt: "Nếu ta có thể khiến Bắc Nguyên quy hàng, vị trí Thái tử ắt sẽ là của ta!"
"Đại Vương, người tài giỏi như vậy, lại hết lòng với quốc gia đại sự.

Bệ hạ chắc chắn sẽ nhìn ra tài năng của người sớm thôi, vị kia trong cung đọc sách đến ngốc làm sao so được với người!" Nam nhân vội theo sau vuốt mông.
Nam nhân bước đi, lang yêu có hình dáng to lớn kia cũng bước theo.
"Ngươi ấy, bớt bớt lại! Bản vương đại sự thành công, sẽ không quên ngươi!" Đại Vương được nịnh nọt sướng rơn người, căn bản không biết đông tây nơi nào.
"Thần, hết lòng cảm tạ Đại Vương!" Nam nhân cung kính cúi đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười không rõ ý đồ.

Bình Luận (0)
Comment