Người đến sân bay đón Tô Tố là David – trợ lý tổng giám đốc, một
người đàn ông rất mỏng manh yếu ớt, lông mi dài rũ xuống. Xe vừa mới
chạy đầu anh ta liền lắc lư trái phải.
“Tô tiểu thư, sau này mong cô quan tâm nhiều.” David cười nhạt, trên khuôn mặt hiện lên hai núm đồng tiền nhạt.
Tô Tố mở to miệng, gật đầu: “Ồ, quan tâm nhiều hơn” rồi lại chép chép miệng “David tiên sinh, tất cả những người đến huấn luyện đều do trợ lý cấp cao là anh tiếp đón à?” Sếp thật có lòng thành mà, ngay cả chú mật
ong nhỏ bên người cũng thả ra.
Đồng chí David ánh mắt kì lạ, vội liếc nhìn Tô Tố “Ừm, đúng vậy.”
Họ Tô chấn động, trong lòng bội phục, sếp lớn quả nhiên là ấm áp như
mùa xuân. Để lăn lộn được trong xã hội này quả nhiên cần có một lão đại
tốt.
Xe chạy đến thẳng công ty, người đầu tiên cô nhìn thấy là sếp Phú Hắc.
“Cô Tô, sắp xếp hành lý đi rồi đi dùng bữa cùng tôi.”
Tô Tố kinh ngạc mừng rỡ, “Hửm? Không ăn bánh bao thịt nữa à?”
Cơ mặt sếp lớn co giật, giơ tay nhìn đồng hồ, gật đầu “Ừm, phê chuẩn cho cô đi ăn bánh bao thịt trước.”
… Họ Tô nào đó hóa đá…
Bỗng nhiên Tô Tô nhảy dựng lên gào thét “Sếp lớn, bánh bao thịt có thể gói lại, tôi đi ăn cùng anh.”
Khuôn mặt không chút biểu cảm, boss Phú Hắc thong thả nói “Không gấp, cô ăn xong bánh bao thịt rồi lại đi ăn cùng tôi, cũng giống nhau cả
thôi.” Lại nhìn đồng hồ, “Cho cô mười phút, đủ để ăn bốn cái bánh bao
thịt, tôi đến nhà ăn cùng cô.”
Tô Tô rơi lệ, trong lòng bi ai, ngơ ngẩn đứng tại chỗ lâu sau vẫn
không thốt nên lời. Bốn bánh bao thịt, là bốn bánh bao thịt đó. Cái con
số đau đớn làm sao, tại sao lại là bốn cái chứ.
“Sếp à, nhân viên nữ không phải đều như nhau cả sao, mỗi người được hai bánh bao.”
“Ừm” Boss gật đầu.
“Vậy vì sao tôi phải ăn bốn cái?” Nuốt nước mắt chực rơi, họ Tô hết sức vất vả gặm cái bánh thứ tư.
“Cô cũng có thể ăn hai cái.” Boss Phú Hắc gật đầu lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc.
… Tô Tố im lặng, dừng việc cắn gặm lại, hai tay rũ xuống, bánh bao liền rời khỏi tay.
Cạch cạch, Phú Hắc tay gõ bàn, ánh mắt như có như không liếc nhìn bức tường.
Di chuyển ánh mắt bốn lăm độ, Tô Tố liếc nhìn thấy poster vô cùng
lớn, chữ đen nền trắng, nét mực còn chưa khô, bên trên viết “Lãng phí là vô liêm sỉ, để tránh lãng phí khi chọn thức ăn nên cân nhắc trước, nếu
không sẽ phải bồi thường gấp mười một lần.”
Họ Tô chấn động, bồi thường gấp mười một lần, mười một lần đó. Hai tay run rẩy, cô nhặt bánh bao lên ra sức gặm.
“Ừm” Boss Phú Hắc vô cùng hài lòng, gật đầu cười: “Khẩu vị của cô thật tốt, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
… Im lặng, Tô Tố tức giận siết chặt tay, nói năng lộn xộn: “Đồng chí
Tô Tố, mi là con gián đập không chết, là một con gián thì nhất định phải kiên trì tới cùng.”
“Tại sao lại là con gián?” Boss tò mò.
Suy nghĩ trong chốc lát liền ngộ ra: “Ừm, rất tốt, con gián là loài
rất mạnh mẽ…” Lão boss nhìn Tô Tố với ánh mắt mờ ám, khóe miệng mỉm
cười.
… Họ Tô nào đó thấy khó hiểu “Sếp à, anh nói mạnh mẽ ở chỗ nào?”
“Mạnh mẽ ở…” Boss hơi mỉm cười nhìn Tô Tố khiến cô da gà da vịt rụng đầy đất, “Sức lực sinh sôi nảy nở.”
Tao nhã quay người, để lại họ Tô nào đó đang sụp đổ, lộp bộp lộp bộp, trái tim vỡ vụn.
Đập đầu vào bàn, vừa xấu hổ lại giận dữ, Tô Tố tự khinh bỉ bản thân,
tại sao, tại sao chứ? Mình muốn có sức lực sinh sôi nảy nở mạnh mẽ. OTZ