Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 18

" Nhưng là đêm hôm qua luôn rất yên tĩnh mà, tôi là đến sau nửa đêm mới ngủ, không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì."

" Căn phòng của các cậu thì sao?" Lỗi ca lập tức hỏi người hai căn phòng khác, bốn người ở hai căn phòng khác cũng lắc đầu.

" Không nghe được tiếng động."

Ba người Phương Chấp đơn giản đem tiếng khóc thút thít của trẻ con tối qua nghe được nói một lần, thuận miệng cũng nói chuyện nam nữ chủ nhân trên lầu cãi nhau một chút, chính lúc bọn họ đang nói, một nhà chủ nhân từ trên lầu đi xuống, trong tay còn mang theo một cái túi ny lon màu đen, nam chủ nhân trước tiên đi ra ngoài đi tới săn nhỏ ném rác thải, mới trở về cùng bọn họ chào hỏi.

Đáy mắt của nam chủ nhân có chút mệt mỏi, rõ ràng đêm qua ngủ không được ngon giấc, một nhà chủ nhân sau khi đơn giản ăn điểm tâm xong liền lại lên lầu.

Chờ một lúc, Lâm Mộng từ phía trên đi xuống, hôm nay cô ấy mặc một bộ quần dài màu lam, cầm giá vẽ trong tay, trên lưng cõng bản vẽ, còn có một chút vật khác, nói với mọi người: "Tôi muốn đi ra ngoài vẽ vật thực, có ai muốn đi cùng tôi không?"

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng bảy người muốn ở lại, bây giờ còn chưa xác định người một nhà này ai mới là NPC then chốt giúp bọn họ rời đi, mỗi người bọn họ đều có tính toán nhỏ nhặt trong lòng mình, huống chi đêm qua trong biệt thự không có người chết liền chứng minh chỗ này tạm thời tương đối an toàn, đi ra bên ngoài, còn không biết sẽ gặp phải cái gì.

Đối mặt Lâm Mộng mời lại không thể không có ai đi, cuối cùng chia thành hai nhóm, ba người Cố Tây Châu đều là hành động chung, cộng thêm hai người Đổng Siêu và Lỗi ca, tổng cộng năm người đồng ý đi cùng Lâm Mộng.

" Thật sao? Các cậu đều đồng ý đi theo tôi! Vậy quá tốt!" Lâm Mộng mặt đầy kinh hỉ, dường như không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy đồng ý đi theo nàng ra ngoài, nên hết sức cao hứng.

Thấy Lâm Mộng cầm giá vẽ có chút cố sức, một giọng nam vang lên, "Tôi tới giúp cô cầm một chút đi!"

"Cám ơn!" Lâm Mộng ngòn ngọt cười, đem đồ vật trong tay đưa cho Phương Chấp, hướng về phía hắn cười cười, cặp mắt cong thành trăng non.

Tư Dư: "Hắn là tới nói chuyện yêu đương à?"

Cố Tây Châu: "..." Tiểu Phương là một người thành thật.

Lỗi ca: "...Tôi thấy rất giống."

Đổng Siêu: "Yêu jb đương, chết cũng không biết chết như thế nào!"

Phương Chấp tiếp nhận thùng đựng nước trong tay Lâm Mộng, còn có giá vẽ, lui về phía sau hai bước trở lại bên cạnh bọn Cố Tây Châu, thấy mấy người chính đang nhìn chằm chằm mặt hắn, hắn theo bản năng sờ sờ mặt, hỏi: "Trên mặt tôi dính gì à?"

Mấy người đồng loạt lắc đầu: "Không có."

Bị mấy người làm cho không hiểu ra sao, Phương Chấp lắc đầu một cái, tới đây một ngày, hắn còn không thấy bất kỳ sự kiện linh dị gì, nếu không có Cố ca ở hắn đều muốn nghi ngờ là bị chương trình gì đùa giỡn.

Đi theo Lâm Mộng hướng về giữa sườn núi mà đi, mấy người tùy thời đều cảnh giác khả năng xảy ra bất trắc, đến tận trước khi đến đích là một cái hồ chứa nước giữa sườn núi, trên đường đi cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Trước hồ chứa nước, tất cả đều là lau sậy cao hơn cả người, gió núi quất vào mặt, thổi lá cây vang xào xạt.

Lâm Mộng đem giá vẽ bày ra, lúc mở ra bàn vẽ, Cố Tây Châu nhìn thấy bên trong có một chồng giấy, một bên là giấy trắng, một bên là tác phẩm hội họa đã vẽ xong.

" Có thể nhìn bức tranh của cô một chút không?"

Một giọng nói sạch sẽ mát lạnh ở bên tai vang lên, giống như có một đôi tay nhẹ nhàng mát xa lỗ tai của ngươi.

Giọng nói thật sạch sẽ.

Cố Tây Châu khinh bỉ liếc mắt nhìn chủ nhân của âm thanh này, hắn nhưng nhớ tới thời điểm nhớ lần trước gã này đối với NPC phát tao, em gái kia hôm sau liền nhảy lầu.

Lâm Mộng nghe vậy, cũng không có lộ ra vẻ kinh dị gì, thoải mái đem bức tranh trong bản vẽ lấy ra đưa cho Tư Dư, "Tôi vẽ không được tốt lắm, các cậu nhìn tự nhiên!"

Nói xong, Lâm Mộng đã ngồi ở trên ghế con chính mình mang theo người ở trên giấy vẽ phác thảo.

Năm người Cố Tây Châu liếc mắt nhìn nhau, đồng thời tụ tập cùng một chỗ nhìn tác phẩm hội họa của Lâm Mộng, hy vọng có thể tìm được manh mối.

Tờ thứ nhất vẽ —— chân dung Lâm Mộng tự họa.

Tờ thứ hai vẽ —— Lâm Mộng và em gái nàng.

Tấm thứ ba vẽ —— cha Lâm Mộng và em gái Lâm Mộng...

Tờ thứ tư là bức tranh hôm qua lúc bọn họ tới đây Lâm Mộng mới vừa hoàn thành.

Đem bốn bức vẽ tỉ mỉ nhìn một lần, Cố Tây Châu bọn họ không tìm được bất kỳ manh mối hữu dụng gì, cô bé đang vẽ vời quay đầu, ánh mắt rơi ở trên người năm người bọn hắn nói: "Tôi vẽ xong bối cảnh rồi! Tôi muốn vẽ ba người vào trong!"

Lỗi ca hoảng vội vàng lắc đầu, đầu lắc giống như trống bỏi: "Không, không, không, tôi liền bỏ đi!"

Đổng Siêu: "Tôi có chút choáng váng..."

Vừa nói, Đổng Siêu trực tiếp hướng trên người Lỗi ca dựa vào một chút, Lỗi ca cũng là tay mắt lanh lẹ đem người đỡ, mặt đầy quan tâm, "Cậu không sao chứ?"

Cố Tây Châu: "..." Không nhìn ra, các ngươi đều thuộc phái diễn xuất.

Cố Tây Châu nhìn Lâm Mộng một cái, chính đang suy nghĩ có nên cự tuyệt hay không, Tư Dư bên cạnh trước hắn một bước đối với Lâm Mộng nói: "Vậy thì vẽ ba người chúng tôi đi."

Lâm Mộng gật đầu một cái, nàng nói: " Được, các cậu đứng gần một chút!"

Ba người song song mà đứng, Cố Tây Châu đứng ở chính giữa, thanh âm trầm thấp hỏi Tư Dư, "Anh rốt cuộc có chuyện gì? Hai người kia tránh cũng không kịp, anh còn đồng ý với nàng? Ngộ nhỡ đây là một trong điều kiện tử vong thì sao?"

Tư Dư: "Tin tưởng tôi."

Cố Tây Châu: "..." Nếu tôi mà chết, anh phải chịu trách nhiệm đấy!

Phương Chấp: "..."

Bởi vì bọn họ không nhìn thấy giá vẽ của Lâm Mộng, không biết nội dung trong hình, nhưng là bọn họ chú ý tới sắc mặt Lỗi ca theo bức hoạ kia vẽ xong càng ngày càng trắng, mà vẻ cười trên nỗi đau của người khác trên mặt Đổng Siêu càng là không tránh khỏi con mắt ba người Cố Tây Châu.

Ước chừng đến buổi trưa, sau khi nữ nhân ở bức tranh vẽ một nét cuối cùng, buông bút vẽ xuống, hài lòng liếc mắt nhìn tác phẩm hội họa của mình, "Vẽ xong! Các cậu nhìn một chút, thích không?"

Vừa nói, ba người Cố Tây Châu bọn họ đi về phía trước một bước, rốt cuộc nhìn thấy toàn bộ bức tranh kia, bối cảnh chính là hồ chứa nước sau lưng này, mà ba nam nhân trong tấm hình cùng bọn họ tưởng tượng không giống nhau.

Cố Tây Châu nhìn thấy vẻ mặt người trong bức họa có chút sững sờ —— ba người trong tranh mặt đầy vẻ giận dữ nhìn thẳng phía trước.

" Hài lòng, cảm ơn. "Tư Dư gật đầu một cái, đối với nữ nhân nói.

Cất xong bức tranh, nữ nhân đi ở phía trước, năm người bọn họ ở phía sau, Lỗi ca muốn nói lại thôi, đáy mắt có vài phần đồng tình, miệng há há muốn nói hai câu an ủi, nhưng là cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ, hắn lắc đầu một cái, đi về phía trước.

Đổng Siêu xem bọn hắn một cái, khinh thường nói: "Xem ra buổi tối hôm nay muốn có người chết."

Cố Tây Châu: "..." Đừng cho là ta không biết mi là có ý gì, mi là thấy ba người chúng ta phải chết chứ gì! Biến, mi chết ta cũng sẽ không chết đâu!

Sau khi chờ hai người kia đi tới trước mặt bọn họ, Cố Tây Châu hỏi Tư Dư: "Anh phát hiện cái gì?"

Tư Dư: "Vừa rồi cậu có chú ý đến màu sắc làn da của ba người chúng ta trong hình hay không?"

Hai người Cố Tây Châu và Phương Chấp nhớ lại hình ảnh vừa rồi, Phương Chấp hơi nhíu mày, " Màu da hơi trắng quá, ừm..."

Tư Dư gật đầu một cái, "Vẽ da tôi trắng cũng rất bình thường, nhưng mà ̣thời điểm vẽ hai người các cậu nàng cũng không đổi màu da khác, cái này rất kỳ quái."

Cố Tây Châu: "..." Đừng tưởng rằng tôi không biết anh là quanh co lòng vòng nói tôi đen!

Phương Chấp ngược lại không để ý, mặt đầy đồng ý nói: "Hình như thế, hơn nữa thời điểm vẽ chúng ta, màu da hình như cùng tranh chân dung nàng tự vẽ không sai biệt lắm."

" Không sai!" Tư Dư tán thưởng mà liếc mắt nhìn Phương Chấp, nhỏ giọng nói, "Không hổ là cảnh sát hình sự, sức quan sát cũng không tệ lắm." Nói tới chỗ này, hắn nói tiếp, "Ba, con số ba, ở chỗ này có ý nghĩa đặc biệt."

" Tại sao nàng không vẽ năm người, bốn người, mà vừa vặn là ba người? Hơn nữa hôm qua nam chủ nhân chuẩn bị cho chúng ta 4 gian phòng, thời điểm lục soát hôm qua các cậu hẳn cũng chú ý tới mỗi căn phòng đều có 3 tấm giường, mà chúng ta tổng cộng có mười hai người! "

Cố Tây Châu: "... Tối ngày hôm qua cũng chỉ có ba người chúng ta có thể nghe tiếng động trên lầu, đó là bởi vì số người những phòng khác không phải là ít hơn so với 3, cũng là nhiều hơn so với 3."

" Không sai." Tư Dư nói.

Còn chưa tới biệt thự, Cố Tây Châu liền nghe thấy tiếng huyên náo tất tất tốt tốt, có người tại thảo luận gì đó, còn có tiếng khóc thút thít của nữ nhân.

Mấy người giống như là bay mà chạy vào biệt thự, lưu lại Lâm Mộng tiếp tục một người chậm rãi khoan thai đi trở về, đi vào trong biệt thự, bọn họ đã nhìn thấy trong bảy người ở lại, hai nữ sinh trong đó còn đang khóc.

Trên sàn gỗ phòng khách để một túi ny lon màu đen, chính là cái mà chủ nhân sáng sớm hôm nay mang ra ngoài vứt đi, có thể là bởi vì túi ny lon mở ra, mùi máu tươi nồng nặc trong không khí đâu đâu cũng có.

" Xảy ra chuyện gì?" Lỗi ca cũng là một đường hỏi.

Là một bộ thi thể của trẻ sơ sinh, phía trên tràn đầy máu tươi, bởi vì thời gian chết rất dài, máu tươi đã ngưng kết.

Tối qua cũng không phải là không có "Người" chết, chết chính là em gái của Lâm Mộng.

" Sau khi các anh đi, bốn người chủ nhân cũng ở trong phòng, chúng ta đã nghĩ tìm một chút có manh mối gì khác không, tối ngày hôm qua quá nhanh, có một số chỗ chưa tìm cẩn thận, kết quả là ở trong thùng rác tìm được cái này..." Sắc mặt mấy người trắng bệch mà nhớ lại tình hình vừa rồi.

Sau khi năm người Cố Tây Châu theo Lâm Mộng rời khỏi đây, bảy người bọn họ lưu ở trong biệt thự, hôm qua bọn họ ở dưới lầu lục soát qua một lần, liền muốn lên lầu, nhưng mà ̣người nhà kia vẫn ở trên lầu, bọn họ cũng không dám đi vào tìm kiếm, chỉ có thể lật dưới lầu sau đó lại đến trong sân nhỏ bên ngoài biệt thự lật một vòng, kết quả là phát hiện cái này!

Phát hiện xác chết còn là hai nữ sinh, hai nữ sinh bị dọa sợ không nhẹ.

Trùng hợp lúc này Lâm Mộng đi vào, ánh mắt nàng tự nhiên mà rơi ở bên trên cái đó ny lon đựng thi thể trẻ con phòng khách,

Toàn bộ bên trong đại sảnh, mấy người cũng hít vào một ngụm khí lạnh, không khí tựa hồ cũng ngưng kết.

Ánh mắt Lâm Mộng rơi vào bên trên túi ny lon một lát sau đó thu tầm mắt lại, sắc mặt có chút lạnh, có điều không có lên tiếng, nàng mở tủ lạnh ra, quay đầu hỏi mấy người muốn ăn cái gì.

Nhớ lại trình độ yêu quý của Lâm Mộng đối với em gái mình hôm qua, Cố Tây Châu không nhịn được miệng tiện: " Này, em gái cô chết."

Nghe thấy câu hỏi của Cố Tây Châu, người xung quanh đồng loạt đem tầm mắt dừng ở trên người hắn, bởi vì bọn họ nhìn thấy sắc mặt Lâm Mộng trở nên xanh mét, dữ tợn, nữ nhân ầm một cái đem cửa tủ lạnh đóng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Tây Châu.

Lỗi ca: "???" Cậu có phải là có bệnh hay không hả! Có bệnh cậu có thể chữa! Làm NPC cáu lên, cậu sẽ chết rất thảm!

Ở thời điểm bọn hắn đều cho là Lâm Mộng sẽ lập tức cắt Cố Tây Châu, nữ nhân đột nhiên bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: "Nó không phải là em gái tôi."

Lỗi ca: "???" Đợi một chút, chị hai à, chị cũng có tật xấu à, hay là chị định buổi tối lại cắt hắn?
Bình Luận (0)
Comment