Buổi tối, khi mọi âm thanh đều đã trở nên vắng lặng, rèm cửa sổ trong phòng khách kéo rất kín kẽ, không có một ánh sao nào dám xuyên qua, Tiêu Linh đang khoanh chân, trên đùi anh đặt một chiếc laptop, xác nhận lần nữa xem người trong phòng đã ngủ say rất lâu rồi anh mới nối dây vào máy.
Vừa mới khởi động được xong, QQ đã tự động đăng nhập rất chi là thản nhiên, Tiêu Linh che mặt.
Bởi biên tập đã đang đợi anh rồi.
Ava chim cánh cụt nhỏ đang nhảy lên rất hưng phấn, Tiêu Linh kích mở cái tin tức được đặt tên là 【thằng cha đáng ghét】.
•••
【thằng cha đáng ghét】: “Tiêu to gan, cậu đã xuất hiện rồi! Tôi tìm cậu đã lâu rồi! Tác phẩm ấy tôi đã xem rồi, tốt lắm! Tên là ‘giả bộ bìn tĩnh’ phải không?!”
•••
【thằng cha đáng ghét】: “Ui chết đánh chữ sai rồi, là ‘giả bộ bình tĩnh’!”
•••
【thằng cha đáng ghét】: “Cậu phải mau chóng cố lên, tranh thủ mùa thu thì xuất bản! Cho kịp với tuần 1/10(quốc khánh TQ) quý báu nhé! Tôi nói cho cậu nhé, đề tài này quả thực là mới mẻ độc đáo! Tôi đã sớm nói cậu còn không nghe, bây giờ không cần biết là loại hình văn gì, nội dung đều phải xen chút tình cảm, cậu thì lúc nào cũng chú trọng tình tiết ma quái kinh dị, ‘bìn tĩnh’ lúc này ra sẽ rất tốt, phái ám muội vẫn là phái lưu hành một thời! Ha ha ha!”
•••
Bìn cái cứt í mà bìn!
Tiêu Linh cắt ngang đoạn nói bậy của đối phương.
•••
【Tiêu to gan】: “Cảm ơn, là 《Giả bộ điềm tĩnh》.”
【thằng cha đáng ghét】: “À à, coi đầu óc tôi, điềm tĩnh, điềm tĩnh, tôi nhớ kỹ rồi ha!”
【thằng cha đáng ghét】: “Cơ mà cậu sao cứ một tuần mới post chương mới vậy??”
•••
Tiêu Linh xoa xoa gáy, thật xui xẻo, sao biên tập đã biết rồi vậy!
Bên kia thấy bên này không đáp lời, type ra một dòng tin nữa.
•••
Tích tích…
【thằng cha đáng ghét】: “Có phải ý văn cạn kiệt không? Không sao không sao, chuyện thường thôi.”
•••
Tích tích…
【thằng cha đáng ghét】: “Cậu không biết, văn ấy nổi thế nào đâu là do một biên tập khác phát hiện, nói cho toi biết, bảo tôi đi xem, tôi vừa nhìn, ô! Đây không phải văn phong của Tiêu to gan sao! Lại đọc qua nội dung câu chuyện tôi biết ngay là cậu rồi! Trước đó không phải cậu nói muốn sáng tác một tác phẩm có tính tường thuật sao? Hiệu quả tốt lắm nhé!”
•••
Tích tích tích…
【thằng cha đáng ghét】: “Cậu viết hòm hòm rồi thì sẽ khóa lại, chờ đến khi xuất bản thì làm một buổi tuyên truyền, làm một buổi ký sách gì đó đi, khi đó mọi người biết được thì ra đây là tác phẩm của Tiêu to gan ─── như vậy cho dù độc giả nào chưa dùng internet cũng sẽ mua sách có tên tuổi của cậu, tiếp theo loại hình văn này có thể mở rộng ra ─── ài, tôi nói với cậu nhé, tình tiết còn có thể khuôn mẫu một chút cũng được, kiểu văn nam nữ hoan ái vân vân, không thì nam hoan nam ái cũng được! Thế nhưng không thể rõ ràng quá mức ─── cậu nhớ Hoa Gian Tửu viết ngôn tình kia không? Hắn đổi đường rồi chính là viết sang nam của nam cái gì đó, nhưng lại không rõ ràng cho lắm, nhìn thoáng qua thì như tình huynh đệ, kỳ thực cũng có nam nữ đương sự như thế ─── hề, bán rất là tốt đấy!”
•••
Tiêu Linh thực sự không thể nghe được nữa, nói thẳng:
【Tiêu to gan】: “Tôi không định viết tiếp.”
•••
Tích ….
•••
Bên kia yên tĩnh đủ hơn một phút.
•••
Tiêu Linh cũng không thèm để ý, tiện tay mở file A ra, xem file văn đánh dấu theo ngày ─── từ một tuần trước anh đã không post chương mới rồi, sáng tác văn mới lại vẫn chưa ngừng, tất cả đều lưu ở đây.
•••
Về Chu Hoàn, anh càng ngày càng không muốn chia sẻ với người khác nữa.
•••
Một lát sau, QQ rốt cục đã truyền đến động tĩnh.
【thằng cha đáng ghét】: “À ha hả… Bây giờ khóa văn có phải hơi sớm không? Tình tiết còn chưa triển khai hết mà…”
•••
Tiêu Linh thoáng nghĩ qua, mau chóng type ra một đoạn.
【Tiêu to gan】: “Xin lỗi, tác phẩm này tôi không định xuất bản, trên internet cũng sẽ không tiếp tục nữa.”
•••
Tích… ….
【thằng cha đáng ghét】: “OO, vì, vì sao thế…”
•••
【Tiêu to gan】: “Không vì sao cả, chỉ là không muốn viết thôi, ngài cũng đừng nói chuyện này với ai, chỉ dừng ở đây thôi, tôi lát sẽ đi xin khóa văn.”
•••
Tích!!
【thằng cha đáng ghét】: “Khoan đã! Tôi biết rồi! Đây sẽ không phải sự thực chứ?? Cậu không phải thực sự tới nhà dọa người ta chứ??”
•••
Tiêu Linh gãi tóc loạn lên, tắt QQ đi.
Ngay sau đó anh đăng nhập vào mạng nguyên sang kia, type nick name và mật mã vào, tiến thẳng tới trang biên tập, chọn khóa văn lại.
Phật còn nói buông đồ đao xuống, lập tức thành Phật mà!
Mình chưa cầm đồ đao, cũng không muốn thành Phật, chắc là không thành vấn đề ha….
•••
Anh lẩm nhẩm linh tinh một hồi, cẩn thận cầm chuột, kích vào nút ‘khóa toàn bộ văn’….
Khóa không được!!??
Anh tiếp tục kích… kích….
─── vẫn khóa không được!!
Chuyện gì xảy ra??
Liếc thấy bên dưới tác phẩm vẫn có mấy bình luận và lời nhắn, lòng khó chịu tựa như đang buồn nôn, giống như người lưu lời nhắn và click này tùy thời có khả năng là người quen biết, biên biên không phải là thông qua một biên biên khác nên biết tới tác phẩm này sao? Nếu như bị bạn bè của anh thấy, vậy tất cả đều biết người lấy việc bắt nạt người nhát gan lấy danh, ở trong nhà người nhát gan là Tiêu to gan anh rồi!! Trên đời không có bức tường nào không có gió lùa cả…
Cơ mà bây giờ chắc vẫn kịp.
Tiêu Linh tự an ủi mình như vậy, bình tĩnh rời khỏi trang đăng nhập, đi tới trang web chủ, dự định liên hệ với dịch vụ khách hàng.
Lúc mở trang chủ lên anh đã trợn tròn mắt ─── trang đầu thiết lập đề cử văn hay ─── 《Giả bộ điềm tĩnh》!
Mẹ nó! Bảo làm sao mà không khóa được!
─── trong thời kỳ được đề cử gia tinh(1) không cho phép khóa văn, xóa văn.
(1) là một thuật ngữ trong diễn đàn, ở trong diễn đàn, các Mod, Smod, Administrator sẽ sắp xếp cho một số bài post tinh hoa hoặc được quan tâm thành post tinh hoa, thao tác này được gọi là gia tinh, ý đại biểu cho tinh phẩm. Mình thì không biết ở bên dân mạng Việt gọi là gì nên để nguyên, nếu ai đọc qua chỗ này mà biết ý thì hãy bảo để mình sửa nhé.
Chim ngốc của lão tử mà bay mất, chính là do mấy người làm hại! Hừ! Cái trang web tồi!
Ai cho mấy người đề cử! Đúng là!
Đúng là… Đúng là vàng đến đâu cũng sẽ phát sáng mà ─── Tiêu Linh rơi lệ đầy mặt.
Tiêu Linh hầm hừ tìm kiếm phương thức liên hệ với quản lý trang web, suy xét sắp từ làm thế nào để xin đối phương bỏ đi bảo vệ gia tinh.
Đúng lúc này, một tiếng động rất khẽ đã hấp dẫn sự chú ý của anh.
“… Chu Hoàn?”
Cửa phòng ngủ chẳng biết đã mở tự bao giờ, ngừng đèn trong phòng ngủ lại không sáng.
Tiêu Linh cho rằng đối phương đi tiểu đêm, bèn buông lap ra, muốn giúp cậu bật đèn, thế nhưng đi tới mở cửa phòng ngủ ra lại phát hiện, trong phòng ngủ của Chu Hoàn, không có ai cả.
“Chu Hoàn?” Anh nhìn về phía WC, lòng lại nghĩ, người kia nhất định là ngủ mơ, vội vã xả nước ngay cả đèn cũng không kịp bật.
Thế nhưng trong WC lại không có tiếng nước, cũng không có ánh đèn ─── cửa buồng vệ sinh là cửa kéo, chất liệu gỗ tựa như kính mờ, nếu bên trong có bật đèn, tất sẽ có ánh đèn.
Tiêu Linh nhẹ nhàng kéo cửa WC ra, vẫn không có ai.
“Kỳ quái…” Anh thò người vào, nhìn lướt qua vị trí vòi sen.
Chu Hoàn không có thú thanh nhàn nửa đêm đi chơi trốn tìm với anh, trong gian tắm rửa tự nhiên cũng không có người, nhưng mà cái gương chiếu cả người dọa Tiêu Linh nhảy dựng.
“Khốn!” Người trong gương vỗ vỗ ngực.
Ai cũng bảo đi đêm nhiều có ngày gặp ma mà.
Nhưng còn điều Tiêu Linh chưa nghiệm chứng thành công, đó là mãnh quỷ sợ ác nhân mà.
Tiêu Linh thì không phải ác nhân, chỉ là mệnh cách quá là tốt, khi còn bé chuyên môn mời người tính qua mà.
Cứ từ điểm đó mà coi thì cũng không tính là lừa dối Chu Hoàn, bát tự của anh đúng là nặng, nhưng về phần bát tự của Chu Hoàn có nhẹ hay không, anh lại không rõ, nhưng Chu Hoàn nhát gan, anh được gọi là Tiêu to gan, song kiếm hợp bích, vừa vặn cân đối.
Anh rời khỏi buồng vệ sinh, thuận tiện kéo cửa lại, cánh cửa thủy tinh trượt rất nhẹ nhàng, nương theo điểm sáng trên laptop cách đó không xa, ngoài mặt kính mờ thoạt nhìn có hiệu quả khá là tốt với cả thân kính bên trong, chiếu ra thân hình lờ mờ của anh.
Tiêu Linh vô thức vuốt mái tóc vênh vểnh của anh, sau đó, anh thấy một người đang đứng đằng sau mình.
“… Chu Hoàn?” Anh xoay người, cười nói với người ấy: “Nghịch ngợm! Nửa đêm cố ý làm tôi sợ…”
Bên thì nói, bên thì như kẻ trộm liếc về phía laptop của mình. Lòng thầm nghĩ, cậu muộn thế này không lên tiếng đứng đằng sau mình làm gì chứ? Chẳng lẽ muốn báo thù?
Chu Hoàn không để ý tới anh, sờ tiếp về phía WC.
Tiêu Linh cho rằng cậu đã nghẹn quá mức, thế là thở hổn hển cười ra tiếng.
Nhưng Chu Hoàn không mở cửa WC, chỉ là để tay ở trên nắm cửa, sờ nhiều lần.
Tiêu Linh bắt đầu cảm thấy kỳ quái, lẳng lặng đứng ở một bên không hé răng.
Chỉ thấy tay Chu Hoàn sờ soạng một hồi trên cánh cửa trong như gương, giống như đang lần mò cái gì ấy, một mi li mét cũng không bỏ qua, lại rành rành không tìm được ‘thứ’ cậu muốn tìm, thở dài hơi lùi lại.
Lúc này Tiêu Linh đã kết luận là cậu đang mộng du rồi.
Hết chap 22