Buổi chiều cùng ngày, Tiểu Lệ và Tiểu Ngũ mang theo ánh mắt lưu luyến không rời nửa thật nửa giả đi về nhà ngủ bù, còn lại ba con người kiên cường là Chu Hoàn, Tiêu Linh, Lão La tiếp tục chiến đấu hăng hái trong động.
•••
Chu Hoàn là một lãnh đạo nhỏ tuổi, làm người lính duy nhất của cậu, Lão La khiêng một cái túi bện to đùng không biết có thứ gì, tạm thời đi theo đằng sau quân sư Tiêu Linh vòng quanh trong động.
Quân sư là một công việc không dễ làm, bởi vì không nhìn nổi cái cảnh cánh tay gầy còm của Chu Hoàn phải ôm hàng cuộn len lớn, Tiêu Linh đành chủ động suy nghĩ lại ra sức lao động, kỳ thực còn mệt hơn cả Lão La.
Nhưng chuyện cảm tình này nói trắng ra chính là một chữ ‘hèn’, nhìn dáng người mặc quần áo màu đen thỉnh thoảng liếc sang bên này một hai lần với ánh mắt áy náy, Tiêu Linh đã cảm thấy cả người mềm oặt ra.
•••
Chu Hoàn tuần tự bày đặt bối cảnh âm thanh ấy, cũng nghiền ngẫm cảm giác trong lòng du khách lại dạo hết một vòng Hắc ám chi lữ.
Trong một vòng này, Tiêu Linh đã ôm cuộn len dạ nọ bám theo mông cậu, miệng cũng không nhàn rỗi.
“… Cậu phải nghiên cứu tâm lý của người tiêu dùng, những người chịu vào đây bỏ tiền mua người khác hù dọa hắn, căn bản không quan tâm sẽ bị dọa tới mức nào, cái gì gọi là dùng tiền mua tội cậu có biết không? Dùng tiền mua tội chính là, tình nguyện bị (M) cậu dọa đến mức tiểu cả ra quần, cũng không thể chảy mồ hôi, cho nên, tiêu chuẩn kinh doanh nhà ma của chúng ta chính là: tiểu ra quần không sợ, nhưng đừng chảy không ngừng! … Cho nên, Chu Hoàn, cậu hãy buông tay đi, da chuột da hoẵng gì đó, đều quết hồ lên…”
Chu Hoàn xoay người lại lườm anh một cái: “Sao anh không đi ‘tấu nói’()?”
tấu nói: là một loại khúc nghệ của Trung Quốc, dùng những câu nói vui, hỏi đáp, hài hước hoặc là nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt ~ nghe cứ như là tấu hài của Nhật í nhỉ
“Tôi thấy không ai đáng để tôi tán tụng ”
“Anh khiêm tốn ghê nhỉ, tôi thấy anh tấu nói đơn không thành vấn đề đâu.”
“Cảm ơn lãnh đạo đã khen ” Tiêu Linh vừa nói vừa làm một động tác đứng nghiêm, nhưng trong lòng đang ôm cái túi cuộn len, thấy thế nào cũng rất buồn cười.
Chu Hoàn cũng gắng chẳng nổi, xì một tiếng cười thành tiếng: “Anh đừng nói leo theo tôi, tôi đang suy nghĩ mà!”
Tiêu Linh đánh rắn tùy gậy, mượn cơ hội tiến qua mặt dày mày dạn, nói: “Ai cũng nói nam nữ phối hợp làm việc sẽ không mệt, cô gái duy nhất đã bị cậu cho về rồi, cậu còn không cho tôi tìm việc mua vui sao?”
Chu Hoàn bỗng nhiên nghĩ đến: “Ủa? Đúng rồi, Tiêu Linh, sao anh không có bạn gái?”
“Không ai chịu theo tôi cả.”
“Sao thế được?”
Tiêu Linh quẳng cuộn vải ở trên mặt đất, “Bởi vì tôi cứ thích hù dọa người, con gái ai cũng giống cậu cả, nhát gan, ai dám theo tôi.”
Chu Hoàn thuận miệng đáp: “Theo anh còn có chuyện nghe mà, lá gan có nhỏ cũng…” Nói đến đây mới ý thức được mình không những bị đối phương ám chỉ thành người nhát gan, còn là giống con gái, lập tức lườm anh một cái, “Xì! Anh há miệng ra là nói bậy, thảo nào không có ai chịu theo anh!”
Nói xong đi thẳng tuốt về con đường phía trước.
•••
Kể ra bản thân ở trong lòng cậu chính là một chiếc máy hát, gặp thời rồi a!
─── có điều chỗ ngắt câu kia cũng có ý đấy: “Lá gan có nhỏ cũng…”
Cũng cái gì?
Tiêu Linh một mình vui vẻ hồi lâu mới gào to đuổi theo.
•••
Hai người đều đã chạy xa rồi, Lão La khiêng túi vải bây giờ mới qua chỗ này, “Ai? Nghe tiếng là ở đây mà, người đâu??”
Bóng đèn hình người không hiểu rõ tình hình vẫn cứ tiếp tục chiếu sáng, còn người thì rảo bước về chỗ quẹo truyền ra tiếng cười tiếng mắng.
•••
Khoảng hai giờ chiều mới quy hoạch được toàn bộ, nhưng về phần trang sức trên vách núi lại khác nhau.
Ý của Chu Hoàn là đi theo tiếng động, tiếng nước càng lớn, hơi ẩm càng tăng, cho nên cậu chủ trương rải len lên vách tường khi vừa vào động.
Nhưng Tiêu Linh không đồng ý, anh chủ trương là nên dựa theo tình tiết, bởi vì lúc hiệu quả âm thanh đến đoạn quái vật trong nước nhai người, du khách vừa vặn đi tới căn phòng nhỏ, lúc này nếu như mò thấy lớp len phỏng theo lông xù thì hiệu quả sẽ càng tăng gấp bội.
“Tôi muốn đặt những cái này ở trong căn phòng, dùng móc treo.” Chu Hoàn chỉ chỉ một con dơi giả mềm ghê rợn.
“Nếu cái này treo, vậy len cũng phải treo.” Tiêu Linh kiên trì ý kiến của anh, vỗ vỗ rong plastic trong túi bện: “Những thứ này đặt ở miệng hang là đủ rồi.”
“Không được!” Chu Hoàn ôm chặt rong, “Những thứ này tôi muốn đặt ở lối rẽ phân nhánh, lúc ấy khách nhân đang lạc đường, lúc vịn tường sờ phải lớp rong trơn ướt này hiệu quả mới tốt!”
Tiêu Linh suy ngẫm, “Được rồi, cái này để ở lối ngoặt, thế nhưng len phải để ở trong phòng.”
“Không, đặt ở miệng hang!”
“Trong phòng chỉ treo chuột thì không đủ!”
“Là con dơi!” Chu Hoàn hầm hừ rõ to, “Ở đây tôi là lãnh đạo, anh phải nghe lời tôi.”
“Thế nhưng căn cứ theo tình tiết trong truyện…” Tiêu Linh nói đến đây bỗng nhiên dừng lại ─── còn lôi tình tiết cái gì, đám người này dám làm giả truyện, có còn để tâm tới tôn trọng nguyên tắc hay không chứ?
Anh khẽ cắn môi, nhìn Chu Hoàn vẻ mặt bương bướng, hừ, cũng chính là do anh… Đổi người khác thử coi? Không kiện cậu mới là lạ!
Anh vung tay lên: “Quên đi, cậu muốn dán thì dán đi. Nhưng mà, trong phòng nếu chỉ treo chuột… à, được rồi, con dơi, tôi vẫn giữ ý kia, chỉ treo dơi thì không đủ!”
Chu Hoàn còn muốn nói gì nữa, vừa đánh mắt sang đã thấy Lão La đang đứng lẻ loi ở góc hang vẻ mặt như muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Hắn ôm một cái thùng giấy EMS rõ to, sợ hãi xen mồm nói: “Tiểu Hoàn à, có đồ chuyển phát nhanh.”
Chu Hoàn nhìn cái thùng giấy ấy, vỗ gáy: “A đúng rồi, xém tí quên mất!”
•••
Xé vài cái đã mở băng dán ra, bên trong là một thứ lóng lánh, màu sắc sặc sỡ, mềm dẻo trơn trượt… là làm theo da rắn sống.
•••
Mắt Tiêu Linh bỗng sáng rực lên: “Ui! Cậu còn mua cả thứ này?” Nói rồi kéo ra một đoạn, thật không hổ là khoa học kỹ thuật mới nhất, mỏng như plastic, một mặt là vân da da rắn trắng mịn lạnh lẽo, một mặt là keo dán xé ra là có thể dán lên tường.
“Qúa tuyệt quá tuyệt! Vách tường bên trong hang của《vực sâu》cũng gần với cái loại xúc cảm này.”
Chu Hoàn vẻ mặt huênh hoang: “Vốn hôm qua tôi chưa xem qua hiện vật, nhưng nghe bọn họ tự thuật thì đã biết, khẳng định là dùng được, vì thế hôm nay đã định là gửi hàng đến rồi!”
Tiêu Linh nhìn cậu với ánh mắt khen ngợi: “Ừa, chính là như thế, cái này dán vào phòng nhỏ, len của cậu dán lên miệng hang!”
“Len của anh!” Chu Hoàn cãi lại.
•••
Đúng là ─── làm cái gì a!
Lão La bất đắc dĩ nhìn hai người vừa rồi còn cãi nhau, chỉ bởi vì… tấm da này đã hòa hảo rồi? Quái thai!
•••
Sau khi tài liệu đầy đủ, ý kiến thống nhất, ba người phân nhau ra làm việc, Tiêu Linh vì chăm sóc Chu Hoàn, đặc biệt phân cho cậu căn phòng hình tròn và ba lối rẽ, còn anh thì khom khom người trong lối rẽ chật hẹp.
Còn Lão La? Lão La đương nhiên bị phân đến cửa vào và cửa ra xa nhất rồi!
•••
Làm việc thẳng đến hơn bảy giờ, nếu không vì ngọn đèn bỗng nhiên xảy ra vấn đề, đoàn người vẫn còn liều mạng phấn đấu nữa.
•••
“Các cậu đứng yên đấy tôi đi lên trên lấy kính nhìn đêm, tôi cách cửa sau gần nhất ” Tiếng Lão La truyền tới từ rất xa.
•••
Chu Hoàn quả nhiên ngoan ngoãn đứng yên ─── bối cảnh âm thanh vẫn tuần tự diễn ra, nhưng bây giờ là ở trong một mảnh đen kịt.
Lúc đèn tắt đang nhướn người treo con dơi ở trên đỉnh, dưới lòng bàn chân còn giẫm lên một chiếc ghế tựa, may mà cậu đã từng luyện qua Taekwondo, chút năng lực cân bằng vẫn có, nhưng gió điều hòa thổi qua, dơi giả đính ở tường đều lắc lắc qua, thế thì ai mà chịu nổi?
Cậu muốn gọi Tiêu Linh qua đây, nhưng lại xấu hổ ─── đương nhiên không phải xấu hổ với Tiêu Linh, là sợ Lão La bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại.
•••
Cậu đứng im trên chiếc ghế, âm hiệu chết tiệt lại sắp phát đến đoạn tiếng bước chân, cậu nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy chân không dẫm ở trên mặt đất cũng không giẫm trên vật gì cứng chắc.
Cậu thử vươn một chân ra, khéo thế nào mà có một cơn gió nhỏ thổi qua, bịch bịch bịch, con chuột lông xù cũng bổ tới, cậu ‘a’ một tiếng, nhảy thẳng xuống đất.
Trái tim thình thịch thình thịch liên tục, cậu lau qua cái trán đầy mồ hôi lạnh: Lão La sao còn chưa về? Tiêu Linh cũng thật là, cách mình không xa lắm, sao cũng không hỏi mình một tiếng? Tiểu Ngũ chết tiệt, âm hiệu làm như thật ấy!
Lại là tiếng mũi giày da giẫm trên mặt đất, từng bước một, Chu Hoàn nhịn không được đưa tay sờ soạng về một bên ─── nếu như dựa vào tường, chắc là không còn sợ đến thế nữa.
•••
Trước đó âm hiệu này đã phát rất nhiều lần, cậu đã cho rằng bản thân đã miễn dịch rồi, hơn nữa vẫn có Tiêu Linh ở bên cạnh chêm chọc gây cười, thời gian cũng trôi qua rõ mau, bây giờ thình lình tối đen, yên tĩnh, một giây đồng hồ cũng trở nên dài dằng dặc.
Cậu cảm giác mình sắp chạm đến tường rồi, còn chưa kịp thở phào, lập tức đã rụt đầu ngón tay lại ─── tường đã được trải rồi, trắng mịn dinh dính, vuốt ghê lắm.
•••
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiếng hít thở cũng thêm vào đó, Chu Hoàn túm áo ngực nhẫn nhịn mấy phút, thầm nghĩ Lão La sắp tới rồi, Tiêu Linh sắp tới rồi… Nhưng mà vô dụng, cảm giác mờ mịt không thể nhìn thấy mọi vật khiến cậu chóng mặt, cảm giác sợ hãi đã giam cầm cậu.
Nếu đây không phải gian phòng nhỏ ấy thì tốt rồi, nếu như đây là ở trong con đường chật hẹp, cậu còn không sợ đến thế.
•••
Gian phòng hình tròn, sờ không tới lối ra, đâu đâu cũng là tường kín mít… Chỉ là suy nghĩ thôi cậu cũng sắp điên rồi, tựa như nhiều năm qua cậu vẫn chưa thoát khỏi cảnh trong mơ ấy vậy.
•••
Cái căn phòng gạch đỏ quen thuộc kia, cái gian phòng bốn bề bịt kín kia, không có cửa chính, không có cửa sổ, cậu tỉnh lại trong màn đêm đen kịt, bên giường trống không vắng vẻ, cậu khóc, cậu gào, không ai đáp lại… Trong bóng tối dày đặc cậu cảm thấy thở không nổi, nắm tay nho nhỏ mãnh liệt nện vào tường, giống như người mù mò tường tìm kiếm cửa có thể phá tan gian phòng, chỉ cần tìm được tay nắm cửa, là có thể mở cửa ra…. Ấy vậy mà, tới cuối cùng cậu chỉ tìm được lỗ nhỏ dành cho chó chui vào ở bên tường.
•••
Chu Hoàn ra lệnh cho mình phải trấn tĩnh, đây không phải giấc mộng kia, mày không còn là đứa bé nữa, mày không cần sợ…
•••
Cậu thở phì phò, hận không thể thở dốc phun hết tim phổi ra.
Nhưng cảm giác trơn dính không hẳn buồn nôn, cậu vuốt chân tường mò về phía trước.
•••
Tựa như vô số lần gặp gỡ Tiêu Linh trước đây, một mình đối mặt với tâm ma khẩn trương, sợ hãi, cô độc, cậu giả bộ dùng dáng vẻ điềm tĩnh để vũ trang bản thân thành một đấu sĩ.
Tựa như lần đầu tiên bước vào Hắc ám chi lữ vậy, coi như là dũng khí giả tạo, cũng giúp cậu vượt qua vô số cửa ải khó khăn, cảm giác cô độc ấy, chỉ có thể một mình đối mặt mà thôi.
•••
Thế nhưng lúc này đây, sao lại cảm thấy lòng chua xót chứ?
Bởi vì cậu đã quen trong bóng tối sẽ luôn có một bàn tay nắm chặt tay cậu rồi sao?
•••
Cậu lắc lắc đầu, bước nhanh hơn, ngay sau đó, cậu đụng tới cái ôm ấm áp quen thuộc kia.
•••
“Chu Hoàn? Tôi đã gọi cậu nhiều lần như vậy sao cậu không đáp?” Tiêu Linh nắm bờ vai cậu.
“Anh… đã gọi rồi?”
“Đúng vậy, tôi nghe thấy Lão La đi ra, bèn vội vàng đi tìm cậu, cái hang này cũng phức tạp quá, tôi đi mấy vòng liền… Cậu không nghe thấy tiếng tôi gọi sao?”
“Tôi… Tôi không nghe thấy, có thể là bị dọa đi.” Chu Hoàn nói xong, bèn nhẹ nhàng dựa vào lòng Tiêu Linh, lỗ tai dán lên xương quai xanh của anh, tay cũng nắm chặt cổ áo anh.
“Không sao cả, không sao cả, có thể là đèn xảy ra vấn đề thôi…” Tiêu Linh nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Hoàn.
Hết chap 25