Gặp Thần

Chương 2

Chuyển ngữ: Trầm Yên

........................................

Đúng là Sở Tê đã bị đói năm ngày, nhưng năm đó khi hắn lưu lạc nơi hoang dã thường xuyên không tìm được cái ăn, cho nên đã tự luyện ra phương pháp hạn chế tối đa năng lượng tiêu hao.

Thời điểm lâu nhất hắn có thể không ăn gì suốt một tháng.

Hắn lại trở về nơi mình quen thuộc nhất, tiếc rằng đằng sau có truy binh, Sở Tê bớt thời giờ bắt được một con thỏ, nấp sau thân cây uống máu ăn thịt sống, miễn cưỡng lấp đầy cái bụng, sau đó tiếp tục đi về hướng Thần điện.

Bản thân Sở Tê cũng như bao người khác, đều hy vọng Thần quân có thể phù hộ mình sống tốt hơn chút, bởi vì sau khi về cung luôn có người bắt nạt hắn. Sở dĩ trộm giấu bức họa là do nghe người ta nói Thần quân sẽ không phù hộ con của yêu phi, mà Sở Tê trời sinh đã phản nghịch từ trong xương, càng không tin tà thuật.

Quan binh trong núi càng ngày càng nhiều. Ngoại trừ người của Tứ Hoàng tử Sở Ngạn còn có người Cảnh Đế phái tới, một bên không quan tâm sống chết, một bên nói phải bắt sống trước.

Hiện tại đang là mùa đông, mặc dù núi rừng rậm rạp, nhưng toàn cành khô trụi lủi, không dễ ẩn nấp.

Sở Tê không quay đầu lại, bước thẳng về phía Thần điện. Gió gào thét qua tai, tóc dài bay múa sau lưng, tầng mây kia càng ngày càng rõ ràng, khoảng cách tới Thần điện cũng càng ngày càng gần.

Nơi đó... thật sự có thần sao?

Sở Tê hơi hoang mang xen lẫn tò mò, hơi chờ mong, còn hơi...... hướng đến.

Đá vụn dưới chân bỗng rơi xuống, Sở Tê khựng người theo phản xạ có điều kiện, đôi tay không khống chế được chới với trên không trung, hắn miễn cưỡng ổn định thân mình, khẽ trố mắt.

Từ trước tới giờ hắn chưa từng đến đây lần nào, vì vậy hắn luôn cho rằng mình có thể bước lên Thần điện một cách dễ dàng, hắn cho rằng khoảng cách giữa mình và Thần quân chẳng qua cũng chỉ là trên núi và chân núi.

Nhưng hóa ra ngọn núi này và Thần điện lại bị ngăn cách bởi một vực sâu vạn trượng.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua vực sâu, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thần điện.

Gió thổi ngược từ dưới đáy vực lên, không thể nghi ngờ rằng ngã xuống chắc chắn sẽ tan xương nát thịt, từ phía Thần điện loáng thoáng nghe thấy từng hồi chuông ngân, tiên âm mịt mờ, thời thời khắc khắc nhắc nhở phàm nhân chỉ được đứng xa xem.

Phía sau vang lên tiếng bước chân rầm rập, Sở Tê xoay người, Sở Ngạn tai quấn băng gạc ngồi trên lưng ngựa, cười lạnh lùng nhìn hắn: "Ta đã nói rồi. Ngươi dám cắn tai ta, ta sẽ giết chết ngươi."

Sở Tê suy nghĩ một lát, nhấc tay cho hắn một ngón giữa, sau đó tung mình nhảy thẳng xuống.

Đồng tử Sở Ngạn co rụt lại, khàn giọng lao tới: "Sở Tê!"

Sở Tê vốn không sợ chết, hắn chỉ sợ chết rất đau đớn khổ sở. Nhưng nếu thật sự không tránh được thì ngược dòng chấp nhận cũng không khó khăn lắm.

Chỉ đáng tiếc mình vô duyên vô cớ phải cõng cái nồi đen. Giá mà chứng thực được tội danh khinh nhờn thần linh thì tốt biết mấy.

Thân thể hắn chợt đáp xuống một đồ vật mềm mại, Sở Tê thoáng sửng sốt, bỗng lật người, phát hiện mình thế mà đang ở trên người một con hạc.

Tiên hạc hót dài một tiếng, vỗ cánh bay lên phía trên.

Sở Tê sống sót sau tai nạn, tâm trạng khó tránh khỏi kích động, hắn duỗi tay xuyên qua cụm mây tựa tuyết trắng, vui mừng không thôi: "Có phải ta sẽ tới Thần điện hay không? Thật sự có Thần quân ư?!"

Vừa nói xong lời này, hắn liền bất ngờ bị tiên hạc hất xuống dưới. Sở Tê thuận thế lăn một vòng, giật mình đứng lên.

Cánh cửa làm từ bạch ngọc chậm rãi mở ra, một nam tử bạch y đi tới, tay hắn cầm phất trần, nhìn Sở Tê từ trên xuống dưới một lượt, nói: "Bé con ngươi luẩn quẩn chuyện gì trong lòng mà lại học người lớn nhảy vực rồi?"

Sở Tê như hiểu rõ điều gì: "Chẳng lẽ nhảy vực chính là phương pháp tiến vào Thần điện?"

Nam tử lại cười khẽ: "Biết cũng vô dụng, sau khi ngươi rời đi, ta ắt sẽ quét sạch trí nhớ của ngươi."

Con ngươi Sở Tê chợt lóe, hỏi: "Ngươi là Thần quân sao?"

"Đúng."

"Vậy ngươi là Thần quân Tư Phương sao?"

Nam tử kia híp mắt, ý cười nơi khóe miệng tăng lên: "Thế nào? Không giống?"

"Kém khá xa những gì viết trên Kính Thần Huấn."

Nam tử cười ha ha, nói: "Ngươi thế mà cũng thú vị đấy. Nói đi, ngươi có việc gì khó, muốn gặp Tiên quân?"

Cánh cổng bạch ngọc sau lưng hắn rộng mở, nhưng sau cổng vẫn là mây sương mờ ảo, che kín phong cảnh bên trong.

Sở Tê cụp mi xuống, tóc dài an tĩnh rũ xuống cạnh mặt, chiếc cằm thon nhỏ, chóp mũi cao thẳng, sẹo hai bên mặt được tóc vừa vặn che khuất, nhìn từ góc độ này cực kỳ thanh tú đẹp đẽ.

Nam tử thoáng kinh ngạc, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một hồi. Chỉ thấy dáng người hắn đơn bạc, bả vai suy sụp, y phục đã bị roi quất nát nhừ, lộ ra làn da dày đặc vết thương máu thịt lẫn lộn.

Nam tử nhíu mày, nói: "Ngươi......"

"Ta bị trọng thương thật, chắc là sắp chết rồi." Sở Tê cúi đầu, ngón tay đan nhau, nhẹ nhàng nói: "Cả đời này ta sùng bái nhất chính là Thần quân Tư Phương, hy vọng lúc sinh thời có thể thấy được người, nếu không ta chắc chắn sẽ chết không......"

Cổ tay của hắn bỗng nhiên bị đối phương nắm lấy, Sở Tê ngẩn người, theo bản năng giãy ra.

Vẻ mặt đối phương nặng nề, xem mạch cho hắn một lúc lâu mới thu tay về, nói: "Thương thế quả thật không nhẹ, ngươi......"

Ngươi làm cách nào có thể tung tăng nhảy nhót đến tận bây giờ?

Hắn nhìn thiếu niên đối diện, trên mặt đối phương không có lấy chút đau đớn uể oải, đối lập hoàn toàn với vết thương chằng chịt trên người. Gương mặt kia quả thực cực kỳ giống một thiếu gia nhỏ không rành thế sự.

"Nhưng ngươi không chết được." Nam tử nói: "Ngươi và ta có duyên, ta cho ngươi một lọ thánh dược, bôi nó lên miệng vết thương, bảy ngày sau sẽ thấy tác dụng kỳ diệu."

Sở Tê nhìn thoáng qua lọ thuốc kia, chậm rãi vươn tay nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

"Ừ, ngươi quay về đi.""

"Chờ chút."

Nam tử quay đầu lại nhìn hắn: "Còn việc gì?"

"Ta...ta nghe nói... trong điện của Thần quân trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, liệu ta có thể xin một gốc không?"

Hắn dè dặt hỏi, trong ánh mắt hàm chứa sự chờ đợi nhút nhát sợ sệt, có chút đáng thương. Nam tử khẽ thở dài một hơi, nói: "Thôi, nhìn ngươi thấy quen thuộc nên ta sẽ thỏa mãn yêu cầu này của ngươi."

Sở Tê lập tức cười đến mi mắt cong cong: "Cảm ơn Thần quân."

Nam tử dẫn hắn vào bên trong, nói: "Thực ra ta không phải là Thần quân, chẳng qua chỉ là Thần hầu phụ trách tiếp đón người có duyên thôi. Được rồi, ngươi hái ở đây đi, không được đi tiếp vào trong, miễn quấy rầy yên tĩnh của Thần......"

Hắn chưa nói xong, người bên cạnh đã không còn bóng dáng, có vẻ nam tử chưa bao giờ gặp phàm nhân thái quá như vậy, cả người hỗn độn trong biển hoa khoảng ba giây, mới biến sắc: "Nhãi ranh vô lễ ——!"

Sở Tê lọc ra trọng điểm trong lời nói của Thần hầu này, muốn gặp Thần quân phải đi sâu vào chút nữa.

Tới cũng tới rồi, Sở Tê quyết không để bản thân bất lực trở về, hắn rất muốn xem Thần quân kia rốt cuộc có dáng dấp thế nào, rốt cuộc tư dung có tuyệt thế như trên sách nói hay không.

Đứng ngoài cửa nhìn vào Thần điện chỉ thấy một vùng sương trắng, đi vào bên trong mới phát hiện tất cả các phòng ốc đều có góc có cạnh, khắp nơi được bài trí cực kỳ tinh xảo.

Sở Tê không màng tiếng gào rống phía sau, dùng sức liều mạng lao vào trong. Mãi đến khi trước mặt trắng xóa, giống như trong nháy mắt đi từ Thần điện bốn mùa như xuân tới tuyết vực trắng xóa nơi nhân gian.

Điểm duy nhất khác với nhân gian chính là dưới tàng hoa mai nở rộ giữa tuyết vực trắng xóa kia có một vị Tiên quân không thuộc về nhân gian đang ngồi ngay ngắn.

Tiên quân đang đọc sách, dường như không ngờ lại có một con mèo hoa nhỏ đột nhiên xông vào địa bàn của mình, y nghiêng đầu nhìn sang, thoáng kinh ngạc.

Sở Tê vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm y.

Hắn chưa bao giờ gặp ai có thể mặc bạch y đến lung linh sáng ngời như vậy, giống như muốn dung hòa làm một với tuyết vực. Gương mặt kia rốt cuộc được đắp nặn ra như thế nào? Quả thực chính là mặt mày như tranh vẽ. Tư dung thắng tuyết, mái tóc kia cũng thật đen, đen như than, trên phát quan có hai chuỗi ngọc đung đưa, càng thêm tiên phong ngọc cốt.

Phong tư yểu điệu, sáng trong như cây ngọc.

Thì ra những điều viết trên《 Kính Thần Huấn 》 đều là sự thật.

"Nhãi ranh nhà ngươi!" Cánh tay Sở Tê bị túm lấy, ánh mắt vẫn dính chặt trên người đối phương không nhúc nhích. Thần hầu vội vàng khom người: "Đứa nhỏ này là người có duyên tiên hạc đưa lên, không ngờ lại đột nhiên nổi điên xông tới đây, quấy nhiễu Thần quân, xin Thần quân giáng tội."

Thần quân bình thản thu hồi tầm mắt, khẽ nâng tay.

Sở Tê bị Thần hầu túm kéo ra bên ngoài vẫn không động đậy, Thần hầu không nhịn nổi nữa, hận không thể một chưởng đập chết hắn, cuối cùng chỉ có thể căm giận khiêng hắn lên. Sở Tê mặc cho hắn ta khiêng mình, đôi mắt vẫn dính trên người Thần quân như cũ, theo biên độ động tác bị khiêng mà chuẩn xác tìm kiếm trục tâm.

Mãi đến khi bóng dáng đối phương hoàn toàn biến mất, Sở Tê bị ném ra ngoài cửa cũng đứng vững.

Hắn nhìn Thần hầu tức đến đỏ bừng mặt, giải thích: "Ta cũng muốn hầu hạ Thần quân."

"Chỉ bằng ngươi?" Thần hầu không chút do dự: "Ngươi cũng xứng?"

Ngón tay Sở Tê co quắp, hắn nhẫn nhịn dời mu bàn tay ra sau lưng, nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường: "Vì sao ta không xứng?"

"Ngươi đúng là làm bổn tiên cực kỳ tức giận!" Thần hầu không muốn nhiều lời với hắn, phất tay gọi bạch hạc tới, điểm một ngón tay lên giữa mày hắn, nói bằng giọng căm hận: "Quên tất cả những chuyện hôm nay, cút xa cho ta!"

Ý thức của Sở Tê chìm xuống, thời điểm tỉnh lại đã ở bên bờ vực. Hắn mờ mịt một lúc lâu, vươn tay xoa đôi mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía Thần điện kia.

Hắn nhớ rõ mình đã tới Thần điện, gặp được Tiên quân, nhưng không nhớ rõ đi như thế nào, không nhớ rõ ra ngoài như thế nào, cũng không nhớ rõ ai đã cho hắn bình thánh dược này.

Tiên quân kia thật đẹp quá.

Sở Tê dựa vào thân cây, ngẩng mặt nhìn vào nhánh cây xám xịt mùa đông.

Thì ra đó chính là Thần quân Tư Phương, thế nhưng lại đẹp hơn cả a nương.

Làm sao mới có thể gặp lại y đây?

Sở Tê nhìn Thần điện phía xa xa tự hỏi. Phải làm thế nào mới có thể đạt được y đây?

Hắn đứng bên bờ vực, y phục rách tung tóe trên người bị gió thổi phất phới, bay múa trong gió tựa những con rắn đang uốn trườn.

Đứng lâu rồi lại bắt đầu cảm thấy đói bụng, lúc này hắn mới nhặt một cục đá đặt cạnh chỗ mình đứng, sau đó xoay người đi kiếm ăn.

Thật ra Sở Tê không thích ăn đồ sống. Tuy rằng ăn được, nhưng hắn không thích. Hắn thích đồ ăn chín, thích ăn rất nhiều. Vốn dĩ năm đó thời điểm Cảnh Đế đón hắn về cũng nói với hắn rằng về nhà sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có rất nhiều phòng ở rộng lớn.

Ông ta còn nói, Thần quân sẽ giúp cuộc sống của chúng ta tốt hơn.

Những điều ông ta nói đều là sự thật, có cả phòng lớn và đồ ăn ngon, nhưng đều không thuộc về hắn.

Thần quân kia, và những thứ gọi là ngày lành, cũng không thuộc về Sở Tê.

Sở Tê đi đường vòng, tránh khỏi khu vực chân núi thuộc hoàng cung. Vừa tới chân núi đã nghe thấy có người mắng to: "Tên chết tiệt nào trộm gà nhà ta?!"

"Mới sáng sớm tinh mơ đã gặp đủ đen đủi, biết vậy không thèm đến quán trà nghe bọn họ kể chuyện thằng nhóc điên kia nữa."

"Nhất định là do hắn xúc phạm thần linh. Ta đã hỏi rồi, gần đây rất nhiều người vô cùng xui xẻ, chắc chắn đều do đồ quái dị kia! Ai cho hắn mặt mũi, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."

"Nghe nói người cũng đã chết, nhà ngươi mất gà chắc cũng không liên quan đến hắn đâu nhỉ?"

"Hắn chính là Thất Hoàng tử! Hai năm trước bệ hạ vì vận mệnh quốc gia mới đón hắn trở về, bản lĩnh của hắn cũng lớn đấy! Nhưng người đã chết rồi, vận xui này chắc phải một khoảng thời gian nữa mới hết được! Nói không chừng phải đến cả năm."

Sở Tê ngồi xổm sau nhà nghe những lời này, cảm thấy bản lĩnh của mình quả thực không nhỏ, dù sao thì người khác vẫn chưa nhìn thấy Tiên quân, hắn lại gặp được.

Lời thôn phụ này nói thật sự rất đúng.

Để khen thưởng nàng, Sở Tê quyết định trộm một con gà, một mồi lửa cùng một bộ y phục nhà nàng.

Nhưng hiện tại thời tiết quá lạnh, Sở Tê hiểu rõ trừ khi mình tìm được chỗ dung thân, nếu không dù hắn có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã, nhưng vết thương roi quất trên người nghiêm trọng như vậy thì chỉ dựa vào một bộ áo bông sẽ khó mà chịu đựng qua mùa đông này.

Miệng vết thương cần được rửa sạch, có vài chỗ đã đóng vảy trắng, mưng mủ.

Sở Tê vẫn chưa muốn chết.

Mặc dù nhìn qua vẫn còn tung tăng nhảy nhót, nhưng hắn rất rõ mình sắp không chịu đựng nổi nữa.

Hắn ăn gà nướng, mặc áo bông, lẻn vào nhà lão tiên sinh Trần Vũ trộm một túi bạc.

Trần Vũ đánh hắn khoảng 27 roi, nếu lấy của ông ta một túi ngân lượng rồi, Sở Tê quyết định sau này báo thù sẽ giảm bớt cho ông ta một roi.
Bình Luận (0)
Comment