Chuyển ngữ: Trầm Yên
............................................
Thần quân tức giận đến lạnh lẽo run rẩy.
Tức giận là tâm, run là thân thể, lạnh là ánh mắt.
Rõ ràng đã bị gặm thành nông nỗi này, còn lạnh mặt làm ra vẻ băng thanh ngọc khiết, cao nhã xuất trần. Ánh mắt Sở Tê dừng trên đôi môi đã rách ra của y, trong đầu lấp đầy những hình ảnh vừa hỗn loạn vừa tươi đẹp đêm qua.
Hắn khẽ nhấp môi, vươn đôi tay trắng nõn tới, không màng Thần quân trợn mắt giận nhìn, vén lọn tóc dài bên má y ra sau tai, để lộ ra dung nhan tuấn mỹ vô song.
“Đừng giận ta nha.” Tay hắn dừng trên mặt Thần quân, đầu ngón tay lưu luyến không rời, như đang ngắm nhìn một món đồ men sứ tinh tế: "Ngươi đói bụng không? Muốn ăn gì? Ta mua cho ngươi."
“Không cần.”
“Có phải ngươi chỉ ăn Tiên Quả, uống Ngọc Lộ không?"
“……”
“Đi theo ta sẽ hơi thiệt cho ngươi." Sở Tê cuối cùng cũng nói ra một câu hiểu rõ hoàn cảnh mình. Dạ dày Thần quân bắt đầu đau. Y đi theo đồ tồi này từ khi nào? Rõ ràng là bị xồng xộc bắt tới.
Sở Tê xoay người đi lấy một chén sứ tinh xảo không hợp với sơn động, rót nước vào, đưa tới cho Tư Phương Dịch, vẻ mặt lương tâm trỗi dậy: “Ta nghe giọng ngươi khàn hết cả rồi, đây tuy rằng không phải Quỳnh Tương Ngọc Dịch*(nước tiên rượu ngon) gì, nhưng vẫn có tác dụng giải khát đó."
Thần quân bị khinh bạc suốt đêm qua, chưa uống một giọt nước, giọng nói đúng thực không ổn lắm, nhưng y không bao giờ muốn dùng chén của Sở Tê, quay đầu đi nhắm mắt lại.
Gương mặt bị nhẹ nhàng chọc chọc, tiếng nói của thiếu niên kia mềm mại, lại chứa ý làm nũng: "Ta phải ra ngoài ngay luôn đây, chắc một đến hai canh giờ sau mới trở về được. Ngươi không uống, lỡ lát nữa bị khát thì phải làm sao bây giờ?”
Thần quân cuối cùng cũng nâng mi mắt lên nhìn hắn. Đôi mắt thiếu niên trong trẻo sáng ngời, hai bên khóe môi đồng thời cong lên, dáng vẻ lấy lòng một cách nghiêm túc.
Chỉ cần Sở Tê rời đi, không ở cạnh đập linh phù vào y thời thời khắc khắc thì chỉ cần hai canh giờ cũng đủ cho y phá tan giam cầm trốn thoát.
Vì để đồ tồi này đi nhanh nhanh lên, Thần quân rũ mắt, uống nước trong tay hắn.
Quả nhiên đồ tồi vui mừng hẳn lên, kiên nhẫn giữ ly nước cho y uống, hỏi tiếp: "Muốn nữa không?"
“Không được.” Thần quân nhàn nhạt nói: “Ngươi có việc thì cứ đi đi."
“Được.” Sở Tê đứng lên đi lấy áo choàng, hắn vừa thắt nút áo choàng, vừa thuận miệng nói: "Ngươi sẽ ngủ trong khoảng ba canh giờ. Có điều đừng lo lắng, ta sẽ lấp kín cửa động, không có dã thú tiến vào đâu."
Thần quân không kịp phản ứng: “…… Ngủ?”
“Nước bùa đó nha.” Sở Tê nghiêng đầu sang nhìn y, giải thích: "Mê dược bình thường chỉ sợ không có hiệu quả với ngươi, nên ta đã điều chế loại riêng cho ngươi."
Hắn vừa dứt lời liền cúi đầu lấy ra một linh phù, giương mắt nói: “Vì để phòng ngừa bất trắc, trước khi ngươi ngủ ta cần đập thêm hai lá nữa. Có điều ngươi vừa uống nước bùa, khả năng này sẽ khó mà xảy ra."
Đôi môi Thần quân run rẩy, vẻ mặt trố mắt khó tin.
Y trơ mắt nhìn đồ tồi kia cất bước đi tới, mở miệng an ủi: “Nhịn một chút đi.”
Lòng bàn tay sạch sẽ lưu loát vỗ về phía y, hai linh phù công hiệu khác nhau cắn xé trong cơ thể, đau đớn như đao cắt, sắc mặt Thần quân trắng bệch, trong mắt lại là tức giận xen lẫn mờ mịt. Cuối cùng dưới tác dụng của bùa chú, y hoàn toàn mất đi y thức.
Sở Tê vững vàng đón được thân thể y.
Hắn đặt người nằm thẳng lên mặt đất, lấy y phục cẩn thận đắp lên người y, sau đó tỉ mỉ che đi gương mặt độc nhất vô nhị kia.
Để tránh cho Thần quân chết vì hít thở không thông khi đang hôn mê, hắn còn cầm hai ấm trà bên trong đặt chiếc côn nhỏ thon dài tới, căng y phục lên.
Lúc này, đại bảo bối đã được che giấu hoàn toàn.
Sở Tê nhẹ lòng, đứng dậy ra ngoài ôm một tảng đá tới lấp kín sơn động, sau đó đội mũ sa lên, nhanh chóng chạy xuống núi.
Từ xưa đến nay, nghề buôn bán thân xác chưa bao giờ hết thịnh hành, trong Thành Nghiệp Dương phồn vinh tất nhiên cũng không thiếu. Tần Lâu - Sở Quán, hai nơi mở tại hai đầu Bắc - Nam, đều có người tới bán sắc bán dáng. Nhưng loại địa phương này ngư long hỗn tạp, có bán nghệ, cũng có bán mình, nhưng đều xuất phát từ đôi bên tự nguyện, thanh toán tiền xong liền tiến hành giao dịch.
Ít nhất những gì thể hiện ra ở bên ngoài là như vậy.
Hắn vốn không tò mò với việc Long Dương, tuy rằng ngoài miệng nói năng lỗ mãng, nhưng cũng chỉ vì cái nồi đen bị ụp quá ghê tởm, đơn giản muốn đả kích lòng người thôi. Ngay từ đầu ý muốn xúc phạm thần linh của hắn cũng chỉ dừng ở suy nghĩ muốn đạp y dưới chân, hung hăng bắt nạt một lượt. Tốt nhất có thể để y quỳ gối trước mặt mình, dập đầu đủ 120 cái thật vang, gọi đủ 120 tiếng ông nội, để những tín đồ cuồng nhiệt đó đều thấy rõ ràng hắn kéo vị thần cao quý xuống vũng lầy như thế nào, đập nát tín ngưỡng của bọn họ như thế nào.
Nhưng từ khi thấy được rõ ràng gương mặt kia, tâm tư Sở Tê bỗng nhiên thay đổi.
Thậm chí hắn còn cảm thấy, thần linh đúng thực không thể bị người thường khinh nhờn. Nếu có ai dám can đảm sinh ra vọng tưởng với y, chính hắn có lẽ cũng sẽ giống những tín đồ đó, hận không thể ăn thịt kẻ ấy.
Ý nghĩ này một khi xuất hiện liền giống như mọc rễ nảy mầm.
Tác phong làm việc của Sở Tê không có quy luật. Hắn chỉ biết mình muốn thứ nào phải tự đi giành lấy. Nếu đã không cho phép người khác vọng tưởng thì phương pháp tốt nhất tất nhiên chính là bắt lại, chiếm làm của riêng.
Khi sách có tác dụng thì chúng bớt đáng ghét hơn, hiện giờ người đã tới tay, Sở Tê bỗng phát hiện hiểu biết của mình trên phương diện này thật sự rất khuyết thiếu. Trân bảo độc nhất vô nhị kia đang ở bên mình, dĩ nhiên Sở Tê sẽ không cho phép bản thân không học vấn không nghề nghiệp. Vì vậy, hắn ôm theo lòng hiếu học tới Sở Quán.
Nơi này được trang trí tương đối thanh nhã, trong không khí tràn ngập hương thơm ngọt dịu. Các công tử anh tuấn ở đây không giống nhau. Có hoa hòe lộng lẫy, diễm quang bắn ra bốn phía; cũng có tuấn tú, lại thêm phần thanh nhã thoát tục;.... Tất cả bọn họ đều có điểm chung là nói chuyện mềm mỏng êm ái, cực kỳ dịu dàng.
Quá dịu ngoan sẽ rất khó khiến người ta mê muội, chẳng bằng Thần quân cương liệt lãnh khốc tới quá sức. Sở Tê từ chối liên tiếp vài mỹ nhân tới tiếp đón, tiện tay cầm quyển hướng dẫn 38 thức nhìn thoáng qua. Chỉ liếc mắt một lần đã không bỏ xuống được.
Lần đầu tiên hắn biết trong Long Dương này còn chia ra nhập và nạp*(nhập = công, nạp = thụ).
Ý nghĩ trong lòng Sở Tê chớp động, thiên ti vạn lũ dệt thành mộng cảnh tươi đẹp mềm mại trong đầu, và nhân vật chính bất ngờ lại là Thần quân Tư Phương.
Kỳ diệu.
Quả thực cực kỳ diệu.
Hắn xem mà tấm tắc bảo lạ, mãi đến khi nghe thấy một giọng nói âm u vang lên: “Đinh Công tử đâu?”
Đôi mắt Sở Tê vẫn chưa ngước lên, thân thể đã có phản ứng trước. Hắn lui về sau hai bước, tránh thẳng ra sau bình phong. Ngó ra xem, quả nhiên là Sở Ngạn.
Hắn ta đã đổi một kiểu tóc mới, tóc dài rũ xuống một bên, vừa lúc che đi chiếc tai bị cắn đứt. Có vẻ vì sợ người ta cười nhạo bản thân thành kẻ tàn tật, khí thế trên người hắn ta âm u hơn vài độ.
Sở Ngạn này thế mà lại thích Long Dương.
Sở Tê nhìn đối phương, khá bất ngờ, bỗng thấy da đầu tê dại, hắn lập tức cảnh giác giương mắt xem xét. Chỉ thấy một nam nhân mang theo kiếm bên cạnh Sở Ngạn đang lạnh lùng đi về phía mình.
Nghe nói sau khi Sở Ngạn bị đứt tai đã tiêu tốn số tiền lớn tìm một cao thủ về cho mình, thì ra đây là sự thật.
Sở Tê rũ lông mi, tránh về phía sau.
Hắn bị nuôi thả nhiều năm như vậy, đã hiểu được cách tránh mạnh đánh yếu, mềm được ắt sẽ không lấy cứng chọi cứng.
Nếu hôm nay chỉ có mình Sở Ngạn ở chỗ này, chắc chắn hắn sẽ nhân cơ hội lấy mạng chó của hắn ta. Nhưng nếu hắn ta dẫn theo bảo tiêu*(vệ sĩ) thì không dễ xuống tay.
Sở Tê suy tư một lát, lại lần nữa lui về phía sau, thức thời chuẩn bị rời đi.
Một đường lui đến hậu viện, khi đang chuẩn bị tìm người hỏi đường rời khỏi từ cửa sau, hắn bỗng nghe thấy động tĩnh vang lên từ phía đối phương. Sở Tê lập tức thả người lăn về phía trước một vòng, thuận tay rút đoản kiếm trong tau áo ra, đứng dậy phán đoán vị trí cổ của đối phương dựa vào hơi thở, hung hãn cắt qua.
Chiêu thức của hắn tuy không đa dạng nhưng lại tàn nhẫn xảo quyệt, mạnh mẽ ép đối phương lui về sau một bước. Sở Tê giơ đoản kiếm chắn ngang trước mặt. Mũ sa vì cú lăn vừa rồi đã rơi xuống, ánh mắt hắn như sói như hổ, nhìn chằm chằm vào kiếm khách mặc đồ xám trước mắt.
Kiếm khách cũng không ngờ thiếu niên mảnh khảnh này lại có thể dự đoán chuẩn xác như thế, hơn nữa hành động còn rất tàn nhẫn. Gã ta chưa ngớt sợ hãi lau chiếc cổ đã lạnh toát của mình, nơi đó bị trầy chút da, vừa rồi nếu gã tiến lên chút nữa thì chắc chắn sẽ khó thoát khỏi cái chết.
“Ngươi……” Gã nhìn Sở Tê, vẻ mặt chần chờ: “Thất Điện hạ?”
Sở Tê khẽ nhích tới.
Nếu đã bị nhận ra thì có thể giết cứ giết, không một khi bị Sở Ngạn phát hiện hắn ngã vực không chết, chắc chắn sẽ lại gặp thêm rắc rối.
Chiêu tấn công của hắn vừa nhanh vừa sắc bén, kiếm khách thấy vậy thầm kinh hãi. Ngoại trừ vừa phòng thủ vừa lui về, gã không còn biện pháp nào khác, bởi vì Sở Tê chỉ công không thủ, chiêu chiêu trí mạng. Lúc này không phải không thể phản công, nhưng gã biết nếu phản công sẽ chỉ có hai loại kết quả.
Một, Sở Tê bị thương, gã chết.
Hai, hai người cùng chết.
Khó mà tin nổi phương thức tấn công liều mạng như vậy lại có thể xuất hiện trên người một vị Hoàng tử.
“Thất Điện hạ, ta không có ác ý.”
Kiếm khách liên tục lui về phía sau, giơ trường kiếm đón đỡ, nói: “Chỉ là do Tứ Điện hạ gần đây hơi nghi thần nghi quỷ, ta thấy ngài khả nghi nên mới đi dò xét thôi."
Sở Tê không nói một lời, hành động tàn nhẫn, chỉ lo dốc hết toàn lực lấy tính mạng của gã. Kiếm khách nhảy tới sau một lu nước, bỗng nhiên nhiên cầm nắp lu ném về phía hắn. Sở Tê không thể không xoay người lui về phía sau, không cam lòng nhìn chằm chằm cái đầu trên cổ gã.
Cuối cùng cũng kéo giãn được khoảng cách, kiếm khách kia nói: “Bệ hạ phái người xuống đáy vực tìm thi thể ngài nhưng không thấy. Quốc sư nói ngài vẫn còn sống, trong lòng ngài ấy thường xuyên nhớ mong, hy vọng ngài có thể sớm về cung."
Sở Tê vẫn không nói.
Tất nhiên hắn sẽ về cung, chờ bản lĩnh của hắn tăng lên, thuần phục Thần quân rồi, chắc chắn sẽ mang tới cho cẩu hoàng đế kia nhìn cho rõ, hắn khinh nhờn thần linh trước mặt ông ta như thế nào.
Lão cẩu kia đánh hắn một trăm roi, da tróc thịt nát, hắn nhất định phải đòi toàn bộ một trăm roi về.
Còn cả thù của mẫu phi, Yêu Sách Vạn Dân, nỗi hận cạo mặt, hắn phải báo thù hết thảy!
Kiếm khách thở hồng hộc, đang định nói gì đó, chợt thấy một người khỏa thân chạy từ trong phòng ra, vẻ mặt hoảng loạn: “Chết người, chết, chết người……”
Kiếm khách sửng sốt, trên mặt nam tử kia tràn đầy hoảng sợ: “Làm, làm một lúc... hắn, hắn đã chết rồi…… Không, không phải, không phải ta giết...không phải ta!”
Sở Tê nhíu mày: “Ngươi là nạp hay nhập?”
Kiếm khách: “???”
Lúc này sao lại hỏi vấn đề như vậy?
Nam tử kia cũng ngẩn ngơ, theo bản năng trả lời: “Ta... ta là nạp.”
Nạp sống, nhập chết.
Sở Tê bỗng nhiên đá vào cái lu, tầm mắt của kiếm khách bị chắn, chém ra một kiếm. Đợi đến khi trước mắt rõ ràng lại, Sở Tê đã không còn tung tích.
Sở Tê thoát khỏi Sở Quán, một đường chạy như điên trong hẻm nhỏ, nhảy qua mấy bức tường, đến khi chắc chắn rằng người đi đường bình thường không thể đuổi kịp mình mới chậm lại.
Hắn đứng ở bờ sông, ngơ ngác lấy ra quyển 38 thức kia, nhìn lại một lần.
Nạp sống, nhập chết.
Nhập, chết.
Thời điểm Thần quân Tư Phương tỉnh lại, Sở Tê đã trở về. Trong sơn động có thêm vài bộ y phục cùng một đôi chén đũa, còn cả ít thức ăn và đồ ăn vặt.
Thiếu niên đang ở bên y, yên lặng nhìn y. Lông mi dài cụp thấp xuống, nhìn qua rất nhu mì ngoan ngoãn.
Nhưng Thần quân không bao giờ tin hắn nữa.
Y vẫn không cách nào nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn Sở Tê bằng ánh mắt bàng quan, xem hắn lại có ý đồ gì.
Sở Tê khom lưng đỡ y lên, mềm giọng hỏi: "Ăn chút gì không?"
“Không.” Thần quân thẳng thừng từ chối, y sẽ không bao giờ nhận thêm bất kỳ ý tốt nào từ Sở Tê nữa. Lòng dạ đồ tồi này đã thối nát rồi, bên trong tất cả đường mật đều giấu đao.
Sở Tê nhìn y đầy tâm sự.
Tư Phương Dịch bị hắn nhìn đến da đầu tê dại, nhíu mày trốn tránh một lát, vẫn cảm giác lưng như bị kim chích, liền lạnh giọng quát: “Nhìn cái gì?”
Sở Tê cúi đầu, nhẹ nhàng nâng bàn tay y lên, mười ngón đan xen.
Tay Thần quân lớn hơn tay hắn một vòng, ngón tay cũng dài hơn một đốt, đầu ngón tay mượt mà trắng mịn, cực kỳ xinh đẹp.
Sở Tê nhìn chằm chằm một lát, bỗng nhiên hé miệng ——
Thần quân trừng hắn.
Sở Tê ngậm ngón tay y, nhìn thẳng vào y.
Một lát sau lại nhả ra, vươn đầu lưỡi thăm dò liếm láp.
Giống như một con mèo muốn được vuốt ve.