Nhã Mạn, anh yêu em…………….
Tựa như giấc mơ, giọng nói nhẹ nhàng đi vào lỗ tai của cô. Cô chớp mắt bối rối, hoàn toàn không thể tin được.
“Anh…. Anh……. Em?”
Sao giống như người nước ngoài hay là tiếng nước ngoài thế? Sao cô nghe không hiểu gì hết?
Nét mặt cô ngỡ ngàng rất đáng yêu, Đàm Việt không nhịn được cúi đầu hôn môi cô.
“Em………..”
Tôn Nhã Mạn sờ sờ vào lỗ tai của mình, cảm giác như mình đang nghe nhầm.
Đàm Việt lớn giọng nói là “Anh muốn em” mà không phải là “Anh yêu em”.
Đúng, nhất định là như vậy rồi.
Đột nhiên nhớ tới tối hôm nay cô đã ký tên vào giấy thỏa thuận ly hôn, cô đã từng uống một chút rượu Whisky để có thêm can đảm. Có lẽ do cồn đã làm cô bị ảnh hưởng, nên lỗ tai của cô mới nghe được mấy lời kỳ quái này.
Nhìn nét mặt chưa thể tin nổi những gì cô đã nghe, ngây ngốc làm cho người khác đau lòng. Đàm Việt định đỡ cô đứng dậy, để cô ngồi lên đùi của anh, mà vật tượng trưng phái nam vẫn đang kích động lưu luyến ở bên trong cơ thể của cô.
“Anh……. Anh vừa mới nói…….” Oh, anh dùng ánh mắt thâm tình như vậy để nhìn cô, cô không biết nên nói gì nữa.
“Nhã Mạn, anh yêu em.” Bàn tay nhẹ nhàng nâng gương mặt của cô lên, anh lặp lại một lần nữa.
Thật sự là cô không có nghe nhầm! Cô yêu anh, mà anh, cuối cùng cũng yêu cô!
Tôn Nhã Mạn ngạc nhiên nhìn anh, khó có thể tin được cô có thể chờ đợi đến ngày anh yêu cô.
“Nhưng tại sao?”
Giấc mơ đã trở thành sự thật, mặc dù theo sự hiểu biết của cô với Đàm Việt, với tính cách của anh, anh tuyệt đối sẽ không nói dối. Nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi: “Không phải anh vẫn còn yêu vợ cũ Triệu Nhược Ly sao?”
“Đó đã là chuyện của quá khứ rồi.”
Đàm Việt nhìn bà xã, nghiêm túc giải thích: “Đã từng, anh nghĩ rằng anh sẽ không yêu thêm lần nào nữa. Nhưng, Nhã Mạn, anh biết em, cưới em……. Em là một người phụ nữ xinh đẹp như thế này, không biết từ lúc nào anh đã thay lòng.”
Tình yêu lớn lên theo từng ngày, tâm hồn ngày một phù hợp. Khi anh chưa phát hiện ra thì cô đã tiến vào trong tim anh từ rất lâu rồi.
“Sau khi kết hôn, anh dần dần không nghĩ đến Nhược Ly nữa, còn nữa, ánh mắt của anh lúc nào cũng quấn lấy em không rời. Mỗi sáng sớm thức dậy người đầu tiên nhìn thấy là em khiến anh cảm thấy rất vui vẻ. Cho dù công việc nhiều đến nỗi làm không xuể anh vẫn muốn mau chóng trở về nhà, chỉ vì nghĩ muốn nhìn thấy em nhanh hơn một chút…….. Anh có thể để ý em như vậy, chỉ vì em là vợ của anh, nhưng không biết rằng anh đã sớm động lòng với em………”
Mà động lòng lâu ngày liền biến thành tình yêu.
Đàm Việt vẫn không xác định được mình đã yêu bà xã từ giây phút nào, nhưng anh biết rất rõ trên thế giới này anh vì có được cô mới trở nên vui vẻ, hạnh phúc!
“Nhã Mạn, anh yêu em!” Anh ngắm nhìn cô, và trìu mến nói lại lần nữa.
“Ông xã, em cũng yêu anh, rất yêu rất yêu anh………..” Tôn Nhã Mạn vui đến phát khóc. Người Đàm Việt yêu lại là cô, mà không phải là Triệu Nhược Ly xinh đẹp như tiên nữ kia. Thật vất vả mới có được tình yêu của anh, cô hoàn toàn không thể giấu được tình cảm.
“Thật sự, em rất yêu anh………..”
Nhìn bà xã vui vẻ cười như vậy, Đàm Việt không thể khống chế được kích động đang chôn sâu trong cơ thể cô.
Biết anh cũng yêu cô, cơ thể của cô trở nên nhạy cảm, muốn kìm nén cũng không thể kìm nén nổi. Cô vui vẻ để tiếng rên rỉ dịu dàng đáng yêu bật ra đôi môi.
“Phải nhanh một chút sao?” Anh hỏi cô.
Tình ái mãnh liệt rất cảm động lòng người, nhưng ngay lúc này, chuyện hai người hòa hợp với nhau cần phải từ từ chậm rãi để kéo dài phút giây này. Giả bộ ôm chặt bà xã, anh vô cùng hưởng thụ động thân theo tiết tấu chậm rãi đoạt lấy cô.
“Như vậy rất tốt.” Nét mặt cô ửng hồng, cô ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nói khẽ bên tai anh: “Chỉ cần em và anh đều thích. Bầu không khí dù nhanh hay chậm thì em vẫn rất yêu anh.”
Cô yêu kiều ngọt ngào thẳng thắn thổ lộ, Đàm Việt chú ý nghe làm tâm tình càng thêm lộn xộn.
“Anh cũng rất yêu rất yêu em.” Anh rất thiết thực, làm bất cứ việc gì cũng phải giành được chiến thắng. Cho đến khi gặp được cô, mới hiểu được yêu một người là như thế nào và thẳng thắn thổ lộ sẽ làm cho đối phương cảm thấy rất vui vẻ.
Quấn quít hôn cô, trêu chọc cô phát ra tiếng rên rỉ. Anh chậm rãi dẫn dắt bà xã đến cao trào, cũng làm cho bản thân rất thỏa mãn mà từ trước đến giờ chưa đạt được.
“ Nhã Mạn, tại sao tối qua tâm trạng của em không tốt vậy?”
Sau khi ngọt ngào òa vào nhau, Đàm Việt ôm bà xã đến bồn tắm để tắm. Anh cực kỳ dịu dàng hỏi cô nguyên nhân khiến anh phải nói ra lời yêu trước.
Sau khi hiểu rõ được tình cảm của bản thân đối với bà xã. Từ trước đến nay anh rất thực tế, Đàm Việt không có tế bo lãng mãn, sớm quyết định tìm thời điểm thích hợp để nói rõ tình cảm trong lòng với bà xã.
Anh nhờ thư ký đặt vé máy bayvaf khách sạn, anh rất hiếm khi lãng mãn muốn đưa cô đến cố đô Kyoto ngắm hoa anh đào và sẽ tỏ tình với cô. Không ngờ chưa lên đường, ngoài dự đoán mà bà xã lại nói lời chia tay với anh, khiến anh phải thổ lộ tình cảm trước kế hoạch đã định.
“ Việc ấy a.......” Nhắc đến nguyên nhân thì tâm trạng cô lại xuống thấp, cuối cùng Tôn Nhã Mạn đã tìm được tình yêu đích thực. Bắt đầu cảm thấy bản thân mình quá ngu ngốc.
“ Liền, liền........” Cô ngây ngốc nhìn thấy anh và vợ cũ ăn cơm với nhau, nhìn thấy anh dịu dàng nói chuyện với vợ cũ. Liền ngây thơ nghĩ rằng tình cảm của anh đối với vợ cũ vẫn khắc sâu trong lòng.
Cho dù duyên phận đa hết, Đàm Việt giống như một người đàn ông ngay thẳng tốt bụng, bất luận như thế nào đối xử với người đã từng tay trong tay bầu bạn nhiều năm mà tỏ vẻ khó chịu. Huống chi, chính cô cùng Triệu Nhược Ly cũng đã từng đi ăn cơm với nhau. Còn bị ảnh hưởng bởi khí chất thượng lưu của cô ấy, nói chuyện cũng phải dịu dàng nhỏ nhẹ.
“ Em không có hỏi rõ ràng, liền cho rằng anh còn yêu Nhược Ly. Sau đó còn lấy cớ là muốn quay lại với bạn trai cũ, liền ném giấy thỏa thuận ly hôn cho anh?” Sau khi hiểu rõ lý do, sắc mặt Đàm Việt trông rất khó coi.
“ Ai.........” Chưa nói rõ ràng mà muốn ly hôn là cô không đúng, nhưng giọng điệu nói chuyện của anh không cần phải dữ dằn như vậy được? Tôn Nhã Mạn tự biết hành vi của mình ngu xuẩn, liền nhanh chóng cúi đầu vào trong làn nước ấm.
“ Em rõ là........” Đường đường là một đáng mày râu mà bị ép tức giận đến không nói được gì. Nếu như không phải vì anh quá yêu cô, cô sẽ không bảo vệ được cái cổ trắng não của cô.
“ Em vốn cũng muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng anh lại là người có ý thức trách nhiệm cao. Cho dù anh còn yêu cô ấy, nhưng anh sẽ không bỏ rơi em........” Lúc kí tên vào giấy thỏa thuận ly hôn cô rất khổ sở, nếu như không phải muốn tác thành cho hạnh phúc của anh, cô mới hạ bút ký tên.
“ Nhã Mạn!” Lại là muốn tác thành cho anh và Nhược Ly nên mới nói dối là yêu người khác, tại sao đầu óc của cô lại ngây thơ như thế chứ, không chút nào nghĩ đến bản thân! Đàm Việt vừa tức vừa đau lòng nâng gương mặt xinh đẹp của bà xã lên nghiêm túc nói: “ Người anh yêu là em, sau này đừng nói đến giấy thỏa thuận ly hôn, mà hai chữ ‘ly hôn’ cũng không được phép npso ra, hiểu không?”
“ Ừm, em biết rồi. Anh đừng tức giận nữa.”
Nũng nịu nhào vào trong lồng ngực của ông xã, cô cũng rất nghiêm túc nói: “ Lần sau em sẽ hỏi chỗ ràng mới đi mua giấy thỏa thuận ly hôn.”
“ Còn có lần sau?” Đàm Việt cắn răng, đã nói cô đừng nhắc đến hai chữ ‘ ly hôn’ rồi mà cô vẫn nhắc đến.
“ Được rồi, lần sau em sẽ không ăn giấm chua lung tung nữa.”
Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu như cô tỉnh táo hỏi Đàm Việt mọi chuyện cho rõ ràng, sẽ không phải đau lòng đến chết đi sống lại, đã vậy còn ký tên vào giấy thỏa thuận ly hôn nữa.
“ Em không ăn dấm của anh nữa hả?” Đôi mắt nguy hiểm nheo lại.
“ Hả?” Hình như có gì không đúng sao?
Giọng điệu của anh nghe có vẻ như không được vui vẻ cho lắm.
“ Nếu em thấy anh ở bên ngoài thân mật với người phụ nữ khác, em cũng không ghen sao?”
“ Em sẽ cố gắng giữ tỉnh táo............Umh.........”
Người nà đó lại rất chậm chạp. phải hôn thật mạnh mẽ mới được.
Sau khi hôn thật lâu cô lại bị tinh lực dồi dào của ông xã muốn một lần trong bồn tắm lớn. Đợi đến lúc anh ôm cô về giường ngủ thì cô đã mệt mỏi đến mí mắt cũng không mở lên được.
“ Nhã Mạn, anh rất vui khi thấy em ghen.”
Biểu hiện đó là do yêu một người mới có được, Đàm Việt trìu mến nhìn bà xã, nhẹ giọng nói: “ Em cứ yên tâm, anh sẽ không để cho em có cơ hội đó đâu. Anh sẽ không để cho em vì anh mà đau lòng nữa.”
Lời nói đảm bảo nhẹ nhàng vọng vào tai cô, cô hơi giật giật cơ thể, dựa sát vào lồng ngực Đàm Việt, cô lẩm bẩm nói: “ Em hiểu mà, em rất tin tưởng anh............”
Tôn Nhã Mạn cảm giác được mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian ngày. Thoải mái dựa sát vào người đàn ông cô yêu mà ngủ, cho đến khi chìm vào mộng đẹp, khóe miệng xinh đẹp vẫn còn mỉm cười ngọt ngào.
( còn tiếp)
( tiếp theo)
Lúc xế chiều đã qua thời gian dùng cơm trưa, hương vị cà phê thơm ngon ngập tràn trong phòng ăn được trang trí lộng lẫy.
“Sao lại căn dặn em những lời này?”
Nếu so với không khí trong phòng ăn nhẹ nhàng thoải mái, thì gương mặt Triệu Nhược Ly lại rất nặng nề.
“Nhược Ly, về sau những chuyện như thế này anh không tiện làm cho em nữa.” Đàm Việt dùng ánh mắt nhu hòa nhìn vợ trước, giọng nói nghiêm nghị.
Người quản lý bất động sản rất uy tín, vị kiến trúc sư kia cũng rất nổi tiếng, ngoài ra, anh còn giới thiệu một vài công việc tốt. Đây là những gì anh có thể làm được trong khả năng anh nên anh cố gắng chuẩn bị cho thật tốt.
“Tại sao?” Nhìn bóng dáng anh mạnh mẽ rắn rỏi, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Anh không hy vọng Nhã Mạn hiểu lầm.” Không hề trốn tránh, Đàm Việt kiên định nói ra nguyên nhân.
Xét về tình nghĩa trước đây, anh một mình giúp Triệu Nhược Ly đi tìm nhà ở Đài Bắc, giúp cô chọn nhà, không có nói cho Nhã Mạn biết.
Một mặt là anh không biết nên bắt đầu như thế nào, hai là lúc đó anh chưa tỏ tình với Tôn Nhã Mạn, nói ra chỉ sợ cô lại hiểu lầm. Mặc dù sau này cô đã hiểu lầm rất lớn, hơn nữa cũng đã nói ra, nhưng Đàm Việt vẫn kiên quyết giữ khoảng cách với vợ cũ, mới không thể làm tổn thương đến bà xã mà anh yêu thương.
“Rất xin lỗi, anh không thể cùng em đi xem nhà nữa.” Anh chân thành xin lỗi.
“Nhưng là, Việt……………”
Triệu Nhược Ly khó có thể tiếp nhận được lý do của anh đưa ra, đôi mắt ngấn nước nhu mì nhìn Đàm Việt, muốn nói gì đó nhưng lại bị anh chặn lại: “Nhược Ly, anh yêu Nhã Mạn, anh không hy vọng cô ấy hiểu lầm.”
Anh nói cái gì? Người mà anh yêu là Tôn Nhã Mạn chứ không phải cô sao? Triệu Nhược Ly đột nhiên sửng sốt, hoàn toàn không thể nào tin được những lời anh vừa nói.
“Anh yêu Nhã Mạn, đối với anh cô ấy là quan trọng nhất. Về việc chọn nhà ở, anh chỉ có thể nói xin lỗi.”
Sau này, anh cũng không có khả năng giúp cô nữa.
“Ngay từ lúc đầu cùng với em, anh đã sớm quyết định muốn giúp em chọn nhà ở, sau khi xác định được chỗ ở, cuộc sống mới có thể yên ổn, đối với em sẽ rất tốt.”
Cho dù năm đó cô đã ruồng bỏ anh, nhưng hôn nhân thứ hai của cô cũng đổ vỡ, Đàm Việt cũng cảm thấy buồn cho cô. Bởi vì hy vọng cuộc sống của cô mau chóng tiến vào quỹ đạo, hy vọng cô mau chóng quên đi nỗi buồn, cho nên khi cô xin anh giúp đỡ chọn nơi ở thì anh không chút suy nghĩ liền đồng ý.
Dựa vào tình nghĩa nhiều năm, sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn được.
Dù sao bọn họ đã từng yêu nhau nhiều năm, cuối cùng còn kết hôn, mặc dù sau đó lại chia tay, nhưng hai người đã cùng nhau đi qua những năm tháng tuổi thanh xuân rực rỡ. Anh cũng không có cách nào xem Triệu Nhược Ly là một người bạn bình thường được. Nhưng tình hình bây giờ đã khác.
Nghĩ đến việc Nhã Mạn đã nhìn thấy anh và Nhược Ly cùng nhau ăn cơm, liền hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ sau đó còn chạy đi mua giấy thỏa thuận ly hôn, thậm chí còn lấy chai rượu Whisky trong tủ ra uống….., Đàm Việt liền tự trách bản thân.
Bất kỳ chuyện gì làm tổn thương đến Tôn Nhã Mạn anh đều không đi làm, cho dù đối tượng cần anh giúp đỡ là người anh đã từng yêu thật sâu đậm, hơn nữa là người vợ trước yếu đuối mỏng manh đã từng cùng anh tay trong tay vượt qua mười một năm tình cảm.
“Nhưng hiện tại đã phát hiện anh giúp đỡ em, nên bà xã đáng yêu của anh cảm thấy không thoải mái, anh phải cùng em phân rõ giới tuyến. Đàm Việt, anh thật nhẫn tâm, anh xem bà xã như châu báu, còn xem vợ cũ như cây cỏ dại. Tại sao đàn ông các người luôn có mới nới cũ, luôn thích những phụ nữ còn ít tuổi?”
Đàm Việt hoàn toàn không phải là người đàn ông như vậy.
Sau khi nói ra, Triệu Nhược Ly phát hiện bản thân hơi luống cuống.
Nghe thấy anh nói anh yêu người vợ hiện tại, liền hiểu từ đầu tới cuối đều do cô đơn phương, tâm trạng của cô rất buồn mới nói năng lộn xộn. Cô nói những lời như vậy thật ra cũng không phải đang mắng Đàm Việt, nhưng trái tim cô đang rất đau từ khi trở về Đài Loan.
“Thật xin lỗi, em không phải……….. Em không nên……..” Nước mắt từ từ chảy xuống, Triệu Nhược Ly không thể nào biểu đạt đầy đủ những lời từ trong tận đáy lòng.
Thấy cô khóc khổ sở, Đàm Việt chỉ im lặng đứng nhìn, cái gì cũng chưa nói.
“Nếu như anh còn độc thân, anh có thể tiếp nhận em một lần nữa không?” Thương tâm khóc một hồi, Triệu Nhược Ly phát hiện dù Đàm Việt đang ngồi đối diện cũng không khuyên nhủ cô dù chỉ là nửa câu, cô đã hiểu rằng anh đã không còn yêu cô nữa. Nhưng, cô vẫn không nhịn được nghĩ muốn hỏi cho rõ ràng: “Nếu như anh không gặp Tôn Nhã Mạn, anh có tiếp tục chờ em nữa không?”
“Không có nếu như.” Đàm Việt dừng một chút, suy nghĩ hai giây liền thẳng thắn nói: “Nhược Ly, giây phút anh gặp Nhã Mạn, liền quyết định duyên phận chúng ta đã hết.”
Anh đối với Tôn Nhã Mạn không phải vừa thấy đã yêu, nhưng tính cách cô thành thật hồn nhiên lại từ từ hấp dẫn anh. Anh đã quyết định sống một mình không tái hôn nữa nhưng lại mở miệng muốn cưới Tôn Nhã Mạn.
“Cho nên anh đã yêu cô ấy hơn em.” Triệu Nhược Ly đau lòng hỏi.
“Anh đã không còn yêu em nữa rồi.” Nhìn cô, anh tàn nhẫn nói ra sự thật.
Triệu Nhược Ly che miệng lại, cô phải dùng toàn bộ sức lực của bản thân đề kìm nén không khóc thành tiếng. Cô vẫn nghĩ là anh vì ý thức trách nhiệm với cuộc hôn nhân thứ hai nên mới không đồng ý tái hợp lại với cô, cô vẫn cho rằng anh vẫn còn yêu cô, cô vẫn cho rằng anh vẫn còn quyến luyến cô, nhưng thì ra…………. Thì ra anh……….
Nhìn vợ trước khổ sở, Đàm Việt vẫn không nói một lời an ủi nào, một lúc lâu thấy cảm xúc của cô đã ổn định trở lại, anh mới mở miệng: “Về sau nếu có khó khăn gì cứ gọi điện đến công ty, thư ký của anh sẽ xử lý giúp em.”
Những gì có thể chuẩn bị anh đều đã chuẩn bị đủ, ở phương diện kinh tế, cô đã từng nói qua tiền anh chu cấp cho cô năm đó cô đã không dùng đến. Cho nên sau này cô cũng không cần lo lắng về chi phí mua nhà và phí sinh hoạt sau này.
“Nhược Ly, em chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Đôi mắt đẫm lệ khi nghe Đàm Việt nói những lời này, trong lòng Triệu Nhược Ly hiểu rất rõ, anh sẽ không gặp lại cô nữa…………. Vì trong lòng anh đã yêu người phụ nữ kia, anh sẽ không gặp lại cô nữa.
***
Thời điểm này hơi sớm một chút.
Cuối tháng ba, hoa anh đào mới chớm nở, Đàm Việt cùng bà xã đến Kyoto trong thời tiết ấm áp. Lúc bắt đầu cứ nghĩ rằng có thể thưởng thức vẻ đẹp của hoa anh đào, nhưng vì thời tiết trở lạnh đột ngột, nên làm ảnh hưởng đến quá trình nở rộ của hoa, làm cho nhiều người không thể thưởng thức được cảnh hoa nở rộ, chỉ vừa nở được hai, ba phần. Nếu hai người bọn họ xuất phát muộn thêm vài ngày nữa thì chắc sẽ thưởng thức được cảnh đẹp.
Đàm Việt rất lấy làm tiếc, người nào đó không thèm để ý đến, chỉ lo chú ý ngắm hoa anh đào. Tôn Nhã Mạn không ngừng tán thưởng: “ Thật là đẹp.........” Nhìn cánh hoa có màu hồng nhạt trước mắt, mặc dù có chút thưa thớt nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp kì ảo.
Cô say mê ngắm nhìn hoa anh đào, Đàm Việt lại si mêm nhìn cô.
Ra nước ngoài, cô cũng không mặc quần áo gì đặc biệt, chỉ khoác áo đơn giản, quần jean bụi bặm tôn lên đôi chân thon dài, bộ dạng cực kỳ tư nhiên phóng khoáng. Đôi mắt xinh đẹp luôn dò xét khắp nơi, vẻ mặt rất vui vẻ, giống như con mèo con tò mò rất đáng yêu.
“ Không được ngắm hoa anh đào nở rộ, em không cảm thấy thất vọng sao?” Bước nhanh về phía trước đuổi theo bà xã đang say mê ngắm hoa, Đàm Việt cầm lấy bàn tay thon dài hơi lạnh của cô.
“ Không, hoa nở rộ thì rất đẹp,hoa có it cũng không ít đi hương vị.” Vẻ mặt đáng yêu tươi cười nhìn ông xã, chóp mũi thanh tú khả ái, cô có chút xấu hổ nói: “ Hơn nữa, hoa chưa nở rộ thì du khách đến đây cũng it, vậy khi đi dạo mới hít thở được bầu không khí trong lành.”
Khắp nơi cảnh đựp đều thuộc về bọn họ, không nên chia sẻ cho nhiều du khách khác, giống như cảnh lãng mạn trên phim vậy.
“ Ông xã, cảm ơn anh đã đưa em đến đây.” Cô mềm mại tựa vào lồng ngực ấm áp của anh, cô biết anh cố gắng dành ra chút thời gian rảnh rỗi để đưa cô đến đây.
“ Không có gì, em vui vẻ là được rồi.” Mặc dù nhìn bộ dạng của cô rất thỏa mãn, Đàm Việt còn đang tính toán trong bụng là nên ở thêm vài ngày so với dự định.
“ Không chỉ vui vẻ, em vui đến nỗi muốn nổ tung lên.” Mặt mày cô hớn hở kể chuyện về màu sắc hoa anh đào, giống cây hoa anh đào, hoa anh đào ở Mỹ, đến cuối cùng cô còn đọc thuộc lòng bài thơ: “ Thập nhật anh đào tác ý khai, nhiễu hoa khỏi tích nhật thiên hồi, trách lai phong vũ......... A, đoạn sau rất buồn, không thích hợp với chúng ta.”
Bộ dạng cô gật gù hả hê rất đáng yêu, Đàm Việt không nhịn được cúi đầu hôn cô.
“ Ừm.....” Kêu lên một tiếng, cô phối hợp hé mở cánh môi, khiến ông xã hôn càng sâu hơn.
Trời sinh tính tình cô khó kiềm chế, kể từ khi cô biết Đàm Việt cũng yêu cô, cô càng khó kìm nén nhiệt tình đối với anh, dưới tán hoa anh đào, cô lãng mạn hôn đáp lại ông xã. Cho dù thời tiết hơi lạnh, cô vẫn cảm thấy rất ấm áp.
“ Hình như em quá hạnh phúc......” Sau khi kết thúc nụ hôn triền miên, cô vùi mặt vào bờ ngực rộng lớn của Đàm Việt, cảm thấy tất cả mọi chuyện giống như một giấc mơ đẹp.
“ Vớ vẩn.” Anh tỏ mỉ thiết kế chuyến đi này, vì thời tiết có chút thay đổi nên hoa anh đào hơi ít. Chỉ có cô là dễ dàng thỏa mãn, mới vui vẻ giống như mèo con.
“ Em thật sự cảm thấy như vậy chứ sao.” Cô tốt số mới có thể được Đàm Việt nuông chiều, ngay cả Triệu Nhược Ly xinh đẹp như tiên giáng trần cũng không có được.
“ Ai, chẳng lẽ giống như tục ngữ đã nói, người xinh đẹp chưa chắc đã tốt số.”
“ Nhã Mạn, em vừa nói cái gì?” Giọng cô càng lúc càng nhỏ, Đàm Việt không nghe rõ.
“ Không có gì.” Ngón tay thon dài đùa nghịch cổ áo của anh, cô hơi lớn tiếng nói: “ Em cảm thấy em hơi có lỗi với vợ cũ của anh.” Đàm Việt nói anh đã nói chuyện rõ ràng với Triệu Nhược Ly, hơn nữa sau này sẽ không gặp lại cô ấy nữ. Mặc dù lúc đầu cô rất vui mừng nhưng trong lòng cô cảm thấy rát có lỗi, bởi vì nếu như không có cô, hai người bọn họ nhất định sẽ tái hợp.
“ Tại sao?” Anh khẽ nhíu mày.
“ Dù sao hai người cũng đã ở bên nhau lâu như vậy, gặp mặt cũng phải tránh, ngay cả bạn bè bình thường cũng không làm được, có chút gì đó hơi vô lý.......” “ Em nghĩ đến việc anh đi gặp Nhược Ly sao?” Đàm Việt cảm thấy hơi kỳ lạ hỏi.
Không có! Tôn Nhã Mạn hốt hoảng ngẩng đầu lên, đôi mắt chăm chú nhìn anh: “ Anh muốn gặp mặt cô ấy sao?”
“ Dĩ nhiên không muốn.” Bất cứ chuyện gì làm cho cô lo lắng, anh đều không muốn làm.
“ Vậy.....Khụ, vậy thì tốt quá.” Cảm giác bản thân hơi ích kỷ, cô hơi xấu hổ nói nhỏ dần.
“ Ai, em không có ý gì xấu......”
Đàm Việt giúp Triệu Nhược Ly tìm nhà ở, về chuyện này cũng không có gì to tát.
Nghe anh nói sẽ không giúp nữa, không gặp mặt Triệu Nhược Ly nữa, tâm trạng của cô rất vui vẻ.
Trừ việc đó ra, lòng cô dường như không được tốt cho lắm........
“ Sẽ không...”
Tình yêu chính là phải ích kỷ, nếu hôm nay cô không ghen, thì anh mới là người sốt ruột.
Ánh mắt dịu dàng nhìn bà xã, Đàm Việt thản nhiên hỏi: “ Nếu như hôm nay em cũng có bạn trai cũ thì mọi việc cũng sẽ không suông sẻ, cần em giúp anh ta tìm nhà ở, mua quần áo, rồi nấu cơm.......Em sẽ đưa tay ra giúp đỡ không?”
“ Dĩ nhiên là không.” Một chút suy nghĩ cũng không có, Tôn Nhã mạn trả lời theo trực giác: “ Một ngày chỉ có hai mươi bốn giờ, nếu như em đi giúp mấy việc kia, thì thời gian ở bên cạnh anh sẽ giảm lại!”
Hơn nữa cô không hiểu gì về nhà ở, cũng không thể đưa ra ý kiến gì. Còn việc mua quần áo hay nấu cơm, cửa hàng ở Đài Bắc này rất nhiều, đi đến đâu cũng có thể mua được và ăn uống thoải mái. Bạn trai cũ cũng không phải là giải thưởng Nobel hòa bình gì hay là nhân vật vô cùng quan trọng, tại sao cô phải cực khổ đi giúp đỡ anh ta mấy việc này chứ?
“ Nhã Mạn.....” Không phải cô sợ anh ghen, mà không muốn thời gian hai người ở bên nhau bị rút ngắn lại. Lý do đáng yêu như thế, anh nghe xong mà trong lòng mềm nhũn.
Ôm chặt lấy bà xã, dịu dàng hôn lên mái tóc của cô, Đàm Việt nhẹ nhàng vuốt vân vê hai gò má ngọc ngà của cô, đôi mắt đen láy nhìn cô, trịnh trọng xin lỗi: “ Thật xin lỗi, chuyện Nhược Ly anh xử lý chưa được tốt đã để em phải lo lắng.”
“ Anh không cần phải tư trách bản thân, người ngốc rõ ràng là em, người nên nói lời xin lỗi là em mới đúng. Chẳng qua anh ở bên cạnh em đã lâu, nên bị em lây bệnh ngốc thôi.”
Áy náy một hồi, giọng nói làm nũng ngọt như mật của cô cũng dần biến mất. Có bàn tay ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn đôi lông mày cong cong của cô, đôi mắt hơi ngấn nước, cái cổ trắng noãn hơi ngửa ra.
“ Nhã Mạn, anh yêu em!” Ở dưới tán cây ah đào xinh đẹp, anh chân thành bày tỏ tình cảm trong lòng với cô.
“ Em cũng yêu anh.” Mỗi lần nghe anh nói câu này, cô cảm giác bản thân như đang nằm mơ. Không kìm nén được nhiệt tình trong lòng, Tôn Nhã Mạn ngọt ngào đáp lại: “ Em đã yêu anh từ rất lâu rồi.”
“ Bao lâu?” Khi cô uống say cũng đã nói yêu anh từ rất lâu rồi, Đàm Việt hiếu kỳ hỏi tới: “ Trước kia là bao lâu?”
“............” Hai bên gò má của cô đỏ ửng lên.
“ Rốt cuộc là bao lâu?” Cô càng tránh né, anh càng hiếu kỳ.
“ Em cũng không nhớ rõ, anh đừng hỏi nữa!”
Aiz, mặc dù cô luôn che giấu sư nhiệt tình của bản thân, nhưng lại xấu hổ muốn chết ha! Không chịu nói ra bí mật cô đã thish anh tư năm hai mươi hai tuổi, mặt cô càng đỏ lên tránh né cái ôm của anh, nhảy nhót đi về phía trước tiếp tực thưởng thức hoa anh đào.
Trong một đêm, hoa anh đào đã nở rộ.
Xua tan lạnh lẽo, không khí ấm áp quay trở về, nhưng nụ hoa đã nở rực, phong cảnh trở nên thơ mộng. Ban ngày Đàm Việt cùng bà xã cùng nhau thưởng thức hoa, còn ban đêm hòa lẫn vào đám đông vừa thưởng thức các món ăn vừa thưởng thức phong cảnh hoa anh đào, Không uổng công anh đã hoãn lại chuyến bay ở lại thêm hai ngày.
“ Ông xã, chúng ta lại đi đâu?” Đứng trong thang máy của khách sạn, Tôn Nhã Mạn nghiêng đầu hỏi ông xã.
“ Trở về phòng.” Hôm nay ra ngoài rất lâu, cô nên nghỉ ngơi.
“ Anh không muốn ngắm hoa anh đào nữa sao?” Phần thưởng vào ban đêm rất thú vị, chỉ là, Đàm Việt không nghĩ bà xã hơi sức đó.
“ Chân em đau.” Cô lắc đầu, đang lúc thấy được hai người đang rất ăn ý với nhau thì giọng nói mềm mại của cô hỏi: “ Ông xã, chúng ta muốn đi đâu........”
Vấn đề này đã hỏi lần thứ hai, Đàm Việt cũng biết không được bình thường.
“ Nhã Mạn, có phải em có chỗ nào không khỏe không?” Bàn tay lau trán của cô, anh cẩn thân nhìn gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng của bà xã. Lúc chiều dưới tán hoa anh đào, ngoài thưởng thức các món ăn, bọn họ có uống chút rượu. Chỉ là hai người cũng không uống nhiều lắm, hẳn là chưa đến mức say khướt.
“ Em rất khỏe, anh không cần lo lắng lung tung.” Ngây ngô nhìn ông xã cười, Tôn Nhã Mạn tiến sát thoải mái dựa vào lồng ngực của ông xã, “ Ông xã, em với anh thương lượng chút nha....... Cái đó......... Em với anh nói....... Em........”
Cô say! Nếu như không say cô nói chuyện sẽ không bị cà lăm.
“ Được rồi, đợi một lát rồi nói tiếp.” Sớm biết tửu lượng của bà xã rất kém, anh sẽ không để cho cô uống rượu. Dịu dàng đỡ bà xã trở về phòng, sau khi dụ dỗ cô ngoan ngoãn ngồi xuống, Đàm Việt quan tâm giúp cô cởi giày.
“.........Em cũng muốn.........”
“ Ah? Em sẽ tự cởi, sao anh lại giúp em?” Ngồi trên giường trong căn phòng xa hoa, Tôn Nhã Mạn nháy máy máy cái, cúi đầu nhìn vào bàn chân trái, sau đó lại nhìn thấy ông xã đang giữ lấy bàn chân phải của cô.
“ Em cũng không phải trẻ con, em sẽ tự mình cởi giày.” Vội vàng giải cứu bàn chân, suýt chút nữa Tôn Nhã Mạn nằm xuống giường.
Nhưng Đàm Việt lại không nghe cô, bàn tay giữ chặt cái eo nhỏ nhắn của cô kéo lại gần mình, hai ba cái nhấc tay đa giúp cô tháo chiếc giày còn lại xuống.
“ Muốn tắm hay là trực tiếp ngủ luôn?” Anh nhỏ giọng hỏi cô.
“ Rửa mặt.” Quả là người đã uống say, hoàn toàn trả lời không đúng chủ đề.
“ Được, em chờ một chút.”
Đàm Việt bật cười, yêu thương sờ sờ vào mặt bà xã, đứng dậy đi lấy khăn nóng.
Nào có thể ngờ được, anh vừa vắt khăn lông được một nửa, cô cũng theo vào phòng tắm.
“ Không thấy anh.” Cô ôm lấy eo của anh từ phía sau, sức nặng của cơ thể cũng dựa hẳn vào tấm lưng cường tráng của anh.
“ Anh chỉ đi giúp em lấy cái khăn nóng thôi.”
Đàm Việt đang muốn xoay người lại lau mặt cho cô, không ngờ cô lại ôm eo anh thật chặt không cho anh cử động.
“ Nhã Mạn?”
“ Năm thứ tư đại học.” Anh nghĩ muốn xoay người lại nhìn cô, cô lại điên khùng nói ra câu này: “ Đó là năm thứ tư đại ọc, đã cách đây rất lâu...”
“ Năm thú tư đại học sao?” Mấy ngày nay anh hỏi cô rất nhiều lần, cô vừa nói ra, anh liền hiểu được ý cô muốn nói đến việc gì. Đàm Việt buông tay cô ra xoay người lại, kinh ngạc hỏi: “ Nhã Mạn, từ tá, năm trước em đã..........”
“ Anh không nhớ đến em.” Mỗi lần say rượu lá gan rất lớn, camrxusc hiện ra rất rõ ràng, cô bắt đầu đau lòng.
“ Em thích anh rất nhiều, nhưng anh đối với em không có chút ấn tương nào, em rất đáng thương đó.......” Bây giờ nhớ lại ngày hai người bọn họ xem mắt, anh hoàn toàn không nhớ rõ hình dáng của cô, lòng của cô rát đau.
“ Nhã Mạn, em không cần khó chịu, không phải anhc ố ý quên em.” Cô nói cũng chưa rõ ràng, anh vẫn chưa hiểu rõ tình hình. Chỉ là bà xã của anh, thấy hốc mắt bà xã đỏ lên, anh liền gấp gáp nói xin lỗi: “ Thật xin lỗi, em đừng buồn nữa........”
“ Ô.........Không còn kịp nữa, hiện tại nói xin lỗi cũng không kịp nữa, em đau lòng từ rất lâu rồi......” Ý thức hơi mờ mịt, noi chuyện bắt đầu bị cà lăm. “ Em thật đáng thương......... Thật đáng thương mà.........”
“ Nhã Mạn!” Đàm Việt thở dài, hại cô đau lòng lâu như vậy, anh cũng đau lòng muốn chết đi, bàn tay hơi dùng lực ôm chặt bà xã vào trong ngực. Anh nhẹ giọng dụ dỗ cô: “ Thật xin lỗi, lỗi tại anh, em không cần khóc nữa, anh yêu em như vậy, nhìn em đau buồn anh cũng rất khó chịu.”
“ Anh yêu em!” Nghe nah nói yêu cô, gương mặt đang đầy nước mắt liền cười rộ lên: “ Ông xã, em rất yêu anh, rất yêu rất yêu........” Khi say rượu tình cảm trở nên rất dữ dội, hoàn toàn không chu ý tới nhưng lời nói.
Cô khôi phúc lại gương mặt tươi cười, lông mày đang nhíu chặt của anh liền giãn ra, cô vừa nói yêu anh, trái tim của anh liền nóng lên.
Mặc dù không rõ lý do vì sao tám năm trước bà xac lại thích anh, nhưng Đàm Việt thề, anh sẽ yêu cô nhiều hơn để báo đáp cô.
“ Nhã Mạn, anh sẽ yêu em cả đời, kiếp sau nhất định anh sẽ gặp em trước, yêu em trước, sẽ không để cho em phải đau lòng.........” Cúi đầu nhìn bà xã, anh tự hứa với bản thân, cũng muốn cùng người phụ nữ đang nằm trong ngực đi đến kiếp sau.
Hoàn trọn bộ